CHƯƠNG 28
Nhìn dáng vẻ của nó lúc này không giống Tiên Điểu mà Huyền Thanh mong đợi, càng không giống con vật to lớn uy phong mà ngày đó nó huyễn hóa ra, nó rốt cuộc là con gì vậy?
Vừa xấu lại vừa nhỏ, nó không thích chút nào.
Mất hứng Ấu Long dùng trảo tử vỗ lên mặt nước, vẫy vẫy cái đuôi xoay người đi tìm Huyền Thanh suốt mấy ngày qua không thấy tung ảnh đâu.
Buồn bực! Huyền Thanh vẫn như cũ vạn phần buồn bực về thân phận của Ấu Long, nếu như nó chỉ là một con rồng bình thường thì hắn có đủ tự tin mà giấu nó đến khi trưởng thành, chỉ cần thi triển công phu dụ dỗ chi thuật nho nhỏ, lẽ nào nó lại không khoanh tay chịu trói? Nhưng khi trứng vừa nở ra liền đánh tan mọi toan tính của hắn, thưởng cho hắn một củ khoai lang nóng đến bỏng tay.
Ngũ trảo kim long ra đời Long Tộc nhất định sẽ biết được, Huyền Thanh không đảm bảo rằng Long Tộc sẽ không lặn lội ngàn dặm xa xôi truy sát hắn giành lại ngũ trảo kim long.
Trong lúc nguy cấp nhất, hắn như thế nào lại lưu luyến không nỡ đem ngũ trảo kim long trả về Long Tộc?
Buồn bực lại biến thành một mớ bồng bông khó lòng giải thích, Huyền Thanh cảm thấy vô cùng phiền não.
Dựa vào bản năng Ấu Long học được tuyệt kỹ cưỡi gió đạp mây cố gắng huy động trảo tử bay lượn giữa không trung, xa xa nhìn thấy Huyền Thanh đang ngồi dưới tán cây suy nghĩ mông lung, nó đưa trảo tử gạt đi mây mù che tầm mắt, Ấu Long liều mạng lao về phía hắn, mở miệng nói câu đầu tiên, đó chính là: “Huyền Thanh, ngươi không thích ta.”
Huyền Thanh thấy nó liền bất tri bất giác giãn đôi lông mày đang chau lại, vừa nghe nó hỏi xong liền mạc danh kì diệu hỏi lại: “Ta nói không thích ngươi bao giờ?”
“Ngươi chê ta lớn lên xấu xí, không muốn đặt danh tự cho ta, ngày nào cũng trốn tránh ta.” Ấu long ngữ khí ủy khuất trả lời hắn, trảo tử nhỏ bé cào cào lên mặt Huyền Thanh, có chút bất mãn mà trả thù.
Huyền Thanh nắm lấy trảo tử nhỏ bé ấy, nhịn cười bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ngươi lớn lên quả thật rất xấu.”
Ấu Long hứng chịu sự đả kích quá lớn, nhụt chí cúi đầu xuống, vẻ lanh lợi ngày thường bỗng nhiên biến mất, rồi cuộn người chui vào lòng bàn tay của Huyền Thanh, kim mâu ướt át đáng thương cứ thế mà nhìn về phía hắn.
Huyền Thanh dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ cái đầu nhỏ yếu ớt của nó, “Ta tu đạo đã hơn một vạn năm, nếu mãi lo để ý vẻ bề ngoài, thì quả thực sống rất uổng phí, ngươi muốn bắt chước ta sao?! “
“Hừ!” Cái mũi nhỏ bé Ấu Long phun ra hai luồng khí, trồi đột nhiên cắn vào đầu ngón tay Huyền Thanh, hàm răng nhỏ bé ra sức cắn gặm, Huyền Thanh không đau không ngứa mặc cho nó ôm đầu ngón tay hắn mà cắn cắn gặm gặm.
Sau khi Ấu Long nhai gặm đầu ngón tay xong, Huyền Thanh tâm tình phấn chấn hẳn lên, nói: “Tuy rằng không biết sau này chúng ta sẽ như thế nào, nhưng gặp được nhau chính là duyên phận mà thượng thiên ban tặng, hay là đặt tên ngươi là Thiên Tứ đi.”
Thiên Tứ vui sướng bay lên, đầu nhỏ thân mật cọ cọ vào mặt Huyền Thanh, ánh mắt chờ mong, nói: “Huyền Thanh, ta muốn uống rượu.”
Huyền Thanh dùng lời lẽ nghiêm khắc mà cự tuyệt nó: “Con nít không được phép uống rượu nha!!”
Thiên Tứ khó hiểu hỏi: “Ngày trước lúc ta chưa nở ra ngươi cho ta uống rượu, bây giờ vì cái gì mà lại không cho phép ta uống rượu aaaa~~?”
“Ngươi ngày trước và ngươi bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.”
Suy cho cùng, khác nhau chỗ nào? Huyền Thanh qua loa giải thích, Thiên Tứ càng nghĩ càng mờ mịt, tha thiết nhìn Tửu Hồ Lô trên lưng Huyền Thanh, nó rất thèm hương vị Tiên Linh Chi Khí trong đó, lại càng nhớ đến khoảnh khắc hạnh phúc khi được ngâm mình trong hảo tửu.
“Sư huynh, Long Tộc đã kéo người đến lục soát chỗ ở của ngươi rồi, bây giờ lại hướng Tiên Tôn yêu cầu tra Tiên Sách kiểm tra những Tu Hành Giả gần đây Độ Kiếp Thăng Tiên.” Huyền Khải sau khi ra ngoài dò la tin tức liền vội vã chạy tới.
Huyền Thanh dửng dưng nói: “Khi nào bị phát hiện thì ta sẽ nghĩ cách đối phó.”
“Hoàng đế không gấp, ngươi muốn thái giám gấp thay ngươi sao!?!” Huyền Khải thật lòng muốn bóp chết tên sư huynh bất lương này.
“Hắc hắc, cho dù ta có mang ngũ trảo kim long chạy đến cùng trời cuối đất cũng sẽ có ngày bị bắt trở về, không bằng ở đây tiêu diêu tự tại vài ngày, đây mới đúng là tác phong của ta!” Huyền Thanh thâm tình vỗ vai sư đệ của mình, thở dài nói: “Ai~~Khó xử nhất chính là hảo sư đệ ngươi suốt ngày bị ta trù quến aa~~”
“Sư huynh, ngươi không cần nói những câu khiến người ta buồn nôn như vậy, ngươi càng nói càng khiến ta căm ghét ngươi hơn, bây giờ ta không muốn tranh cãi với ngươi nữa.” Huyền Khải không-bao-giờ-bị-mắc-mưu-nữa chớp mắt đã đi đến phạm vi an toàn, “Quả thật chỉ có tiểu Tuyết thanh thuần nhà ta là tốt nhất thôi, so với ngươi còn khả ái hơn.” Dứt lời liền hóa thành một đạo quang mà đi tìm tiểu Tuyết khả ái của hắn, cho dù bị đá bị đánh cũng còn hơn bị tên sư huynh bất lương, xấu xa kia lừa gạt.
“Chậc! Chậc! Chậc!” Huyền Thanh bất giác sờ cằm, “Tiểu Tuyết nhà ngươi đúng là khả ái nhưng vẫn không khả ái bằng Thiên Tứ nhà ta, phải rồi! Thiên Tứ đâu?” Chỉ cần lơ là một chút, hắn cư nhiên không để ý Thiên Tứ đã rời đi.
Huyền Thanh chạy khắp nơi tìm kiếm Thiên Tứ, hỏi Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc và lão Hòe già, hỏi tiên đồng của Tiên Phủ, tất cả đều không thấy Thiên Tứ đâu. Huyền Thanh cảm thấy bất an, tiếp tục tìm kiếm một mình.
“Khò~~Khò~~Khò. . .”
Tiếng ngái ngủ mỏng manh truyền đến, Huyền Thanh cẩn thận lắng nghe, bỗng nhiên phát hiện tiếng ngái ngủ phát ra từ bên hông, hắn lắc lắc Tửu Hồ Lô, đau đầu phát hiện Thiên Tứ đã say chết trong bình rượu.
Mộng đẹp bị quấy nhiễu Thiên Tứ mở mắt liền nhìn thấy Huyền Thanh, tự động tự phát từ phất trần bò lên bả vai của hắn rồi ợ một tiếng, cái đầu nhỏ cọ cọ vào cổ hắn tìm một tư thế thoải mái nhất, cho dù Thiên Lôi từ trên trời có giáng xuống thì với nó ngủ vẫn quan trọng nhất a~~
Huyền Thanh đưa tay đỡ trán, cảm thấy thất bại thảm hại.