Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 53



CHƯƠNG 53

“Ước định là gì?” Thiên Tứ hiếu kì hỏi, nhãn mâu trong suốt tinh lượng khiến người ta nhìn vào cảm thấy yêu thích.

Huyền Thanh vươn tay lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mềm của nó, mi tâm giãn ra ôn nhu trả lời: “Một con rồng trưởng thành phải mất một ngàn năm tu luyện, ta chờ ngươi một ngàn năm, một ngàn năm sau ngươi cùng với ta định hạ Tiên Khế.”

Cái gì gọi là Tiên Khế? Tiên Khế chính là khế ước mà các Tiên Lữ dùng để trói buộc lẫn nhau, nếu khế ước vừa thành lập liền muốn giải khai thì song phương phải trả lại nửa đời tu vi xem như phí tổn, cho nên Tiên Giới không có quá nhiều người dám định ra Tiên Khế.

“Huyền Thanh thực sự muốn cùng ta định hạ Tiên Khế sao?” Thiên Tứ vội nắm lấy bàn tay Huyền Thanh, hơi thở nóng bỏng cứ thế mà tập kích bất ngờ, gương mặt xinh đẹp kề sát bên tai hắn, ái muội nói: “Định ra Tiên Khế rồi Huyền Thanh nhất định phải gả cho ta.”

Rầm —— Lão Hòe già là người đầu tiên nhổ rễ tận gốc oanh oanh liệt liệt ngã xuống đất.

Tập thể lông tơ của Huyền Thanh cứ thế mà dựng ngược cả lên, Thiên Tứ cười tít cả mắt thuận miệng hôn lên khuôn mặt nhìn thì có vẻ lãnh tĩnh nhưng kỳ thực là cứng đờ ra, “Huyền Thanh nhất định phải chờ ta một ngàn năm, ta sẽ cố gắng trưởng thành đưa ngươi hồi cung làm Long Hậu của ta.”

“Phập —— A —— Đau!” Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc đi ăn cỏ về, vừa vặn bước vào cửa nghe thấy câu nói của Thiên Tứ. Ai~dô~Cỏ non thì không nhai sao lại đi nhau đầu lưỡi của mình a??!?!?

Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc lập tức quỳ xuống đất dùng chân che lấy cái miệng đáng thương, ánh mắt hướng bọn họ mà ngắm loạn.

Huyền Thanh hơn nửa ngày mới tìm lại thanh âm của mình, vội nói: “Chuyện Tiên Khế kia…Ta muốn suy nghĩ kĩ lại một chút.”

Hắn nhanh chóng rút tay ra khỏi Thiên Tứ, nào ngờ lại bị Thiên Tứ siết chặt lại, ủy khuất nói: “Huyền Thanh, ngươi không thích ta.”

“Ta không có.” Huyền Thanh lui về phía sau một bước, Thiên Tứ cứ thế mà tiến thêm một bước.

“Ngươi không muốn cùng ta định hạ Tiên Khế, rõ ràng là không thích ta.” Thiên Tứ từng bước tới gần.

Huyền Thanh vội ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Thiên Tứ, định hạ Tiên Khế chính là xác định quan hệ, xác định quan hệ không nhất thiết là phải kết hôn.” Hắn vỗ mạnh bả vai của Thiên Tứ, “Kết hôn là chuyện của người ta, chúng ta chỉ cần giống như bây giờ thấu thấu hiểu hiểu nhau cả đời là được rồi.”

Nói xong, hắn âm thầm gạt mồ hôi lạnh, bất quá hơn nửa năm qua Thiên Tứ đã hiểuthêm được nhiều chuyện không nên hiểu, còn những chuyện nên hiểu thì lại không chịu hiểu.

“Như vậy cũng được sao?” Thiên Tứ bị hắn xoay đến hồ đồ, nghệch đầu qua một bên cảm thấy có chỗ không được hợp lý cho lắm, nhưng nhìn thấy Huyền Thanh trịnh trọng gật gật đầu, thì liền không nghĩ nhiều làm gì, thần tình vui vẻ mà mỉm cười, “Huyền Thanh không được trốn ta đâu đấy, nhất định phải chờ ta lớn lên, ta sẽ thật lòng thật dạ mà yêu thương ngươi.”

Huyền Thanh mỉm cười, “Ngoan, sắc trời không còn sớm, ta đưa ngươi trở về Long Cung.”

“Được.” Vừa nghe Huyền Thanh muốn đưa nó trở về Long Cung, Thiên Tứ vui vẻ nhảy cẫn lên lưng của hắn, thân mật cọ cọ lên cổ hắn.

Chờ hai thân ảnh biến mất khỏi chân trời, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc thập phần đồng tình với ý kiến của Thiên Tứ, “Thiên Tứ thật đáng thương, Huyền Thanh căn bản không muốn bị “đè”, nói mấy câu liền xoay nó như chong chóng, làm cho hồ đồ.”

Lão Hòe già không cho là đúng, lung lay cành lá nói cho Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc biết, Thiên Tứ quả thực rất thông minh, có nhiều chuyện nói một chút là hiểu được, chỉ là hắn còn quá nhỏ, bây giờ đấu không lại Huyền Thanh, Tứ Hải Long Vương không phải là mấy lão già ngồi không xơi nước, một ngàn năm cũng đủ đem Thiên Tứ giáo dưỡng thành một Đại Long Đế, đến lúc đó. . . Ha hả. . .Lúc đó chúng ta có thể thưởng thức dáng vẻ kinh hoàng của Huyền Thanh.

Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc đảo mắt nhìn lão Hòe già một cái cười đến hoa chi loạn chiến, “Ngươi có biết rằng ngươi xấu xa lắm không?”

Bắt chước điệu bộ của Huyền Thanh, lão Hòe bày dáng vẻ “Cây ngay không sợ chết đứng” không chút hổ thẹn mà chống nạnh cười lớn.

Khắp nơi tràn ngập tiếng cười không thanh âm.

Tứ Hải Long Vương vừa nhìn thấy cái bản mặt của Huyền Thanh, thì sắc mặt so với cái đít nồi còn khó coi hơn, nhưng ngại sự có mặt Thiên Tứ lúc này, cho nên chỉ đành kìm nén ở trong lòng.

Thiên Tứ quyến luyến buông tay Huyền Thanh ra, “Huyền Thanh, ngày mai ta lại đến thăm ngươi, ta còn muốn ngươi tiễn ta về.”

Huyền Thanh cố ý vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của Thiên Tứ, “Khoan hãy đi vào, hôn từ biệt ta trước đã.”

Tứ Hải Long Vương trong lòng không ngừng gào thét nhắc nhở bản thân mình tuyệt đối không được nhìn cảnh tượng kinh hoàng kia: Thiên Tứ từng bước tiến lại hôn Huyền Thanh một cái thật to lên má, tiếng “Chụt!” kia nặng tựa thiết chùy giáng một cái thật mạnh vào tâm hồn yếu đuối của bọn họ.

Một đám lão đầu tay siết chặt thành quyền uất hận nhìn theo thân ảnh hả hê vung khởi phất trần hoa hoa lệ lệ mà bay đi của Huyền Thanh, Tứ Hải Long Vương trong lòng không ngừng gào khóc: Bệ hạ của bọn họ như thế nào lại thích thượng một lão nam nhân như vậy a~~~?

Tâm tình thoải mái, Huyền Thanh lấy Tửu Hồ Lô ra uống cạn một hơn, vui vẻ lau miệng, cười ha hả, “Bốn con rồng già các ngươi, dám hùa nhau đoạt lấy Thiên Tứ của ta, về nhà ta sẽ tìm cách báo thù!”

Cười to một lúc, Huyền Thanh khoanh chân ngồi trên mây, lắc lắc Tửu Hồ Lô, Tửu Hồ Lô tỏa ra từng làn khói dày đặc dường như là ma khí. Nhìn đến ma khí, hắn nhớ tới Long Đế cùng Tiên Tôn, một người thì tự hủy đi nguyên thần của mình hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa không lưu lại bất cứ một tia hy vọng nào, một người thì thích ngồi trên Xanh Thiên Trụ ngẩn người nhìn về nơi xa xăm cô độc cả một đời.

“Thật sự đáng tiếc.”

Huyền Thanh nhẹ giọng thở dài, chầm chậm luyện hóa ma khí, ma khí lập tức tiêu tán trong hư vô, bất ngờ, một đạo kim quang bay vọt ra ngoài, Huyền Thanh không biết đó là gì, vung khới phất trần đem đạo kim quang kia đánh quay về Tửu Hồ Lô. Lòng bàn tay chạm vào Tửu Hồ Lô hơi sáng lên, kiểm tra xem đạo kim quang kia thực sự là gì.

Trong bóng đêm bỗng xuất hiện vô số tia sáng yếu ớt, đạo kim quang mới vừa rồi bị hắn đánh bay trở về chỉ là một tia sáng nhỏ, còn một đạo kim quang sáng hơn được pháp khí cường đại bảo hộ, khiến cho chúng nó không thể tan biến.

Huyền Thanh vội vàng đem ma khí cùng kim quang tách ra, đem nước từ Thánh Tiên Thiên Trì còn sót lại trút vào trong đó, sinh mệnh lực của Thánh Tiên Thiên Trì quả nhiên không gì sánh kịp khiến cho những đạo kim quang yếu ớt dần dần ngưng tụ lại.

Huyền Thanh lúc này mới yên tâm thu hồi Tửu Hồ Lô, cũng may khi nãy hắn xuống tay không mạnh, nhưng phải cần nhiều nước từ Thánh Tiên Thiên Trì hơn nữa.

Trăm ngàn năm qua đi Quy Tiên vẫn như cũ không gì thay đổi, uể oải phơi mình ở rìa Thánh Tiên Thiên Trì, cho đến khi một huyền y tiên nhân đáp mình xuống Thánh Tiên Thiên Trì, thì lão mới chịu mở mắt ngẩng đầu.

“Đã lâu không gặp, Quy Tiên.” Vị tiên nhân kia hòa nhã chào hỏi.

Quy Tiên làm sao quên được hắn, “Sao lại là ngươi?!”

“Lần trước ta có đến “mượn” một chút nước của Thánh Tiên Thiên Trì quả nhiên đã bị Quy Tiên phát hiện, bây giờ ta lại đến “mượn” thêm một chút nữa, hy vọng Quy Tiên một mắt nhắm một mắt mở cho qua.” Vị tiên nhân kia nói cả nửa ngày, thủy chung không chịu dùng từ “ăn trộm”.

“Ngươi nay đã trở thành Huyền Tiên, không cần giả vờ bắt chuyện với ta, ta đang ngủ, cái gì cũng không biết.” Quy Tiên ngáp dài một tiếng, tiếp tục lui vào mai ngủ.

“Đa tạ Quy Tiên.” Vị tiên nhân khách sáo nói, một đạo kim quang dưới sự bảo hộ chui ra khỏi Tửu Hồ Lô trong tay hắn, thong thả chìm vào Thánh Tiên Thiên Trì.

Tiên nhân xoay người rời đi, đột nhiên nói: “Sau này, nếu Tiên Tôn có truy cứu chuyện này thì ngươi cứ mang thứ ta đặt trong Thánh Tiên Thiên Trì đưa cho hắn, ta đảm bảo ngươi sẽ bình an vô sự, cáo từ.”

Quy Tiên cảm hơi thở của vật kia không hề giống với tiên nhân, vội chui ra khỏi mai, tiến đến Thánh Tiên Thiên Trì xem tên Huyền Tiên đã để lại vật gì, đầu rùa vừa mới thò vào trong nước, lão liền bị con quái vật to ụ trước mắt dọa cho khóc thét: “Má ơi!”



Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Quy Tiên từ xa, huyền y tiên nhân vỗ vỗ Tửu Hồ Lô, không khỏi cảm thán nói: “Ông bạn già, pháp lực Tiên Tôn vì bảo vệ nguyên thần của Long Đế mà hao tổn gần hết, tuy nguyên thần của hắn tan thành từng mảnh, nhưng ngươi không có việc gì làm hay sao mà đem nguyên thần của hắn hút hết vào trong bụng, báo hại Tiên Tôn trơ mắt ôm một khối thi thể rỗng tếch.”

Hắn oán giận một hồi, liếc mắt nhìn sợi nhân duyên trong lòng bàn tay hóa thành “Đại Cát”, liền thỏa mãn ôm lấy phất trần.

“Ha, nhân sinh nha, quả nhiên thay đổi chóng mặt, níu giữ được những thứ thuộc về mình là tốt rồi, Huyền Thanh ta xem như đã thông suốt!”

Gió thổi mây bay, ngàn năm sau, hạnh phúc dường như chỉ cần chìa tay ra là đã có thể chạm tới.

—— Toàn văn hoàn ——



161 EDITOR: BÁT TIÊN THỦ XUYÊN VÂN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.