Xứng Danh Một Đêm Bảy Lần Lang

Chương 18: Đông Quách tiên sinh và lang 18



Edit + Beta: Shim

Thư sinh làm một giấc thẳng đến chiều. Y mơ màng mở mắt dưới ánh mặt trời chói lọi, ngáp ngáp rồi dụi mắt, lập tức nhớ tới tội ác tày đình đêm qua lang gây ra.

“Vô lại!” Thư sinh mắng người bằng giọng khàn khàn, tóm lấy cái chăn mềm mại đắp trên người, ra sức cắn lại cắn như đang nghiền nát tên sắc lang đáng giận nhất thế gian.

“Ngủ cũng thật ngon.” Từ cửa đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc, thư sinh ngẩng đầu, bắt gặp lang trong một thân đỏ thẫm, so với ngày thường đúng là càng thêm tuấn mĩ.

Thư sinh không biết vì sao lại đỏ mặt, nhưng y còn chưa kịp mở miệng đã bị tên đáng giận kia chặn họng, “Quả nhiên là do ta “làm” quá tốt, mới khiến ngươi ngủ đến tận giờ này.”

Cái gì! Cưỡng ép ta làm cái việc ta không muốn, sao ý tứ hắn lại như khích lệ mình “làm tốt”.

Thư sinh xấu hổ lại giận dữ, cắn chăn càng mạnh bạo. Lang đi đến giường, nói: “Vừa nãy trưởng thôn của các ngươi đã tới.”

“Hả?”

Thư sinh nhất thời cả kinh. Trưởng thôn tìm đến đây làm cái gì chứ? Con yêu tinh càn rỡ này có nói mấy thứ không nên nói không vậy?

“Trưởng thôn đến tìm ta?”

“Là tìm ta.” Lang vểnh mũi, nhìn chòng chọc thư sinh tóc tai lộn xộn thò ra khỏi chăn, “Chẳng lẽ cứ phải tìm ngươi à?”

“Trưởng thôn tìm ngươi?” Y càng kinh ngạc, “Ông ấy đến tìm ngươi làm gì?”

“Khụ. Dĩ nhiên là có chuyện cầu bổn lang.”

“…” Người trong chăn lập tức lộ ra khuôn mặt coi rẻ. Con lang này, cả ngày ngoài việc ấn y lên giường thì toàn trưng cái bộ dáng vô học rỗi nghề lượn lờ trong thôn, hắn làm được tích sự gì đây?

Ngay cả chăm một con gà cũng không nổi.

“Ánh mắt ngươi đây là có ý gì?” Lang cao cao tại thượng liếc thư sinh một cái, “Ngươi cho rằng bổn lang sống lâu như vậy, ngay cả tên ngốc nhà ngươi cũng không bằng sao?”

Thư sinh nghe vậy có hơi nổi cáu, nhưng lại vẫn tò mò chuyện trưởng thôn tìm hắn, thế là đỏ mặt hỏi: “Rốt cuộc ông ấy đến đây là để làm gì?”

Trường học của thôn nhỏ đón chào thầy đồ mới.

Mỗi ngày vị tiên sinh kia chỉ chiều mới đến. Học trò hỏi hắn, hắn đáp: “Buổi sáng á hả? Sao có thể lãng phí thời gian ngủ tốt như vậy được!”

Thế là một vị tiên sinh khác vội vàng che miệng hắn, “Sao ngươi có thể ở trước mặt học trò nói cái chuyện này? Chúng ta phải dạy chúng chăm chỉ tiến tới, quyết không thể để chúng có tư tưởng lười biếng được. Ngươi như thế nào đi nữa cũng không được hại bọn nhỏ.”

Vị tiên sinh mới giữ tay y, “Cái này, buổi sáng vốn là a a…”

Thì ra tiên sinh bên cạnh vội vàng dùng tay kia che miệng hắn lần nữa, “Người như ngươi vẫn chỉ biết nói mấy lời đáng xấu hổ, không được việc gì tốt lành hết!”

Thật sự không có chút phong thái dạy học nào mà. Tên lang yêu vừa hoang dâm vừa đáng ghét!

Được rồi, vốn lang mang tâm tình đùa giỡn đến trường học. Thứ hắn giảng cũng không phải học vấn cao siêu, nhưng trưởng thôn mời hắn đến dạy bọn nhỏ môn khác.

Hóa ra lang ngồi ở nhà mới gảy mấy điệu đàn tranh. Có đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn liền ôm đàn chậm rãi tấu khúc.

Khi đó lang dường như thay đổi thành con người khác, quả thực như một quý công tử ung dung nhàn nhã.

Đương nhiên lần đầu tiên thư sinh cũng bị kinh diễm một phen. Bởi vì lần đó y đang đắm chìm nhìn ngắm ngón tay lang, trong khi cảm xúc cuồn cuộn không còn phòng bị bị hắn ôm rồi… Rồi chuyện gì thì như mọi người tưởng tượng.

Trái lại dân làng rất nhanh biết vị Lang thiếu gia từ kinh thành tới này là một tay đàn cừ khôi. Sau đó trưởng thôn và mọi người bàn bạc, quyết định gom bạc mua một cây đàn tranh giá rẻ, vì tránh học tập buồn tẻ nên thêm vào môn học khác, thỉnh lang tới trường giảng dạy cho bọn nhỏ.

Dù sao hắn cũng không có gì làm, giờ xem như giết thì giờ cũng tốt.

Hơn nữa… Hắn còn chưa có đè thư sinh ở trường học đâu.

Lang tiên này mỗi ngày chỉ lên lớp đúng một canh giờ. Hắn còn xuất tiền túi mua thêm mấy cây đàn, hơn nữa còn tốt hơn cái đàn rẻ kia không biết bao nhiêu lần, quả thực khiến dân trong thôn từ trên xuống dưới cảm động muốn chết.

Lúc đầu thư sinh cũng có chút cảm động. Tuy biến ra một chút bạc này với lang là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng hơn là hắn nguyện ý đi làm.

Dù sao hắn cũng không phải là người mà là một con sói, nhưng thư sinh có ảo giác rằng hắn đang dần dần hòa nhập với loài người.

Mà hắn, khi nào định rời đi đây?

Chờ lúc hắn vui chơi thỏa mãn sao?

Nhưng lang chưa lên lớp được vài hôm đã thừa lúc nghỉ trưa kéo thư sinh ra sườn đất nhỏ đằng sau trường học.

Sườn núi kia đầy rẫy cây cao cùng cỏ dại rậm rạp, nếu có người ngồi xổm xuống thì bên ngoài chắc chắn không thấy được.

Thư sinh nhỏ bị lang ôm từ dưới mặt đất nhảy lên sườn núi cao cao, còn chưa hết kinh ngạc, thì bên kia đã đại phát thú tính đè y xuống bụi cỏ xanh um.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.