Thư sinh sửng sốt. Y còn đang bị cái người này, à không, lang này làm như thế, hai chân vắt trên lưng hắn, tiểu huyệt bao bọc cái to đùng của hắn… Y miễn cưỡng giữ thăng bằng đã là cố sức, sao còn phải kiếm củi nấu cơm?
Lang vương nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia, không khỏi nhíu mày, “Còn không mau làm! Ngươi chậm chạp thế này thì bao giờ mới nấu được cơm?”
Nói rồi đưa thư sinh tới mép vại nước. Cái vách đá dày chưa đến một bàn tay sao chống đỡ được một người?
Thư sinh sợ tới mức suýt trượt, xém chút là ngã xuống rồi. May mà lang còn ở bên trong, một tay hắn đang giữ chặt mới làm y hữu kinh vô hiểm* ngồi trên vách đá trơn tuột.
*Có kinh hãi nhưng không nguy hiểm
“Ngươi, ngươi định làm gì?” Thư sinh túm chặt cánh tay lang, tưởng hắn muốn ném mình xuống nước liền bày ra bộ dáng “Ta chết cũng không buông ngươi ra”. Khóe miệng lang co rút, cười nói: “Tư thế này thật khó nấu cơm, nên đổi một tư thế khác.”
Đầu óc luôn chậm nửa nhịp của thư sinh còn chưa kịp hiểu, hắn đã nắm chặt eo y, “Cẩn thận đừng rớt xuống nước.” Tiếp đó kéo kẻ bám víu trên người mình ra.
Thư sinh nửa treo ở trên không, múa may điên cuồng, tưởng mình sắp ngã nên theo bản năng “cắn” chặt lấy lang.
“Hô…”
côn th*t bị thít như vậy, quả thực sướng đến run da đầu, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức ấn người vào nước thảo phạt thật nặng.
Nhưng hắn nhịn xuống, gập hai chân thư sinh đến cực hạn, suýt chạm bả vai, sau đó ở tư thế không được thoải mái để mặt đối mặt, rồi lại chuyển sang để lưng y dán vào ngực mình. (Đừng hỏi ta làm như thế nào, hắn là yêu lang mà!)
Mà trong suốt quá trình này, thư sinh bị hành đến tái mặt.
Cái eo yếu đuối của ta…
Thật không ngờ cái tên xấu xa này lại xấu xa đến thế, cứ thế coi mình như thể cá trên thớt, xoay tròn tối tăm trời đất.
Trong khi chuyển động, cái thứ trong cơ thể nhân cơ hội này trướng lớn không ít. Thư sinh giận muốn ngất xỉu.
“Đủ, đủ rồi!”
Lưng dán vào lồng ngực dày rộng rắn chắc, bị hắn ôm ấp như xi tè, chỗ tư mật dính chặt thành một thể. Thư sinh còn chưa chuẩn bị tốt, lang đã bắt đầu đỉnh lộng.
Còn nấu cơm cái gì nữa! Xấu hổ và giận dữ đang nhồi đầy thể xác và tinh thần của y đây.
Lang làm bộ không thấy cái mặt xám xịt của thư sinh, bên dưới chống đỡ hậu huyệt ẩm ướt căng chặt, bên trên cắn lỗ tai y, “Như này tiện hơn.”
“A, không…”
“Không phải ngươi đói bụng sao? Chúng ta mau chóng làm cơm, ngươi cũng sớm được ăn.”
“Á, a…”
Mỗi lần cự vật tiến lui, động nhỏ liền tràn ra chất lỏng, lại không phải tinh dịch như ban đầu, hết thảy đã bị thư sinh hấp thu.
Bây giờ cơ thể y sớm bị dạy dỗ đến dâm đãng không chịu nổi, đã biết tự làm trơn. Những thứ chảy ra này, đều là do y bài tiết.