Lang đương nhiên biết, nhưng thư sinh lại không biết.
Hắn cũng chẳng muốn trêu chọc y cho thêm phiền, liền không nói với y. Vừa liếm cắn má hồng đến vành tai, vừa đưa thư sinh tới trước đống củi.
“Mau lấy củi đi!”
Lang không có ý định chậm lại mà còn thêm dụng sức.
Rõ ràng biết đối phương đã xấu hổ muốn chết, nhưng y đang bày ra bộ mặt thiếu thao, quanh thân tỏa ra hơi thở thiếu thao, làm cho hắn nhịn không nổi trêu chọc.
Hơn nữa tên ngốc này luôn nhặt mấy thứ bậy bạ về nhà (Ngươi nói chính ngươi sao?), khiến hắn phát hỏa.
Hôm nay con bạch long kia theo đuổi, vừa nhìn liền biết không phải hạng xoàng, sợ rằng gã không đơn giản chỉ là một vị thái tử gia vô tình được tên ngu ngốc này cứu về.
Tuy nhiên, đối phương dù diện mạo bất phàm, so với Lang vương anh tuấn lỗi lạc ta đây vẫn kém một chút.
Lang không khỏi cảm thấy mình đẹp hơn, tuy trong lòng hơi khó chịu, nhưng vẫn tự hào vì mị lực lớn lao hơn người.
Thế là liền ăn hiếp thư sinh, nhìn y bị mình làm sướng phát khóc, cười nói: “Ngươi lê hoa đái vũ như vậy, khác gì nữ nhân?”
Thư sinh bị hắn thao khoái hoạt tột cùng, cũng tức đến tột cùng, nhưng không để phản bác lại. Trong miệng toàn “ư ư a a” cao thấp chọc lòng người.
Mặc thư sinh điên đảo thần hồn, lang vẫn còn nhớ mục đích bọn họ vào đây, ôm đối phương, “bạch bạch bạch” chà đạp rồi từ từ gập người xuống. Quả nhiên là muốn nhặt củi ở dưới chân.
Nhưng hắn không tự mình làm, mà nắm tay thư sinh, xấu xa thổi nhiệt khí vào tai y, “Mau cầm lấy đi.”
“A, không, a…”
Đừng nói đốt lửa nấu cơm, hiện tại toàn thân mềm yếu, ngay cả muốn nhặt củi lên cầm cho chắc cũng là khó khăn. Y hé con mắt lệ nóng mênh mang lại thấy lang đang chăm chú nhìn mình.
Ánh đèn hôn ám, con ngươi hắn nhuộm màu vàng óng của dã thú, sắc bén và tàn khốc dừng trên mặt y làm người nọ không khỏi rùng mình.
Nhưng lập tức, lang nở nụ cười, cặp mắt kia khép hờ, ánh hung hiểm dần mờ nhạt trong nháy mắt.
“Lấy củi!”
Nghe lời, thư sinh cố gắng nhặt cành củi trong tay lên.
“Tốt lắm!” Lang cười xấu xa, đi hai bước, rồi sau đó ôm thư sinh, ngồi xuống ghế đẩu.
“A.. ưm… ô…”
Thư sinh ngồi trong lòng lang, tựa như đứa trẻ ngồi vào lòng cha mẹ. Nhưng giờ phút này bọn họ trần trụi dính một chỗ, bộ phận thẹn thùng tách không ra như vốn gắn liền với nhau, nào có nửa điểm trong sáng tốt đẹp.
Thư sinh chỉ cảm thấy lang một khắc không ngừng trạc lộng, còn vô sỉ ra lệnh, “Nhóm củi cho tốt, đừng tự đốt mình.”
Hắn vừa nói xong, một hơi rơi xuống củi khô rất nhanh bốc cháy.
“Sau đó nên làm thế nào không cần ta dạy ngươi, hửm?”
“Ngươi, ngươi đừng động, a… Không được nhúc nhích, nếu không ta, ô, làm sao làm…”
Lang bao bọc thắt lưng y, “Ngươi làm của ngươi, ta làm của ta, không liên quan.”
Sao không liên quan?! Rõ ràng là…
“… A, a, tên yêu quái nhà ngươi!!!” Đâm chọc mạnh bạo hơn nữa, rốt cuộc muốn y nấu cơm kiểu gì? Lang yêu rõ ràng là cố ý.
“Còn không mau bỏ vào đi! Lửa rơi vào đùi ngươi ta cũng mặc kệ đó.”
Nghe vậy thư sinh mới hoàn hồn. Củi trong tay hừng hực bốc cháy, y liền vội vàng vứt vào lò.
Lang nhìn, lại hỏi: “Giờ làm gì nữa?”
“Trước, trước tiên đổ nước vào nổi, rồi mới, mới vo gạo.”
“Ừ.”
Lang dời ánh mắt về phía vại nước, một dòng trong vắt tự động chảy đến, giống như có sinh mệnh xuyên qua nhà bếp, “ào” một cái rơi xuống nồi.
“Ta giúp ngươi đun nước, còn gạo thì ngươi phải tự làm.”
“Ngươi buông ta trước, a, đừng động… Đợi ta làm cơm…”
“Không được. Ta chẳng phải đã nói, ngươi làm của ngươi ta làm của ta sao?”
“…”
Hối hận lớn nhất đời này chính là đã tốt bụng cứu tên bạch nhãn lang này!