Lang nói với trường học, Đông Quách tiên sinh bị cảm nặng không thể xuống giường, phải nghỉ ngơi hai ngày. Mà Lang tiên sinh phải chăm sóc vị tiên sinh nào đó cho nên cũng không lên lớp.
Thế là học trò được dịp nghỉ hiếm có.
Về phần vị tiên sinh bị cảm không dậy nổi kia thực hư thế nào, chỉ trời biết, đất biết, một mình hắn biết.
Thư sinh mơ mơ hồ hồ, ý thức phiêu đãng trên không trung.
Trước mặt y có một người, bạch y như tuyết, cẩm phục hoa quan, thật là cao quý thanh lãnh.
“Sao hắn có thể đối xử với ngươi như thế?” Thư sinh nghe người nọ hỏi.
Y nghi hoặc nhìn, gã tức giận nói: “Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Ta vốn phải bảo hộ ngươi, nhưng vì trốn tránh kim sí điểu nên ta không thể không trở về Đông Hải. Ai ngờ tên lang yêu kia lại làm ra cái chuyện đáng giận như vậy! Ta sẽ tìm hắn tính sổ.”
Thư sinh vẫn mơ mơ màng màng. Ở trong không gian trắng xóa, y không biết đối phương là ai nhưng lại nghe thấy gã nói muốn tìm lang tính sổ. Yêu quái kia tự xưng là Lang vương, dĩ nhiên pháp lực phi phàm. Ngộ nhỡ người trước mặt không đánh nổi hắn, bị một hơi nuốt vào bụng thì làm sao?
“Chớ làm vậy!” Y vội vàng khuyên bảo người nọ.
“Hà cớ gì ngươi phải bảo vệ hắn? Hắn đã gây ra chuyện quá đáng với ngươi, hại ngươi nằm trên giường không dậy nổi.”
“Ta, ta sợ ngươi không đánh lại hắn. Hơn nữa…”
Hơn nữa, lang yêu tuy đáng giận nhưng cũng chưa có làm gì thương thiên hại lí, ở trong thôn còn vô cùng được chào đón.
“Chỉ là một con lang yêu, không làm khó được ta.” Bạch Y vẫn lạnh lùng như cũ, thở dài, “Mệnh ngươi đã định hấp dẫn yêu ma thần quái, bị hắn bò lên giường cũng không có gì ngạc nhiên. Ngươi là ân nhân của ta, hắn gây chuyện vô liêm sỉ với ngươi, ta không thể buông tay mặc kệ. Trước tiên ta đưa ngươi về, lát nữa ngươi có thể rời giường.”
Thư sinh còn chưa kịp nói gì, liền phát hiện hết thảy trước mắt đều biến mất. Lọt vào tầm mắt một mảnh tối tăm, chậm rãi, y cảm nhận ánh sáng mỏng manh, rồi sau đó mí mắt nặng trịch từ từ hé mở.
Lúc này, cảm xúc mơ hồ biến đi, tất cả vừa nãy như là mộng.
“Đã tỉnh rồi.”
Người bên giường không vui vẻ lắm nói.
Thư sinh quay đầu, bắt gặp ánh sáng cam nhè nhẹ, lang ngồi dưới đèn nhìn y.
Y chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhớ tới lúc trước bị lang hành thành như vậy, mãi đến tận khi mặt trời sáng rõ mới buông tha. Giờ tỉnh lại, y ngay cả giận cũng không lên nổi.
“Lúc nào rồi?”
“Vừa qua giờ hợi.”
Lang duỗi tay đỡ thư sinh ngồi dậy, “Ta rõ ràng rót cho ngươi không ít tinh khí, sao lại mê man cả ngày nhỉ?”
Y nào biết nói sao!
Thư sinh thấy miệng lưỡi khô khốc, toan bước xuống giường uống nước, cảm giác đau rát căng trướng lập tức bủa vây làm người vô cùng khó chịu, bước đi xiên xẹo chậm rì rì.
“Á…”
Lang ở sau lưng nhìn y. Con người này thật quá vô dụng! Cũng đã đếm tính số lượng rõ ràng, sao hiện tại lại thành không chịu nổi mấy lần thao?
Thư sinh uống nước ừng ực, tạm thời giải khát.
Lang ở đằng sau nói: “Ta lo ngươi tỉnh dậy đói bụng nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn. Theo ta qua đây.”
Nói xong liên ngang ngược kéo tay y ra phòng ngoài.
Thư sinh bị đưa đến một bàn cẩm thạch ngập đồ ăn, các thức sơn hào hải vị y chưa từng thưởng thức rải đầy trước mắt, nhìn đến nhỏ dãi!
“Đây là…”
Nào có thể là lang làm? Yêu tinh này ngay cả bếp cũng không vào sao luyện ra tay nghề tốt như vậy được?
Hắn cười đắc ý, “Chút thức ăn này đâu làm khó được ta.”
Lang một bên cầm đũa, không ngừng gắp thức ăn cho y.
Y quả thực được sủng mà lo. Lang thường ngày chỉ biết xui khiến người ta làm này làm kia, từ khi nào đối tốt với mình thế?
Hắn còn đang liên tục gắp thức ăn, nhìn trong bát đã xuất hiện cái núi nhỏ, thư sinh vội ngăn lại, “Đủ rồi đủ rồi, rớt ra ngoài bây giờ.”
Tên kia bỗng chốc tốt như thế, không phải có âm mưu gì đi?
Y nghĩ đến giấc mộng kì lạ. Người trong mộng nhìn quen quen nhưng y vừa tỉnh lại thì không thể nào nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Nhưng gã nói sẽ đối phó với lang, thật là lạ. E rằng thường ngày hắn xấu xa quá nên bản thân trong mộng muốn phản kháng hắn đi.
Một bàn cao lương mĩ vị, thư sinh lại không có khẩu vị.
Lang cũng không vui, “Ta đặc biệt chuẩn bị đồ ngon cho ngươi, thế mà ngươi lại chẳng buồn động đũa!”
Y chẳng hiểu tại sao mình một ngày chưa ăn uống nhưng lại không muốn ăn, vừa nuốt xuống một tí thì dạ dày liền không thoải mái. Quả nhiên ăn thanh đạm đã quen, không được hưởng của tốt rồi.
Nhìn đến dáng vẻ vừa tức giận vừa oan ức của lang, thư sinh hơi ngại. Có lẽ hắn chỉ muốn mình ăn ngon hơn, không có ý xấu gì khác. Nhưng thư sinh lại không muốn ăn.
Y áy náy nhìn hắn, “Ngươi ăn nhiều một chút đi.”
Lang căm giận, “Ta đã sớm nếm hết rồi, cả bàn này đều là làm cho ngươi.”
“Vậy, vậy giữ lại mai ăn.”
“Hừ!” Hắn trừng mắt một cái, phất tay áo, một bàn đồ ăn biến mất không tung tích. “Vậy để cho trưa mai.”
“Được, được.” Thư sinh mau chóng phụ họa.
Y đã ngủ một ngày dài, đến tối dù thế nào cũng không nhắm mắt nổi.
Lang lăn tới, nói: “Hay là chúng ta ra ngoài chơi một chuyến?”
Thư sinh “a” lên, ngờ vực hỏi: “Tối thế này thì còn có thể đi đâu?”
Sông suối rừng rú cũng chẳng phải mĩ cảnh gì.
“Đương nhiên không phải đi bộ, ôm lấy ta.”
Thư sinh theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng thấy lang trừng mắt, y liền ủ rũ, ngoan ngoãn đặt tay lên vai hắn, “Như vậy hả? Á…”
Y còn chưa chuẩn bị tốt đã bị ôm eo bế lên. Hai người vút cái bay lên không trung