Lang chậm rãi liếm láp cơ thể đầy mồ hôi của thư sinh. Ánh mắt y vừa xấu hổ vừa giận dữ, còn cả sợ hãi run rẩy, cảm xúc ngổn ngang. Chính cái này làm nó hứng thú.
Thế là nó đẩy đẩy côn th*t vẫn đang ngâm trong người thư sinh, lập tức thu được tiếng rên rỉ không thể ức chế, như tiếng đàn ngân ngân nhưng âm vang không còn trong trẻo, lởn vởn bên tai, thật lâu không tiêu tan.
Vỏn vẻn chỉ một tiếng này, câu hồn đoạt phách không thôi.
Tính khí cứ thế bị khiêu khích, lần nữa liều chết xung phong ra trận.
“Lưỡi đao” sắc bén hùng dũng đã tàn sát biết bao u huyệt bé nhỏ, kim thương bất ngã, hoành hành trong bể dục vọng, rất nhanh khiến thư sinh tước vũ khí đầu hàng.
Đây là lần thứ ba. Đối với lang mà nói, chỉ xem như vừa nếm bữa khai vị, hiện tại lót chút điểm tâm, cuộc chiến chân chính mới chính thức bắt đầu. Nhưng thư sinh chỉ là người phàm, lang tới ba lượt, đã có chút ăn không tiêu.
Thư sinh ngậm cự vật cứng rắn như chày sắt, bị lang lật người, biến thành y nằm ghé trên bụng nó.
Cái bụng thật êm ái thoải mái! Nếu ngày thường được nằm lên đây, có thể khiến người ta khoan khái, yêu thích không thôi. Nhưng giờ khắc này, trên người thư sinh dính hai, ba hồi tinh dịch, nhịp tim dồn dập, còn chịu xóc nảy điên cuồng đến thần trí mê muội.
“A…ưm…”
Trừ bỏ biết rên rỉ cao thấp, cùng khóe môi không cách nào ngăn nước bọt chảy xuống, đầu óc y chẳng còn sót lại cái gì.
Phía trên bị lang đùa giỡn, cằm nâng, miệng há, không ngừng rên rỉ.
Thân mình cong lên, chủ động dâng viên đỏ sẫm trước ngực đến miệng lang. Mệt mỏi quá! Nhưng hoàn toàn không đủ! Giờ khắc này, dục hỏa thiêu đốt tâm can, dâm đãng trước nay chưa từng có.
Nếu còn một chút thanh tỉnh, y hận không thể lập tức chết đi cho rồi.
Nhưng chính là, cả tia lí trí cuối cùng đều đã bị lang câu đi mất.
Nước mắt, nước bọt không thể khống chế, lớn tiếng rên rỉ, giọng đã sớm khản đặc.
Hoa cúc chống cự đến cực hạn, như hài tử đói sữa ừng ực mút vú mẹ, tận lực cắn chặt không tha hung khí làm y mất hồn mất vía.
“Ư… A… Không được…”
Không phải không muốn, mà là muốn nhiều, nhiều hơn nữa. ╰ (‵□′╰)Chai yổ!
Lang bám chặt vai thư sinh, làm y trong lòng thỏa thích la rồi la, nhìn ngắm y dâm dãng điên cuồng lay động…
Hai tên động dục hừng hực “cưỡi ngựa” dưới ánh trăng. Nó không phải chưa từng chơi qua tư thế này, nhưng chưa có bao giờ trải cảm giác đói khát cuồng dại như bây giờ.
Nó mạnh mẽ tiến quân xâm nhập, đây chân chính là người của nó, không phải bất cứ con yêu nào hóa thân. Trong cơ thể nhân loại, không có gì không giống lang yêu, nhưng lại có gì đó thật khác lạ.
Căng mịn ướt át, bao bọc chặt chẽ, tinh tế miêu tả hình dạng cự vật thô dài. Bọn họ hóa thành một thể, cứ như là trước nay đều gắn chặt.
Thư sinh bị hành đến mạng nhỏ khó giữ. Cái giường “kẽo kẹt kẽo kẹt” đung đưa càng lúc càng kịch liệt. Lang ở một khắc nhàn hạ chú ý tới, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ sập.
Thế là nó nhanh chóng hóa ra một chiếc giường khác, lớn hơn, rộng hơn, mềm mại thoải mái. Quan trọng là… càng vững chắc!
Được đà, lang không thèm quan tâm thư sinh đang cố gắng bấu víu nó thế nào, chỉ biết ra sức đánh xuyên làm y rên rỉ lãng kêu, gia tăng cường độ cùng tốc độ.
Lần này, thư sinh rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp hôn mê.
“Hự!” Thư sinh ngã xuống, lang bất mãn dùng sức đỉnh đỉnh, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Chỉ còn lại lang chưa có tận hứng một mình thảo ngoạn.
Để đối phương nằm trong lòng mình một lúc, nó xoay người y lại, một lần nữa đặt người dưới thân. Hai chân trước mạnh mẽ nâng eo y lên, làm cho cặp mông trắng trẻo nộn thịt kia dán chặt vào thân, càng dễ dàng thao lộng.