Xung Động

Chương 134



Chuẩn bị đi, Trịnh Diệu Dương đột nhiên hỏi ta: “Tôi đi cùng anh nhé?”

“Không.” Ta mỉm cười, “Không, cậu ngoan ngoãn chờ ở đây.”

“Tính bắt tôi an phận ngồi bẹp dí trong văn phòng Thành Nghiệp, để một mình anh đi hẹn hò với tình cũ hả?”

“Vấn đề gì không?”

“Không.” Cậu ấy cũng mỉm cười với ta, “Không, anh cứ đi đi.”

Ta cởi áo vét, vắt lên sô pha tiếp khách: “Điều hòa của cậu nhẹ quá vậy, dễ nóng nảy~”

“Hừ, tôi đâu có thấy nóng. Giữa bữa, nhớ trước mặt bọn họ đừng có cởi cúc áo.”

“Ba cúc.”

“Một. Khỏi mặc cả.”

“Hai cúc.”

“Anh giữ nguyên tắc một chút được không nhỉ?”

Ta cười cười đẩy cửa ra: “Không hứa chắc được.”

Gần đây mới phát hiện, các cuộc đối thoại giữa chúng ta bắt đầu có chút hài hước bông đùa, có lẽ giống một kiểu tự xoay xở sao cho êm thấm hòa bình, sau quá nhiều trắc trở.

Thật bất ngờ,Sandy đến muộn, ta cũng không ngại chờ, có điều quá giờ hẹn quá lâu, thành ra hơi kỳ lạ.

Đến khi cô ấy xuất hiện, quả nhiên còn một người khác cùng đi. Gã đàn ông vóc dáng trung bình, mặt mũi thô kệch, nhưng ánh mắt hắn ta rất tự tin, bước đi vững vàng, phong độ ung dung, chắc chắn không phải vệ sĩ hay gì cả, mà là nhân vật chính còn lại của hôm nay.

“Trần Thạc, xem ra xin anh thứ lỗi cũng không xong rồi, bữa cơm hôm nay nhất định phải để em mời mới được.” Sandy mỉm cười mở lời, gã đi cùng kéo ghế cho cô ấy, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, “Mong là anh không cảm thấy đột ngột quá, vị này chính là một trong những thành viên điều hành Thành Nghiệp chúng ta, Mâu Quân Khải.”

Nếu khả năng kiểm soát kém cỏi một li, khẳng định ta đã nhảy dựng khỏi ghế, hùng hổ xông vào thụi một cú giữa mặt hắn, nhưng qua hai giây ta vẫn đủ sức bình tĩnh lại, ta nghĩ, xới đến tận cùng hắn là ai xem ra có giá hơn nện cho hắn hai cú đấm. Con mồi chưa lùng bắt đã dẫn xác đến cửa, chuyện này hiển nhiên bất thường.

Ta cười cười, đúng hơn là chỉ có miệng ta cười: “Mâu tiên sinh, nghe tiếng đã lâu, tôi là Trần Thạc, hẳn anh chẳng lạ gì tôi.”

Nghe rành rọt ý châm chích của ta, hắn ta chẳng hề có vẻ e dè: “Trần tiên sinh làm việc tiếng tăm như cồn, làm sao tôi lại không biết được.”

Sandy đã cảm thấy sự đối đầu ngầm giữa chúng ta, lập tức chen vào: “A Khải vô cùng khâm phục anh, biết chúng ta là bạn cũ, nên ảnh nhất định muốn em đưa tới cùng gặp anh.”

“Khâm phục?” Ta khinh thường, “Là anh khâm phục Mâu tiên sinh mới phải, luôn có sẵn một mớ thủ đoạn vô cùng không ra gì để dồn ép, thao túng đối thủ.”

“Trần Thạc.” Sandy đột nhiên nghiêm nghị ngắt lời ta, sắc mặt gã kia cũng chẳng mấy suy suyển, “Em không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng em chắc chắn đều chỉ là hiểu lầm mà thôi, vì thế em mới đưa A Khải đến nói chuyện rõ ràng. Thành Nghiệp và Trụ Phong vốn vẫn là bạn làm ăn, cùng chung lợi ích, dù cạnh tranh cũng không nên có ác ý công kích nhau.”

Mấy câu này xem ra nên quăng trả cho gã khốn kia, cho cả lũ đầu trò Nghiêm thị, để thiên hạ biết bọn nào mới vừa ăn cướp vừa la làng.

“Bạn làm ăn cầm dao đâm sau lưng nhau, có đáng tin không? Hay nên tin rằng cáo già biết chối tội sẽ lại là con chó trung thành?” Ta nhìn thẳng vào gã cáo già đạo đức giả kia, “Mâu tiên sinh nghĩ sao?”

“Đôi khi việc cần thì vẫn phải làm thôi.”

“Đây không phải trò gián điệp, Mâu Quân Khải! Chúng ta không cùng loại, nếu các người dám manh động nữa, tôi sẽ cho anh thấy: không đơn giản vậy đâu, tuyệt đối không đơn giản đâu!” Ta đập bàn, dẹp mẹ nó chừng mực! Dẹp mẹ nó bình tĩnh! Giờ ta chỉ còn muốn đòi lại công bằng cho Trịnh Diệu Dương, âm mưu độc ác một tay thằng khốn này bày ra… thiếu chút nữa đã giết chết cậu ấy! Sao ta có thể để hắn lẩn trốn ngay trước mũi mình?! Lần này, ta tuyệt đối không nhượng bộ.

“Trần Thạc, anh…” Sandy hoang mang đứng dậy.

Gã họ Mâu giơ tay cản cô ấy: “Khả Tuệ, em về trước đi, anh và Trần tiên sinh cần nói chuyện riêng.”

“A Khải, Trần Thạc, em mong các anh cân nhắc từ lập trường của bản thân, đừng hành động quá giới hạn, các anh đang cần hiểu nhau, hiểu nhau rõ ràng. Hy vọng ngày mai gặp lại, em có thể nhận được một lời giải thích hợp lý, đặc biệt là với anh, A Khải.” Sandy nói chậm rãi một cách nghiêm khắc, rồi tao nhã đứng dậy rời bàn.

Ta không ngờ mình lại đụng độ kẻ thù trong một tình huống chưa hề được chuẩn bị thế này, nhưng ở một mặt nào đó, phải nói rằng ta đã ngầm chờ đợi ngày này đủ lâu, cũng may Diệu Dương không tới, nếu không chỉ e ta đã lập tức nổi khùng bất chấp hậu quả.

Lúc này Mâu Quân Khải đang quan sát ta, thái độ cứng nhắc, đã mặt đối mặt, hắn ta cũng chẳng buồn bộ tịch nữa: “Xem ra mày rất hận tao.”

“Vì mày đã làm chuyện quá đáng để hận.”

“Mày định trả thù tao?”

Ta cười nhạt: “Hạng nhãi nhép như mày bất quá chỉ là một quân cờ thảm hại, cần gì tao nhúng tay vào.”

Trước sự khinh bỉ của ta, hắn có chút ảo não: “Lời này lạ tai thật, chưa một ai dám đánh giá Mâu Quân Khải này như vậy.”

“Chỉ vì mày tự phụ quá mà thôi.” Ta nhoài người sấn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cuộn cái đuôi và móng vuốt của mày lại, giấu cho kỹ vào, đừng tùy tiện để bọn tao tóm được, mày biết đấy, Trụ Phong hiện giờ, Trịnh Diệu Dương hiện giờ, không thể giải quyết bằng một hai gã bắn lén rác rưởi đâu, nếu mày định giở trò, khẳng định lợi bất cập hại. Mày chưa định cho ông chủ mày ngã ngựa sớm quá đấy chứ?”

Đồng tử hắn ta co rút lại: “Trận này, chưa bên nào chiếm được lợi thế cả, không phải sao?”

“Nếu mấy mũi kim ấy tiêm vào người mày, chắc chắn mày thua rồi, tao cam đoan đấy.” Ta dùng ánh mắt thể hiện cho hắn thấy hắn bị khinh thường đến mức nào.

Hắn đáp trả bằng giọng khích bác ác ý hòng gỡ lại mặt mũi: “Mấy món đó coi vậy mà là đặc chế đấy, mùi vị nhất định rất tuyệt vời, hắn có kể cho mày cảm giác lúc đó không? Cho mày biết hắn đã sung sướng thế nào?”

“Mẹ kiếp mày đừng được thể lấn tới!” Ta bất thần chộp lấy cổ áo hắn, “Nếu tao muốn cho mày nếm mùi, sớm muộn mày cũng được biết thôi.”

“Tao không nghi ngờ chuyện đó.” Tròng mắt hắn ta đảo vòng xung quanh, ngụ ý nhắc ta thực khách trong nhà hàng đã bắt đầu để ý đến chúng ta, “Vì thế tao cũng không hề định chống cự.”

Ta thả hắn ra, thô bạo xô hắn trở lại ghế: “Nghiêm Đình Quân sai mày làm?”

“Không gì có thể phản bác điều mày đã tự kết luận, phải không?”

“Hại chết Trịnh Diệu Dương chúng mày cho là xong hết sao? Dấu vết lộ liễu lắm, chẳng thông minh chút nào, luật sư của Trương Thủ Huy cũng sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu.”

“Tao không bất cẩn vậy đâu, cũng không hề định hại chết hắn, cho đến giờ vẫn chưa, chỉ là định bòn rút chút chút ý chí của hắn, cho hắn không còn bụng dạ nào lo sự nghiệp mà thôi. Ai biết được bên cạnh hắn còn có một vai như mày, ghê gớm hơn chúng tao dự tính nhiều, vốn tưởng mày bất quá chỉ là… của hắn… mày hiểu ý tao rồi đấy.” Hắn cười thật xảo quyệt.

“Toan tính trên thương trường không có chỗ cho sai lầm, mỗi sai lầm đều có thể là trí mạng, thậm chí sẽ khiến chúng mày được hứng đòn phản công khủng khiếp hơn nhiều.” Ta cũng không để trò khích tướng ảnh hưởng đến mình như hắn hy vọng, “Mày, Mâu Quân Khải, và cả lũ phá hoại ở Thành Nghiệp đã cho chúng tao một cơ hội phản công tuyệt hảo, một cơ hội khiến chúng tao không thể lùi bước, không thể do dự, chính tay mày đẩy chúng tao lên nắm đầu Thành Nghiệp, xem ra chúng tao nên cảm ơn âm mưu vĩ đại của mày và Nghiêm thị mới phải. Còn nữa, lũ bắn lén mày mướn ấy, nếu bọn chúng quá thiếu tiền, mày có thể bảo chúng đến tìm tao, Trụ Phong sẽ kiếm được cho chúng vài công việc lương thiện với thù lao khá khẩm hơn nhiều, ví dụ như làm vệ sĩ, rồi bị một bọn bắn lén khác thanh toán gọn gàng! Mâu Quân Khải, đừng tưởng chỉ có mạng của mày đáng tiền, nếu là Trụ Phong trước đây, mày căn bản không còn sống đến hôm nay đâu.”

“Tao nhận lời cảnh cáo của mày.”

“Tốt. Về tâu với ông chủ mày, muốn đấu đường đường chính chính thì được,  còn giở trò đê tiện không phải ý hay đâu.”

“Hôm nay tao dám đến đây, cũng là để nói rõ điều này.”

“Vì mày biết, tao sớm muộn cũng tìm ra mày, tao biết mày sợ Trụ Phong tóm được.” Giọng ta đã hoàn toàn khẳng định, “Loại người như mày có thể làm được nhiều thứ ra hồn, chứ chui rúc giở mánh khóe trong bóng tối, chẳng có tiền đồ gì đâu.”

“Mày thú vị lắm, thực sự rất thú vị…” Hắn ta cười đến gượng gạo, “Trần Thạc, mày không giống những gì thiên hạ đồn đại.”

“Nếu mày nghe loại đồn đại ấy, tao khẳng định mày sẽ lật thuyền.”

Đột nhiên, di động đổ chuông rất không đúng lúc, lại là Trương Thủ Huy gọi: “Trần Thạc, cậu đang ở đâu?”

“Có việc gì?” Ta có chút linh tính không ổn.

“Nghiêm thị triệu tập hội nghị bất thường ở Thành Nghiệp, muốn buộc tội Diệu Dương… vì chuyện các người.”

“Chúng tôi?”

“Về nhanh đi, luật sư cũng có mặt rồi, bọn chúng nắm được bằng chứng bất lợi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.