Xung Động

Chương 137



Phí luật sư kếch xù không đời nào là món cho không, GT không hổ là GT, tới giờ chót luật sư Bùi còn kiếm được một số bằng chứng rất đáng lạc quan từ nội bộ địch. Đêm trước ngày quyết chiến đó, chúng ta hầu như không chợp mắt, ngồi bàn bạc thâu đến rạng sáng.

Chiều hôm sau, cuộc bầu cử hội đồng quản trị đáng gọi là kinh thiên động địa. Tất cả những công ty sở hữu cổ phần Thành Nghiệp đều cử đại biểu tham dự, bỏ phiếu bầu chủ tịch mới.

Quá trình có chút phức tạp, nếu ta thuật lại từ đầu chí cuối, chỉ e chẳng mấy ai nghe hiểu nổi, có điều thủ tục được thực hiện rất chính xác, luật sư đôi bên cùng ra sức thể hiện bản lĩnh. Khoảng thời gian giằng co trù bị quá dài, bằng vài tiếng đồng hồ có thể giải quyết xong vấn đề nghe có vẻ quá qua loa vội vàng, nhưng thực tế mà nói, rồi cũng phải có người dấn qua ranh giới để kết thúc cuộc chơi.

Cơ hội lên tiếng của ta và Trịnh Diệu Dương cũng không nhiều, pha đối đầu cuối cùng, đương nhiên không còn là lúc phô diễn, chúng ta chỉ có thể mượn lời kẻ khác để nói lên sự thật.

Trương Thủ Huy phái luật sư cao cấp đến dự thính, đồng thời đọc tuyên bố từ chức của ông ta, chính thức khai hỏa đại chiến. Luật sư đại diện các bên bắt đầu tuần tự phát biểu, thêm một lần khẳng định đây chính là cuộc chiến giữa Nghiêm thị và Trụ Phong. Mở màn bằng việc các cổ đông dự thính công khai bày tỏ lập trường, hội đồng cổ đông tách thành hai phe, tranh chấp quyết liệt.

Tỷ lệ cổ phiếu Nghiêm thị nắm giữ không nhỏ hơn Trụ Phong, nhưng bọn họ vẫn ngoan cố vin vào vấn đề đạo đức cá nhân của ta và Trịnh Diệu Dương, thực tình cũng gây được ít nhiều phản ứng từ mấy vị tư tưởng bảo thủ, đồng thời, Nghiêm thị lớn tiếng phản bác, hoài nghi những dư luận mạo hiểm về Trụ Phong, luật sư của họ cũng không kém cạnh, thể hiện tài hùng biện ra trò. Phía Trụ Phong vẫn nhấn mạnh nguyên tắc công tư rạch ròi, mặt khác đưa ra những chỉ tiêu tài chính và kế hoạch kinh doanh trung hạn của Thành Nghiệp để thuyết phục hội đồng cổ đông, lấy tốc độ phát triển thực tế của Trụ Phong hiện nay chứng minh rằng Trịnh Diệu Dương mới là người lãnh đạo thích hợp nhất.

Nghiêm thị cũng tung đòn sát thủ, khơi lại chuyện năm ngoái Trụ Phong bị mắc míu rồi thiệt hại trong vụ vận chuyển hàng hải, còn được đà tỏ vẻ cực kỳ “ái ngại” trước sự “thiếu thận trọng” của Trịnh Diệu Dương.

Đến lượt Bùi Dũng đứng lên, rành mạch chỉ ra doanh thu ba quý gần đây của Nghiêm thị đang liên tục giảm, cho thấy rõ sự chênh lệch so với kỳ vọng của cổ đông, thậm chí căn cứ vào một số nguồn tin tin cậy, nhiều vụ giao dịch lớn Nghiêm thị thực hiện đều không đạt được lợi nhuận mong muốn, còn bị chính quyền để mắt tới.

Mục tiêu chính là khiến cử tọa tin rằng lý do khiến Nghiêm thị tích cực giành giật quyền điều hành Thành Nghiệp rất có thể là để dùng tài sản của Thành Nghiệp bù đắp cho những sai lầm của bọn họ, đương nhiên, luật sư Bùi không diễn đạt lộ liễu như vậy, nhưng mọi người ngồi đó đều nghe ra, Nghiêm Đình Quân đã ngồi không yên, gương mặt càng lúc càng đanh lại.

Nghiêm thị lạnh lùng phản bác, nhưng GT đã tung ra một thông tin động trời hơn nữa, lập tức khiến phe cánh họ Nghiêm rụng rời, đây là phần thắng duy nhất của chúng ta, nếu chưa xác minh, tuyệt đối không dám sử dụng, trước ngày hôm nay, chúng ta đã nắm chắc hầu như tất cả, bởi vậy mới có thể vững vàng xuất hiện tại đây, đối mặt với mọi lời chất vấn.

Bùi Dũng trực tiếp vạch ra sự mờ ám trong nội bộ Nghiêm thị, liên quan đến một vụ bê bối lừa đảo chiếm dụng vốn, nhân viên kế toán tài chính cấp cao của Nghiêm thị bị tình nghi sử dụng tài sản của công ty để tự bảo lãnh, thực hiện những vụ giao dịch bất thường, số tiền bị biển thủ ước tính lên tới một tỉ đô. Tập đoàn Nghiêm thị cố tình phóng đại lợi nhuận để tô vẽ tiếng tăm, che giấu những gian lận về tài chính, lượng trái phiếu có thể chuyển đổi phát hành ra nước ngoài có khả năng toàn bộ là trái phiếu khống, chính quyền và Ủy ban giám sát tài chính quốc gia đều đang để mắt theo dõi và thu thập bằng chứng, đồng thời kết hợp điều tra những mắt xích có liên quan, chỉ cần tài liệu tập hợp đầy đủ chắc chắn sẽ tiến hành khởi tố. Việc này cho thấy rõ, Nghiêm thị đã vướng vào rắc rối không thể gỡ nổi.

Ba năm trở lại đây, Nghiêm thị bắt đầu nhận thêm một số khách hàng mới tại Hồng Kông, doanh số tăng mạnh so với những năm trước, hiện tại những khách hàng này đều đã bị xếp vào danh sách điều tra mở rộng vụ án. Thực ra những tập đoàn quy mô lớn có phát sinh một vài mối làm ăn trên chợ đen cũng không phải chuyện lạ, bất quá tuyệt đối không thể để bị phơi bày trước công luận, chỉ trách Nghiêm thị bất cẩn mà thôi. Lúc này, điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là những tư liệu đen tối này lại bị Trụ Phong nắm được một cách đầy đủ đến vậy, chuyện đó thực tình phải cảm ơn năng lực của GT.

Nghiêm thị từng đề nghị tòa án can thiệp giải quyết công nợ với năm công ty khách hàng, nhưng kết quả lại dẫn đến những xung đột nghiêm trọng trong thị trường nội địa, Ủy ban giám sát tài chính quốc gia đã tuyên bố trong vòng một tháng sẽ công khai báo cáo thanh tra, GT lại nắm được tài liệu quý giá này trước tiên, Nghiêm thị vốn định lợi dụng việc tuyên truyền để phô trương thanh thế, tạo thời cơ chiếm quyền điều hành Thành Nghiệp, mở đường tự thoát thân trót lọt, Nghiêm Đình Quân cho rằng đường đi nước bước đều rất kín kẽ, thậm chí ông ta không ngại dùng vũ lực bức ép Trịnh Diệu Dương, kể cả hạ độc thủ, vừa nhằm quét sạch trở ngại, vừa giữ vỏ bọc quang minh chính đại, ông ta tự đánh giá mình rất cao, mà chúng ta càng không đánh giá thấp ông ta.

Rốt cuộc Trịnh Diệu Dương giữa thế giằng co ngang sức đã hạ được pháo đài tưởng chừng không thể đánh bại. Bất quá niềm vui chiến thắng cũng không bức thiết như chúng ta tưởng tượng, kết thúc cuộc họp, cử tọa lần lượt bắt tay chúc mừng, ta và Trịnh Diệu Dương chỉ ôm nhau ngầm hiểu một lần, rồi cùng tự giác bước ra ứng phó với tất cả những đối tượng đang chờ ứng phó, đây là một loại trách nhiệm, vì Trụ Phong, vì Trịnh Diệu Dương, cũng là vì chính ta.

Không đến nửa tiếng sau, ta nhận được một cú điện thoại khiến ta thực sự bất ngờ.

“Chúc mừng, tôi nghe được tin đầu tiên đấy nhé.” Giọng nói êm ái dịu dàng, như thể bao năm qua chẳng có gì thay đổi.

“Cảm ơn cô, Tú Phương.” Sau bao nhiêu năm, chỉ mới nghe ta vẫn có thể nhận ra giọng cô ấy, “Lần này, một phần cũng nhờ sự giúp đỡ của cô.”

“Giờ tôi đang đi nghỉ ở Bắc Âu, anh rảnh thì cứ qua đây tuyên dương tôi đi~”

“Được, ở yên đó chờ, tôi tới liền đây.” cũng hùa theo nói giỡn với cô ấy.

“Trần Thạc…” Cô ấy nói bằng giọng ôn hòa chưa từng thấy trước đây, “Không ngờ các anh thực sự ở bên nhau… thứ lỗi cho sự ấu trĩ và bốc đồng của tôi hồi đó nhé, đến giờ, tôi không thể không nói, các anh là những người đàn ông tuyệt vời nhất tôi từng gặp.”

Ta khẽ mỉm cười: “Chuyện quá khứ còn nghĩ mãi làm gì, mặt trời Bắc Âu chói chang lắm hả?”

Cô ấy cũng bật cười: “Trời Tây mây xanh nắng ấm.”

Vừa trò chuyện xong, ta đã bị cả đám đông xô đẩy tiến ra ngoài, Trịnh Diệu Dương len qua đoàn người chìa cho ta điện thoại của cậu ấy, mặt mày cam chịu: “Có người nhất định phải gặp anh bằng được.”

“Nguyên thủ quốc gia sao?” Ta cầm lên nghe, vừa cố lách ra, tìm chỗ yên tĩnh hơn một chút.

“Trần Thạc! A!! Mấy anh thắng rồi!! Được về Hồng Kông rồi, muôn năm!!” Giọng cô ấy ầm ĩ sánh ngang pháo cao âm.

“Mary, ra dáng thục nữ giùm anh.”

“Thục nữ phải có vệ sĩ tháp tùng à, mấy người đều là cỏ cây có chủ hết cả rồi, người ta còn biết trông cậy vào đâu a.” Cô nàng đột nhiên than thở, “Em chia tay với hoàng tử bạch mã rồi, cứ cười em đi.”

“Phùng sinh sao?”

Mary cười gượng: “Ảnh vốn là người đàn ông rất tốt, là em không có phúc hưởng thôi, em chịu không thể một tuần làm tình nhân thứ năm của ảnh được.”

“Nghĩ thông suốt là tốt rồi.” ta lại thấy may mắn rằng Phùng Bằng Phi đã “nương tay”, tình trạng Mary xem ra không đến nỗi tệ lắm, hẳn anh ta cũng lựa cách cắt đứt khéo léo.

“Tuần sau Dương Dương được nghỉ xuân rồi, nó về nhà cả tuần đó, chừng nào các anh về? Mà nữa…” cô ấy nói thêm, “Đừng vội đưa con bé sang Mỹ vậy.”

“Chuyện này từ từ bàn, chỉ cần tốt cho Trần Dương là được.”

“Trần Thạc, anh không biết em yêu anh chừng nào!!”

“Rồi rồi, mấy câu đó cho rút lại mà cất đi, đợi bạch mã hoàng tử nữa xuất hiện hẵng lấy ra xài.”

“Khỏi cất cũng tươi chán~”

Ngắt máy rồi, ta nhanh chóng quay lại đuổi theo đám đông. Vừa ra khỏi tòa nhà Thành Nghiệp, đèn flash đã loang loáng trước mắt, mấy nữ phóng viên nhất loạt chen lên, có hai người hầu như dán lấy Trịnh Diệu Dương, các câu phỏng vấn đã sớm chệch choạc khỏi chủ đề kinh doanh, lắt léo đến líu lưỡi, xem ra tiệc mừng tối nay còn rầy rà hơn nhiều.

Đang cười khổ tính âm thầm thoát ra ngoài thì hơn chục đầu micro đã chìa tới trước mặt ta. Trịnh Diệu Dương quay lại ngẩng lên nhìn ta đang đứng trên bậc thềm, cười cười, nụ cười vừa ngang nhiên tùy tiện vừa dịu dàng thân thiết, mà ta thực không ngờ bức hình giật tít ngày hôm sau lại chính là hình chụp chúng ta mỉm cười nhìn nhau qua đám đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.