Hứa Thần bất mãn nói, Lưu Quân nhanh chóng tiến lên trước tươi cười hòa giải nói lời của Hứa Thần chỉ là hỏi một tí không có ý nghĩa khác. Đạo diễn tiết mục làm như không nghe thấy bất mãn trong lời nói của Hứa Thần, cười ha hả nói: “Chúng tôi dựa theo chiều cao, bằng không không cân đối ống kính không dễ coi.” Đại ý là Hứa Thần quá thấp không có cách nào khác nữa.
Từ Trường Mệnh 1m78, Viên Tiên 1m8, Hứa Thần sớm nói với bên ngoài là cao 1m72.
Kế hoạch vũ đạo mở màn là ba người cùng nhau xuất hiện, nếu Hứa Thần đi ở giữa, bị hai người ở bên cạnh phụ trợ sẽ thấy lùn rõ ràng hơn, tổ tiết mục cũng là rất có lương tâm.
Hứa Thần bị chặn họng vẻ mặt không dễ xem, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy cách đó không xa Từ Trường Mệnh đang híp mắt cười, vì vậy càng tức giận hơn. Lưu Quân thấy không ổn, cười ha ha mang Hứa Thần đi qua một bên nói chuyện.
Đạo diễn cũng không quản, nói với Từ Trường Mệnh và Viên Tiên một lát nữa xuất hiện như thế nào.
Từ Trường Mệnh nghiêm túc nghe, vừa rồi ở trong phòng nghỉ đã xem qua lưu trình kịch bản, có lẽ cũng đã hiểu rõ phân đoạn.
Đợi lúc tiết mục bắt đầu, Hứa Thần đã trở về, không biết Lưu Quân nói cái gì, trái ngược với tính khí tức giận vừa rồi treo trên mặt, lại trở thành cậu trai tươi cười đơn thuần đáng yêu trước ống kính.
<<Nhẹ nhàng vui vẻ>> dùng các phân đoạn trò chơi liên kết tạo thành, ở giữa thêm vào hình thức trò chơi đối thoại thăm hỏi, dù sao khách quý tới tham gia tiết mục, phần lớn là mang theo nhiệm vụ tuyên truyền, hình thức thăm hỏi cũng sẽ không ngột ngạt, sinh động lý thú, lại có thể hài lòng mục đích khách quý đến tham gia tiết mục.
Hôm nay là trò chơi ca từ đô mi nô, thua sẽ bị hỏi, cần phải thành thật trả lời, có thể đưa ra câu hỏi với người khác, nhưng nếu đối phương thắng thì phải chấp nhận trừng phạt.
MC vừa nói xong quy tắc, trên mặt Hứa Thần lộ ra nụ cười tự tin, nữ MC trêu chọc nói: “Thần Thần rất nắm chắc nha.”
“Tôi khá thích nghe ca khúc, nhưng nếu tổ tiết mục đưa ra quá khó, tôi có thể cũng phải thua mất.” Hứa Thần chắp hai tay trước ngực, nháy mắt nhìn về phía ống kính, làm nũng: “Đạo diễn ca khúc không cần quá xưa nha.”
Hứa Thần năm nay mười chín tuổi, tướng mạo mềm mại ngọt ngào, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ ngăn nắp, vừa làm nũng như vậy fans girl dưới đài phấn khích hét to. Trò chơi còn chưa bắt đầu, bầu không khí đã bị Hứa Thần làm nóng lên.
Bên cạnh Từ Trường Mệnh và Viên Tiên đứng ở một bên, vẻ mặt Viên Tiên lạnh lùng, hắn trước sau như một đi theo lộ tuyến này, còn Từ Trường Mệnh toàn bộ hành trình chỉ cười híp mắt.
Vòng chơi thứ nhất.
Từ Trường Mệnh thua.
Mc giữ chức phán định hỏi: “Trường Mệnh cậu từng yêu đương chưa? Thích kiểu con gái gì? Ha ha, cái này có thể là vấn đề fans ở dưới sân khấu và trước tivi tò mò nhất.”
Câu hỏi này nhìn giống như sắc bén, thật ra rất dễ trả lời.
Uông Linh ở dưới sân khấu vốn không quan tâm, trên sân khấu không có động tĩnh, vừa thấy Từ Trường Mệnh vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, Uông Linh trong chớp mắt thì nhớ đến vấn đề sáng sớm ở khách sạn cô hỏi tính hướng của Từ Trường Mệnh, người này sẽ không lỗ màng như thế chứ?
“Chưa từng yêu đương, còn chưa từng thích người nào cả.” Từ Trường Mệnh cười mở miệng, nhìn về phía ống kính, híp mắt: “Thích kiểu dáng như thế nào? Gặp được thì biết thôi.”
Uông Linh thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử này còn biết nhử, nhưng ai dạy Từ Trường Mệnh cười như vậy, quá câu dẫn rồi.
Bầu không khí ngừng lại một giây, dưới sân khấu bộc phát tiếng thét “AAAAAA” chói tai.
Trong phòng nghỉ ngơi bên ngoài phòng quay hình, tivi treo trên tường đang quay lại hiện trường đằng trước, lúc người đàn ông trên sofa nhìn thấy Từ Trường Mệnh ở trên tivi híp mắt, hơi ngớ ra, rất nhanh thì kịp phản ứng lại.
“Quý tiên sinh, nước.”
Ngoài cửa nhân viên công tác mang bình nước tiến vào. Người đàn ông trên sofa hòa nhã gật đầu cảm ơn, nhân viên công tác bị nhìn chân tay có chút luống cuống, đặt nước xuống, lúc ra ngoài còn đang nghĩ, vị Quý tiên sinh này không biết có địa vị gì, không những lớn lên đẹp đối xử hòa nhã với người khác và không kiêu ngạo, chính là sắc mặt không quá tốt mặt tái mét, nhưng lỗ tai sao lại đỏ như thế?
==
Phòng ghi hình.
Phân đoạn đưa ra câu hỏi, phân đoạn trước Hứa Thần không sai cái nào, đều là Từ Trường Mệnh và Viên Tiên không trả lời được, hai người nửa nọ nửa kia. Hỏi vấn đề công việc và đời tư cá nhân đều có, Viên Tiên lúc chơi trò chơi đã tuyên truyền công việc đang làm. Từ Trường Mệnh sau khi lựa chọn kí kết xuất đạo với Hồng Lý thì vẫn chưa có tài nguyên đứng đắn, phần lớn đều là tham gia tống nghệ hoặc là chạy sô, câu vừa mới gia nhập, đối với nghề này cũng không hiểu nhiều, công ty sắp xếp như thế nào thì cậu làm như thế đó.
Đối với tham gia tống nghệ hoặc tham gia mở màn thương nghiệp thật sự đã chán ghét rồi.
Trên thực tế Hồng Lý bỏ ra giá tiền rất lớn kí kết với Từ Trường Mệnh, khi đó Uông Linh còn chưa bị đào đến, đương nhiên muốn trước lợi dụng Từ Trường Mệnh hiện có nhân khí lưu lượng kiếm một khoảng, may mà chưa nhận quảng cáo gì cho Từ Trường Mệnh.
Phân đoạn này vô tình trở thành trò chơi sân nhà thua rồi.
Thắng ngược lại là ngồi chờ. Đến giai đoạn sau, Hứa Thần sai mấy câu.
Nam MC trêu ghẹo: “Thường thắng làm vua cũng có lúc sai lầm, Thần Thần nghe câu hỏi.”
“Cậu và Trường Mệnh cùng nhau tham gia Tuyển Tú xuất đạo, hai ngày trước ở trên weibo náo loạn rất lợi hại, mọi người đều có mặt, cậu cho rằng Từ Trường Mệnh là người như thế nào?”
Lưu Quân ở dưới sân khấu nghe thấy câu hỏi, vẻ mặt thay đổi, trong lòng sắp chửi má nó, chiều hôm nay kịch bản đưa cho không có câu hỏi này. Uông Linh ở bên cạnh nghe, trong lòng nghi hoặc, cô sớm đã đoán ra tổ tiết mục muốn gây chuyện, bằng không tại sao sẽ mời hai người, chỉ là không ngờ đến tổ tiết mục còn rất thiên vị Từ Trường Mệnh, bằng không lúc trước Từ Trường Mệnh trả lời câu hỏi sao không hỏi?
Hứa Thần vẻ mặt thay đổi, rất nhanh cười lộ ra lúm đồng tiền: “Trường Mệnh vận may rất tốt, mọi người đều gọi là hắc mã vận may lớn.”
Lưu Quân nghe câu trả lời thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi về phía phòng đạo diễn, nếu tiếp tục hỏi chỉ có thể chủ động tạo quan hệ, xem hậu kì có thể cắt bỏ hay không.
Cũng may mc không có tiếp tục hỏi nữa.
Tiết mục từ ba giờ rưỡi chiều bắt đầu quay, cho đến tám giờ tối mới kết thúc.
Từ Trường Mệnh cực kì đói nhưng cũng không thể trở về khách sạn, tổ tiết mục mời mọi người cùng nhau ăn cơm, cậu không thể từ chối, trước trở về phòng nghỉ tháo trang sức. Tiểu Chu đi theo sau, nói: “Anh Từ, em vừa mua mấy cái màn thầu nhỏ, anh nếu đói trước lót dạ tí.”
“Tiểu Chu, em là anh của anh.”
“Hì hì, anh Từ anh quá khách sáo rồi, em nên làm mà.” Tiểu Chu bị khen ngợi cái đuôi cũng sắp vểnh lên rồi.
Cởi hết đồ trang sức thay quần áo của mình, Từ Trường Mệnh như hổ đói ăn sạch màn thầu nhỏ, đợi một lát, mọi người đều thu dọn xong, ngồi trên xe chạy về phía nhà hàng đã đặt trước. Đồ ăn sớm đã làm xong, là đồ ăn đặc sắc của bản địa thành phố Quý Tử, tôm hùm chua cay tôm hùng khẩu thủy tôm hùm thập tam hương, tóm lại là bách khoa toàn thư tôm.
Từ Trường Mệnh thích ăn cay, nhìn thấy đồ ăn bưng lên, hai mắt sáng rỡ.
Nam mc xem xét, cười gọi: “Ha ha, đừng khách khí, mọi người ăn đi, không đủ chúng ta lại gọi thêm.” Vừa nói vừa gọi bia.
Tôm hùm vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng ở trước mặt, Từ Trường Mệnh cũng không khách khí, cuốn tay áo cũng không mang bao tay, tay không lột tôm, cậu ăn đến quên mình, vừa uống bia vừa ăn tôm, có người nói chuyện hỏi cậu cái gì, cậu liền tán dóc mấy câu.
Bầu không khí rất tốt, nam mc thấy Từ Trường Mệnh bộ dạng ăn uống tự nhiên, còn khá thưởng thức chàng trai này, không tự giác nói nhiều hơn hai câu, nhưng cũng không quên mất hai vị khác, quanh năm làm mc năng lực điều khiển sân khấu, chú ý đến mọi mặt.
“Tôi đi rửa tay.” Từ Trường Mệnh ăn đủ rồi, dự tính rửa tay lại nếm thử cơm nếp gạo lá sen ở chỗ này.
Rửa tay xong, Từ Trường Mệnh trở về, ở một góc nơi ghế lô Hứa Thần đang nói chuyện với Lưu Quân: “…Anh không thấy bộ dáng nịnh hót kia của Từ Trường Mệnh à.”
“Cậu ít nói vài câu, ở bên ngoài nhớ thiết lập người một nhà, đừng để có một ngày miệng không đóng chặt, bị những hắc tử túm được điểm yếu, cậu còn muốn cho họ thêm tư liệu sao? Cậu ta hiện tại điên cuồng ngang ngược, chúng ta cứ chờ kết quả sau này của cậu ta, giờ anh giúp em tiếp một vở kịch.” Lưu Quân tiên tục dỗ dành.
Hứa Thần còn trẻ, chưa khống chế nổi tính tình, lầm bầm hai câu, ngẩng đầu thì nhìn thấy Từ Trường Mệnh rửa tay xong đang đi qua.
Lập tức đen mặt: “Anh nghe trộm bao lâu rồi?”
“Hai người muốn nói xấu, đừng ở nơi công cộng.” Từ Trường Mệnh bất đắc dĩ, lúc đi ngang qua hai người, có lòng tốt nhắc nhở: “Trước kia lúc ở kí túc xá Phải Xuất Sắc, cậu ở hành lang gọi điện thoại cho bạn gái cũng vậy.”
Thiết lập của Hứa Thần với người ngoài là hoàng tử nhỏ ngây thơ đơn thuần, ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm.
Lưu Quân nghe thấy nhìn về phía Hứa Thần, Hứa Thần không có nói với hắn chuyện có bạn gái này.
“Cậu, cậu nói linh tinh, Từ Trường Mệnh cậu có chứng cứ gì?”
Bước chân Từ Trường Mệnh dừng lại, Hứa Thần nghĩ nghe thấy thì nghe thấy, dù sao không có chứng cứ, nên chẳng có gì phải lo, thì nghe Từ Trường Mệnh nói: “Tôi có một người bạn làm sửa chữa máy tính.”
Hứa Thần Lưu Quân:???
“Bạn gái của cậu là X đại.” Từ Trường Mệnh nói xong thì nhe ra hàm răng trắng, nhấc chân vào ghế lô.
Không lâu sau, Lưu Quân mang Hứa Thần qua, nói thân thể Hứa Thần bỗng nhiên không thoải mái đi trước, nữ mc nhìn sắc trời cũng không sớm nữa, dứt khoát giải tán.
Trên xe trở về khách sạn, Từ Trường Mệnh hôm nay ăn hơi nhiều, có thể tiệc tối hôm nay chỉ có cậu và hai mc thật sự ăn ngon. Lúc này dựa trên ghế xiêu xiêu vẹo vẹo, híp mắt ngủ.
Đến khách sạn, Tiểu Chu trước đưa Từ Trường Mệnh trở về phòng, trên được không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Anh Từ, Hứa Thần kia thật sự có bạn gái?”
Từ Trường Mệnh ăn no phản ứng có hơi chậm, nhìn về phía Tiểu Chu. Tiểu Chu bị nhìn còn cho rằng bản thân quá nhiều chuyện, đang muốn pha trò nói không thể hỏi sớm nghỉ ngơi, không ngờ đến anh Từ gật đầu.
“Cậu nghe thấy rồi?”
“Uống nhiều muốn đi vệ sinh, phát hiện mấy người ở trong góc nói chuyện.” Tiểu Chu thấy anh Từ không tức giận, kiềm nén không được lòng nhiều chuyện, tò mò nhìn về phía anh Từ.
Từ Trường Mệnh gật đầu.
“Vậy cậu ta lần trước hắc anh, anh sao không cầm ảnh chụp ra?” Tiểu Chu không hiểu.
“Hứa Thần hắc anh, không liên quan đến bạn gái cậu ta.” Cậu cũng lười làm những chuyện bẩu thỉu xấu xa linh tinh này, phiền phức.
Tiểu Chu nghe xong, lập tức không biết nói gì, chỉ cảm thấy anh Từ là người tốt. Đợi lúc trở về phòng, vỗ đầu một cái: “Mình nói đã quên cái gì đó, hóa ra là anh Từ trước đó không phải cao lãnh, mà là ăn no phản ứng chậm…”