Từ khách sạn thử vai đến trên đường, Uông Linh đều không nói chuyện, Tiểu Chu thấy cũng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng nghĩ anh Từ rất trâu làm sao cầm được vai diễn này nhỉ, mới đi vào có 10 phút, vì cái gì chị Linh không vui, đây chính là kịch của đạo diễn Trương.
Ai biết đến trong phòng khách sạn của Từ Trường Mệnh, Uông Linh mới sắc mặt vui mừng, khen ngợi: “Trường Mệnh làm tốt lắm, em làm sao lấy được?”
“Thử vai ạ, diễn một đoạn, đạo diễn Trương nói em diễn được thì xong rồi.”
Uông Linh cũng không biết nói cái gì thì được, cô không vào cũng không biết được biểu hiện của Từ Trường Mệnh, nhưng có thể khiến đạo diễn Trương gõ thước tay* trực tiếp nhận định, không quan tâm hai người sau, nói rõ Từ Trường Mệnh ở phương diện này có thiên phú. Trước đó cô còn ưu sầu, Từ Trường Mệnh khả năng ca hát bình thường, cũng không có cảm giác tống nghệ gì, nếu dựa vào nhan sắc thì không dài lâu, dự tính hướng phát triển một năm chính là trước quay phim điện ảnh.
*Gõ thước tay: ý chỉ thỏa thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định.
Không ngờ đến đầu tiên là một vai lớn. Uông Linh rất hưng phấn, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tiểu Chu đầu tiên đặt vé máy bay trước về kinh đô, còn có bộ phim [Vương tử chạy trốn] giành lấy cho em, bên đó phải từ chối, may mắn lúc đó còn chưa nói cố định…”
Tiểu Chu cực kì vui vẻ, nhanh chóng đặt vé máy bay.
Từ Trường Mệnh không lộ ra cảm xúc hấp tấp như Uông Linh và Tiểu Chu, nhưng trong lòng cũng rất vui, cậu hôm nay lúc thử vai hoàng dế, loại cảm giác này so với hoạt động chạy sô hoạt động thương mại còn vui hơn nhiều.
Diễn kịch còn chơi khá vui.
Từ Trường Mệnh tràn đầy cảm giác mới lạ, rồi vô cùng vui vẻ lấy điện thoại ra cúi đầu gửi tin nhắn. Tiểu Chu đặt vé xong đang thu xếp hành lý, đang vội vàng thì nhìn thấy anh Từ đang ngồi trên sofa cùng ai đó nói chuyện, nói như thế nào nhỉ cười có chút đặc biệt damdang.
Tiểu Chu lén lút nhiều chuyện anh Từ phải hay không có bạn gái. Đợi lúc chị Linh trở về, Tiểu Chu còn cố ý tìm cớ hỏi chị Linh việc công yểm trợ cho Từ Trường Mệnh. Tiểu Chu nghĩ không thể xin lỗi với 80 đồng tiền kem mà anh Từ mua cho nó được, nửa đời trước của nó chưa từng ăn loại kem đắc như vậy.
[Ngày mai chúng ta đi chứng nhận, cậu nhớ mang theo hộ khẩu.]
[Được. Mấy giờ bay tôi đến đón cậu.]
[Người đại diện của tôi có mặt, không cần, ngày mai gặp ở cục dân chính.] Từ Trường Mệnh đánh chữ, nhớ đến mặt Quý Lâm Uyển, cầm điện thoại cươi vui vẻ.
Quý Lâm Uyển đã quay về kinh đô. Không biết là thân phận hiện tại thay đổi hay sao, mà Từ Trường Mệnh cảm thấy tâm tình của cậu hiện tại hình như cũng có chút thay đổi, cụ thể không nói được, nhưng mặc kệ nó đi.
—
Máy bay từ thành phố Quýt Tử đến kinh đô hạ cánh ở sân bay lúc 6h.
Từ Trường Mệnh mặc bộ độ lúc từ trong nhà đi ra ngoài, trên đầu đội mũ lưỡi trai phối hợp với khẩu trang, cộng thêm hành trình của họ là lâm thời, sân bay không fans cắm điểm, người qua đường không nhận ra, lúc người qua đường nhìn thấy, cảm thấy cậu trai này mặc đồ khá ngầu.
Lên xe bảo mẫu, Uông Linh để Tiểu Chu đưa cậu về nhà, cô tự mình phải trở về công ty một chuyến, Từ Trường Mệnh ký [Cung Yến] phải thông báo, còn có [Vương tử chạy trốn] phải từ chối, đương nhiên còn phải mời người trung gian trước đó mốc nói quan hệ, mời đạo diễn ăn một bữa cơm, bằng không làm mất mặt mũi đối phương thì không hay lắm.
Uông Linh vô cùng bận rộn với đủ thứ việc, nhưng cũng vui mừng đã đến Hồng Lý còn dẫn dắt Từ Trường Mệnh, đầu tiên công ty dù nhỏ nhưng cho cô quyền tự chủ khá lớn, phía sau là vận may tốt, cô hiện tại hùng tâm tráng trí, tinh lực tràn đầy chẳng hề biết mệt mỏi là gì.
Tiểu Chu đưa Từ Trường Mệnh về đến kí túc xá: “Anh Từ có việc gì không?”
“Cậu đợi một chút.” Từ Trường Mệnh mở tủ lạnh, không quá lâu đưa cho Tiểu Chu một giỏ cam đỏ: “Tôi trước khi đi mua, đã để hai ngày, tôi không thể ăn nhiều như vậy, lại để nữa thì không ngon, cậu cầm về ăn đi.”
Từ Trường Mệnh sợ Tiểu Chu ghét bỏ, giải thích nói: “Cái này hạ hỏa dinh dưỡng cao, còn là hàng nhập khẩu, rất đắc, nếu không ngay cả da cũng gặm sạch sẽ.”
“Không, không ghét bỏ.” Tiểu Chu nắm túi cam đỏ, túi trong tay lành lạnh nhưng trong lòng lại nóng, nó chưa từng gặp được minh tinh dễ tính như vậy, cúi đầu mắt lưng tròng nói: “Cảm ơn anh Từ, anh nghỉ ngơi sớm chút, em đi trước.”
Từ Trường Mệnh không biết Tiểu Chu chạy nhanh như vậy làm gì. Trước cởi quần áo của mình, ném khắp nơi, vọt vào trong tắm một cái, khăn tắm quấn nửa người, lại nhặt quần áo ném vào trong máy giặt, lúc đợi nhắn tin cho Vương Manh Manh.
[Vương Manh Manh, tui giàu rồi, đồ xiên nhúng lẩu đi hay không.]
Rất nhanh Tiểu Vương trung tâm sửa chữa máy tính trả lời: [Lại gọi Vương Manh Manh cạo sạch lông.]
Từ Trường Mệnh không lông, rất nhanh gõ chữ xuống: [Vương Manh Manh, cậu cạo một cong tui thử xem.]
Tiểu Vương trung tâm sửa chữ máy tính có thể không muốn cùng Từ Trường Mệnh kẻ ngu này so đo miệng lưỡi, y là không thể thắng, chỉ đành gửi tin nhắn thoại: “Đang bận, vừa nhận đơn hàng, cậu muốn đến không? Phụ cận mở một tiệm thịt nướng hương thơm bay thật xa.”
Chỉ đành lục tìm quần áo ngụy trang một phen, ngồi tàu điện ngầm đi ra ngoài, kinh đô gần đây có bão cát, mọi người ra ngoài đều mang khẩu trang đội mũ, Từ Trường Mệnh ngụy trang xen lẫn trong đám người cũng không có người phát hiện. Đã đến trung tâm cửa hàng linh kiện điện tử, trên tường dán một tấm áp phích của cậu, một người trẻ tuổi ngồi sau quày thu ngân, tóc màu vàng, da trắng mắt to, đang nhìn chằm chằm máy tính.
Từ Trường Mệnh nghe thấy thanh âm phối nhạc và tiếng phụ nữ nói chuyện, cái gì hoàng hậu nương nương, tần thiếp gì đó, liền biết Vương Manh Manh lại đang theo đuổi kịch cung đình.
“Tùy tiện chọn, khen Từ Trường Mệnh đẹp giảm giá 8-9%.” Vương Manh Manh nói xong ngẩng đầu lên nhìn khách hàng: “Cậu đến rồi, không xem nữa không xem nữa, chúng ta đi ăn đồ nướng.”
Từ Trường Mệnh bọc thành bánh ú, trên đường đi ai cũng không nhận ra, lúc này không tin ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao nhìn ra là tui?”
“Trên người cậu tản ra sự đẹp trai, khí chất mê người độc nhất vô nhị.” Vương Manh vì để Từ Trường Mệnh mời khách khen ngợi cực kì trái lương tâm.
Từ Trường Mệnh vui vẻ cười ha ha, hai người kề vai sát cánh đi đến tiệm đồ nướng mùi thơm bay xa. Vương Manh ngồi xuống không khách khí chọn đồ ăn, Từ Trường Mệnh kéo xuống một nửa khẩu trang nói: “Ít một chút, tôi không ăn.”
“Cậu nhìn cậu keo kiệt kìa, tui mời cậu.”
“Không phải, tui giảm béo, vì diễn kịch.” Từ Trường Mệnh ngửi mùi thơm thịt nướng tràn ngập trong không khí mắt nhìn trừng trừng. Vương Manh nghe xong không đồng tình, ngược lại cười ha ha, lại thêm hai mươi que cật. Đặc biệt ăn cho Từ Trường Mệnh đối diện nhìn.
Từ Trường Mệnh tức giận đến muốn đánh Vương Manh Manh một trận.
Hai người lớn lên ở cô nhi viện, cùng một ngày bị ném ở trước cửa cô nhi viện, sinh nhật cùng ngày cũng cùng tuổi, từ nhỏ đều là nhỏ gầy thân thể lùn như cọng rau giá, nhưng hiện tại Từ Trường Mệnh cao đến 1m78, Vương Manh Manh từ sau khi tốt nghiệp cao trung không cao nữa, ngừng lại ở 1m7.
Vương Manh Manh ăn thịt xiên thơm ngào ngạt chậc chậc ra tiếng, không hề phù hợp với khuôn mặt thanh tú đáng yêu của y, tác phong rất giống đại hán phương bắc.
Từ Trường Mệnh yên lặng nuốt nước miếng, nói: “Tui gần đây hình như đang cao nữa.”
Người lùn Vương Manh Manh tạm ngừng ăn thịt xiên, thiếu chút nữa muốn chọc chết người đối diện, thở phì phì nói: “Cậu nha chính là cố ý.”
“Ha ha.” Từ Trường Mệnh cười ngây thơ vui vẻ.
Đừng nhìn Vương Manh Manh người nhỏ, nhưng lượng ăn lớn. Ăn xiên, hỏi: “Lần trước Hứa Thần chân ngắn hắc cậu, tui ngay cả ảnh đối tượng của nó tui cũng hack ra, cậu chính là nhân từ nương tay.”
“Sau này đừng theo đuổi kịch cung đấu, vốn dĩ chỉ số thông minh không quá cao.”
Bị Vương Manh Manh ném một viên đậu tương, Từ Trường Mệnh đón lấy, tách ra ăn đậu phộng cả buổi, nghiêm túc nói: “Cô gái kia lại không phải người trong vòng, đang đến tuổi đến trường, sau khi lộ ra, phóng viên có thể sẽ đi đào ra tận ngọn nguồn.”
Từ Trường Mệnh bạo hồng nhờ tuyển tú, phóng viên đào bới cậu tận gốc rể, có một khoảng thời gian cô nhi viện cậu từng ở cả ngày đều có phóng viên đi ‘phỏng vấn’, đặc biệt ảnh hưởng đến cuộc sống mấy đứa nhỏ, đương nhiên chỗ tốt cũng có, cô nhi viện nhận được một nhân sĩ xã hội quyên tặng từ thiện.
“Biết rồi, Từ ba tốt.”
Từ ba tốt đồng chí ăn xong hai hạt đậu tương, vẫn chưa thỏa mãn nhưng không tiếp tục ăn, kéo khẩu trang xuống che giấu tâm tư tú ân ái, nói: “Vương Manh Manh, tui ngày mai phải kết hôn rồi, chị dâu của cậu rất đẹp, cậu ngày mai gặp thì biết, hì hì hì.”
Vương Manh nghe thấy tin tức, thịt nướng thiếu chút nữa cắm vào trong lỗ mũi: “Thật hay giả?”
Sau đó liền nhìn thấy Từ ba tốt đồng chí cười đến vẻ mặt damdang.
“Tên gì? Trong nhà có mấy người? Chỗ nào quen?” Vương Manh Manh hỏi liên tiếp ba vấn đề.
Từ Trường Mệnh chống má, cười nhét cơm tó cho Vương Manh Manh, nói: “Tên là Quý Lâm Uyển, trong nhà chỉ có anh ấy và ông nội anh ấy, trên buồng máy bay quen nhau.”
“Quý Lâm Uyển? Tên con gái rất là đặc biệt—”
“Chị dâu cậu là nam.”
“Má— đau đau đau.”
Vương Manh Manh cuối cùng không tránh được vận mệnh bị thịt nướng chọc vào lỗ mũi.
ps: Có một vài người chưa ba ba ba thì chưa biết vị trí của bản thân ở đâu hệ hệ hệ