Từ gầm xe ngựa u ám, Tráng Quả tìm được gốc cây có thể cứu mạng Chấn Nhân.
Phong đại phucẩn thận dùng rễ và vài loại dược vật khác, ngao thành nước thuốc, bưng đến chỗ Tráng Quả vẫn luôn ngồi cạnh giường mà nắm lấy tay trái Chấn Nhân.
Tráng Quảcố gắng dùng đôi tay run rẩy, vạn phần cẩn thận tiếp nhận chén thuốc. Vì phải mớm thuốc cho Chấn Nhân, trước mặt mọi người, y phải dùng đầu lưỡi mở hàm hắn ra, sau đó mới ngậm thuốc đắng chát trong miệng, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, chậm rãi đẩy hết vào trong.
Một lần lại một lần, cho đến khi toàn bộ bát thuốc đã mớm hết cho Chấn Nhân.
Người nào cũng đều lo lắng vạn phần, lo lắng nhìn Chấn Nhânđược mớm thuốc. Dù sao hắn đã ‘ngủ’ bốn mươi hai ngày nay rồi, thảo dược kia có còn làm hắn thức dậy được hay không, ngay cả Phong đại phu cũng không dám cam đoan.
Thuốc này chính là cấm dược trong cung, bởi vì sau khi uống lá thì người đó có thể bảo trì dung nhan, khi chết cũng không thống khổ, bình thường đều là hoàng đế dùng loại thuốc này như là độc dược nhân từ, dùng để ban chết cho phi tử, số lượng rất ít. Mà những người từng dùng loại thuốc này trị tim thì đều là cùng lúc uống cả lá lẫn rễ, rất ít người sau khi uống lá, cách thời gian dài như thế này mới uống rễ.
Vừa dùng những gì viết trên y thư mà trấn an mình, vừa lau mồ hôi trên trán, Phong đại phu đi đến trước giường, bắt đầu bắt mạch cho Chấn Nhân.
Dần dần, sắc mặt Chấn Nhânbắt đầu khôi phục huyết sắc, Phong đại phubắt mạch cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Tiêu tướng quân sẽ tỉnh. Phiền Trịnh đại nhân có thể bưng thuốc nước đã sắc lại đây đượckhông? Sau khi Tiêu tướng quân tỉnh lại, tạm thời không thể ăn cơm, trước phải uống thêm ba thang thuốc nữa, sau đó mới cho tướng quân dùng cháo loãng được. Chờ đến khi tướng quân có thể ngồi dậy mới ăn uống bình thường được. Cái này nhất định phải nhớ.”
Trịnh Kiến Hoađáp lại một tiếng, lập tức chạy ra ngoài.
Chấn Nhân còn chưa mở mắt, miệng đã mấp máy trước. Tráng Quả vội vàng nghiêng đầu lắng nghe, xem thử hắn đang nói cái gì…
Một tiếng lại một tiếng, “Quả Quả…Quả Quả…”
Đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn có nước mắt tràn ra bên khóe mắt, Chấn Nhân cúi đầu gọi tên Tráng Quả.
Ôm lấy đầuChấn Nhân, cũng không quản trong phòng còn có người khác hay không, Tráng Quả không ngừng hôn má hắn, nhẹ giọng nói“Chấn Nhân… Ưng… Ưng của ta, tiểu Ưng của ta… Ta ở đây, mở to mắt nhìn ta này. Ta ở đây…” Nước mắt hai người hòa vào nhau, đều bị Tráng Quả liếm vào miệng.Chấn Nhânvẫn như trướckhông mở mắt, chỉ liên tục rơi lệ, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không phát ra.
“Phong đại phu, vì sao hắn vẫn không mở mắt? Hắn không sao đấy chứ? Thảo dược kia có thể thanh trừ độc tính không? Có phải…”
“A… Ngươi ở lại đây chờ tướng quân tỉnh lại, gọi tướng quân nhiều hơn, nói tâm sự của ngươi ấy, nói với tướng quân… Khụ khụ… tình cảm của ngươi.” Phong đại phu đỏ mặt. Ai, sống đã hơn bốn mươi năm nay rồi, lần đầu tiên ông cổ vũ một người nam nhân nói rõ với một nam nhân khác a…
“Tất cả mọi người ra ngoài đi. Người nhiều quá thì khí cũng loạn. Ra ngoài đi, ra ngoài hết nào.” Nói xong, Phong đại phu dẫn đầu chuồn ra ngoài.
Những thuộc hạ khác của Chấn Nhân nghe thấy thế cũng đều ra khỏi cửa, trả lại không gian cho hai người yêu nhau mới trải qua đau khổ. Chỉ có Ô Triển lưu luyến không rời, mỗi bước đi đều muốn ngoảnh lại xem màn trình diễn của hai người, cuối cùng vẫn là Trịnh Kiến Hoa mang thuốc bổ thân đến nắm lấy ống tay áo gã mà kéo ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại…
****************************
Bảy ngày sau, năm thứ hai trăm ba mươi bảy của Đại Á hoàng triều, ngày một tháng tư năm Tông thứ hai, phiêu kỵ Đại tướng quân Tiêu Chấn Nhânđượchạ táng một cách long trọng. Nhân Hoàng tự mình viết tụng văn(bài văn ca ngợi công lao của người chết, gần như điếu văn), để hộ quốc tướng quân Ô Triểnđưa tang, văn võ bá quan giới trai (ăn chay) ba ngày, bày tỏ sự tôn kính với Tiêu tướng quân.
Ngày đó, đội ngũ đưa ma dài đến ba dặm(~ 1.5km bi giờ >.<), dân chúng bình thường cókhông ít người cam nguyện làm hiếu tử, vì Chấn Nhân đưa tang tiễn biệt. Từ đó về sau, tiểu vương gia Tiêu phủ, mười sáu tuổi đã xử lý đê Hoàng Hà, cùng năm đó cũng thành song khoa trạng nguyên, mười bảy tuổi nhậm chức Hình bộ thương thư, phá kì án, quân pháp bất vị thân vì dân giải oan, cùng năm đó mang binh chinh bắc, trở thành Phiêu Kị Đại tướng quân, chinh phục Hung Nô, bình định phương bắc, chiến công hiển hách; mười tám tuổi vì chính nghĩa mà tự tay hủy diệt gia viên(nhà và người thân); mười chín tuổi vì lao lực quá độ, ly thế mà đi, trở thành truyền kỳ ở Đại Á hoàng triều. Đời sau còn truyền lại, người tên Tiêu Chấn Nhân này tựa như thần long, hiện thế ba năm, chuyên vì cứu giúp dân chúng khỏi thủy tâm hỏa nhiệt (những đau khổ và khó khăn mà dân chúng gặp phải)mà đến thế gian. Ngươi xem trong vòng ba năm ngắn ngủi, ngàimột trị thủy hoạn (nước lũ), hai bình dân hại(trừ tai họa cho dân), ba bảo quốc định gia viên(bảo vệ tổ quốc và gia đình bá tánh), bốn đưaNhân Hoàng tiến hành nhân chính (chính trị nhân từ – ý chỉ nền cai trị lấy dân làm gốc, nhân từ với nhân dân). Một chút cũng không giống với tổ tiên không bao giờ vì dân chúng. Làm xong bốn việc đó, đương nhiên là bị thiên đình triệu hồi về. Khi tôn tử (cháu trai) hỏi gia gia nãi nãi(ông bà nội), vì sao Tiêu tướng quân lại là thiên nhân (người trời) hạ phàm? Gia gia nãi nãi sẽ nói với nó, “Cháu không thấy bức họa còn lưu truyền đến đời sau của tướng quân sao? Nếu ngài không phải thiên nhân thì sao có thể đẹp được đến thế?” Nhưng cũng có người nghi ngờ nguyên nhân cái chết của Tiêu Chấn Nhân. Có người đoán là Nhân Hoàng sợ Tiêu tướng quân công cao chấn chủ(công lao cao hơn cả chủ), cho nên âm thầm hạ độc, độc chếthắn. Cũng có người nói, Tiêu tướng quân là vì tình mà chết, hình như ái nhân của ngài đã rời khỏi nhân thế, ngài không thể chấp nhận chuyện này là thật nên mới thương tâm đi theo ái nhân. Hơn nữa còn nghe đồn rằng, ái nhân này rất có thể là một vị nam tử. Lời đồn trên đời này nhiều như sao trên trời, nơi nơi đều kể lại chuyện bại vong của Tiêu phủ, Tiêu tướng quân xuất sắc mà cuộc sống quá mức ngắn ngủi, đón xem ái nhân của Tiêu tướng quân rốt cuộc là nam hay nữ, nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Tiêu tướng quân là gì… **************************** Năm Tông thứ hai, tháng tư, Nhâm phủ ở thành Kim Lăng – Giang Nam đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt. Hỏi ra mới biết, đại thiếu gia và tứ thiếu gia của Nhâm phủbuôn bán từ phương bắc đã trở lại. Nhắc tới Nhâm phủ ở Giang Nam tiếng tăm lừng lẫy là thế nào, nguyên nhân là do ba năm trước đây có nhị thiếu gia đến chủ trì cục diện, sinh ý phát triển không ngừng. Nghe nói, tứ thiếu gia của Nhâm phủ đã phát hiện được một mỏ vàng ở thung lũng một ngọn núi cạnh Hoàng Hà. Nhị thiếu gia vốn chuyên phụ trách châu bảo hành (cửa hàng châu báu)của Nhâm phủ, dùngvàng trong mỏ làm thành trang sức vật phẩm, dùng buôn bán. Pháp luật của Đại Á hoàng triều có quy định: phàm là mỏ vàng mỏ bạc khôngđược tự ý khai thác, vàng bạc thông dụng trong cả nước phải có ấn kí niên hiệu của Hoàng Thượng. Nhưng quặng vàng quặng bạc của tư nhân đã được chế thành trang sức mà buôn bán thì không bị coi là phạm vào hoàng luật. Hơn nữa Nhâm phủvốn cótài lực hùng hậu; màkhi Nhân Hoàng phái quan viên kê biên tài sản Tiêu phủ, phát hiện tài sản Tiêu phủ chỉ có vỏ không ruột(chỉ có tiếng chứ không có miếng, ý chỉ tưởng nhiều nhưng không có bao nhiêu), vàng bạc châu báu khi bị sao thu còn kém cả một nhà giàu bình thường. Quan viên làm nhiệm vụ kê biên tài sản cảm thán, “Xem ra Tiêu vươngđã dùng tất cả tài lực cho việc bức cung mưu phản rồi, quả nhiên là không thành công thì xả thân nha!” Cho nên, Nhâm phủ nhanh chóng thành phú gia hàng đầuở Giang Nam. **************************** Trong Nhâm phủ. “Trời ạ! Tráng Quả ca, tứ ca, các ngươi cuối cùng đến đây, nghe tin tức từ kinh thành truyền đến làm chúng ta lo muốn chết!” Lục thiếu gia Nhâm gia – Nhâm Nam hưng phấn kêu to, bổ nhào lên. “Cẩn thận!” Nhâm gia đại thiếu gia – Nhâm Quảđỡ được tiểu đệ nhiệt tình của mình, nhưng lập tức đã bị tứ thiếu gia Nhâm Ưng nắm cổ, kéo ra khỏi ***g ngực Nhâm Quả. “Ngươi sà vào chỗ nào đấy hả? Cái gì mà Tráng Quả cả? Phải gọi là đại ca! Còn nữa, khôngđược vô lễ với đại ca! Khôngđượcđộng một cái là sà vào lòng y!” Xem ra gia giáo của tứ gia này rất nghiêm khắc. Ném Nam Nam vẫn giãy dụa không ngớt cho lão nhị Nhâm Thiện đang đứng bên cạnh, lão tứ ôm lấy cổ đại ca hắn, cong miệng nói “Không phải ngươi đã nói ngoại trừ ta ra sẽ không gặp người nào khác bên ngoài nữa sao?” – Ác, mùi dấm chua (ghen tuông) nồng nặc quá a! Thân là lão đại,Nhâm Quả xấu hổ cười cười, nhỏ giọng nói “Ta nói là ngoại trừ ngươi ra, ta không muốn ai nữa, cũng không cho ai đụng vào hết. Sau này đều là huynh đệ trong nhà, đụng chạm là chuyện khó tránh khỏi, ngươi đừng giống như trên đường… Cái đó thật sự là… Ai!” Vừa nhớ đến nữ tử đáng thương tên Thiết Trinh đụng phải trên đường, Nhâm Quả không khỏi thở dài. Dục vọng độc chiếm của Ưng nhi cũng thật sự quá mạnh mẽ rồi a! Nữ tử kia mới đuổi kịp mình, vừa nói một câu”Ngươi có khỏe không”, đã bị hắn hung dữ đuổi đi. Trước khi đi còn đoạt lại con ngựa người ta cưỡi, nói là ngựa tốt, vừa lúc dùng để kéo xe! Ngũ thiếu gia Nhâm Vũ thực nhu thuận lên tiếng “Đại ca, tứ ca, các ngươi hảo.” “Còn có tam ca của ngươi nữa nè, sao ngươi quên rồi hả?” Ô Triển chỉ cái mũi của mình, cười hì hì hỏi. “Hứ!” Lão ngũ cho gã một ánh mắt xem thường — vốn trong nhà không có tam thiếu gia, Ô Triển này còn cố tình chen vào, bày ra dáng vẻ của tam thiếu gia. Nói vậy, xưng hô vốn không cần thay đổi, kêu cũng thuận miệng hơn. Không ngờ tứ ca lại đồng ý, kết quả là Nhâm phủ bây giờ cũng không hiểu sao lòi ra thêm một tam thiếu gia nữa! Nhâm Thiện cũng cười tủm tỉm, ân cần thăm hỏi “Cuối cùng cũng chờ các ngươi đến đây được rồi! Lần từ biệt này đến những ba năm a. Ha hả, đại ca, tứ đệ!” Cẩn thận nhìn có thể phát hiện quang mang trong suốt ở khóe mắt hắn (khóc đó a ^^). Nhâm Quả nhìn hắn, nhất thời không nói gì… Nhâm phủ mặc dù có tiền nhưng thuê mướn bộc nhân cũng không nhiều, từng người từng người một lên chào hỏi. Trong đó có Trần bá – ba tháng trướccòn là lão hoa tượng trong Tiêu phủ – bây giờ đi lên ôm đại thiếu gia, khóc rống lên, được đại thiếu gia an ủi cả nửa ngày. Tứ thiếu gia thấy tuổi đối phương cũng đã là một bó to, cũng không phát tác nổi, đành phải ở bên cạnh cố gắng nhẫn nhịn. Thật vất vả mới hoàn lễ xong từng người trong Nhâm phủ, lúc mọi người còn đang hàn huyên, tứ thiếu gia đã không kiên nhẫn khiêng đại thiếu gia trên vai, cứ như vậy khiêng về phòng mình. Hạ nhân ngây người, Nam Nam ngốc điệu, tiểu Vũ nhún vai, ra vẻ ‘quả nhiên là thế’, nhị thiếu gia chỉ khẽ cười, Ô Triển thấy như đó là chuyện đương nhiên, chỉ nhìn tiểu Vũ cười đến bại hoại. **************** Trong phòng tứ thiếu gia truyền ra tiếng nói chuyện của hai người… “Ưng nhi, sao trước mặt nhiều người như vậy ngươi lại đem ta, đem ta…” “Ai kêu bọn họ đều nhìn chằm chằm vào ngươi! Ngươi cũng luôn nhìn bọn họ, nói chuyện với bọn họ, không để ý đến ta!” “Ngươi… Rõ ràng bọn họ nhìn ngươi. Bộ dạng ngươi lại đẹp như vậy… Oa! Ngươi làm gì vậy! Bây giờ còn là ban ngày a! Ngươi, ngươi…” “Hắc hắc, vậy theo như ngươi nói, tới tối là có thể sao?! Không sao đâu, đợi lát nữa trời cũng tối thôi… Trước khi trời tối, chúng ta nên làm trước một chút…” “Ưng! Ta rất tức giận!” – “Ô ô… Ta biết rồi, ngươi chắc chắn vẫn còn nhớ nhung đại ca Hô Hàn Tà ‘ôn nhu’ kia của ngươi, nếu không ngươi cũng sẽ không… Ô oa!” “…” “Ưng, ngươi chắc chắn là thuốc kia không có vấn đề gì đấy chứ? Ta cảm thấy ngươi không giống trước kia… Có thể nào sau khi uống thuốc kia sẽ làm người ta phản lão hoàn đồng(trẻ ra, trở thành người trẻ tuổi/trẻ con)không?” “Quả Quả!” Âm thanh của hổ vồ dê. HẾT PHẦN HẠ HẾT CHÍNH VĂN PHIÊN NGOẠI