Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 49



Nói đến cuộc sống của Chấn Nhânvà Tráng Quả ở Giang hơn một năm sau…

Hôm nay, Tráng Quảđang ngẩn người trước một *** phô (cửa hàng). Điếm phô này vốn là một trong những sản nghiệp của Nhâm phủ, chuyên kinh doanh vải vóc. Tráng Quảphát ngốc trước *** phô một hồi rồi quyết định.

Bước nhanh vào trong ***. Bởi vì hôm nay là cuối tháng, Chấn Nhân đang tính toán sổ sách với vài thuộc hạ.

Thấy Tráng Quảđến, Chấn Nhânvô cùng vui vẻ.

“Quả Quả, ngươi đến đây, mau đến ngồi đây. Tiểu Bắc, châm trà.”

Trà và điểm tâm được bưng đến.

Kéo Tráng Quả lại, để y ngồi trên đùi mình, lại cầm chung trà lên đưa đến bên miệng y, không thèm để ý đến những người kia có đang nhìn hay không! Chấn Nhân thầm nghĩ, ‘nếu không phải đang có mấy người bên cạnh, ta đã sớm dùng miệng rồi, sao có thể lấy tay thế này chứ!’

Tráng Quả ngượng ngùng, đẩy chung trà ra, chuồi xuống khỏi đùi Chấn Nhân, chuyển qua ghế trên.Chấn Nhân giận!

“Ta đến nói chuyện với ngươi thôi.”

Chấn Nhân thầm nghĩ ‘ngồi ởđâukhông phải cũng như nhau sao?! Chỉ cần ngươi không phải đến nói với ta là ngươi muốn thú thê (cưới vợ) thì cái gì ta cũng đồng ý với ngươi hết! Ách, còn chuyện ở phía trên cũng khôngđược…’

Mặt hắn cười cười tà mị”Quả Quả a, chuyện gì vậy? Ngươi nói ta nghe xem.”

Nhìn đám người tỏ vẻ hứng thú đang dỏng tai nghe, Tráng Quả suy nghĩ một chút mới nói “Ta cảm thấy tất cả mọi người rất lợi hại, Mỗi người đều có năng lực đặc biệt, bất luận chuyện gì cũng có thể xử lý gọn gàng, an bài thỏa đáng; không như ta, cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không thể giúp…”

Chấn Nhânnghe xong liền nóng nảy “Thế nào là không thể giúp?! Ngươi cũng có thể giúp a! Ai nói ngươi không thể? Ngươi rất hữu dụng a!”

“Nhưng mỗi lần ngươi tính toán sổ sách hay bàn chuyện kinh doanh *** phô cũng khôngđể ta nhúng tay vào, chỉđể ta ở bên nhìn… Ta biết mình không thể trông nom *** phô, cũng không thể tính toán sổ sách, ta cũng chưa học gì chuyện quản lý. Ngoại trừ có thể viết chữ, ta không biết mình có thể làm cái gì… Ta có phải chỉ có thể làm mấy chuyện mà chỉ có bộc nhân mới có thể làm không?”

Mọi người té ngã!

Chấn Nhânlà người đầu tiên bò dậy được, cười cười giả lả, cười đến giống đóa mẫu đơn nở rộ “Quả Quả ~ ngươi nói cái gì vậy! Cái gì bộc nhân với không bộc nhân thế? Ai dám nhìn ngươi, nói ngươi như vậy? Ta làm thịt hắn!”

—Sao có thể để y trông coi *** phô được chứ?! Với tinh thần trách nhiệm của y, một khi đã phải trông nom thì chẳng phải là quên tuốt luốt ta rồi sao? Đến khi nào mới ngoái lại mà nhìn ta chứ!

Tráng Quả thực sự nghiêm túc nói”Ưng nhi, ngươi từng là người xuất sắc nhất Đại Á hoàng triều, đương nhiên bây giờ cũng thế, hơn nữa ngươi đã từng là song khoa trạng nguyên…”

— Chấn Nhân vui sướng.

“Nhưng mà ta… Thân là ái nhân của ngươi [Quả Quảđỏ mặt], chẳng những không có lấy chút công danh, cũng không có sở trường gì, hơn nữa còn từng là một bộc nhân… Ta cảm thấy mình không xứng với ngươi…”

—Chấn Nhân gấp đến độ gãi đầu gãi tai, lát sau bắt đầu thao thao bất tuyệt đống ái ngữ (lời yêu aka lời đường mật) có thể làm cho nữ nhân trong thiên hạ này chết ngất hơn phân nửa, hy vọng có thể là cho Quả Quả của hắn tự tin hơn.

Những ái ngữ của Chấn Nhân có thể làm đám thuộc hạ có mặt ở đó chết chìm cũng không thể đánh động Tráng Quả đã quyết tâm.

Mặc dù nghe đến đỏ mặt tai hồng, nhưng Tráng Quảvẫn kiên trì nói ra quyết định của mình “Ta muốn học, muốn làm một người hữu dụng. Ta muốn xứng đôi với ngươi! Ta quyết định cùng Tiểu Bắc đến Đông Dương lưu học (du học Nhật Bản nhá)!”

Cằm tiểu Bắc muốn rụng luôn xuống đất.

Chấn Nhân thật vất vả mới khôi phục lại từ cú đả kích đó, hổn hển hỏi “Ngươi vừa nói cái X※◎☆△ phải không? Là ai? Ta muốn lột da hắn!”

Tráng Quả lắc đầu, thầm nghĩ,‘người này sao vẫn huyết tinh (khát máu/ham chém giết) như thế? Động chút là muốn lột da người ta? Lúc nào trờ về phải nhớ kĩ hảo hảo nói chuyện với hắn mới được!’

“Không ai nói gì với ta cả. Chỉ là hôm nay ta nói chuyện với hài tử nhà kế bên mới nghĩ đến thôi.”

“Ngươi và nó nói cái gì?” Chấn Nhân hỏi.

Tráng Quảsuy nghĩ một chút mới nói “Hài tử kia chuẩn bị vào kinh cho kịp kì thi. Nhưng phu tử dạy nó nói rằng với năng lực của nó, nhất định không thể nào lên được cao trung bảng khôi(tên đề trên bảng ở lớp cao hơn). Hài tử An gia kia rất thất vọng, sợ mình nếu thực đúng như phu tử nói, nếu không thể nào vào được cao trung trong năm nay thì tiền đồ sẽ không rộng mở được. Dù sao chỉ là một thư sinh với sức lực tay trói gà không chặt thì chỉ khi nào có tên đứng ba bậc đầu trên bảng cao trung mới được. Nhưng nghe nói quan chủ khảo năm nay là một người rất biến thái, chuyên môn chèn ép người có tài, còn người không có gì lại có khả năng.”

Chấn Nhân nghe xong liền hô”Ô Triển, ngươi vào kinh đổi lại quan chủ khảo mau! Trước khi đi thì giáo huấn tên phu tử dạy hài tử An gia một trận, bảo lão đừng có tùy tiện đả kích sự hăng hái của thư sinh. Năm nay thi không đỗ thì còn có năm sau!”

— Giáo huấn lão là bởi vì lão dám gián tiếp đả kích tự tin Quả Quảcủa ta! Hừ!

Ô Triển cười hì hì chạy ra ngoài — gã thích nhất là giáo huấn người khác a! [Người này ở phương diện nào đó cũng là cực kì biến thái!]

Tận tình khuyên bảo, Chấn Nhân kéo tay Tráng Quảnói”Quả Quả a, thế gian này có vạn vật, người có bao nhiêu loại, các nghề nhiệp nhiều như sao trên trời. Ngươi cảm thấy mình không hữu dụng, không có công danh, cảm thấy không thể giúp gì cho ta; nhưng ngươi có biết, trên đời này người không bằng ngươi còn nhiều hơn, những kẻ đó cũng không có công việc gì mà sinh sống.

“Đừng cảm thấy mình vô dụng, bởi vì ngươi thực sự rất hữu dụng. Đối với ta mà nói, trướckhông nói đến chuyện người quản lý gia đình rất tốt, chỉ cần mỗi lần ngươi theo ta ra ngoài bàn sinh ý, rất nhiều người bởi vì thấy ngươi thành thật trung hậu mới nguyện ý tin tưởng chúng ta, giao sinh ý cho chúng ta làm. Không cần phải để ý đến công danh gì cả, đó chỉ là thứ giả dối không hơn, lừa gạt là có thể có được! Người có công danh mà không có thực học rất nhiều, điểm này ngươi cứ hỏi tiểu Bắc là rõ nhất. Ngươi xem hắn đi, đỗ đạt lớn, có công danh, còn không phải là tiểu tư dưới quyền ta sao? [Tiểu Bắc tức giận nhưng chỉ phí hơi thừa lời]. Ngươi thật sự giúp ta rất nhiều, nhất là ở những chỗ ngươi không ý thức được. Một câu thôi, không có ngươi thì cũng không có ta hôm nay!”

Tráng Quả im lặng, nghĩ xem có còn muốn đi Đông Dương nữa không.

Chấn Nhânthấy y đã dao động, vội vàng nói “Ngươi không cần lo lắng hài tử An gia đâu. Ta thấy nó rất thông minh, nhất định là có thể vào cao trung. Nếu năm nay không đỗ thì còn có sang năm nữa mà. Hơn nữa, làm một người buôn bán, ta xem là xem năng lực của người đó mới quyết định có dùng hay không. Khôngriêng gì ta, rất nhiều người trong nghề này cũng không quá quan tâm coi trọng người có công danh, mà là xem năng lực mới có thể giao việcđược. Những người chỉ chú trọng công danh bên ngoài mà tuyển những người đó thì cũng không thể phát triển quá lớn, nhanh chóng bị phá sản thôi! [Thật độc!]Bị những người đó cự tuyệt, chỉ có thể nói người đó đúng là may mắn!”

Chìa chìa má, Chấn Nhân cầu xin”Quả Quả, ngươi có thể bỏ lại một mình ta mà đến Đông Dương với tên tiểu Bắc ngốc nghếch kia sao? [tiểu Bắc: ta choáng!] Ta nghe tiểu Bắc nói, nam hài tử chỗ đó đều tương đối âm nhu(có nét giống con gái =.=). Ngươi lại anh tuấn cao lớn như thế, có khí khái nam nhi như thế; nếu để bọn chúng nhìn trúng, sống chết quấn lấy ngươi, không để ngươi về đây nữa thì phải làm sao bây giờ?!”

Thấy y lại do dự, Chấn Nhân khóc lóc “Ngươi lại không muốn ta sao?! Ô ô, ta mặc kệ… Tóm lại ngươi không thể đi, ta chết cũng không để ngươi đi! Oa… Quả Quả đáng ghét, lúc nào cũng muốn khi phụ(bỏ rơi)ta, làm ta thương tâm! Ô ô, đáng thương người si tình như ta mà cũng bị Quả Quả tức giận ném đi rồi… Ô… Y thà đến Đông Dương tìm tiểu bạch kiểm cũng không muốn đệ nhất tuyệt sắc Trung Nguyên như ta… Ô ô, ta muốn phái binh đi diệt cái đảo hồ ly tinh kia! Ô ô…”

Tráng Quả tay chân loạn cả lên, vội vội vàng vàng an ủiChấn Nhân đang khóc lớn. An ủi lại an ủi, an ủi từ sương phòng hậu viện đến trên giường luôn. Liều mạng an ủi bảo bối Ưng nhi đang khóc đến lê hoa đái vũ trên giường, Quả Quả đã quên sạch mục đích mà mình đến gặp hắn hôm nay!

Không đến một canh giờ, sự nghiệp lưu học của Quả Quả đã biến mất sạch sẽ dưới phòng thuật (thuật phòng the aka… tự hỉu._.!!!)cao siêu của tiểu lão Ưng của y…

Lúc này, tiểu Bắc ngồi xổm trong phòng mình, nhìn nhìn văn bằng của mình mà trầm tư. Ngô, ta có nên đổi một lão bản khác không đây?

(văn bằng: vâng, mọi người nghĩ đúng rùi đấy, nó chính là cái loại bằng cấp bi giờ, được các cơ quan có thẩm quyền cấp cho những người đã vượt qua một kì thi nào đó)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.