Xương Cá

Chương 44: Sau này (6)



Giường một mét năm, là giường đôi tiêu chuẩn.

Động tác của Tuyên Triều Thanh rất nhẹ nhàng, cẩn thận. Cô nhỏ nhắn, mảnh mai yếu ớt như thế, nên anh không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau cô.

Khó tránh khỏi trắc trở, may mà cả hai đều không phải là người có tính cách nóng nảy, phối hợp và thông cảm lẫn nhau, tiến hành theo tuần tự, nên quá trình khá vui vẻ.

Không thể không nói, Tuyên Triều Thanh rất có lòng kiên nhẫn, là một cộng sự lý tưởng, lúc nào cũng chú ý đến cảm xúc của Ngu Từ.

Trong quá trình đó, thỉnh thoảng sẽ quan sát phản ứng của cô.

Tuyên Triều Thanh đặt một cái gối ở đỉnh đầu cô, dưới eo cũng kê một chiếc, nhưng vẫn va vào đầu giường mấy lần, phát ra tiếng cộp cộp.

Anh duỗi tay che đỉnh đầu cô.

“Đau không?” Anh thở hổn hển bên tai cô.

Ngu Từ nhíu mày, khóe mắt ngấn nước, lắc đầu.

Tuyên Triều Thanh đau lòng, ôm lấy cô: “Sắp khỏi rồi, em ráng nhịn chút nhé.”

Ngu Từ giang rộng hai tay, vùi đầu vào ngực anh, mềm mại an ủi anh: “Không sao đâu.”

Trái cổ trượt lên trượt xuống, mồ hôi chảy xuống, rơi xuống ra giường.

Động tác càng nhanh hơn.

Ngu Từ không nhịn được thốt thành tiếng.

Mỗi tiếng đều bóp lấy trái tim anh.



Kết thúc rồi.

Ngu Từ mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích.

Trong không khí tràn ngập hơi thở mờ ám.

Ra giường mới mua cũng bị bẩn. Cô thầm nghĩ, ngày mai phải đổi cái mới.

Cả người cô mềm nhũn, được người bên cạnh duỗi cánh tay mạnh mẽ tới ôm chặt.

Khi được ôm, Ngu Từ cũng thuận thế nằm nghiêng tựa vào người Tuyên Triều Thanh.

Khi gối đầu lên cánh tay Tuyên Triều Thanh, tay của Ngu Từ đã chạm phải cơ bắp của anh, cảm giác giống hệt như lúc đi xe đạp trên bờ sông Tiền Đường hôm đó.

Cứng ghê.

Lòng bàn tay của cô vừa chạm vào như cố ý trêu chọc anh, rồi lập tức rời đi.

Nhưng lại bị Tuyên Triều Thanh giữ chặt.

Ngu Từ không thể nhúc nhích.

Đầu giường bật một chiếc đèn vàng ấm mờ ảo. Anh cúi đầu, lông mi rủ xuống, đáy mắt u ám, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Gương mặt bao trùm ý cười cưng chiều, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ thờ ơ: “Nghịch ngợm.”

Ngu Từ trở người, điều chỉnh tư thế thoải mái, áp nửa bên mặt lên ngực anh. Cô lại không nhịn được ấn xuống, tiếp tục bị Tuyên Triều Thanh nắm chặt.

“Cẩn thận nào.” Giọng anh trầm thấp khàn đặc.

Ngu Từ nắm được tín hiệu nguy hiểm, ngoan ngoãn chưa được mấy giây đã nảy sinh suy nghĩ trêu chọc anh. Cô đá nhẹ vào ngã ba của anh: “Cẩn thận chỗ nào?”

Từ chuyện ban nãy, giọng nói của cô mềm đến mức nũng nịu có thể vắt ra nước, khiến người khác nghe mà tim ngứa ngáy. Tuyên Triều Thanh nắm lấy cánh tay cô, dứt khoát nhấc người lên, để cô ngồi lên người mình.

Vừa hay giữa chân cô để lên chỗ đó của anh. Tuyên Triều Thanh khẽ hừ một tiếng, không nhịn được nữa, một tay giữ lấy eo cô rồi lật người đè xuống.

Rõ ràng lần thứ hai đã thuần thục hơn trước đó nhiều, phối hợp cũng tốt hơn.

Xong việc, Tuyên Triều Thanh bế cô đi vào phòng tắm để tắm rửa. Tắm xong, hai người đã đổi ra giường. Nằm trên chiếc giường sạch sẽ thông thoáng, Ngu Từ không dám lấy thân mạo hiểm nữa.

Tuyên Triều Thanh sấy khô tóc của mình trước. Tóc anh ngắn chỉ có một khúc, nên sấy sơ qua là khô rồi. Sau đó anh cầm máy sấy đi đến bên giường, rồi cắm ổ điện, vỗ chỗ bên cạnh: “Em hãy dựa vào đây đi.”

Ngu Từ còn mệt hơn đi đánh trận cả trăm lần, mắt đã buồn ngủ đến mức sắp nhíu lại, quay lưng về phía Tuyên Triều Thanh, nằm im bất động trên giường, làm nũng với anh: “Anh ôm em đi.”

Tuyên Triều Thanh bật máy sấy, rồi tháo dép ra, chống tay xuống giường, cúi người bế cô từ trên giường lên. Ngu Từ cực kỳ buồn ngủ, nên để mặc cho anh làm. Cô quay mặt về phía anh, hai tay vòng qua cổ anh, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Sợ làm ồn đến cô, nên Tuyên Triều Thanh điều chỉnh máy sấy ở mức vừa. Ngón tay khẽ vuốt sợi tóc, dịu dàng sấy khô cho cô.

Tóc cô ngắn, sợi tóc mềm mại, nên sấy không hề tốn sức. Chẳng mấy chốc đã sấy khô rồi. Anh sờ da đầu cũng đã khô rồi.

Bấy giờ anh mới đặt máy sấy xuống, một tay ôm Ngu Từ, nghiêng người tắt rút dây điện ra khỏi ô cắm, đặt máy sấy sang một bên.

Làm xong mấy chuyện này, Tuyên Triều Thanh tựa vào đầu giường ôm Ngu Từ, cúi đầu nhìn cô.

Cô đã ngủ say, dáng vẻ yên tĩnh ngọt ngào, phát ra ánh sáng, khóe miệng không khỏi cong lên.

Anh duỗi tay vén sợi tóc rối trên má cô. Tuyên Triều Thanh nhìn kỹ dáng ngủ của cô, hơi không nỡ rời đi.

Anh quyết định ngủ cùng cô một lúc, đợi lát nữa hẵng đi.

Anh vừa mới nhấc tay tắt đèn, có lẽ cô ngủ không sâu, tưởng anh sắp rời đi, nên nửa mơ nửa tỉnh theo bản năng duỗi tay ôm chặt lấy Tuyên Triều Thanh, mơ màng hỏi: “Anh sắp đi rồi à?”

Tuyên Triều Thanh ngừng hành động tắt đèn, cúi đầu nhìn cô: “Không có, anh đã đánh thức em à?”

Ngu Từ yên tâm, lắc đầu, vẫn chưa tỉnh ngủ, vùi vào ngực Tuyên Triều Thanh.

Chắc chắn hôm nay cô rất mệt. Lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ đau, nhưng ban nãy hỏi cô, cô đều lắc đầu nói không đau. Tuyên Triều Thanh rất muốn kiểm tra một lát, nhưng lại sợ cô xấu hổ.

Anh vuốt tóc cô, ngón tay lướt qua chỗ nhíu lại ở mi tâm, rồi cúi người hôn lên, thấp giọng nói: “Vất vả cho em rồi, ngủ ngon nhé.”

*

Sáng hôm sau, Ngu Từ tỉnh lại từ trong ngực Tuyên Triều Thanh.

Đêm qua cô đã không còn nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì. Chắc hẳn anh đã giúp cô sấy tóc, hình như đồ ngủ cũng là anh thay.

Trải qua cả đêm hôm qua, hình như cô không còn thẹn thùng như trước nữa.

Tuyên Triều Thanh vẫn chưa thức dậy, nhưng tay vẫn ôm chặt cô.

… Hóa ra hai người ngủ cùng nhau là cảm giác này?

Rất chân thật cũng rất hạnh phúc. Cả đêm ngủ rất ngon, ngoại trừ toàn thân hơi bủn rủn.

Ngu Từ ngửa đầu nhìn Tuyên Triều Thanh. Anh đang nhắm mắt, ngủ rất say.

Cô vươn tay ấn xương chân mày của anh.

Ồ, cao ghê!

Đầu ngón tay men theo sống mũi trượt xuống, gõ nhẹ lên chóp mãi hai cái.

Lông mi rủ xuống cũng dài ghê.

Đầu ngón tay của Ngu Từ khẽ vuốt ve lông mi dài rậm của anh, nghĩ tới hồi trước đọc trên mạng miêu tả người có lông mì dài là “trượt xuống từ trên lông mi”.

Lông mi của Tuyên Triều Thanh cũng có thể trượt xuống.

Lúc cặp mắt này nhắm lại, trông có vẻ ngủ yên tĩnh, như thể thế giới cũng ảm đạm không còn màu sắc. Ai mà ngờ rằng khi anh mở mắt ra lại kiên định, sáng rỡ, khi nhìn chằm chằm ai đó giống như trời sinh đã mang theo nam châm, có bản lĩnh thu hút người khác.

Ngu Từ đang thất thần nghĩ, chẳng hề nhận ra Tuyên Triều Thanh đã tỉnh giấc. Anh từ từ mở mắt ra, vẫn còn mang theo vẻ lim dim vừa mới thức dậy, theo bản năng nắm chặt bàn tay không yên phận của cô.

Sau đó anh vuốt mặt cho tỉnh táo, bỏ tay cô vào trong chăn, rồi ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô: “Ngủ ngon không?”

“Ngon lắm.” Ngu Từ cười ngọt ngào với anh.

Tuyên Triều Thanh cũng mỉm cười, nhéo chóp mũi của cô: “Mới sáng sớm đã quyến rũ người khác rồi.”

“Đâu có?” Ngu Từ bĩu môi không thừa nhận.

Tuyên Triều Thanh lật tay tìm chuông báo thức ở tủ đầu giường, xem giờ: “Đã sáu giờ rưỡi rồi.”

“Anh phải về rồi ư?”

Tuyên Triều Thanh ngồi dậy: “Đi xem anh trai của anh.”

Tuyên Chí Hoa ở nhà một mình, nên anh không yên tâm. Tối qua anh định ở bên Ngu Từ vài tiếng, đến nửa đêm rồi về, ai dè lại ngủ một mạch đến giờ này mới dậy.

Hôm qua anh đã mặc sẵn quần áo rồi. Trước khi đi anh đã xoa đầu Ngu Từ: “Vẫn còn sớm, em hãy ngủ thêm một lúc. Lát nữa anh sẽ gọi em, rồi cùng đi ăn sáng.”

“Vâng.” Ngu Từ ngoan ngoãn đáp lại anh: “Anh mau về xem đi.”

Tuyên Triều Thanh đi ra ngoài, còn đóng cửa lại giúp cô.

Sau khi anh rời đi, căn nhà đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tuyên Triều Thanh rời khỏi nhà Ngu Từ. Anh đi đến trước cửa đối diện, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa. Anh vừa mới vặn cửa đã nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong phòng. Tim anh khẽ thắt lại, mở cửa xông vào trong.

Chỉ thấy Tuyên Chí Hoa đang ngồi dưới sàn khóc lớn, giọng nói khàn đặc, xem ra đã khóc rất lâu, miệng lẩm bẩm: “Em, em trai… Em đi đâu rồi…”

Tuyên Triều Thanh nhào tới ôm chầm lấy Tuyên Chí Hoa, vuốt lưng anh ấy an ủi: “Anh, em ở đây, em ở đây.”

Tuyên Chí Hoa không ngừng khóc, vừa khóc vừa đánh Tuyên Triều Thanh: “Em đã đi đâu vậy? Em để một mình anh ở chỗ này không quan tâm… Hu hu hu… Có phải em không cần anh nữa không…”

Tuyên Triều Thanh ôm lấy anh ấy, liên tục vỗ lưng an ủi, khóe mắt đong đầy nước mắt, nhưng nghiến răng không cho rơi xuống, thấp giọng xin lỗi: “Anh… xin lỗi, xin lỗi. Em cần anh… em cần anh mà.”

Qua một hồi lâu, Tuyên Chí Hoa mới trở nên yên tĩnh, rồi ngủ thiếp đi trong ngực Tuyên Triều Thanh.

Tuyên Triều Thanh cõng anh mình đi vào phòng ngủ, rồi đặt xuống giường, đắp chăn lại. Sau đó anh ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn Tuyên Chí Hoa.

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ đằng sau chiếu vào người anh. Lúc này ngắm nhìn anh trai đã ngủ thiếp đi, người đàn ông đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội, dù chịu bao nhiêu khổ sở cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt như anh lại đỏ hoe mắt.

Anh không thể để Ngu Từ chịu ấm ức, nhưng lại không thể mặc kệ anh trai.

Anh phải làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.