Mãi đến khi bóng dáng Thái tử phi biến mất ngoài cửa, Hoàng hậu mới nhàn nhạt cười: “Tâm tư quá nhiều, cũng không sợ sớm bạc tóc.”
Giang Tiểu Lâu hơi run, ngay cả nàng và Khánh Vương phi cũng nhìn ra trò này, sao Hoàng hậu lại không thấy được.
Khánh Vương phi thở dài: “Hoàng hậu nương nương…”
Hoàng hậu nhìn các nàng, ý cười trên mặt sâu hơn: “Đừng câu nệ như vậy, trong cung này ta đã quen nhìn sắc mặt những người đó rồi, không có gì lạ, gọi các người đến là để trò chuyện với ta, nếu ngay cả các ngươi cũng không nói thật, thì ta biết trò chuyện cùng ai?”
Hoàng hậu xuất thân từ đệ nhất danh môn của Đại Chu là An thị, chính là quý tộc hào môn chân chính, khai quốc công thần. Tổ tiên An gia là An Hoài Viễn chinh chiến một đời, chiến công vô số, hoàng đế khai quốc Đại Chu nhờ có hắn phò trợ mới lên làm hoàng đế được. Cả đời An Hoài Viễn cương nghị anh dũng, cẩn thận mưu lược, kỷ luật nghiêm minh, nắm giữ đại quân, nam chinh bắc chiến, trị quân nghiêm minh, có công không cao ngạo. Cho dù công lao to lớn nhưng hắn vẫn vô cùng khiêm tốn, chưa bao giờ kể công tự kiêu, là người có uy vọng và danh dự cao nhất trong cả nước. Năm An Hoài Viễn tám mươi lăm tuổi qua đời, được ban danh hiệu Trung Võ, là người đầu tiên được sử sách xưng là “Quyền khuynh thiên hạ mà triều đình không cố kỵ, công cao lừng lững mà chủ không nghi ngờ”. Các đời gia chủ An gia tuân thủ gia huấn, trung thành cẩn cẩn với triều đình, về mặt kinh tế chưa bao giờ nhúng tay, bởi vậy có thể nhiều năm không suy, trở thành đệ nhất danh môn Đại Chu.
Có bối cảnh hùng hậu như vậy, An thị gả vào hoàng gia là đương nhiên. Đáng tiếc đường con cái của bà không tốt, từ lúc bệ hạ hãy còn là Cao Dương vương, bà từng sinh được một con trai, nhưng mới bảy tháng đã bất hạnh qua đời, sau đó tổn thương thân thể không thể sinh con nữa. Sau khi bệ hạ đăng cơ, bà liền đem nhị hoàng tử về nuôi, có chỗ dựa là Hoàng hậu, nhị hoàng tử nhanh chóng trở thành Thái tử. Nhưng bây giờ nhìn lại, Hoàng hậu tựa hồ cũng không được hài lòng lắm với vị Thái tử này.
Hoàng hậu hướng về Giang Tiểu Lâu vẫy tay nói: “Lại đây, cho ta nhìn kỹ một cái.”
Khánh Vương phi mỉm cười gật đầu với Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu, đi đi.”
Giang Tiểu Lâu liền đi đến trước mặt Hoàng hậu, tự nhiên hào phóng thi lễ một cái. Hoàng hậu tự mình nâng nàng dậy, ôn nhu nói: “Không cần để ý đến những nghi lễ phiền phức, mẫu thân con cũng giống như muội muội ta, có thể lén lút gọi ta một tiếng di mẫu (dì) cũng được.
Nhận Hoàng hậu làm di mẫu, Giang Tiểu Lâu không thể làm càn như vậy, cho nên nàng chỉ cúi mắt xuống, toát ra vẻ ngượng ngùng.
Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng, nụ cười lộ ra tia cô quạnh: “Bên cạnh ta không có con cái, cho nên thường gọi mẫu thân con vào trò chuyện với ta. Nhiều năm qua, bên cạnh ta cũng chỉ có người tỷ muội tốt này, cho nên nhìn thấy ta con cũng không cần gò bó. Đáng tiếc Tuyết Nhi không có phúc, bằng không hai đứa con gái, như hai đóa hoa, còn không làm bà ấy vui mừng đến chết sao.”
Nghe bà nhắc đến Dao Tuyết quận chúa, mắt Khánh Vương phi lại đỏ, lại sợ làm Hoàng hậu không vui, vội vàng nói: “Nương nương không cần lo lắng cho thần thiếp, bây giờ thiếp đã ổn rồi.”
Hoàng hậu nhìn kỹ bà một chút, thở dài: “Trên đời này sợ là không ai hiểu muội hơn ta, khi đại hoàng tử không còn ta khóc ba ngày ba đêm, mắt như muốn mù đi. Nhiều năm trôi qua, mỗi đêm ta đều nằm mơ thấy gương mặt non mềm của nó, bàn tay nhỏ nhắn của nó, đúng là đáng yêu vô cùng. Nếu nó còn sống, bây giờ cũng không tới lượt…”
Ở trước mặt Khánh Vương phi, Hoàng hậu không e dè, lời nói hết sức rõ ràng. Nếu con của Hoàng hậu còn sống, Thái tử điện hạ bây giờ sẽ không phải là Độc Cô Duẫn. Ba người trong phòng đều hiểu, nhưng không ai vạch trần ra.
Hoàng hậu một lúc lâu chưa hồi phục tinh thần, đến khi Giang Tiểu Lâu và Khánh Vương phi đều mang vẻ mặt khó hiểu, bà không khỏi cười nói: “Tiểu Lâu, biết đánh cờ không?”
Khánh Vương phi nghe vậy, vốn gương mặt vui mừng lập tức trở nên bất an, thừa dịp Hoàng hậu không chú ý liền liều mình nháy mắt với Giang Tiểu Lâu.
“Hồi bẩm nương nương, biết một chút.” Giang Tiểu Lâu cũng không thể nói dối trước mặt Hoàng hậu nương nương, không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời.
“Quá tốt rồi, đã lâu ta không chơi cờ, người đâu, bày bàn cờ ra.”
Trong lòng Khánh Vương phi thầm kêu không tốt, Hoàng hậu này có chút kỳ quái, bà tin là chơi cờ như làm người. Ngươi cố ý nhường, bà không vui, nếu ngươi thắng, bà cũng không vui, nhưng nếu thua thật, bà lại cảm thấy tài nghệ ngươi không tốt, không có tác dụng. Giang Tiểu Lâu lần đầu vào cung, Khánh Vương phi lại quên nhắc nhở nàng tuyệt đối không chơi cờ với Hoàng hậu, giờ khắc này tâm tình trở nên lo lắng.
Vốn mọi thứ đều thuận lợi, lỡ vì chơi cờ mà làm cho không vui, đúng là cái được không đủ bù cái mất, nhưng bây giờ ngăn cản thì đã muộn.
Cờ của Hoàng hậu bày ra tổng cộng có 361 quân cờ, cờ đen 181 quân, cờ trắng 180 quân, chất liệu cờ đen là Mặc ngọc, đen như mực, tinh tế trang nhã, cờ trắng làm từ Dương chi bạch ngọc, trong trắng có hồng, óng ánh trơn bóng. Từng quân cờ dính trên bàn cờ, càng hiện rõ vẻ nhẵn nhụi, ôn hòa sáng láng. Bàn cờ là gỗ phỉ, khi hạ cờ xuống, bàn cờ sẽ hơi lõm xuống, quân cờ sẽ không bị di động.
Hoàng hậu rất tự tin khả năng chơi cờ của mình, khi phát hiện Giang Tiểu Lâu cố gắng nhường mình, còn trách cứ nàng: “Nếu cả con cũng giở trò trước mặt ta, ta chơi cờ còn gì vui vẻ?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười đáp một tiếng, dùng bản lãnh thật chơi cờ. Ván này chơi cả canh giờ cũng không phân thắng bại, các cung nữ liên tiếp nhìn nhau, có chút lo lắng, sợ làm lỡ giờ uống thuốc của Hoàng hậu. Giang Tiểu Lâu nhạy bén chú ý đến, nhưng không chút biến sắc.
Đúng lúc Hoàng hậu ăn hai quân cờ của Giang Tiểu Lâu, đang dương dương tự đắc, Giang Tiểu Lâu lại chưa hạ cờ xuống.
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Sao không đánh?”
Giang Tiểu Lâu đứng dậy, dịu dàng quỳ trên đất, đáp: “Nương nương, người đã thắng, Tiểu Lâu bái phục chịu thua.”
Hoàng hậu đắc ý, đối với Giang Tiểu Lâu không khỏi có chút thất vọng, thầm nghĩ mình đã đánh giá cao nha đầu này, chẳng qua chỉ là cô gái bình thường. Ai ngờ khi cung nữ đến hầu hạ bà uống thuốc, lơ đãng liếc nhìn bàn cờ, không khỏi kinh hô: “Nương nương, người nhìn xem.”
Hoàng hậu nhìn kỹ, mới phát hiện trên bàn cờ các quân cờ sắp thành chữ “thiên thu”, bà liếc nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, không khỏi âm thầm kinh ngạc, vừa chơi cờ vừa tính toán, dẫn mình đi theo tính toán của nàng ta, lại không để lộ chút vết tích nào, không những kỳ nghệ cao siêu, mà tâm tư tinh xảo.
Bà ngạc nhiên nửa ngày, đột nhiên mỉm cười: “Rõ ràng là nhường cờ, lại nhường đến đặc sắc như vậy, hay lắm. Hôm nay ở lại dùng bữa với ta đi.”
Gần đến buổi trưa, nghe được Hoàng hậu dặn dò, bọn thái giám nối đuôi nhau mà vào, ở ngoài phòng khách bày ra ba cái bàn lớn, mười mấy cung nữ nâng khay cơm đứng ở đình viện, người này tiếp người kia đem khay từ bên ngoài đưa vào, cuối cùng do bốn tì nữ mỹ lệ thân cận bên người Hoàng hậu tiếp lấy đặt lên bàn. Bữa cơm này chẳng qua chỉ ba người ăn, lại có hơn một trăm năm mươi loại thức ăn khác nhau, sau khi dọn xong món chính, cung nữ cố ý sắp thêm hai cái bàn nhỏ, bày ra các loại điểm tâm ngọt và hoa quả được cắt gọn gàng.
Khi dùng bữa, Hoàng hậu vẫn lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Giang Tiểu Lâu, thấy dáng vẻ nàng đoan trang, cử chỉ tao nhã, không khỏi thầm gật đầu. Khánh Vương phi nói không sai, đây là một cô nương đoan trang khéo léo, cũng không vì mình cất nhắc vài câu mà vênh váo, những năm này Hoàng hậu gặp không biết bao nhiêu người, những lời bà nói về Thái tử cũng là để thăm dò Giang Tiểu Lâu, nếu nàng dám tiếp lời, chỉ sợ cô nương này cũng là người có vấn đề.
Dùng bữa xong, các cung nữ đến thu dọn bàn ăn, tiếp theo cung nữ dâng trà lên. Trà trong cung của Hoàng hậu nương nương không có gì đặc biệt, chỉ có điều mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, mùi hương không phải phát ra từ lá trà, mà là từ những loại trái cây bày trong điện. Điện của Hoàng hậu đều không dùng huân hương, đa phần là dùng các loại trái cây như phật thủ, thanh yên (một loại thuộc họ cam chanh), đu đủ để điều vị, cho nên toàn bộ đại điện đều tràn đầy hương thơm, khi hít sâu vào một hơi, cảm thấy thơm ngát nức mũi, đặc biệt thoải mái.
Có thể thấy được, Hoàng hậu bề ngoài xa xỉ, thật ra cũng không dung tục như vậy, ngược lại, lời nói, dáng vẻ, cách thưởng thức của bà đều rất xuất chúng. Hoặc là, trang phục bề ngoài của bà, thái độ của bà, là một sự che giấu xảo diệu. Giang Tiểu Lâu quan sát nhất cử nhất động của Hoàng hậu, âm thần ghi nhớ sở thích của bà.
Lại nói chuyện một hồi, mới nghe thấy bà nhẹ nhàng ngáp một cái, mỉm cười nói: “Hôm nay về sớm đi, ngày khác đến trò chuyện với ta nữa.”
Khánh Vương phi lập tức nói: “Vâng, nhưng mà… thiếp còn một chuyện thỉnh cầu nương nương.”
"Nói đi."
“Nghe nói trong cung của nương nương có rượu hổ cốt trân phẩm, rất có lợi với bệnh phong thấp, thiếp cả gan cầu một bình tặng cho lão Vương phi…”
Hoàng hậu nhất thời ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Khánh Vương phi nửa ngày nói không ra lời: “Muội làm sao vậy, ngày thường ta khuyên bảo thế nào muội cũng không chịu thân cận với bà ấy, hôm nay mặt trời mặt ở hướng tây sao?”
Khánh Vương phi chỉ nhìn Giang Tiểu Lâu cười cười, Hoàng hậu hiểu được, gật đầu khen ngợi: “Tốt, hiếm khi muội hiểu được như vậy.”
Từ trong cung đi ra, Khánh Vương phi bất giác mỉm cười nói: “Tiểu Lâu, ta có thể thấy nương nương rất thích con.”
Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, ý cười đầy mặt: “Hoàng hậu nương nương là nể mặt mẫu thân, mới nhìn con bằng con mắt khác.”
Khánh Vương phi biết Giang Tiểu Lâu hiểu chuyện, không ngờ nàng lại khiêm tốn như vậy, bất giác mỉm cười: “Thật ra bà là người thẳng tính, thích là thích, không là không, đặc biệt là sẽ không giả bộ trước mặt ta. Tiểu Lâu, không có con trai để dựa vào, dù cho có An thị to lớn chống đỡ, hậu vị của bà cũng tràn ngập nguy cơ, nhưng bà vẫn ngồi rất vững vàng, con hiểu ý ta không?”
Dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu hiểu, nếu Hoàng hậu là nhân vật bình thường đã sớm bị thay thế. Chính vì bà và Khánh Vương phi có tao ngộ tương tự, cùng mất đi con ruột, nên mới hậu đãi bà như vậy, thậm chí xem là người mình. Nhưng nếu lời nói của mình không cẩn thận, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại.
Giang Tiểu Lâu ôn nhu nói: “Cảm tạ mẫu thân nhắc nhở, Tiểu Lâu nhất định nhớ kỹ.”
Khánh Vương đột nhiên nhớ tới Thái tử phi lúc nãy, không khỏi nhíu mày: “Con biết Tạ thị đúng không?”
Giang Tiểu Lâu cười: “Vị được phong Tạ trắc phi lúc nãy chính là dưỡng nữ của Tạ bá phụ.”
Khánh Vương phi thở dài một hơi: “Ta nghe nói cô ta không chỉ xinh đẹp, lại giỏi ca múa, người ngoài đều nói cô ta có tư thái rất mê người, như liễu rủ trong gió, lại lả lướt như chim én, vô cùng ôn nhu, phong tình vạn chủng, chẳng trách Thái tử đặc biệt ưu ái cô ta.”
Giang Tiểu Lâu chỉ nhẹ nhàng cong khóe miệng, Thái tử phi đấu đá với Tạ Du, cuối cùng ai sẽ thành công.
Xe ngựa đến vương phủ, Giang Tiểu Lâu lại nói: “Mời mẫu thân quay về trước, con còn chuyện quan trọng cần làm.”
Khánh Vương phi rất tin tưởng Giang Tiểu Lâu, nghe vậy cũng không hỏi, chỉ gật đầu nói: “Bên cạnh con phải mang nhiều hộ vệ, không thể đơn độc xuất hành.”
Giang Tiểu Lâu lập tức đáp lại: “Vâng.”
Xưa nay Giang Tiểu Lâu không dẫn theo hộ vệ vương phủ, nàng chỉ tin tưởng một mình Sở Hán. Tuy biết Sở Hán là người của Tạ Liên Thành, nhưng người này không có quan hệ lợi ích với bên nào, như vậy mới là an toàn nhất.
Xe ngựa xa xa biến mất ở góc đường, Khánh Vương phi đứng ở trên bậc thang, nhìn theo xe ngựa rồi đi.
Kim Ngọc Mãn Đường.
Tạ Liên Thành quả thật ngồi trong nhã thất chờ nàng, thấy nàng đến, đôi mắt như hồ sâu nổi lên sóng lớn: “Ta đã tra ra người này là ai.”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu khó nén kích động: “Thật sao?”
Tạ Liên Thành chậm rãi gật đầu: “Người này không phải bình thường, nàng chắc chắn muốn biết?”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu hơi động, nhưng không chút do dự nói: “Ta nhất định phải biết sự thật.”
Tạ Liên Thành nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài, dùng ngón tay chấm nước trà, nhẹ nhàng viết ba chữ ở trên bàn: Độc Cô Duẫn.
Độc Cô Duẫn, linh quang trong đầu Giang Tiểu Lâu lóe lên, bỗng nhiên đứng dậy: “Thái tử điện hạ.”
Sắc mặt Tạ Liên Thành thâm trầm: “Nàng nói không sai, Độc Cô Duẫn là tục danh của Thái tử điện hạ.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu kinh hoãng: “Huynh khẳng định?”
Tạ Liên Thành khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Chữ hồ, chính là một nửa chữ Độc và chữ Cô ghép thành, Thái tử xếp vị trí thứ hai. Trước khi gặp Ly tiểu thư, Thái tử đã lấy tên Hồ công tử bao một ca kỹ, chỉ là không quá ba tháng đã chán, biết rõ ca kỹ kia mang thai, nhưng vẫn bắt uống thuốc, chuyển giao cho người khác.”
Giang Tiểu Lâu lại chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt trong trầm tĩnh mang theo nụ cười lạnh lùng, thì ra là hắn, ai sẽ nghĩ tới thì ra tình nhân năm xưa của Tuyết Ngưng chính là Thái tử Độc Cô Duẫn. Thái tử thân phân cao quý, lại làm ra chuyện xảo trá cỡ này.
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Tạ Liên Thành nhắc nhở: “Tuy chúng ta biết Hồ công tử là ai, nhưng chưa chắc hắn là hung thủ sát hại Ly Tuyết Ngưng.” Hắn chỉ có thể chứng minh tình thân của nàng là ai, nhưng còn hung thủ giếtngười…
Giang Tiểu Lâu nắm chặt lòng bàn tay: “Tuy chưa xác thực nhưng cũng không còn xa nữa.”
Dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu có lý do của mình, có thể chỉ huy được Kinh triệu doãn, bắt Thuận phi và An Hoa quận vương che đậy cho hắn, ngoại trừ Thái tử thì còn ai? Nghĩ đến ngày kia Thái tử vào phủ như không có gì xảy ra, trong lòng Giang Tiểu Lâu như có lửa hận hừng hực thiêu đốt, đôi mắt tức giận: “Chuyện này có bao nhiêu người biết?”
Tạ Liên Thành khẽ lắc đầu: “Chỉ hai người chúng ta.”
“Tiểu Lâu, không bên vọng động” Lông mày của hắn nhẹ nhàng nhíu lên.
Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười: “Nếu chuyện này không liên quan đến hắn, dĩ nhiên ta sẽ không làm gì, nhưng nếu cái chết của Tuyết Ngưng có liên quan đến hắn, ta tuyệt sẽ không bỏ qua.”
Tạ Liên Thành không ngờ đối phương cố chấp như vậy, trên đời có mấy ai dám đối phó với hoàng gia, càng đừng nói người đó là Thái tử. Trên mặt hắn hiện lên một tầng cảnh giác: “Tiểu Lâu, nàng có biết mình đang nói gì không?”
Giang Tiểu Lâu hít sâu một cái, nói từng chữ: “Hoàng thất cũng được, thần tiên cũng được, đều không phải là lý do bọn được chà đạp lên sinh mạng người khác.”
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng thở dài, tính cách Giang Tiểu Lâu hắn hiểu rõ, ngươi có thể khuyên nhưng nàng sẽ không nghe, mặc kệ hắn nói gì, Giang Tiểu Lâu cũng đã quyết tâm.
“Đã như vậy, nàng phải tìm được chứng cứ xác thực, hứa với ta, không được nóng vội. Bất kể làm gì, mọi việc phải bàn bạc với ta mới có thể quyết định.”
Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, lập tức nhìn hắn nói: “Huynh biết đó, ta làm việc chưa từng thương lượng với ai.”
Lần này Tạ Liên Thành nói như chém đinh chặt sắt, không hề lùi bước: “Không, nàng phải thương lượng với ta, bằng không ta có rất nhiều cách để nàng không thể báo thù, có tin không?”
Giang Tiểu Lâu nhíu mày, nàng không ngờ Tạ Liên Thành trước giờ nho nhã lại ngang ngược như vậy. Nàng há miệng ra, có chút yên lặng. Tạ Liên Thành như vậy rất xa lạ, khiến nàng không biết làm sao đối mặt.
Nhìn nàng tức giận, biểu hiện Tạ Liên Thành vô cùng kiên định, ánh mắt lại nhu hòa như nước: “Bất kể nàng muốn đối phó ai, nhất định phải nắm được nhược điểm của đối phương mới có thể ra tay, Tử y hầu cũng vậy, Thái tử cũng vậy. Trước đó, nàng phải kiên định chờ đợi.”
Sao Giang Tiểu Lâu lại không hiểu, nhưng mỗi lần nghĩ đến cây đinh sắt kia…nàng liền cảm thấy huyết dịch xông ào ào lên đầu, nắm đấm không tự chủ được mà nắm chặt, âm thanh từ từ khôi phục bình tĩnh: “Ta đã hiểu.”
Ánh mắt Tạ Liên Thành trầm đi mấy phần: “Không có ta cho phép, không được manh động.”
Lần đầu tiên hắn trịnh trọng như vậy, lần đầu tiên hắn cứng rắn như vậy, nhưng cũng không phải vì hắn, tất cả đều là nghĩ cho nàng. Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, nhếch miệng cười: “Ta sẽ nhớ lời nhắc nhở của huynh.”
Giang Tiểu Lâu vừa trở lại vương phủ, ban thưởng của Hoàng hậu liền đến. Bà ban cho Tiểu Lâu hai mươi tượng Phật đúc bằng vàng, một trăm lạng hoàng kim, hai mươi khúc tơ lụa đủ loại, da báo, da cáo hai mươi tấm, tổng cộng xếp vào ba cái rương. Ngoài lễ vật, còn có một ý chỉ sắc phong, Hoàng hậu tự mình ban cho Tiểu Lâu phong hào quận chúa, tên là Minh Nguyệt.
Thuận phi nhìn thấy lễ vật như thế, sắc mặt đã hơi tái, chờ nghe thái giám tuyên chỉ xong, nụ cười cũng cứng ngắc.
“Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi, Minh Nguyệt là phong hào số một dành cho quận chúa, so với các tiểu thư trong nhà đều cao hơn một chút, đúng là chuyện vui to lớn.” Thuận phi nói lời dối lòng, trên mặt mang theo chúc mừng thành tâm.
Khánh Vương phi chỉ cười nhạt, không tỏ rõ ý kiến.
Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười, nhắc nhở bà: “Thuận phi nương nương, cùng vui.”
Hàm răng Thuận phi va vào nhau, nhịn xuống cáu giận trong lòng, nụ cười càng ngọt ngào: “Phải, cùng vui, cùng vui.”