Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 101-1: Đứng đầu thiên hạ (1)



Phủ Thái tử.

Sau khi Tạ Du nghe tin tức sắc phong, vẻ mặt vẫn đặc biệt bình tĩnh, chưa lộ vẻ vui mừng. Thái tử mỉm cười nói: “Nàng không vui sao?”

Tạ Du chỉ mỉm cười, vẻ mặt trong trẻo: “Địa vị thật ra không quan trọng, chỉ cần trong lòng Thái tử có thiếp, cái khác cần gì để trong lòng.”

Tạ Du nói đến tha thiết, Thái tử chỉ mỉm cười gật đầu, đảo mắt lại nhìn thấy nàng rơi lệ, không khỏi hơi biến sắc: “Sao vậy, sao lại đột nhiên rơi lệ?”

Tạ Du nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ngước đôi mắt dịu dàng nhìn Thái tử: “Từ lâu thiếp đã nói với điện hạ, mình như một cây lục bình không nơi nương tựa, có nhà không thể về, có người thân không thể nhận, mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng đều rất khổ sở. Điện hạ, ngài đối với thiếp ân nặng như núi, thiếp muốn đem vinh quang này chia sẻ với người nhà, nhưng đáng tiếc bây giờ họ…đều không muốn gặp thiếp.”

Thái tử nắm lấy hai vai nàng, cẩn thận nhìn kỹ Tạ Du, đôi mắt quyến rũ mê người, môi đôi mỏng manh trắng xám, cái cằm nhỏ gọn, không có biểu hiện nào không tỏ ra là mình đau khổ, oan uổng, thiệt thòi.

Thái tử nhíu mày, thương tiếc nói: “Trắc phi của ta phải nhận được sủng ái, bọn họ sao có thể lơ là, ngày mai, ta tự mình đưa nàng về nhà.”

Tạ Du hơi chấn động, đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó chỉ nhẹ giọng thở dài: “Không cần đâu điện hạ, dù bọn họ sợ hãi quyền thế của ngài mà ngoài mặt chấp nhận thiếp, nhưng không giải trừ hiểu lầm trong lòng, đến cùng vẫn có khúc mắc.” Lời còn chưa dứt, nước mắt của nàng lại rơi xuống, như những hạt châu lóng lánh. Trái tim Thái tử như co lại, vội vàng ôn nhu an ủi: “Đừng khóc, nàng phải suy nghĩ cho đứa con trong bụng, nếu khóc sẽ làm tổn thương nó.”

Tạ Du vội vàng lau nước mắt, cố gắng vui cười.

Thái tử đã nghe nói lý do Tạ Du bị đuổi ra khỏi nhà, càng thêm đau lòng: “Người kia có gương mặt ôn nhu xinh đẹp, nhưng lại ở sau lưng hãm hại nàng, đúng là vô cùng đáng ghét.”

Tạ Du chỉ cụp mắt, ánh mắt như rơi vào bóng tối: “Điện hạ, việc này không nhắc thì thôi, nhắc ra thiếp càng thương tâm.”

Thái tử cười gằn: “Có chuyện nàng không biết, Khánh Vương phi vào cung xin sắc phong, bây giờ Giang Tiểu Lâu đã là Minh Nguyệt quận chúa.”

“Minh Nguyệt quận chúa?” Tạ Du hoàn toàn sửng sốt, niềm vui mừng khi được phong sắc phi đã bị tin tức này đánh tan, sắc mặt nàng trầm xuống, lại miễn cưỡng mỉm cười: “Trên đời luôn có người rất xảo trá, nữ tử trước sau bất nhất mới lấy được sự đồng tình của người khác, cũng như thiếp, vừa không biết ăn nói, cũng không biết giải thích, vô cớ bị hãm hại, bị đuổi ra khỏi nhà, không biết có bao nhiêu đau lòng cũng không thể thổ lộ.”

Thái tử trầm ngâm chốc lát, nói: “Khánh Vương phi đã gửi thiệp cho ta, mời ta và Thái tử phi đi dự tiệc, khi đó quan to quý nhân tập hợp, nhân cơ hội này ta sẽ tìm cách để trút giận cho nàng.”

Trong lòng Tạ Du hơi động, ôn nhu nói: “Nhưng Giang Tiểu Lâu là nữ tử rất gian xảo, thiếp sợ…”

Thái tử chỉ mỉm cười: “Nàng chỉ cần cố gắng dưỡng thai, cái khác không cần nghĩ gì cả, sẽ có người giải quyết chuyện này ổn thỏa.”

Khi Thái tử thích một người, hắn có thể nâng nàng đến tận trời, khi hắn chán ghét một người, ngay cả nhìn cũng không thèm. Tạ Du rất rõ ràng Thái tử không thích ai lâu, nhân lúc hắn còn sủng ái mình, phải tranh thủ một chút lợi ích, tốt nhất là diệt trừ Giang Tiểu Lâu. Tạ Du yếu đuối dựa vào lòng đối phương, che đi tâm tình nơi đáy mắt.

Khánh Vương phủ.

Lão Vương phi dựa vào giường nhỏ, một tì nữ đang đấm lưng cho bà, một tì nữ khác lại cẩn thận đốt tẩu thuốc lên. Lão Vương phi nhận lấy một đầu ống, đầu kia hơi vung lên, môi phun ra một làm khói trắng, trong mùi thơm ngát có lẫn chút vị đắng. Vòng khói dần hòa tan dưới ánh mặt trời, chỉ còn chút bụi mù hỗn loạn dưới đất.

Trên mặt Khánh Vương nhàn nhạt, miệng vô cùng miễn cưỡng: “Bà muốn làm tiệc chúc mừng cho cô ta?”

Khánh Vương phi không chịu nổi bộ dáng này của hắn, chỉ hừ một tiếng: “Phàm là sắc phong quận chúa, không phải đều làm như vậy sao?”

Sắc mặt Khánh Vương càng thêm âm trầm: “Ý chỉ đã ban, thiếp mời đã phát, sao không đánh tiếng với ta trước?”

Nụ cười Khánh Vương phi lạnh lùng, sắc mặt trắng xám nổi lên màu đỏ, rõ ràng là thiếu kiên nhẫn: “Sắc phong là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, không lẽ muốn Hoàng hậu nương nương đến đánh tiếng với ngài trước, thể diện của Vương gia đúng là quá lớn rồi đó.”

Mắt thấy hai người đấu khẩu, Thuận phi lại tràn đầy thân thiết: “Vương gia xin đừng nổi giận, Vương phi chẳng qua chỉ là…”

Khánh Vương phi lạnh lùng nhìn bà một cái, lòng Thuận phi run lên, nụ cười càng thêm dịu dàng: “Ttrong nhà có thêm một quận chúa là chuyện tốt, Vương gia không cần quá lo lắng, chuyện này cứ giao cho thiếp làm, đảm bảo chuyện sẽ ổn thỏa.”

"Làm cái gì mà làm, nó không mang huyết thống của Khánh Vương phủ, tự nhiên lôi một nha đầu hoang dã về bảo ta thừa nhận là quận chúa, đúng là chuyện cười trong thiên hạ, nếu trên tiệc rượu nó làm ra chuyện mất thể thống, chẳng phải là làm trò cười cho người ta.”

Khánh Vương phi không kềm được tức giận, chợt nhớ tới lời dặn của Giang Tiểu Lâu, chỉ có thể nén lại, đổi thành gương mặt tươi cười nói với Lão vương phi: “Mẫu thân, người nói sao thì con dâu nghe vậy.”

Khánh Vương còn chưa buông tha: “Bà còn dám làm phiền mẫu thân, bà nghĩ mẫu thân cũng không có đầu óc như bà sao?”

Lão Vương phi gõ ống tẩu xuống bàn hai cái, âm thanh đó vang lên giữa căn phòng yên tĩnh nghe mà kinh sợ: “Được rồi, ta còn chưa chết, cái nhà này đã không còn thể thống gì nữa?”

Khánh Vương phi lập tức cười làm lành: “Mẫu thân, đều là con không tốt, người cẩn thận sức khỏe, xin đừng tức giận.”

Khánh Vương và Thuận phi đều sững sờ, Khánh Vương phi thường hay cãi lời lão Vương phi, sao lại chủ động nhận sai với lão Vương phi, không lẽ mặt trời mọc ở đằng tây.

Lão Vương phi cũng sững sờ, đánh giá Khánh Vương phi một chút, làm như kinh ngạc. Khánh Vương phi hít sâu một hơi, tỏ vẻ áy náy: “Mẫu thân, đây cũng là quy củ do người đặt ra, trong phủ có hỉ sự thì phải bày tiệc, con dâu mới dám cản gan đề nghị…”

Lúc này lão Vương phi mới gật đầu, nói với Khánh Vương: “Nếu là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, cũng không thể thoái thác được. Chuyện này không chỉ phải làm, còn phải làm lớn, phải để cho cả kinh thành biết Khánh Vương phủ có thêm một Minh Nguyệt quận chúa.”

“Mẫu thân, sao người lại làm vậy?” Sắc mặt Khánh Vương không vui. Thuận phi cũng khó nén không vui trong lòng, đáy mắt hiện ra một tia sắc lạnh.

Vẻ mặt lão Vương phi lạnh nhạt: “Hoàng mệnh không thể cãi, nương nương cũng đã cất nhắc Giang Tiểu Lâu, nếu như ngươi im lặng, tức là đánh vào mặt nương nương trước mặt mọi người, ngươi có mấy cái đầu?”

Trong lòng Khánh Vương tuy rằng còn bất bình, nhưng lời của lão Vương phi xưa nay hắn không dám cãi, chỉ cố nén giận, không nặng không nhẹ đáp lại.

Từ viện lão Vương phi đi ra, Khánh Vương phi khẽ mỉm cười: “Vương gia, ta đi chuẩn bị đây.”

Khánh Vương nhìn bóng lưng bà, trong lòng buồn bực vô cùng nhưng không thể làm gì, vẫy tay áo đi theo hướng ngược lại. Thuận phi nhẹ nhàng quay đầu, dùng ánh mắt cực kỳ âm lãnh nhìn chằm chằm bóng lưng Khánh Vương phi, ánh mắt kia như rắn độc đang nhìn một con ếch, lại giống như một con nhện đang chăm chú nhìn con mồi, mang đầy oán hận sâu sắc.

Ánh trăng dần dần dày đặc, cả viện đều yên lặng, ẩn hiện một vài bóng cây, bóng trăng chiếu lên cửa sổ, ảo ảnh lay động. Giang Tiểu Lâu đã nghỉ ngơi, Tiểu Điệp đang dựa vào giường nhỏ, đầu gật gà gật gù, như đang ngủ gật.

Rầm…

Tiểu Điệp bỗng nhiên ngẩn ra, mở mắt nhìn chung quanh, bốn phía vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ cửa sổ bị gió thổi thì không có bất cứ gì khác thường. Nàng miễn cưỡng lắc đầu, ráng đuổi cơn buồn ngủ đi, bước ra cửa sổ quan sát phía bên ngoài, không có một bóng người. Nàng không khỏi cười mình nhát gan, liền đưa tay đóng cửa sổ lại. Quay đầu nhìn, bên trong rèm Giang Tiểu Lâu đang ngủ yên, mái tóc dài như tơ thả xuống, gương mặt mỹ lệ bình tĩnh không lay động, Tiểu Điệp nín hơi, chỉ lo làm kinh động đến Giang Tiểu Lâu.

Tiểu Điệp rón rén trở lại giường nhỏ, lại nghiên người nhắm mắt.

Trăng sáng sao thưa, trên hành lang lóe lên một bóng đen, thừa dịp mọi người đã ngủ say, lặng lẽ đi vào hậu viện. Dựa vào ánh trăng, bóng đen đẩy cửa đi vào một căn phòng tinh xảo, trong phòng đặt rất nhiều y phục đã được gấp lại gọn gàng. Những y phục này sau khi giặt, các tì nữ sẽ đưa đến phòng của tiểu thư. Bóng đen không ngừng băn khoăn, tựa hồ đang muốn tìm vật gì quan trọng trong đống đồ đó.

Đúng vào lúc này, bóng đen nhìn thấy một cái khăn thêu hoa được tẩm huân hương thơm ngát nằm trên một cái váy, không khỏi vui vẻ trong lòng, đang định đưa tay ra lấy. Lập tức, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên duỗi ra, bắt lấy bàn tay của bóng đen, “A…”, bóng đen hoảng sợ nhảy thót lên, suýt nữa kêu ra tiếng.

Một đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm bóng đen, cười hì hì: “Ta cứ lấy làm kỳ quái, phòng ngủ của tiểu thư mới có của cải, ngươi không đi chỗ đó trộm, lại chạy đến hậu viện, thì ra là muốn trộm đồ bên người của tiểu thư.”

“Buông, buông tay”. Lực đạo của người kia rất mạnh, tay của bóng đen như muốn gãy, đau đến thấu xương.

Vừa dứt lời, gian phòng tối thui lập tức sáng lên.

Tiểu Điệp bưng giá nến đi vào, ánh nến sáng sủa chiếu rọi khắp gian phòng. Nàng trầm mặt xuống: “Bích Thảo, đang yên lành sao lại chạy đến đây?”

Bích Thảo giật mình, vội nói: “Là… là nô tì nửa đêm khát nước… cho nên mới ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy ở đây có bóng người…” Ánh mắt của nàng nhìn về Sở Hán, dưới ánh nến, Sở Hán như một con gấu to khỏe, cánh tay cường tráng nắm chặt tay nàng. Trên mặt Bích Thảo hiện lên vẻ xấu hổ: “Cuối cùng… vị hộ vệ đại ca này lại xem ta là cướp. Tiểu Điệp tỷ tỷ, tỷ nói giúp ta một lời, để huynh ấy thả ta đi.”

Tiểu Điệp cũng không để ý tới lời giải thích này, chỉ nhướng mày lên, khẽ mỉm cười: “Tiểu thư đã bị kinh động rồi, đi theo ta.”

Bích Thảo giật mình trong lòng, nhưng nghĩ lại đối phương cũng không có chứng cứ, không khỏi đáp lời: “Vâng.”

Sở Hán áp giải Bích Thảo tiến vài phòng ngoài, Giang Tiểu Lâu đang mặc áo khoác ngồi trên ghế, chỉ là tóc còn xõa dài, xem ra có chút lười biếng. Ánh mắt của nàng chậm rãi rơi vào trên người Bích Thảo, giọng điệu bình thường: “Nửa đêm nửa hôm, không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến hậu viện làm gì?”

Bích Thảo mạnh mẽ ngăn lại thấp thỏm trong lòng, vội nói: “Tiểu thư, nô tì phát hiện ở đó có bóng người, liền đi vào kiểm tra, không ngờ bị xem là cướp, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười trào phúng, lông mi dài thấp thoáng: “Xem ra là ngươi bị oan rồi.”

Bích Thảo trợn mắt lên, tuy trên mặt Giang Tiểu Lâu vẫn mang theo nụ cười nhạt, nhưng nụ cười đó không chứa nhiệt độ, bất giác khiến nàng thấy lạnh cả nà, tựa hồ có một loại cảm giác kinh hãi đang bò trong sống lưng, lan tràn ra toàn thân. Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tiểu thư, nô tì là do Vương phi phái đến hầu hạ người, dĩ nhiên trung thành tuyệt đối, không lẽ người còn nghi ngờ nô tì?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ thở dài: “Biết người biết mặt không biết lòng, mẫu thân đưa ngươi cho ta, là muốn ngươi chăm sóc ta, chứ không có bảo ngươi nửa đêm đi trộm khăn của ta.”

Sở Hán đoạt lấy cái khăn trong tay Bích Thảo, cung kính đưa lên. Giang Tiểu Lâu chỉ liếc mắt, mỉm cười nói: “Thường ngày những thứ này có người chuyên bảo quản, rất khó lấy được, chỉ đến lúc mang đi giặt mới có cơ hội trộm. Theo quy củ thì đồ vật được tẩm huân hương phải được đưa về trong cùng ngày, chắc chắn sẽ không để qua đêm, nhưng hôm nay nha đầu phụ trách việc này bị tiêu chảy, cho nên ngươi liền nắm lấy khoảng trống này, ý đồ trộm được vài món, ta đoán có đúng không?”

Bích Thảo căng thẳng đến toát mồ hôi: “Tiểu thư, xin đừng đổ oan cho nô tì, nô tì tuyệt không có tâm tư như thế, muốn trộm thì cũng nên trộm của cải của tiểu thư, sao lại coi trọng một cái khăn, đâu thể mang đi bán được. Người đừng hù họa nô tì, nô tì không sợ đâu.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Tiểu Lâu phát ra ánh sáng, dưới ánh nến càng có thêm sắc thái mê ly: “Bích Thảo, ta thích người thật thà, ghét nhất là người hay nói dối, ngươi cần nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.”

Dĩ nhiên Bích Thảo không chịu thừa nhận, nàng tiếp tục biện giải: “Tiểu thư, nếu người thật sự không tin, không ngại đi hỏi thăm một chút, Bích Thảo là nha đầu sinh tử trong phủ, tay chân rất sạch sẽ, tuyệt không có thói quen xấu đó.”

“Bị bắt ngay tại trận, nha đầu này còn luôn miệng ngụy biện, thật sự nghĩ là Vương phi phái đến, thì tiểu thư nhà ta không dám phạt ngươi sao?” Tiểu Điệp không nhịn được nghiến răng nghiến lợi gắt lên.

Bích Thảo ngẩn đầu nói: “Muốn phạt cũng phải để nô tì tâm phục khẩu phục, nô tì xin được đến trước mặt Vương phi, chứng minh với người là nô tì trong sạch.”

Giang Tiểu Lâu đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười trong đêm yên tĩnh nghe đặc biệt trầm thấp, Bích Thảo có vẻ sốt sắng, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, nhất thời đã quên hết những gì mình muốn nói.

Giang Tiểu Lâu nói bình thản chậm rãi: “Nói không sai, mọi việc phải xem chứng cứ, nhưng ta làm việc xưa nay chỉ dựa vào tâm trạng, không quan tâm chứng cứ, Tiểu Điệp.”

Tiểu Điệp lập tức đáp một tiếng: “Dạ, tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu gọi nàng đến gần, thấp giọng dặn dò hai câu. Trên mặt Tiểu Điệp lộ ra nụ cười, lướt người đi, góc váy màu xanh lướt qua trước mặt Bích Thảo.

Bích Thảo mơ hồ thấy có gì không đúng, nhưng chỉ có thể cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi hành động của Giang Tiểu Lâu. Tiểu Lâu lại không để ý đến nàng nữa, chỉ lấy tay đỡ cằm, nhắm mắt dưỡng thần. Sở Hán thì lại như một vị thần giữ cửa, lẳng lặng đứng cạnh cửa, không cho Bích Thảo có cơ hội thoát đi.

Qua một hồi lâu, Tiểu Điệp mới mang một ấm trà đến, vẻ mặt của nàng có mấy phần quỷ quyệt, khiến Bích Thảo sợ hãi.

Tiểu Điệp tiến lên, lạnh lùng nói: “Giữ tay cô ta lại.”

Sở Hán lập tức nắm lấy tay Bích Thảo, Bích Thảo “A” lên một tiếng, Tiểu Điệp nhân cơ hội này nắm chặt cằm nàng, muốn đổ ấm trà vào miệng. Bích Thảo sợ hãi: ”Tiểu thư, người không thể làm vậy, nếu nô tì bị độc chết người cũng không tránh được trách nhiệm.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Ngươi yên tâm, đây không phải độc, chỉ là thiếc nóng chảy thôi.”

Nếu là thuốc độc, thì dĩ nhiên là chết, nhưng nếu là thiếc nóng chảy, thì yết hầu sẽ bị đóng cứng, đó không phải là bị độc chết, mà là bị nghẹn chết, cho dù người ta phát hiện nàng chết, cũng sẽ không tìm ra lý do, cách này thật độc ác. Bích Thảo run rẩy như bị sốt rét, liều mình lắc đầu: “Không, nô tì không uống.”

Tiểu Điệp ấn mạnh ấm trà vào hai hàm răng nàng, Bích Thảo gào khóc: “Nô tì nói hết, tiểu thư, người thả nô tì đi, nô tì nói hết.” So với tính mạng của mình, những cái khác đều không quan trọng.

Giang Tiểu Lâu mỉm cười, phất tay, lúc này Tiểu Điệp mới lùi qua một bên.

Gương mặt Bích Thảo trắng bệch: “Triệu ma ma trong phủ đưa cho nô tì một thỏi vàng, chỉ nói là sau này nô tì phải lập gia đình, Giang tiểu thư là người ngoài, nô tì hầu hạ đến mấy cũng không thể gả đi theo, nên cần phải suy nghĩ cho mình. Bà ấy không cần nô tì làm gì khác, chỉ cần lấy được một cái khăn của tiểu thư…”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu óng ánh, ở dưới ánh nến đặc biệt ôn nhu, âm thanh của nàng nhàn nhạt cất lên: “Hả, muốn một cái khăn của ta, thật ngạc nhiên, đồ của ta từ khi nào biến thành báu vật hiếm có, phải nửa đêm lén lút đi trộm như vậy?”

Bích Thảo không dám đáp lời, chỉ cúi đầu xuống, sợ hãi đến cực hạn. Bây giờ nàng mới biết Giang Tiểu Lâu tuyệt không phải người hiền lành, không chớp mắt đã muốn xử lý nàng, thủ đoạn không kém các chủ tử trong vương phủ chút nào. Nàng quả thật hối hận đã đồng ý làm chuyện này, nhưng bây giờ cưỡi hổ khó xuống, hối hận cũng vô ích.

Nhìn mồ hôi trán của nàng túa ra, Giang Tiểu Lâu hơi cười: “Triệu ma ma là ai?”

Bích Thảo hoang mang, tiếng nói ấp úng: “Triệu ma ma là…” Nói đến đây nàng do dự, yết hầu như bị nghẹn lại, Tiểu Điệp hừ một tiếng, nhấc tay cầm ấm trà lên, Bích Thảo chấn động lập tức nói: “Là ma ma thân cận của Thuận phi, rất được Thuận phi coi trọng.”

Âm thanh Tiểu Điệp lạnh lẽo, nói nhỏ: “Tiểu thư, có phải bọn họ đang nhắm vào yến hội?”

Lông mày Giang Tiểu Lâu lơ đãng nhướng một cái, thái độ cực kỳ nhàn rỗi lại vô cùng trào phúng: “Đúng đó, hao tâm tổn sức muốn lấy đồ của ta như vậy, xem ra là có cách thâm độc gì đó.” Nàng vừa nói, đôi mắt ôn nhu lại rơi vào trên người Bích Thảo: “Nhưng ngươi đã bị ta vạch trần, ngươi nói ta nên xử lý ngươi thế nào đây?”

Bích Thảo không ngừng dập đầu, toàn thân không tự chủ được mà lạnh lẽo, liên tục kêu tha mạng.

Giang Tiểu Lâu im lặng một lúc không nói gì, ngat khi Bích Thảo nghĩ là mình chết chắc rồi, nàng lại thở dài: “Sở Hán.” Sở Hán lập tức ứng tiếng: “Dạ, tiểu thư.”

Trái tim Bích Thảo nhảy thót lên, thân thể co rút, chỉ nghe Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Nhìn bộ dạng cô ta cũng đáng thương, hay là cho cô ta một cơ hội.”

Bích Thảo mừng như điên: “Tiểu thư nhân từ, nô tì không dám phạm sai lầm nữa.”

Giang Tiểu Lâu cụp mắt, nhẹ nhàng nâng tay lên, nhìn móng tay của mình, ôn hòa nói: “Nếu đã nói vậy, thì phải làm chút chuyện cho ta, ngươi thấy đúng không?”

Nhìn nụ cười ấm áp như gió xuân kia, Bích Thảo lại run lên một cái, cả người phát lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.