Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 124-1: Tình thế ép buộc (1)



Lời của Hách Liên Tiếu làm Tương Hiểu Vân kinh hãi, không khỏi ngây người: “Muội nói cái gì?”

Đôi mắt của Hách Liên Tiếu như có lửa, càng hiện vẻ hùng hổ dọa người: “Muội đã nhường nhịn cô ta khắp nơi, không dám đối địch nữa, sao cô ta dám đối xử với muội như vậy, cướp vị hôn phu của muội.”

Nghe nàng nói đứt quãng, Tương Hiểu Vân mơ hồ hiểu được: “Ý muội là…Tam điện hạ muốn từ hôn?”

“Không, không phải từ hôn, mà là đổi người.” Âm thanh Hách Liên Tiếu sắc bén, vẻ mặt không khác gì lưỡi đao ra khỏi vỏ, mang theo hàn quang không thể che giấu.

Tương Hiểu Vân nhíu mày chặt hơn, nhất thời không biết nói sao: “Sao lại như vậy?”

Hách Liên Tiếu che mặt khóc rống, nước mắt của nàng cứ như không ngừng lại được, muốn đem toàn bộ oan ức và phẫn nộ khóc ra hết, chỉ chốc lát sau, cái khăn hương sa Hồ Châu phương điệp luyến hoa đã ướt dầm dề, hai mắt cũng đỏ ửng. Bộ dáng nước mắt như mưa này, so với bộ dáng tức giận lúc nãy như hai người khác nhau.

Tương Hiểu Vân vội vã ôn nhu khuyên nhủ: “Chuyện đổi hôn ta vẫn còn mơ hồ, muội nói cho rõ ràng đi, không đầu không đuôi như vậy ta phải làm sao mới giúp được muội?”

Hách Liên Tiếu khóc đến ho khan, nhưng lại nói không ra lời, Tương Hiểu Vân liền nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dụ dỗ nàng như dỗ một đứa trẻ, động viên một lúc lâu Hách Liên Tiếu mới có thể mở miệng: “Hôm qua Tam điện hạ đến phủ, đại tẩu có biết không?”

“Cái này… dĩ nhiên là ta biết, vốn dĩ là người một nhà, thường qua lại thì có sao đâu?”

“Trước đó phụ thân lệnh cho muội tránh mặt, muội cũng không nghĩ gì, đúng là phu thê sắp cưới mà gặp mặt thì không tốt, sau đó phụ thân kêu Giang Tiểu Lâu và Hách Liên Tuệ tiếp đón Tam điện hạ đi dạo. Vậy thì cũng thôi, muội cũng chỉ nghĩ là làm tròn bổn phận gia chủ… ai ngờ người ta có suy nghĩ khác, muốn lấy Giang Tiểu Lâu thay thế muội làm hoàng tử phi.”

“Tin tức này có thật không?” Tương Hiểu Vân không hề chớp mắt nhìn nàng, hầu như không nói ra lời.

“Chính xác tuyệt đối. Đại tẩu, muội nên làm gì đây, phải làm gì đây. Ai cũng biết muội sắp trở thành Tam hoàng tử phi, bây giờ thay đổi người, muội phải giải thích với người ta thế nào? Người ta sẽ coi muội là trò cười, thậm chí là nữ tử bị hoàng thất vứt bỏ, việc thành thân sau này của muội…”

Tâm tư Tương Hiểu Vân nặng nề, Đan Phượng quận chúa sắp trở thành Tam hoàng tử phi là chuyện ai ai cũng biết từ trước, nếu bây giờ lại thay đổi tân nương, người tinh tường đều sẽ liên tưởng đến việc An Hoa quận vương gây họa. Nếu như vậy, tương lai Hách Liên Tiếu còn gả cho ai được? Tam hoàng tử không cần nàng, những người khác càng thêm không dám cần nàng, đây chính là hủy cả đời nàng. Nghĩ đến đây sắc mặt Tương Hiểu Vân ngày càng khó xử. Quan trọng hơn chính là, đám cưới này rất được Thái tử phi tán thành, dù sao Hách Liên Tiếu cũng là người của họ, có thể gài một cây đinh vào bên cạnh Tam hoàng tử, cũng có thể phát huy tác dụng ở thời khắc quan trọng.

“Chuyện này không còn xoay chuyển được nữa sao? Muội khẳng định người được đổi là Giang Tiểu Lâu?” Đôi mắt đen kịt của Tương Hiểu Vân hoảng sợ.

Hách Liên Tiếu không nhịn được phẫn hận, cắn răn nghiến lợi nói: “Không lẽ muội lại bịa ra chuyện này lừa gạt tẩu sao?”

Tương Hiểu Vân vẫn còn nghi ngờ: “Xưa nay Tam điện hạ là người cẩn thận, nếu không được đế hậu cho phép, ngài ấy sẽ không dám càn rỡ như vậy…”

Hách Liên Tiếu vừa nghe càng thấy tinh thần kích động, mắt càng ngày càng đỏ: “Đó là dĩ nhiên. Hoàng hậu rất thích Giang Tiểu Lâu, ba ngày năm bữa lại gọi ả vào cung, trò chuyện đánh cờ với ả, ngay cả bệ hạ cũng yêu thích ả. Thân phận của Giang Tiểu Lâu rất khó tìm được một hôn sự hoàn hảo, cho nên Hoàng hậu mới giúp đỡ ả đoạt Tam điện hạ của muội.”

Tương Hiểu Vân hít sâu một hơi: “Haiz, tất cả những thứ này đều do nhị ca muội không đúng, nếu hắn không gây ra tai họa như vậy, thì đâu rơi vào tình cảnh này, muội cũng sẽ không vì hắn mà mất đi mối hôn sự này.”

Lò lửa than bên trong phòng đột nhiên phát ra tiếng nổ lách tách, Hách Liên Tiếu ngước mặt lên, khó nén thù hận: “Việc đã đến nước này có nói gì cũng vô ích. Đại tẩu, tẩu cũng một lòng hy vọng muội được gả vào phủ Tam hoàng tử, muội cũng từng hứa, sau này sẽ tận lực báo đáp lại. Nhưng bây giờ hai chúng ta đều thất bại rồi, không phải muội không tuân thủ lời hứa, mà là người ta không chịu cho muội cơ hội này.”

Tương Hiểu Vân đã hiểu toàn bộ câu chuyện, ý của đối phương chẳng qua là muốn nàng ra tay cứu giúp, nhưng đúng là có chút khó khăn. Nàng đi lại trong phòng vài vòng, mi tâm càng nhíu chặt, bước chân cũng tràn đầy hoang mang. Chợt nàng xoay người lại: “Tiếu Nhi, bây giờ chỉ còn một cách.”

“Cách gì?”

“Muội đi cầu xin Vương phi.”

“Cầu xin Vương phi? Bề ngoài Vương phi không tệ với muội, nhưng trong lòng vẫn có kiêng kỵ, dù sao thù hận của Thuận di nương vẫn còn đó, hai bên không thể nào hoàn toàn hòa thuận được. Bây giờ muội đi cầu xin bà ta làm gì, chỉ cho người ta thêm cơ hội nhục nhã thôi.” Hách Liên Tiếu không chút nghĩ ngợi mà bác bỏ.

Tương Hiểu Vân nhẹ nhàng kéo tay nàng, trên mặt vẫn là tận tình khuyên nhủ: “Dù cho bà ấy không chịu giúp muội, cũng sẽ để lộ ta chút tin tức, còn hơn chúng ta mặt chau mày ủ ngồi ở đây, cho dù muội khóc đến mù cả hai mắt thì có ích gì, không ngại cứ thử một chuyến xem sao.”

Hách Liên Tiếu mạnh mẽ nhịn xuống oán khí trong ngực, miễn cưỡng nói: “Vậy muội sẽ đi thăm dò chuyện này, nếu chuyện này bọn họ kiên trì không chịu từ bỏ, thì đừng trách muội không khách sáo… cùng lắm thì cá chết lưới rách, đừng ai mong chiếm được lợi ích gì.”

Tương Hiểu Vân cả kinh, mái tóc của Hách Liên Tiếu như mây, trên tóc cài vòng trân châu tráng lệ, nhưng không che giấu được sự thù hận thấu xương trong đáy mắt, khiến trong lòng người khác chấn động.

Không tự chủ, Tương Hiểu Vân lạnh lùng khiếp vía, chỉ cảm thấy người rét run, theo bản năng mà rút tay về.

Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài thị sát cửa hàng, vừa về Vương phủ liền được Khánh Vương phi mời đến viện của mình. Tiến vào phòng khách, liền nhìn thấy người đã lâu không gặp là Hách Liên Tiếu đang ngồi trên ghế, một thân váy hồng hải đường, trên tóc mang một cây trâm vàng nạm châu ngọc, Giang Tiểu Lâu nhận ra cây trâm này chính là đồ hồi môn mà ngày đó Vương phi tặng thêm cho Hách Liên Tiếu. Tơ vàng tạo thành hình hoa, bích ngọc, hồng ngọc và trân châu xâu chuỗi lại, tạo hình đặc biệt, giá trị liên thành. Chỉ là giờ khắc này đôi mắt Hách Liên Tiếu đỏ ngầu, đặc biệt thu hút sự chú ý.

Khánh Vương phi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, sắc mặt vẫn rất nghiêm túc, không lộ ra chút tươi cười nào, bà hướng về nàng lặng lẽ chớp mắt hai lần. Giang Tiểu Lâu hiểu ý, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Thì ra là Đan Phượng quận chúa đến thăm.”

Hách Liên Tiếu giương mắt nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, thấy nàng một thân y phục màu lam nhạt, toàn thân ngoại trừ một mảnh ngọc bội đeo bên hông cũng không có trang sức gì khác, nhưng càng có vẻ thanh lệ bức người, nàng không trả lời, trái lại xoay mặt về phía Vương phi, bi thương nói: “Mẫu thân, hôm nay con đến là có chuyện quan trọng khẩn cầu.”

Khánh Vương phi choáng váng, trong lòng thật ra đã rõ, nhưng không thể làm gì khác hơn là cố ý không rõ: “Hả, có chuyện gì quan trọng?”

Hách Liên Tiếu cắn răng một cái, đột nhiên đứng dậy quỳ gối dưới chân Vương phi, khiến Vương phi sợ giật bắn người, vội vã muốn nâng nàng đứng dậy, nhưng nàng đã quỳ rạp xuống đất, dung mạo kiều mị vì quay lưng về phía mặt trời mà mang theo một tia đen tối không rõ, đôi mắt phảng phất như mang theo ánh lửa, muốn thiêu đốt trái tim Khánh Vương phi: “Mẫu thân, con biết… Tam điện hạ muốn hủy bỏ hôn sự với con.”

Trong lòng Khánh Vương phi càng thấp thỏm, ánh mắt hơi rùng mình: “Việc này con nghe thấy từ đâu?” Nói xong đôi mắt đảo qua những người bên cạnh nàng, đặc biệt nghiêm khắc: “Rốt cuộc là ai ăn nói bậy bạ trước mặt quận chúa?”

Hách Liên Tiếu hít sâu một hơi, giọt nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, đôi môi đỏ không ngừng run rẩy, cực kỳ khẩn thiết nói: “Mẫu thân, hai năm trước con và Tam điện hạ đã định ra hôn sự này, vốn dĩ qua một tháng nữa chính là hôn kỳ… Nhưng bây giờ đột nhiên ngài ấy không chịu cưới nữa, mẫu thân, tất cả đều là vì người nhị ca bất tài kia, cho nên con không dám trách người khác, chỉ thỉnh cầu mẫu thân cho phép con cắt tóc xuất gia, còn hơn là ở lại thế gian này chịu đựng mọi người khinh thường…”

Khánh Vương phi vội vã nói: “Nói năng bậy bạ, sao có thể vì chuyện này mà xuất gia, không được nói như vậy nữa, đứng lên.”

Hách Liên Tiếu nhất định không chịu đứng lên, vẫn quỳ gối khóc không thành tiếng: “Từ xưa tới nay, việc kết hôn của nữ tử đều là lệnh của cha mẹ lời của mai mốt, hôn nhân thông thường đều có hôn thư làm bằng chứng, nếu muốn từ hôn thì phải có mặt cả phụ mẫu mai mối, mới có thể chính thức bàn bạc thống nhất. Nhưng Tam điện hạ xuất thân hoàng tộc, con đi đâu mà tìm hôn thư, lại biết đi đâu đòi lại công bằng? Con chỉ có thể nhịn, nuốt hết tất cả vào trong bụng. Con gái hiểu rõ, phụ thân và mẫu thân đều rất sầu lo chuyện này, vốn không nên tăng thêm gánh nặng cho mọi người. Nhưng thân là nữ tử, giữa đường bị vứt bỏ, con không thể nào chấp nhận được. Nếu không vì thân thể da tóc là của cha mẹ ban cho, con đã sớm đập đầu chết để bày tỏ sự trong sạch của mình, cũng miễn cho làm bẩn Khánh Vương phủ. Nếu mẫu thân thật sự thương con thì cứ để cho con đi.”

Giang Tiểu Lâu thấy nàng nói mà khóc không thành tiếng, từng câu từng chữ đều là uy hiếp Vương phi, nụ cười cũng nhạt dần: “Đan Phượng quận chúa, ngươi nói thân thể da tóc là cha mẹ ban cho, thì cần gì lại đòi cắt tóc làm ni, há chẳng phải là làm khó Vương phi?”

Trong lòng Hách Liên Tiếu hận không ngớt, nước mắt càng rơi dữ dội, cũng không để ý nữa: “Mẫu thân, con làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu thật sự Tam điện hạ hối hôn, chỉ sợ Tiếu Nhi sẽ không còn chỗ đứng giữa các khuê tú danh môn trong kinh thành nữa, sau này cho dù là ra ngoài xã giao cũng không còn mặt mũi.”

Khánh Vương phi thở dài một hơi, tuy rằng bà và Thuận di nương trở mặt nhiều năm, nhưng Đan Phượng quận chúa cũng là một đứa bé, trước kia cũng không có sai lầm to lớn gì, đối với mình cũng được xem là cung kính. Thân là đích mẫu, bà hẳn phải vì đối phương mà tính toán một mối hôn nhân thật tốt, như vậy mới có lợi cho sự hưng thịnh của Khánh Vương phủ. Nhưng lúc này Tam điện hạ chủ động đưa ra đề nghị từ hôn, thậm chí còn thỉnh cầu bệ hạ, ngay cả Khánh Vương cũng không thể tin nổi. Bà nghĩ tới nghĩ lui, vẻ mặt càng khó xử, không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: “Tam điện hạ là người thế nào, con hiểu rõ hơn chúng ta, nếu ngài ấy đã quyết định thì chỉ sợ không có cách nào thay đổi được. Tiếu Nhi, nếu tin tức từ hôn truyền ra ngoài thì con rời khỏi kinh thành, đi Phù Cừ sơn trang ở Lương Châu sống nửa năm một năm, ta sẽ cho người chăm sóc con, chờ chuyện này qua đi, mẫu thân sẽ nghĩ cách tìm cho con một lương duyên khác."

Khánh Vương phi xuất thân cao quý, tổ tiên phất lên từ Lương Châu, bà đây là muốn dùng tài lực của nhà mẹ đẻ mình để che chở cho Hách Liên Tiếu. Cái gọi là tìm lương duyên khác, nhất định không thể là quan to quý nhân trong kinh thành, mà là tìm trong các gia đình danh gia vọng tộc ở vùng lân cận. Nếu là cô gái bình thường thì đây đúng là một nơi nương tựa tốt, dù sao huynh trưởng đã gây ra chuyện xấu xa như vậy, thanh danh của nàng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, gả đến một nơi xa xôi một là không có tin tức, hai là người ta sẽ nể mặt Khánh Vương phủ, tất nhiên sẽ đối xử tốt với nàng. Nhưng Hách Liên Tiếu một lòng một dạ mong chờ bay lên cành cao làm hoàng tử phi, sao nàng có thể dễ dàng buông bỏ tương lai sáng lạng này.

Hách Liên Tiếu biến sắc, âm thanh cũng khàn khàn: “Thì ra mẫu thân cũng không chịu giúp con, muốn đẩy con ra ngoài.” Nói xong nàng đứng dậy rút một cây kéo giấu trong người, đôi mắt như thủy tinh tràn đầy oán hận: “Mẫu thân, nếu người nhất định không chịu giúp con, vậy hôm nay con sẽ cắt tóc.” Nói xong nàng nhổ trâm vàng xuống ném trên đất, cây kéo để sát vào mái tóc đen mượt.

Khánh Vương phi không ngờ nàng có hành động đột ngột này, trong lòng mạnh mẽ co rút lại, lớn tiếng kinh hô: “Không được.”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt ra hiệu, Tiểu Điệp đã xông lên trói tay Hách Liên Tiếu lại, Hách Liên Tiếu liều mình vùng vẫy, các tì nữ khác thấy không ổn cũng nhào đến, gắt gao kéo đối phương lại. Đảo mắt nhìn qua, trang sức rối bời, y phục xốc xếch, tất cả loạn thành một mớ. Tiểu Điệp dùng sức một cái, cây kéo trong tay Hách Liên Tiếu rơi xuống đất, phát sinh một tiếng vang giòn.

Vốn dĩ Hách Liên Tiếu cũng không thật tâm muốn cắt tóc, bất quá là làm dáng một chút, cho nên thức thời tiện tay làm rơi kéo. Khánh Vương phi không biết thực hư, chỉ cảm thấy cô nương này rất đáng thương, không khỏi thở dài một tiếng, mặt mày bi thương: “Con tội gì phải làm vậy? Nếu ta có cách thì đã sớm nghĩ đến. Chuyện này quả thật là hết cách rồi, con nghĩ lại đi, đây là hôn sự với hoàng gia, không lẽ tùy ý chúng ta chọn tới chọn lui sao? Nếu không có chuyện của An Hoa quận vương thì chuyện này còn có thể xoay chuyển, bây giờ Tam điện hạ kiên quyết không chấp nhận con làm hoàng tử phi, con có thể làm gì? Đừng nói con đi xin ta, cho dù con đi xin Hoàng hậu nương nương thì bà cũng không thể làm gì được.”

Sắc mặt Hách Liên Tiếu biến đổi mấy lần, lại đột nhiên nhào về phía Giang Tiểu Lâu ngã quỵ xuống, nước mắt cuồn cuộn tơi, mái tóc đen óng ánh như tơ lụa thả toán loạn rối tung trên vai, xem ra hết sức thê lương. Nàng nắm chặt váy Giang Tiểu Lâu, âm thanh không ngừng run rẩy: “Minh Nguyệt quận chúa, chúng ta không thù không oán, chưa từng có hiềm khích, tuy rằng mẹ ta có lỗi với ngươi, nhị ca cũng từng tìm cách hãm hại ngươi, nhưng ta chưa từng hại ngươi. Ngươi đi nói với Tam điện hạ một tiếng, nói là ngươi không muốn gả cho ngài ấy, vậy thì ta…”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy không khỏi nhíu mày lên, Khánh Vương phi thấy không ổn vội vã quát nàng: “Câm miệng, con càng ngày càng không có quy củ, sao có thể nói ra những chuyện không có như vậy?”

Hách Liên Tiếu khóc không thành tiếng mà nhìn Khánh Vương phi, trên mặt đầy nước mắt: “Mẫu thân, đến nước này người còn giấu con làm gì? Tam điện hạ muốn đổi người, còn không phải là vừa ý Minh Nguyệt quận chúa sao? Không sai, cô ta là nghĩa nữ của người, nhưng con cũng là thiên kim vương phủ. Người nghĩ lại đi, con và Tam hoàng tử từ lâu đã đính hôn, nếu bây giờ bị vứt bỏ thì chỉ còn con đường chết, sao người có thể chỉ nghĩ cho nghĩa nữ của mình, hoàn toàn không nghĩ tới người vô tội bị liên lụy là con?”

Một lời nói ra, Khánh Vương phi liếc mắt nhìn Hách Liên Tiếu, khó nén phức tạp trong lòng.

Giang Tiểu Lâu khẽ lắc đầu, nàng không có hứng thú với Độc Cô Khắc, cũng không muốn trở thành Tam hoàng phi gì đó. Chuyện đổi tân nương vốn chỉ là suy nghĩ, vẫn chưa có quyết định chính thức, nhưng Giang Tiểu Lâu tin chắc một điều, cho dù nàng từ chối thì Hách Liên Tiếu tuyệt đối cũng không thể trở thành Tam hoàng phi. Thế nhưng bây giờ nói cho nghe Hách Liên Tiếu những lời này, chỉ sợ là nàng nghe không lọt tai. Lúc trước vì trở thành hoàng tử phi, nàng không tiếc ra tay với mẹ ruột của mình, loại chấp niệm này đúng là khiến người ta không rét mà run.

Khánh Vương phi không nhịn được bước lên trước, ôn nhu khuyên nhủ: “Tiếu Nhi, con không phải người hồ đồ, Tam điện hạ có cưới Minh Nguyệt hay không chỉ là chuyện phụ, điều quan trọng nhất là ngài ấy không muốn cưới con. Cho dù không phải Minh Nguyệt thì ngài ấy cũng sẽ chọn những quý nữ khác, chứ không phải…”

Dĩ nhiên Hách Liên Tiếu không nghĩ như vậy, Khánh Vương phủ là lực lượng mà Tam điện hạ cần nhất, hắn sẽ không từ bỏ. Ngoại trừ Đan Phượng quận chúa ra, ứng viên phù hợp nhất là Giang Tiểu Lâu. Dù sao Hách Liên Tuệ chỉ là con thứ, ở trong phủ xưa nay không được xem trọng, mức độ hữu dụng kém xa Giang Tiểu Lâu đang được Hoàng hậu nương nương ưu ái. Ai cũng có thể nhìn ra, Độc Cô Khắc đang cần một cuộc hôn nhân chính trị, bất kể là chọn Hách Liên Tiếu hay Giang Tiểu Lâu, mục đích của hắn chỉ có một, chính là củng cố sức mạnh chính trị của mình, có thêm sự ủng hộ. Cho dù biết như vậy, Hách Liên Tiếu vẫn tìm đủ mọi cách gả cho đối phương, đáp án vô cùng đơn giản, cái nàng muốn không phải con người Độc Cô Khắc, mà là thế lực hoàng gia của đối phương và quyền thế hoàng tử phi.

Nàng muốn bay lên cành cây, nàng muốn mọi người ngưỡng mộ, nàng muốn vĩnh viễn thoát khỏi thân phận con thứ, nàng muốn một bước lên mây.

Vẻ mặt Hách Liên Tiếu vô cùng bi thương, đáy mắt chất chứa oán hận, cơ bản không chịu tin tưởng Khánh Vương phi. Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu lại vô cùng lạnh nhạt, một lúc lâu mới nhẹ thở dài một tiếng: “Đan Phượng quận chúa, bất kể Tam hoàng tử nghĩ thế nào, thì chuyện đổi hôn cũng là chuyện không thể nào.”

“Nhưng nếu ngài ấy xin được thánh chỉ, thì ngươi sẽ làm gì?” Trong mắt Hách Liên Tiếu như có ngọn lửa hừng hực, muốn thiêu cháy tất cả.

Đối phương càng hùng hổ dọa người thì càng hiện rõ vẻ tầm thường dung tục, Giang Tiểu Lâu nhẹ cười: “Bất kể là ai cũng không thể ép ta làm chuyện ta không thích, ta sẽ không gả cho Tam điện hạ, chuyện này xin Đan Phượng quận chúa yên tâm.”

Hách Liên Tiếu sâu sắc nhìn Giang Tiểu Lâu, ánh mắt của đối phương rất bình tĩnh ôn hòa, hơn nữa cũng rất chân thành, không có chút nào giả dối. Rốt cuộc Hách Liên Tiếu vẫn không tin, không kềm được nói: “Ngươi có thể thề với trời không?”

“Tiếu Nhi, sao con có thể bất lịch sự như vậy?” Khánh Vương phi tức giận trong lòng, lên tiếng trách mắng: “Tiểu Lâu không hề có lỗi với con, sao có thể dễ dàng thề? Nếu con lo lắng thì cứ đi xin Tam điện hạ, chuyện này không liên quan gì tới Tiểu Lâu, con đừng ở đây khóc la om sòm nữa, phải nhớ kỹ thân phận của mình là gì, miễn cho người khác càng thêm xem thường con.”

“Nhưng mà mẫu thân…” Gương mặt Hách Liên Tiếu trắng bệch, bộ dáng vô cùng bất lực, nhưng lại có mưu tính hại người, tuy là đuối lý nhưng nàng rất nóng lòng có được sự đảm bảo của Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chuyện nhỏ như vậy không đáng để thề, Đan Phượng quận chúa, lý do Tam điện hạ muốn từ hôn với ngươi, thứ nhất là vì ảnh hưởng của An Hoa quận vương, thứ hai là vì ngài ấy thấy ta có giá trị lợi dụng hơn. Nếu ngươi có lòng muốn gả cho Tam hoàng tử, xin mời tự mình đi giải thích với ngài ấy, rằng ngươi có thể mang đến lợi ích cho ngài ấy, đồng thời thuyết phục Tam hoàng tử thay đổi quyết định, ta sẽ không nhúng tay, càng không có hứng thú."

Đôi mắt Hách Liên Tiếu sưng đỏ, màu da trắng bệch, nhìn như một hồn ma, chỉ bình tĩnh nhìn lại Giang Tiểu Lâu, không nói một lời.

Khánh Vương phi vội sai bảo Triêu Vân và Mộ Vũ: “Hai người các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì, không mau giúp Đan Phượng quận chúa trang điểm chải tóc.” Hai nha đầu lập tức mang hộp trang điểm tới, kéo Hách Liên Tiếu qua, giúp nàng chảy lại tóc. Trong suốt quá trình này, đôi mắt Hách Liên Tiếu không rời khỏi Giang Tiểu Lâu, tựa hồ đang ước lượng những lời nàng nói là thật hay giả.

Giang Tiểu Lâu không khỏi thở dài một hơi, chuyện này thật đúng là tai bay vạ gió. Nàng không có chút hứng thú vào với Độc Cô Khắc, lý do đối phương coi trọng nàng chính là đang nhắm đến Hoàng hậu nương nương, muốn có thêm sự ủng hộ thôi. Mà Hách Liên Tiếu cũng không có tình cảm gì với Độc Cô Khắc, đơn giản là vì vị trí hoàng tử phi, hai người này lợi dụng lẫn nhau, có liên quan gì đến nàng chứ? Nàng suy nghĩ một lúc, nhìn Khánh Vương phi nói: “Mẫu thân, xin người giúp con tiến cung nói rõ với Hoàng hậu nương nương, cứ nói con không đồng ý hôn sự này, xin người chọn lương duyên khác."

Khánh Vương phi nghe vậy sững sờ, Giang Tiểu Lâu thật sự muốn từ bỏ Độc Cô Khắc sao? Bà liếc mắt nhìn Đan Phượng quận chúa, trên mặt có chút ngạc nhiên: “Được, ta sẽ cố thử một lần.”

Hách Liên Tiếu nghe vậy, khóe miệng không khỏi hơi cong lên, nàng biết Giang Tiểu Lâu kiêu căng tự mãn, bề ngoài càng ôn hòa thì càng thiếu kiên nhẫn. Hôm nay, đầu tiên là nàng tỏ ra yếu thế, sau đó thì khích tướng, lấy được sự đồng tình của Khánh Vương phi, càng ép Giang Tiểu Lâu phải thể hiện rõ tâm ý, xem như là nàng đã đạt được mục đích. Nếu mình mở miệng cầu xin Khánh Vương phi vào cung nói với Hoàng hậu nương nương, chỉ sợ sẽ không thể toại nguyện Nàng nghĩ đến đây liền đứng lên, tràn đầy cảm kích nói với Giang Tiểu Lâu: “Là ta hiểu lầm ngươi, bây giờ ta thấy rất áy náy…”

Giang Tiểu Lâu đã hiểu rõ tâm ý của nàng từ sớm, chỉ lạnh nhạt nói: “Không cần cảm ơn, ta chỉ làm việc mình cần làm thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.