Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 132-2: Thông địch phản quốc (2)



Lúc này Ngũ Thuần Phong cười nói: “Bát tự này hỏa thổ vượng, theo mệnh lý mà nói thì nguy cơ trong đời đều được giải, gặp nạn sẽ được may mắn, cho nên đối mặt với nhiều thử thách đều có thể ứng đối được, cuối cùng có được thắng lợi. Nếu sinh trong gia đình bình thường, nhất định sẽ khởi nghĩa vũ trang, cầm binh trăm vạn, thành chúa tể một phương. Nếu sinh trong gia đình vương hầu, trước ba mươi sẽ không gặp may, bị hổ tinh đè lên, sau ba mươi mới là đại vận kim thủy mộc, nhất định mở mang bờ cõi, khiến dân giàu nước mạnh, tạo thành đại nghiệp thiên cổ.”

Hoàng đế lập tức đứng lên, mặt đầy kinh sợ.

Bên môi Độc Cô Khắc mang theo ý cười, ai cũng cho rằng đại thọ của hoàng đế là ngày mùng 10 tháng 6, thực tế sinh thần của hắn là ngày 12 tháng sáu, ngay cả sinh thần của mình cũng không chịu nói thật với thiên hạ, có thể thấy bệnh đa nghi của hoàng đế nặng thế nào. Nhưng chính vì vậy, một quẻ này của Ngũ Thuần Phong mới có thể nắm chắc được hoàng đế.

Nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của đối phương, Ngũ Thuần Phong đột nhiên ngồi dậy, không quan tâm đến sạp hàng mà quay người bỏ đi.

Trong lòng hoàng đế chìm xuống, lập tức dặn dò tùy tùng: “Đi theo hắn.”

Đám người đi theo đến đầu một con hẻm thì thấy Ngũ Thuần Phong đang đợi bọn họ, trên mặt mang theo ý cười, hướng về hoàng đế quỳ xuống: “Bái kiến bệ hạ.”

Hoàng đế gật đầu liên tục, nói: “Tiên sinh đúng là thần nhân.”

Trong lòng Ngũ Thuần Phong bồn chồn, trên mặt vẫn nhẹ như mây gió: “Thiên tử tự mình đến thăm, là tìm bần đạo xem hung cát sao?”

Hoàng đế trịnh trọng gật đầu: "Chính là ý đó."

Ngũ Thuần Phong nghe xong, trên mặt lộ ra một tia chần chờ nói: “Mệnh đế vương chính là tinh tú trên trời, sợ nhất là tiết lộ thiên cơ.”

“Nếu tiên sinh có bản lĩnh phi phàm, nhất định có thể xem được, xin mời nói thẳng.”

Ngũ Thuần Phong hơi khép mắt suy tư, một lúc lâu mới thở dài một tiếng: “Lần gặp gỡ này của bần đạo và bệ hạ cũng là ý trời, cứ thử một lần xem sao. Chỉ là bần đạo nói trước, bần đạo là người nằm ngoài quy củ, đi lại trên giang hồ, nói chuyện thẳng thắng, xin bệ hạ thông cảm.”

“Tiên sinh chỉ cần nói rõ là được, trẫm tuyệt đối không trách.”

“Như vậy trước tiên xin bệ hạ viết một chữ để bần đạo đoán thử.”

Hoàng đế cau mày suy nghĩ chốc lát, lấy cành cây làm bút, viết một chữa “giết” trên tường. Sắc mặt Ngũ Thuần Phong hơi đổi, chắp tay nói: “Bệ hạ, bần đạo thật sự không dám nói nhiều, xin thứ tội.” Nói xong hắn làm bộ như muốn đi, hoàng đế vội nói: “Tiên sinh dừng chân, rốt cuộc là đoán ra được gì, vì sao không dám nói rõ?”

Cuối cùng Ngũ Thuần Phong thổ lộ: “Bệ hạ, đây là điềm đại hung, ám chỉ hướng tây nam có binh họa (họa đao binh), nếu xử trí không tốt chỉ sợ có họa sát thân, sinh linh đồ thán.”

Phía tây nam của Đại Chu chính là bộ tộc Bách Việt, người  Bách Việt vô cùng dũng mãnh thiện chiến, đặc biệt thích quấy nhiễu cướp bóc. Đại Chu cường thịnh, bọn họ định kỳ triều cống, nhưng chỉ hơi sơ sẩy sẽ khởi binh làm loạn, nhiều năm qua Đại Chu mấy lần phái binh công đánh, nhưng người Bách VIệt này đánh mãi không hết, giết mãi không xong, chỉ có thể để mười lăm vạn binh trấn giữ ở Lương Châu, để đối phó với người Bách Việt bất cứ lúc nào. Hai ngày trước, hoàng đế nhận được cấp báo, nói Bách Việc lại có dấu hiệu điều binh, giờ khắc này nghe nói vậy liền trả lời: “Quả thật tây nam có dị động, nhưng trẫm sẽ tự mình an bày dũng tướng xuất chinh, ít ngày nữa sẽ bình định chiến loạn, tiên sinh không cần lo lắng.”

Ngũ Thuần Phong liên tục lắc đầu: “Quyết định này của bệ hạ thật đáng nguy, đáng nguy.” Hắn còn chưa dứt lời đã thở dài một tiếng: “Bần đạo đã nói quá nhiều điều không nên nói, bệ hạ có bắt ép nữa thì bần đạo cũng không dám nhiều lời, cáo từ.” Không chờ hoàng đế giữ lại lần nữa, hắn liền biến mất trong đám người.

Hoàng đến cảm thấy tinh thần không yên, hỏi Độc Cô Khắc: “Con cảm thấy lão đạo sĩ kia đang muốn nói gì?”

Độc Cô Khắc chỉ lắc lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc không rõ: “Xin thứ cho nhi thần ngu dốt, thật sự không rõ ý vị đạo trưởng kia. Phụ hoàng, nói không chừng hắn chỉ là một tên lừa đảo giả danh, nhất thời trùng hợp mà thôi, người không cần để trong lòng.”

Trên mặt hoàng đế lộ ra mấy phần do dự: “Nhưng trẫm cảm thấy…trong lời nói của hắn có ẩn ý.”

Tam hoàng tử nhìn hoàng đế một chút: “Vậy nhi thần sẽ cho người đi thăm dò tên tuổi và nơi ở của hắn.”

“Đi, lập tức đi đi.”

Hai ngày sau, thủ lĩnh Bách Việt thật sự triệu tập dân chúng phản loạn Đại Chu, thư báo chiến tranh một bức tiếp nối một bức gửi đến, Lương Châu ngập tràn nguy cơ. Hoàng đế nghe được tin tức này, nhất thời giận dữ, gấp rút lệnh cho triều thần thương nghị đối sách, đề cử tướng quân đi giết địch. Thái tử và triều thần cùng đề cử Bùi Tuyên, hoàng đế lại giữ tấu sớ ở đó không tuyên bố, chậm chạp chưa quyết định.

Bên trong mật thất, Độc Cô Khắc không nhịn được nghi hoặc: “Đệ bảo ta cố ý lấy lòng Bùi Tuyên, nghĩ kế cho hắn, âm thầm giúp đỡ thủ lĩnh Bách Việt lương thảo binh khí, khiến cho họ khởi binh tạo phản, để bệ hạ ân chuẩn hắn xuất chiến, đây rõ ràng là đang trợ giúp hắn.”

Độc Cô Liên Thành cười nói: “Muốn lấy được thì trước tiên phải cho đi, nếu điện hạ muốn trừ Bùi Tuyên, trước tiên phải có được sự tin tưởng của hắn. Hắn đang rất muốn trở lại Lương Châu, điện hạ tạo cơ hội tốt cho hắn, hắn dĩ nhiên sẽ không tiếc giá nào nắm lấy. Hơn nữa, điện hạ vẫn đang tìm cách lôi kéo hắn, lời của ngài, hắn sẽ tin.”

Giang Tiểu Lâu chỉ im lặng không nói, nàng rất muốn xem thử Độc Cô Liên Thành làm sao diệt trừ được Bùi Tuyên.

“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

Độc Cô Liên Thành nói: “Xin điện hạ đi tìm bệ hạ, tiến cử Bùi Tuyên.”

Mí mắt Độc Cô Khắc giật lên, nhất thời biến sắc: “Đệ điên rồi sao? Bùi Tuyên đã cấu kết với Thái tử từ trước, sao ta có thể đưa cơ hội lập công này cho hắn?”

Vẻ mặt Độc Cô Liên Thành lạnh nhạt: “Điện hạ, chủ ý thì ta đã nói ra, dùng hay không thì tùy ngài.”

Độc Cô Khắc nhìn hắn, trong lòng có chút mâu thuẫn, hắn muốn tin tưởng Thuần Thân Vương, nhưng cảm thấy hành động này quá mạo hiểm, lỡ như thả hắn đi, mười lăn vạn đại binh rơi hết vào tay Thái tử, hắn thật sự là tiền mất tật mang, không khỏi lo lắng. Nhưng đối phương nói chắc như đinh đóng cột, bây giờ lại ngồi chung một thuyền, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: “Được, ta sẽ tin đệ lần này.”

Giang Tiểu Lâu bất giác gật đầu: “Thái tử điện hạ đã tiến cử Bùi Tuyên với bệ hạ, nhưng đáng tiếc không thành công, nhưng nếu Tam điện hạ nói thì bệ hạ sẽ đồng ý. Trong lúc Bùi Tuyên đang lo lắng mà điện hạ lại giúp được hắn, hắn sẽ cảm kích ngài.”

Tối hôm đó, Tam hoàng tử liền vào cung tiến cử Bùi Tuyên, quả nhiên hoàng đế ân chuẩn, sau đó Độc Cô Khắc ra cửa đi thẳng đến phủ tướng quân. Bùi Tuyên sắp đặt tiệc rượu, cảm kích ân tiến cử của Tam hoàng tử.

Trên tiệc rượu, Bùi Tuyên bưng ly rượu lên, lộ ra nụ cười. Hắn biết Độc Cô Khắc vẫn tìm trăm phương ngàn kế lôi kéo mình, lúc này cố ý ban ân mục đích chính là ly gián mình và Thái tử. Từ đời của phụ thân hắn, Bùi gia luôn ủng hộ Thái tử, hắn tuyệt đối sẽ không quay đầu hướng về một hoàng tử không có phần thắng. Nhưng bây giờ Tam hoàng tử có ân tiến cử, hắn không thể cự tuyệt người ta quá mức, chỉ cười nói: “Điện hạ an tâm, thần nhất định sẽ khải hoàn, không phụ ân của điện hạ.”

Hai bên cẩn thận từng li từng tí, bề ngoài rất hòa hợp, thật ra là thăm dò lẫn nhau.

Vẻ mặt Độc Cô Khắc đặc biệt nghiêm túc: “Tướng quân, thủ lĩnh Bách Việt hung ác thiện chiến, ngươi từng giết chết thúc phụ của hắn, có nợ máu với hắn, cần phải cẩn thận.”

“Vâng, cảm tạ thịnh tình của Tam hoàng tử.”

“Lần này phụ hoàng vốn không đồng ý cho tướng quân ra tiền tuyến, thật sự là do ta liều mình tiến cử, hy vọng tướng quân ngươi…” Độc Cô Khắc dựa theo ý của Thuần Thân Vương, cố ý muốn nói lại thôi.

Bùi Tuyên lập tức hiểu được dụng ý của Tam hoàng tử, nụ cười trên mặt nhàn nhạt: “Điện hạ yên tâm, nể ân tình hôm nay, thần cũng sẽ xem điện hạ như bằng hữu chứ không phải kẻ địch.”

Trên mặt Độc Cô Khắc lộ ra vẻ vui mừng, vẫn không có đưa ra yêu cầu quá đáng, chỉ là đứng dậy làm như muốn cáo từ. Bùi Tuyên thấy hắn muốn đi, tâm lý đề phòng bắt đầu thả lỏng, hắn lại không biết kế hoạch của Độc Cô Khắc vừa mới bắt đầu. Độc Cô Khắc vừa đứng dậy, nửa đùa nửa thật nói một câu: “Hôm nay tạm biệt, những lời nói của tướng quân… có thật sự đáng tin hay không?”

Bùi Tuyên cười nói: “Đời này của ta chưa bao giờ có lời nói không đáng tin, xin điện hạ yên tâm, tranh đấu giữa điện hạ và Thái tử thần sẽ duy trì trung lập.”

Trung lập? Chỉ sợ hôm nay ngươi nói trung lập, ngày mai sẽ giúp đỡ Thái tử, trong lòng Độc Cô Khắc cười gằn, trên mặt làm ra vẻ do dự không quyết: “Nhưng ta nghe nói, Thái tử đã đưa đến mười mỹ nữ tuyệt sắc, còn có trăm lượng hoàng kim, ta thì không thể so sánh phú quý với Thái tử được, dù cho có lòng giúp đỡ tướng quân, cũng chỉ có thể ở trước mặt phụ hoàng nói vài câu thôi…”

Lông mày Bùi Tuyên khẽ động, hắn biết hoàng đế khá là yêu thích Độc Cô Khắc, nếu đối phương có thể khuyên bảo hoàng đế cho mình xuất chinh, trước khi đại quân được xuất phát vẫn có thể thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào. Hắn đã vô cùng phiền chán kinh thành này, nhưng vẫn phải miễn cưỡng ứng phó tên Tam hoàng tử ngu ngốc trước mắt. Nghĩ đến đây hắn lập tức nói: “Điện hạ đang đòi thần một lời hứa sao?”

“Chuyện này…” Độc Cô Khắc tỏ ra vẻ khó xử, “Dù sao nói miệng không bằng chứng, tướng quân có thể đưa tín vật ra không?”

Đây là mục đích duy nhất hắn đến đây, nhưng khi nói ra vào thời điểm này, Bùi Tuyên hơi sững sờ, sau đó liền biết là Độc Cô Khắc đang đòi hắn một cái bảo đảm. Người ta đã nói cáo từ rồi, chuẩn bị những vật khác thì sẽ không kịp, hắn nhíu mày: “Vậy thần để lại một tín vật, bất cứ khi nào điện hạ cần thì cứ cầm tín vật đó đến gặp thần.”

Bây giờ chuẩn bị dĩ nhiên sẽ không kịp, Độc Cô Khắc thoáng nhìn qua, bắt gặp ngọc bội hắn đeo bên hông, lập tức nói: “Không biết có thể dùng vật này hay không?”

“Cái này…” Cặp mắt Tam hoàng tử cũng quá độc, ngọc bội này là lễ vật của Thái tử, nếu mình đưa cho Độc Cô Khắc khác gì nói với Thái tử là mình phản bội. Bùi Tuyên khẽ mỉm cười, cởi thanh đao bên hông mình xuống, đó là một thanh chủy thủ sáng lóng lánh, đưa cho Tam hoàng tử nói: “Điện hạ, có thanh đao này làm tin, vừa là cảm kích ân giúp đỡ của điện hạ, vừa là bằng chứng lời hứa của thần với điện hạ, xin ngài an tâm.”

Trong lòng Độc Cô Khắc thở phào nhẹ nhõm, hôm nay mục đích của hắn chính là thanh kim đao này, ngọc bội kia… không có chút giá trị gì với hắn cả. Hắn giả vờ từ chối một phen, cuối cùng mới nhận: “Nếu tướng quân đổi ý, ta nhất định sẽ dùng đao này…”

“Nếu thần chen vào chuyện của ngài và Thái tử, ngài có thể dùng đao này để chém đầu thần.” Bùi Tuyên lạnh lùng nói.

Thấy Độc Cô Khắc cầm đao cáo từ, trong lòng Bùi Tuyên có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Giờ khắc này hắn đã ngửi được mùi vị chiến trường, đó là mùi máu tươi thơm ngát, vô số đầu người đang kêu gọi hắn, khiến máu huyết cả người hắn sôi trào. Chiếu thư của hoàng đế yêu cầu hắn ba ngày sau xuất phát, nhưng bây giờ hắn cũng không nhịn được nữa, hận không thể lập tức ra chiến trường, khiến máu của người Bách Việt nhuộm đỏ Lương Châu. 

Buổi tối ngày thứ ba, trong quân trại của Bùi Cương ở Lương Châu xuất hiện một vị khách bí mật. Bùi Cương là tộc đệ (em họ) của Bùi Tuyên,  cũng do một tay Bùi Tuyên đề bạt lên phó tướng, bây giờ thay thế Bùi Tuyên trấn giữ Lương Châu, đối đầu với phản quân Bách Việt. Người hắn đang đón tiếp là một hộ vệ tên Kim Xương của phủ Bùi Tuyên, người này gia roi thúc ngựa, chết hết ba con ngựa mới đến quân doanh kịp trước khi trời sáng. Tướng lĩnh Đại Chu nghiêm cấm trao đổi tin tức với kinh thành, đặc biệt là tướng lĩnh xuất chinh bên ngoài và quan chức trong kinh. Nhìn thấy Kim Xương, Bùi Cương ý thức được không đúng, lập tức cho lui hết tùy tùng ra, dò hỏi: “Kinh thành xảy ra chuyện gì?”

Kim Xương mặt đầy bi phẫn: “Bùi tướng quân phái thuộc hạ đến truyền lời, bệ hạ nghi ngờ tướng quân và Thái tử mật mưu, cố ý lấy xuất chinh làm cớ dụ ngài rời khỏi kinh, trên thực tế là âm thầm giám thị, đồng thời tìm cơ hội sát hại tướng quân trên đường đi. Xin ngài lập tức báo tin với Bách Việt, nói tướng quân chúng ta có ý giao hảo…”

Có ý giao hảo? Đây chính là nói Bùi Tuyên có ý… Bùi Cương chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, chợt hắn rơi vào do dự, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển liên tục. Bùi Tuyên là người làm việc cẩn thận, đang lúc chuẩn bị giao chiến với Bách Việt, rất dễ dàng bị nghi ngờ, nơi biên giới lúc nào cũng là nghiêm phòng tử thủ, đúng vào lúc này lại trao đổi thông tin với Bách Việt, chuyện này không phù hợp với tính cách của Bùi Tuyên. Hai là tuy rằng Bùi Tuyên có tính háo sát, ít có mưu lược, nhưng bên cạnh hắn có không ít mưu sĩ, quyết định trọng đại thế này sao có thể truyền đạt qua loa như vậy. Hắn càng nghĩ càng thấy đây là một âm mưu, nhưng lại không có cách nào kiểm chứng.

"Nếu như ta quy hàng, tướng quân sẽ làm sao?"

“Đội ngũ của tướng quân sẽ đến Mẫn Châu vào năm ngày sau, đến khi đó ngài sẽ tìm cách giết chết gián điệp của bệ hạ, tập hợp mười lăm vạn binh mã ở Lương Châu cùng mấy vạn binh tính Bách Việt, cùng ủng hộ lập Thái tử đăng cơ. Thời gian cấp bách, thuộc hạ có thư và kim đao làm chứng, xin ngài sớm hạ quyết tâm, đừng phụ lòng tin của tướng quân.”

Trong lòng Bùi Cương vừa sợ vừa nghi ngờ, hắn không biết chuyện kim đao được tặng cho Độc Cô Khắc, chuyện Bùi Tuyên đột nhiên tạo phản không hề có dấu hiệu gì trước, nhưng người trước mắt là hộ vệ của Bùi Tuyên, lại có kim đao làm chứng, nói chắc như đinh đóng cột, khiến người ta không thể không tin. Giờ khắc này hoàn toàn không thể bắt được liên lạc với Bùi Tuyên, nghĩ đến những lá thư trước kia Bùi Tuyên thường bày tỏ ý tức giận vì hoàng đế không cho rắn ra khỏi kinh thành, Bùi Cương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hạ quyết tâm…

Phủ Tam hoàng tử, mật thất.

Ánh nến lấp lóe, rọi sáng gương mặt Độc Cô Khắc: “Hắn mắc câu rồi sao?”

Vẻ mặt Độc Cô Liên Thành bình thản, khép lại lá thư truyền tin vừa đưa tới: “Xin điện hạ lập tức lan truyền tin tức ra ngoài, nói Bùi Cương tư thông với địch, trao đổi thư từ với tướng lĩnh Bách Việt, đã được ngăn chặn rồi.”

“Hắn quả thật hành động rồi?” Trong lòng Độc Cô Khắc mừng như điên, hắn vốn cho rằng kế sách này quá mạo hiểm, lỡ Bùi Tuyên không chịu tặng đao, hoặc là Bùi Cương không đáng tin, sự tình xem như hỏng bét.

“Điện hạ, vốn dĩ Bùi Tuyên đã muốn ra sức cho Thái tử, nhưng nếu ngài không giúp đỡ thì hắn không thể xuất kinh, cho nên hắn nhất định phải dùng kim đao động viên ngài, để ngài tin tưởng hắn đã đổi ý, đây là chuyện thường tình, cũng là chỗ gian xảo của hắn. Khi Kim Xương đến doanh trại cũng chính là ngày Bùi Tuyên xuất phát, hắn vốn là hộ vệ Bùi phủ, thường bị Bùi Tuyên đánh roi, luôn ghi hận trong lòng, bây giờ điện hạ dùng số tiền lớn mua chuộc hắn, dĩ nhiên hắn sẽ tận lực mà làm. Bùi Cương tuy rằng giỏi về chinh chiến, nhưng cũng không thông minh, quan trọng hơn là gần đây hắn vừa cướp được một nữ tử Bách Việt làm thiếp. Còn một điểm, tuy rằng Bùi Tuyên giết chết thủ lĩnh Bách Việt tiền nhiệm, nhưng cũng đã duy trì hòa bình với bọn họ được mấy năm, đó là vì Bách Việt không ngừng tiến cống bá tánh vô tội cho hắn chém giết, còn hắn cũng mở ra việc giao thương mậu dịch ở thành thị. Nếu không phải cá mè một lứa, sớm có cấu kết, đâu cần đến mức Bùi Tuyên vừa bị nhốt ở kinh thành thì Bách Việt lập tức ra tay hành động, chúng ta chỉ là tương kế tựu kế thôi.”

“Đệ…sao đệ biết nhiều chuyện như vậy?”

“Điện hạ quên trước kia ta làm gì sao? Thương đội của Tạ gia rộng khắp thiên hạ, Lương Châu cũng vậy.” Độc Cô Liên Thành ra kết luận cuối cùng: “Tư thông với địch phản quốc, bằng chứng như núi, bây giờ điện hạ đã nắm chắc phần thắng.”

“Hay, hay, đúng là quá tốt rồi. Khi hai nước giao chiến, thân tín của Bùi Tuyên lại liên hệ với tướng lĩnh địch quốc, theo luật pháp Đại Chu, Bùi Tuyên bị tội liên đới, hắn phải chết. Ta sẽ lập tức dâng tấu lên phụ hoàng kể lại việc này, để người lập tức bắt Bùi Tuyên.”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, lại nháy mắt một cái: “Điện hạ sai rồi.”

“Hả, sai chỗ nào?”

“Việc này không liên quan đến điện hạ, càng không nên do ngài phát hiện ra trước. Việc cấp bách của ngài bây giờ là phái người đuổi theo Bùi Tuyên, âm thầm thông báo, nói cho hắn mau trốn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.