Có lẽ một màn này quá đáng sợ, có thể là xảy ra quá đột ngột, sau khi Bùi Tuyên bị áp giải đi, tất cả mọi người vẫn còn biểu hiện kinh hoàng bất an.
Cuối cùng Khánh Vương phi cũng sực tỉnh, vành mắt đỏ lên muốn rơi lệ, Giang Tiểu Lâu đè lại mu bàn tay bà, khẽ lắc đầu.
Khánh Vương phi cố gắng đè nén nước mắt xuống, quay mặt qua chỗ khác.
An Tiểu Thiều đã bị chấn kinh đến trắng bệch mặt mày, Giang Tiểu Lâu đúng là nhảy múa trên đầu mũi đao, không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt, vậy mà nàng còn trấn định như thế. Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà không biến sắc, đây chính là kho báu mà những đau khổ trước kia mang đến cho nàng.
Bùi Tuyên, ta tiễn ngươi một đoạn, ngươi phải biết ơn ta đó.
Giữa tĩnh mịch, hoàng đế thở dài một hơi, một tướng lĩnh thô bạo không nghe lời, nên sớm đi gặp quỷ. Trên mặt hắn mang theo nụ cười: “Mọi người đừng bị ảnh hưởng, tiếp tục thưởng yến đi.”
Ánh mắt Hoàng hậu rơi vào trên người Độc Cô Liên Thành, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn là người đầu tiên lao đến cạnh Giang Tiểu Lâu, đây có phải là đang nói lên rằng, hắn xưa nay không hề để ý ánh mắt người khác, càng không quan tâm tới ý nghĩa của hành động của mình.
Sau hai tuần rượu, có một thái giám mang một hộp gấm màu đỏ lên, hoàng đế dặn dò: “Mở ra trước mặt mọi người đi.”
Trong hộp gấm là một đầu lâu đầy máu, dung mạo sắc sảo, tuấn tú, hai mắt trợn tròn, chính là Bùi đại tướng quân vừa làm mọi người chấn động. Trái tim Thái tử như chìm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt, hắn không phải muốn bảo vệ Bùi Tuyên, chỉ là đối phương đã rõ ràng nhắm về phía mình. Ngay khi Thái tử không kềm được run rẩy hai vai thì Thái tử phi kéo lại cánh tay hắn, ôn nhu nói: “Điện hại, ngài say rồi.”
Thái tử ngẩn ra, ánh mắt rõ ràng hơn nhiều.
Phải, hắn say rồi, đến nỗi không nhận ra việc quan trọng nhất bây giờ là phủi sạch quan hệ, chứ không phải biện bạch cho một kẻ đã chết. Nghĩ đến đây hắn mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần tuyệt không thể ngờ Bùi Tuyên lại làm ra chuyện khi quân phạm thượng như vậy, còn tiến cử hắn với phụ hoàng, bây giờ con rất hổ thẹn, xin phụ hoàng trách phạt.”
Hoàng đế liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Chuyện của Bùi Tuyên không liên quan đến Thái tử, kẻ này dám khiêu khích quyền uy của trẫm nhiều lần, lát nữa Ngũ đạo trưởng sẽ dùng đầu của Bùi Tuyên làm pháp sự, tiêu trừ oán khí của Mạch Hoạch, các vị nên lấy đó làm gương, không nên tái phạm."
Mọi người nghe thấy lời ấy, đồng thanh đáp lời. Những võ tướng từng báo công giả đều không kềm được mà kinh hồn bạt vía, dĩ nhiên vô cùng sợ hãi.
Hoàng đế lạnh rên một tiếng, giết một cảnh cáo trăm, chính là muốn để mọi người sợ hãi. Bùi Tuyên trước thì giết người đã đầu hàng, hai là dung túng thuộc hạ tạo phản, không chết thì khó mà xoa dịu phẫn nộ của dân chúng.
An Tiểu Thiều than nhẹ một tiếng, nói nhỏ bên tai Giang Tiểu Lâu: “Còn nói ngươi và Thuần Thân Vương không có quan hệ, ngươi nhìn đi, lúc nãy nếu không có hắn thì ngươi đã mất mạng rồi.”
Giang Tiểu Lâu không chút biến sắc nở nụ cười: “Nói không chừng… Thuần Thân Vương đến bảo vệ ngươi.”
An Tiểu Thiều nhẹ nhàng quơ quơ quạt ngà voi trong tay, hình mỹ nữ trên quạt vô cùng sống động như thật, giọng điệu không nén được bỡn cợt: “Thì ra ngươi không chỉ cả gan làm loạn, công phu mở mắt nói dối cũng rất cao.” Nói xong nàng dùng cây quạt che lại nửa gương mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt lòe lòe lấp lánh: “Ta đã đến phủ Thuần Thân Vương, ngươi có biết… hắn nói gì với ta không?”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, vẻ mặt yên tĩnh như nước: “Ta không muốn biết.”
“Ta không tin”. An Tiểu Thiều hơi tăng cao âm lượng, khiến người ngoài phải liếc nhìn, nàng lúc này mới nhận ra mình khiến mọi người chú ý, vội hạ thấp giọng: “Thật sự không muốn biết?”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng bộ dáng thần bí, không cho nàng nói thì nàng sẽ không cam lòng, liền cười nói: “Nếu ngươi kiên quyết muốn nói, ta cũng không ngăn cản.”
Tay An Tiểu Thiều xoay tay một cái, cây quạt ngà voi gấp lại, nụ cười càng đắc ý: “Hắn nói, trong lòng đã có người, kiếp này không phải người đó thì không cưới, bảo ta… đừng mơ mộng hão huyền.”
Giang Tiểu Lâu khẽ cau mày, sau đó thả lỏng, khi mở miệng có vẻ rất yên tĩnh: “Câu nói cuối cùng, là tự ngươi thêm vào.”
Trong nháy mắt bị vạch trần, mặt An Tiểu Thiều ửng hồng, lập tức giận dỗi: “Người ta đang nói thật với ngươi, ngươi lại trêu chọc ta, đúng là gian xảo.”
Khánh Vương phi đã nghe hết đoạn đối thoại của hai người, khẽ thở dài một hơi, trong lòng âm thầm tiếc hận. Tiểu Lâu và Thuần Thân Vương không thích hợp, nếu miễn cưỡng ở bên nhau chỉ sợ sau này sẽ gây ra họa lớn.
Hoàng hậu đã thu hết tất cả vào mắt, trên mặt bà mỉm cười, tuy không tuyệt sắc nhưng cũng vô cùng tôn quý: “Bệ hạ, hôm nay có một chuyện vui, xin bệ hạ tác thành.”
Hoàng đế nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Hoàng hậu, phảng phất có hình ảnh biến hóa khác thường. Mặt hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười: “Hả, Hoàng hậu đang nói đến chuyện vui gì?”
Nụ cười trên mặt An Tiểu Thiều lập tức biến mất, nghe được lời nói của Hoàng hậu, trong lòng không tự chủ được mà sợ hãi.
Không, đừng nhắc tới, tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện đó.
Chuyện trên đời là vậy, ngươi càng sợ thì nó đến càng nhanh.
Hoàng hậu trịnh trọng nói: “Thuần Thân Vương tuổi trẻ tài cao, văn võ song toàn, là phu quân lý tưởng trong lòng các khuê tú.” Bà nói đến đây, hơi dừng lại một chút, nụ cười ngày càng sâu sắc, nhưng trong mắt An Tiểu Thiều lại xem ra có chút tàn nhẫn.
Sắc mặt An Tiểu Thiều hơi trắng, hai tay nắm chặt cây quạt ngà voi.
Độc Cô Vũ đang nói chuyện với Độc Cô Phong bên cạnh, phảng phất không hề nghe thấy lời Hoàng hậu nói, vẻ mặt bình thản ung dung, nhưng Giang Tiểu Lâu rõ ràng cảm thấy hắn đang cật lực khống chế tâm tình của mình.
Hoa Dương công công ngồi bên cạnh Hoàng hậu cười khẽ: “Mẫu hậu, muốn tứ hôn cho Thuần Thân Vương sao? Không biết là nữ nhi nhà ai có phúc khí như vậy?”
Cố Lưu Niên liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, bên môi xẹt qua nụ cười nhạt.
“Dĩ nhiên là…” Trong mắt Hoàng hậu hiện lên ý cười, vẻ mặt ngày càng ung dung thong thả, chậm rãi nói.
Độc Cô Liên Thành đột nhiên đứng dậy, cao giọng nói: “Bệ hạ, vi thần cảm kích sự ưu ái của nương nương, hôm nay thần cũng muốn xin bệ hạ tứ hôn, ý trung nhân của thần chính là nghĩa nữ của Khánh Vương, Minh Nguyệt quận chúa.”
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Móng tay Hoàng hậu cắm sâu vào lớp đệm ngồi bằng gấm, huyết khí trong lồng ngực dâng trào mãnh liệt, lửa giận hừng hực dâng lên trong mắt, bùng nổ ra biểu hiện dọa người. Đôi mắt của bà tàn nhẫn trừng về phía Giang Tiểu Lâu, trong nháy mắt này, Giang Tiểu Lâu có cảm giác mình bị ánh mắt này xé thành trăm mảnh.
Trái tim nàng như rơi vào trong nước, chìm nổi phập phù, không nơi nương tựa.
Độc Cô Liên Thành không nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nói xong một câu, một câu mà không giống như được phát ra từ miệng hắn.
Giang Tiểu Lâu khẽ cúi mắt, vành môi cong lên một cái.
An Tiểu Thiều bỗng nhiên ngẩn đầu lên, không thể tin được mà nhìn Độc Cô Liên Thành, trên đời lại có người dám cắt ngang Hoàng hậu.
Ánh mắt hoàng đế rơi vào trên người Độc Cô Liên Thành, chợt liếc nhìn Giang Tiểu Lâu, bên môi mang theo nụ cười: “À, thì ra người Liên Thành yêu thích là nghĩa nữ của Khánh Vương. Tốt, Minh Nguyệt quận chúa quả thật là cô nương tốt, không làm mất phong độ danh môn khuê tú. Hoàng hậu, nàng cảm thấy thế nào?”
Một lúc lâu, Hoàng hậu đều chỉ lẳng lặng nhìn Giang Tiểu Lâu, ánh mắt lạnh lẽo đến cực hạn.
Toàn bộ ngự hoa viên hoàn toàn tĩnh mịch, so với lúc nãy còn lạnh hơn ba phần.
Các cung nữ đi qua đi lại thay đổi thức ăn trên bàn, Hoàng hậu thì ngồi ở trên cao, một lúc lâu không mở miệng, phảng phất như biến thành một bức tượng hoa lệ.
Ánh trăng sáng sủa rọi vào trên người Hoàng hậu, làm cho gương mặt trầm tĩnh cao quý của bà nhiễm phải một lớp sương lạnh nhàn nhạt, nhưng rất nhanh liền lướt qua, không để lại chút vết tích nào. Một lúc lâu, Hoàng hậu mới chậm rãi mở miệng, trang sức tỏa ra ánh sáng lấp lóe, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh: “Tuy rằng Thuần Thân Vương có ý, nhưng tâm ý Minh Nguyệt quận chúa thế nào bệ hạ còn chưa biết mà. Chuyện của Mẫn Bình huyện chủ lần trước, đến giờ thiếp còn thấy như mới hôm qua…"
Mẫn Bình huyện chủ Độc Cô Doanh là con gái của Giang Bình vương Độc Cô Tú, Độc Cô Tú là đường đệ của hoàng đế, hoàng đế làm chủ đem gả vị huyện chủ này cho triều thần mình yêu thích là Vương Hưng, không ngờ huyện chủ chê hắn xấu xí, sống chết cũng không chịu, đồng thời luôn đi kể lể với hoàng đế, nhưng đều bị bác bỏ. Ngày tân hôn, vị huyện chủ dịu dàng này lại viết tên phụ thân của Vương Hưng lên khắp tường nhà, sau đó triệu hắn vào, cố ý nói lời nhục nhã. Vương Hưng vô cùng phẫn nộ, động thủ đánh huyện chủ, hai người đấu đá nhau thế là bi kịch phát sinh, trong lúc xô đẩy mẫu thân của Vương Hưng bị va vào tường té chết, trong lúc mất hết lý trí Vương Hưng ra tay đánh chết huyện chủ, cắt đầu nàng ném vào trong hồ, cuối cùng biến cả vương phủ thành một ngọn đuốc, thiêu hủy tất cả.
Thảm kịch này phát sinh từ ba năm trước, đến nay hoàng đế vẫn còn nhớ rõ, vô cùng hối hận chuyện mình cố ý tứ hôn. Hôm nay Hoàng hậu đột nhiên nhắc lại chuyện này, rõ ràng là nói chưa chắc Giang Tiểu Lâu đồng ý gả cho Độc Cô Liên Thành.
Trong lòng Khánh Vương phi rùng mình, bà lập tức hiểu được đây là Hoàng hậu cho Giang Tiểu Lâu cơ hội từ chối. Chỉ cần nàng thức thời từ chối hôn sự này, Hoàng hậu liền thuận nước đẩy thuyền, muốn gì được đó. Bà lặng lẽ kéo áo Giang Tiểu Lâu, liếc mắt ra hiệu với nàng.
Từ chối, nhất định phải từ chối.
Tiểu Lâu, đây là cơ hội cuối cùng Hoàng hậu cho con.
Hoàng đế choáng váng, trên mặt hiện vẻ lúng túng. Việc thành thân của Độc Cô Doanh đúng là không phù hợp, nữ tử thì dáng vẻ khuynh quốc, nam tử lại không có dung mạo xuất chúng, việc kết hôn không tương xứng này khiến hắn đứng ngồi không yên. Không chỉ Độc Cô Doanh, còn có công chúa mà hắn gả cho Bùi Tuyên… Giờ khắc này hắn mơ hồ nhận ra tâm ý Hoàng hậu, không chút biến sắc mà nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Minh Nguyệt quận chúa, Hoàng hậu nương nương đang hỏi ngươi đó, ngươi có đồng ý hay không?”
Hoàng gia tứ hôn là nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không có chuyện hỏi ý người trong cuộc, khi hoàng đế mở miệng, vẻ mặt của mọi người trở nên rất đặc sắc. Hoàng hậu muốn tứ hôn cho Độc Cô Liên Thành, mà hắn lại không hài lòng người được Hoàng hậu chọn, cố ý cướp lời. Hoàng hậu bị từ chối trước mặt mọi người, dĩ nhiên là không vui mới phải hỏi dò ý kiến Giang Tiểu Lâu, nếu nàng thức thời từ chối thì sẽ không bị ghét bỏ.
Nụ cười trên môi Tiêu Quan Tuyết ngày càng trào phúng, Giang Tiểu Lâu, đáp ứng hôn sự này sẽ hoàn toàn mất đi sự chống đỡ của Hoàng hậu, ngươi sẽ vì một nam nhân mà hy sinh lợi ích của mình sao?
Giữa sự chú ý của mọi người, Giang Tiểu Lâu từ từ nhướng mắt, cái nhìn lo lắng của Khánh Vương phi đập vào mắt nàng, bà lập tức mở miệng: “Hoàng hậu nương nương…”
Hoàng hậu đột nhiên duỗi tay ra ngăn Khánh Vương phi lại, trên môi hiện lên ý cười lạnh nhạt: “Ta muốn nghe Giang Tiểu Lâu tự mình nói.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu hướng về phía Độc Cô Liên Thành, mà hắn cũng đang nhìn nàng. Giữa ngàn vạn ánh nến, đôi mắt hắn sáng sủa như vậy, thâm thúy như vậy, ôn hòa như vậy, nhưng cũng để lộ ra một ý tứ mãnh liệt.
Giúp ta.
Trái tim nàng nhảy lên kịch liệt, tâm tình phức tạp tuôn trào.
Nàng gặp nguy cơ trùng trùng, muôn vàn tính toán, không dễ dàng gì mới được Hoàng hậu ưu ái, vì ngày đó, nàng không biết đã chuẩn bị bao lâu, nghiên cứu bao lâu, tốn bao nhiêu tâm huyết. Hoàng hậu chính là nhân vật quan trọng nhất trong kế hoạch của nàng, nàng làm sao bỏ qua được?
Nhưng nàng nợ Độc Cô Liên Thành quá nhiều, hắn cứu mạng nàng, ba lần, đã ba lần.
Giang Tiểu Lâu không biết bản thân mình vẫn đang nín thở, chỉ một khoảng khắc ngắn ngủi nhưng nàng cảm giác như dài bằng cả một đời.
Không, không thể, nàng không thể vì một nam nhân mà làm hỏng toàn bộ kế hoạch của mình, không có chuyện gì có thể so sánh được với chuyện báo thù.
Tần Tư, Bùi Tuyên… Một người lại một người, bây giờ còn thiếu Tiêu Quan Tuyết và Thái tử. Mắt thấy đã sắp thành công, quyết không thể từ bỏ.
Chỉ là, nàng lại không kìm lòng được mà nhìn Độc Cô Liên Thành một cái. Hắn làm như nhận ra điều gì, đôi mắt từ từ khôi phục yên tĩnh, đáy mắt trong suốt lộ ra vẻ thất vọng, rồi lại tràn ngập lý giải và bao dung. Ánh mắt Độc Cô Liên Thành đảo qua người nàng một cái thật nhanh, không dừng lại, rồi nói với hoàng đế: “Bệ hạ, nếu trong lòng Minh Nguyệt quận chúa đã có người khác…”
Hắn còn chưa nói hết lời, liền thấy Hoàng hậu lộ ra một nụ cười thoải mái: “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc.”
Biểu hiện của Hoàng hậu lạnh nhạt mà kiêu ngạo, khóe mắt mang theo sự ngạo mạn không thể diễn tả được. Nhìn đi, một nữ tử thương hộ, quả thật là không dám tiếp nhận tình cảm của Thuần Thân Vương. Giang Tiểu Lâu, không có ta chống đỡ, thì ngươi chẳng là gì cả, cho nên phải ngoan ngoãn nghe lời, mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Đây là thực tế tàn khốc, mặc cho ngươi bản lãnh đến cỡ nào, cũng không thể đánh bại được thân phận và quyền thế.