Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 140-2: Tai họa trúng gió (2)



Chờ khi mọi người rời đi, Khánh Vương phi mới cười lạnh một tiếng: “Đây chính là báo ứng.”

Khánh Vương ở trên giường nghe được rõ ràng, hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Khánh Vương phi, một câu cũng không nói được, miệng nghẹn ngào ú ớ, dĩ nhiên là tức giận đến cực hạn, chỉ còn ngón tay trỏ là cử động được, cứ liên tục ngọ nguậy như muốn xé tan tất cả.

Khánh Vương phi nói vậy cũng không có gì lạ, bao nhiêu năm qua Khánh Vương không có chút tình cảm với bà, thậm chí một chút tôn trọng cơ bản cũng không có, nhưng thân là con cái, không thể cười trên nỗi đau của người khác, Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, nên để cho Vương gia nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ngữ khí Khánh Vương phi đặc biệt lạnh lùng: “Tịnh dưỡng? Ta ước gì cả đời hắn đều nằm trên giường như vậy.’ Nói xong bà đi tới bên người Khánh Vương, ánh mắt lạnh lẽo: “Trước kia ngươi không thích thê tử như ta, luôn chê bai ta, nhưng đến giờ cũng chỉ có ta hầu hạ bên cạnh ngươi, không phải báo ứng thì là gì?”

Nếu hắn cứ như thế mà chết đi thì thật tốt, Khánh Vương phi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong ngực nổi lên từng trận đau đớn, không nói được là thống khổ hay vui mừng.

Ngón tay Khánh Vương không ngừng cử động, đôi mắt vằn tia máu, nhưng không làm được gì.

Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh Vương phi, khẽ thở dài một hơi.

Khánh Vương phi nhàn nhạt nói: “Thở dài cái gì, đây là chuyện tốt.” Bà từ từ quay đầu lại, trâm cài trên tóc rạng rỡ lóe sáng, đáy mắt tràn ngập lạnh lùng: “Người đâu, đưa Vương gia đến viện của ta.”

Khánh Vương bị khiên đi, vẫn cố quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, không chịu nhắm mắt lại.

Khánh Vương phi nhìn vẻ mặt hắn mà cười gằn: “Là do hắn không biết xấu hổ mà tạo ra, trong phủ có bao nhiêu thê thiếp hắn còn không vừa lòng, lại ra tay với một đứa bé, đây là ông trời trừng phạt hắn.”

Giang Tiểu Lâu nắm chặt tay Khánh Vương phi, ôn nhu trấn an: “Mẫu thân, đừng nên tức giận.”

“Ta không tức giận, là đau. Như vậy cũng được, hắn không nói được thì sẽ không thể trách tội con, con cũng không cần phải đi.” Khánh Vương nắm chặt tay nàng, hơi hơi cười.

Từ viện của Khánh Vương đi ra, Giang Tiểu Lâu liền đến thăm Vệ Phong.

Giờ khắc này Vệ Phong đã thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, ngồi đó nghe Tiểu Điệp quở trách: “Khánh Vương bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi sao? Nên lớn tiếng kêu cứu chứ.”

Sở Hán nghiên người dựa vào cái tủ bên cạnh: “Muội bị ngốc à, Khánh Vương phủ là nơi nào, hắn kêu cứu thì có ai nghe thấy sao?”

Vệ Phong chỉ cúi đầu không nói, Tiểu Điệp có vẻ rất tức giận: “Vương gia đúng là quá đáng, bên người bao nhiêu mỹ nữ còn không đủ, lại ra tay với một đứa bé trai. Nhưng bây giờ muội lại thấy lo, lỡ ông ấy truy cứu việc này, tiểu thư cũng sẽ bị liên lụy…”

Lời của Tiểu Điệp nói là sự thật, nhưng lại không đúng lúc, khiến người ta cảm thấy nàng rất ích kỷ.

Xưa nay lòng dạ Sở Hán rộng rãi, tính tình lại rất trượng nghĩa, nghe xong lời này liền trầm mặt xuống: “Không lẽ vì sợ bị liên lụy mà trơ mắt nhìn hắn bị Vương gia chà đạp sao?”

“Muội đâu có nói như vậy, là muội bảo tiểu thư quay về sớm mà.” Tiểu Điệp lập tức đỏ mặt lên, vội vàng giải thích.

“Lời nói xuất phát từ trái tim, trong lòng muội cũng chỉ sợ bị liên lụy thôi.” Sở Hán không chút nể mặt, trực tiếp vạch trần nàng.

Tiểu Điệp ngẩn người, trong nháy mắt trắng bệch mặt mày, trong lòng nàng rất yêu thương Sở Hán, chỉ là trước kia trong mắt hắn chỉ có Ly Tuyết Ngưng, nàng tự biết không thể so sánh với người ta, cho nên luôn kềm chế. Giờ khắc này thấy Sở Hán vì một thiếu niên mà gây hấn với mình, vừa thấy oan ức vừa đau lòng, còn tức giận tên đầu gỗ này không hề nhận ra tâm ý của mình, không nhịn được nói: “Huynh cứ đắc ý đi, để xem đến khi đó Vương gia hỏi tội thế nào.”

Sở Hán cười lạnh một tiếng, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng. Hắn dĩ nhiên không nhận ra tâm ý của Tiểu Điệp, chỉ cảm thấy thiếu nữ này quá bận tâm công danh lợi lộc, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Vệ Phong gặp nguy hiểm, chỉ lo lắng mình bị liên lụy. Nếu một người cứ trơ mắt nhìn một đứa bé bị chà đạp thì có còn là con người hay không? Nếu hôm nay Giang Tiểu Lâu không chịu ra tay thì Sở Hán sẽ không tiếp tục bảo vệ nàng nữa. Giang Tiểu Lâu báo thù rửa hận là hợp tình hợp lý, nhưng nếu thấy chết không cứu thì lại là lãnh khốc vô tình, điểm này trong lòng Sở Hán tự đó định luận riêng.

Tiểu Điệp tức giận đến đỏ mắt, đang muốn phản bác đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Sẽ không hỏi tội nữa.”

Tiểu Điệp lấy làm kinh hãi, lập tức quay đầu lại, Giang Tiểu Lâu từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, giọng điệu bình thản: “Vương gia bị trúng phong, không nói được gì nữa.”

Tiểu Điệp nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy vui mừng cho tiểu thư, vừa cảm thấy Vệ Phong xem như đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt vui mừng của Sở Hán, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác chua xót. Nàng trừng mắt với Sở Hán một cái, đi đến cạnh Giang Tiểu Lâu nói: “Nhưng bất kể thế nào, tiểu tử này gây ra họa như thế, hắn không thể ở lại vương phủ nữa. Tiểu thư, hay là nghĩ cách đưa hắn về cho An tiểu thư đi.”

Dĩ nhiên trong lòng Giang Tiểu Lâu cũng nghĩ như vậy, nhưng An Tiểu Thiều luôn miệng nói nhất định phải để hắn lại vương phủ, Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Sau này ngươi có dự tính gì?”

Vệ Phong chỉ đứng dậy, hướng về Giang Tiểu Lâu khấu đầu một cái, không nói một lời liền đi ra ngoài. Sở Hán vội vã ngăn cản, nói với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, người muốn đuổi hắn đi sao?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu sáng rực: “Không, ta không đuổi hắn đi, ta chỉ muốn biết suy nghĩ của hắn thôi.”

Khi Vệ Phong mở miệng thì đặc biệt nghiêm túc, phối với đôi mắt cảm động kia, khiến người ta lập tức sinh ra lòng thương hại, nhưng vẻ mặt của hắn cũng rất quật cường: “Tiểu thư, ta không thể liên lụy ngài nữa, xin lỗi.” Nói xong hắn liền đi ra ngoài, Sở Hán nắm chặt lấy hắn không buông, ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy: “Tiểu thư, không lẽ người mặc kệ hắn bỏ đi sao?”

Vệ Phong dùng sức tránh khỏi Sở Hán, liều mạng lao ra bên ngoài, nhưng hắn làm sao so được với Sở Hán, lập tức bị khống chế. Sở Hán ép ngã hắn xuống đất, cố hết sức để không làm hắn bị thương, nhưng cũng không cho hắn bỏ chạy, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Tiểu thư, người thật sự mặc kệ?”

Thiếu niên cảm thấy khó thở, nhưng chỉ cúi đầu, không chịu liếc mắt lên nhìn ai.

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, nói thẳng vấn đề: “Sở Hán, tướng mạo của hắn sẽ mang đến phiền phức lớn cho ta.”

Sở Hán không phủ nhận điểm này, chỉ vì đứa nhỏ này quá mỹ lệ, có sức mạnh rung động lòng người, cũng có khả năng phá hủy tất cả. Sở Hán biết Giang Tiểu Lâu tới Khánh Vương phủ là vì cái gì, nàng làm sao có thể vì một thiếu niên mà từ bỏ kế hoạch từ trước đến nay của mình?

Tất cả chướng ngại đều phải diệt trừ, huống chi là một thiếu niên không có quan hệ gì.

Sở Hán khẽ cắn răng: “Vậy ta tình nguyện đi với hắn.”

Trong lòng Tiểu Điệp hơi động, vành mắt lập tức đỏ lên.

Sở Hán đứng lên, kéo Vệ Phong đứng dậy, nói với hắn: “Đi.”

Vệ Phong không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu không chớp mắt, chợt hắn hạ quyết tâm, giơ tay hất ngã bình sứ nằm trên kệ ngay bên cạnh xuống, mảnh vỡ văng ra khắp nơi biến thành thứ vũ khí sắt bén, thiếu niên dùng tốc độ sét đánh nhặt một mảnh sứ lên, tàn nhẫn vạch thẳng lên mặt mình. Động tác của Sở Hán rất nhanh, đúng lúc ngăn cản cánh tay hắn, ai ngờ hắn dùng sức quá mạnh, gương mặt như bạch ngọc lập tức xuất hiện vết máu, vết thương sâu như cắt ngang cả gò má, gương mặt tuyệt luân lập tức bị phá hủy.

Giang Tiểu Lâu thấy thế không khỏi run run, nàng không ngờ thiếu niên này sẽ làm ra chuyện như vậy, một đứa bé lại có được quyết tâm thế này, khiến người ta không thể không bội phục. Nàng lập tức dặn dò: “Tiểu Điệp, còn không đi lấy thuốc.”

Tiểu Điệp lúc này mới tỉnh ngộ, không kịp nghĩ gì khác vội chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền cầm hòm thuốc đến. Sau một hồi luống cuống nàng mới không dễ dàng gì cầm được máu cho Vệ Phong, Tiểu Điệp oán giận nói: “Ngươi làm vậy là ý gì, tiểu thư đâu có muốn ngươi hủy dung, ngươi cố ý đẩy tiểu thư vào chỗ bất nghĩa sao?”

“Đến nước này muội còn chỉ trích hắn, có còn nhân tính không vậy?” Sở Hán mạnh mẽ nói.

Đúng là người có tài bị người ghen ghét, tuy rằng Vệ Phong trầm mặc ít lời nhưng lại là người hiểu chuyện, chưa từng mang đến phiền phức cho ai, rõ ràng là Khánh Vương háo sắc, Tiểu Điệp lại luôn trách cứ hài tử vô tội này, dĩ nhiên Sở Hán không thể nào chịu được.

Tiểu Điệp bị giáo huấn một trận, nước mắt không kềm được mà trào ra, nàng bỏ bình thuốc trong tay xuống, tức giận nói: “Vì một người xa lạ mà huynh mắng ta như vậy? Quên đi, sau này ta sẽ không chen vào chuyện không đâu nữa.” Nói xong, nàng quay đầu bỏ chạy.

Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này, cười nhạt: “Sở đại ca, sao huynh không chịu quay đầu lại nhìn Tiểu Điệp?”

“Tiểu thư người đang nói gì vậy, Sở Hán không hiểu?”

Giang Tiểu Lâu nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc của Sở Hán, khẽ thở dài một hơi. Sở Hán hoàn toàn không nhận ra sự ái mộ của Tiểu Điệp dành cho hắn, trong khi đối phương đã thể hiện rõ ràng như thế rồi. Chỉ tiếc trong lòng Sở Hán chỉ có một mình Tuyết Ngưng, xưa nay chưa từng nhìn thấy Tiểu Điệp. Giang Tiểu Lâu biết rõ nói nhiều cũng vô ích, liền không chen vào chuyện của hai người nữa, chỉ nói với Vệ Phong: “Kể từ nay ngươi có thể học võ với Sở đại ca, sau này nếu ngươi muốn rời khỏi vương phủ cũng có thể tự bảo vệ mình.”

Vệ Phong chỉ lẳng lặng nhìn Giang Tiểu Lâu, trong mắt chậm rãi nổi lên một tầng nước, nhưng chỉ thoáng qua đã không thấy tăm hơi, hắn chỉ  trịnh trọng quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu ba cái với Giang Tiểu Lâu.

Từ hôm đó, Sở Hán liền tự mình dạy võ cho Vệ Phong, nhưng Vệ Phong đã mười ba tuổi, xương cốt đã cứng, bắt đầu học võ cũng rất phiền phức, nhưng Sở Hán lại quyết tâm không dạy không được. Vệ Phong cũng đặc biệt cứng cỏi, dù đau đớn cũng không kêu rên nửa lời.

Khi Tiểu Điệp đi qua hoa viên, đúng lúc nhìn thấy Sở Hán dùng tay dạy Vệ Phong luyện kiếm, không khỏi lạnh rên một tiếng: “Tiểu thư, người bên ngoài thì lạnh nhạt, tâm địa lại quá mềm yếu.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhướng mày: “Vậy là ý gì?”

“Vệ Phong chỉ là người xa lạ, không thân không thích với chúng ta, sao người muốn giữ hắn lại? Còn nữa, hắn đến từ phủ Tử y hầu, nói không chừng là gián điệp.” Tiểu Điệp không nhịn được nói.

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn nàng, không khỏi mỉm cười: “Đúng đó, nói không chừng là gián điệp.”

“Tiểu thư, nô tì không nói đùa với người đâu, nô tì nói thật đó.”

Giang Tiểu Lâu vẫn dịu dàng cười, nghiêm túc nhìn nàng: “Dĩ nhiên ta biết là ngươi nói thật.”

Tiểu Điệp không tự chủ được mà đỏ mặt: “Nếu vậy thì sao tiểu thư lại nhìn Tiểu Điệp như thế?”

“Ta nhìn là vì thấy ngươi có chút xa lạ, Tiểu Điệp, trước kia tính tình ngươi hoạt bát, thích gây chuyện, bây giờ đã thành thục không ít, ta cho rằng có nhiều chuyện ngươi đã nhìn thấu, bao gồm cả chuyện tình cảm.”

Tiểu Điệp ngẩn ra, vẻ mặt ủ rũ như muốn khóc: “Tiểu thư, người cho rằng nô tì đang ghen tị sao?”

Giang Tiểu Lâu nheo mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua Sở Hán chỉ coi hắn là đệ đệ, người cần gì nghĩ nhiều?”

“Không phải nô tì nghĩ nhiều, là do hắn quá mức yêu mị, người không nhìn thấy đôi mắt của hắn, càng không nhìn thấy ánh mắt bọn hộ vệ nhìn hắn. Tiểu thư, trước nay nô tì chưa từng thấy ai đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ gây ra chuyện. Bây giờ hắn bị hủy dung còn hấp dẫn như vậy, lỡ tương lai xảy ra chuyện gì, tiểu thư hối hận cũng không kịp.” Tiểu Điệp hận không thể cắn nát răng, giọng điệu càng ngày càng kích động.

“Ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng nếu ngươi ép Vệ Phong đi, cũng là ép Sở Hán đi.” Giang Tiểu Lâu nói thẳng vào vấn đề.

“Tiểu thư, nô tì đâu có ép hắn, nô tì chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất kỳ lạ…” Tiểu Điệp gấp gáp nói.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt như lưu ly, tràn ngập lý giải và khoan dung: “Ta biết, ta biết.”

“Không, tiểu thư không biết, người cũng giống như đám ngốc kia, đều bị hắn lừa gạt.” Tiểu Điệp tức giận dậm chân chạy đi.

Giang Tiểu Lâu đứng nhìn, không lên tiếng ngăn cản.

Hành vi của Tiểu Điệp không khác gì đố phụ, nàng quá yêu thích Sở Hán, còn Sở Hán lại không có chút gì đáp lại, cho nên nàng phát tiết tất cả tức giận lên người một thiếu niên vô tội. Vệ Phong sai ở chỗ hắn có gương mặt quá đẹp, một người quá đẹp cũng không phải là tội lỗi, hắn chỉ có lỗi ở chỗ không có năng lực tự bảo vệ được mình.

Nhìn thấy Vệ Phong như vậy, Giang Tiểu Lâu phảng phất nhìn thấy chính mình. Giang Tiểu Lâu nhìn Vệ Phong, mồ hôi nhỏ xuống theo gương mặt hắn, lấp lánh dưới ánh sáng. Vết thương khủng bố trên mặt vẫn không phá hủy sự mỹ lệ của hắn, trái lại còn tạo nên sự hấp dẫn rung động lòng người. Một người đẹp như vậy, chẳng trách lại gây ra bao nhiêu phiền phức…

Buổi tối, mắt Tiểu Điệp vẫn hồng hồng, Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt đóng lại quyển sách, nói: “Nghĩ thông suốt chưa?”

“Nô tì đã thông suốt rồi.” Tiểu Điệp nức nở trả lời.

“Không, ngươi vẫn chưa rõ, nếu ngươi đã hiểu thì sẽ không khóc lóc như vậy.”

“Tiểu thư…” Tiểu Điệp không nhịn được mà giải thích: “Người không biết, bọn hộ vệ ngoài kia đều bị Vệ Phong mê hoặc, chỉ vì hắn có dung mạo đẹp đẽ thôi, nhưng hắn là nam tử mà. Ngay cả Sở Hán cũng vậy, một ngày mười hai canh giờ đều ở cùng với Vệ Phong, cùng ăn cơm, cùng ngủ, như hình với bóng, nếu nói giữa hai người không có gì hết thì ai mà tin?”

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu chìm xuống, tâm địa đố kỵ của Tiểu Điệp đã vặn vẹo rồi, nàng không thích Tiểu Điệp như vậy.

Tiểu Điệp tuy rằng ngây thơ nhưng không ngu xuẩn, thỉnh thoảng hay oán trách nhưng cũng không ích kỷ, nhưng Tiểu Điệp lúc này lại toàn nói xấu Vệ Phong, chửi mắng đủ điều, nếu Sở Hán thật sự là loại người như vậy, Giang Tiểu Lâu còn có thể kính trọng hắn sao?

“Tiểu Điệp, ngươi đã quên ta nói gì với ngươi sao? Tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu ngươi không thể suy nghĩ đúng đắn hơn, thì từ nay về sau đừng gặp mặt Sở Hán nữa.”

Trong lòng Tiểu Điệp run lên, vội vã quỳ xuống đất, sắc mặt tái canh: “Tiểu thư, nô tì biết sai rồi.”

Ngày hôm sau, Giang Tiểu Lâu liền gọi Sở Hán và Vệ Phong đến dặn dò: “Từ hôm nay Vệ Phong sẽ qua bên kia làm thư đồng cho Thế tử, thư họa của Thế tử rất cao siêu, ngươi đi theo ngài ấy cũng có thể học chữ.”

"Vâng, tiểu thư."

Vệ Phong không có bất cứ dị nghị gì, lập tức đồng ý.

Sở Hán lại nhíu mày, lạnh giọng nói: “Tiểu thư, thuộc hạ có thể to gan hỏi một câu không, tại sao người lại làm như vậy?”

Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm nói: “Vệ Phong chỉ mới mười ba tuổi, con đường phía trước còn rất dài, theo Thế tử học tập rất có lợi với hắn.”

“Tiểu thư, có phải người đã nghe Tiểu Điệp nói gì không? Người không nên nghe nàng ta nói linh tinh, đúng là khinh người quá đáng, lại đi nghi ngờ một đứa bé vô tội.” Sở Hán không kềm được mà cãi lại.

Dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu biết Tiểu Điệp đang ghen tị, nhưng nàng mới là tì nữ thân cận bên cạnh mình, còn Vệ Phong chỉ là một trách nhiệm mà An Tiểu Thiều ủy thác cho mình, chăm sóc Vệ Phong là chuyện được nhờ vả, không có nghĩa là nàng phải toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Vệ Phong, nàng thà thiệt thòi cho đứa bé này cũng không muốn Tiểu Điệp bị oan ức. Thân sơ khác biệt, nàng phân chia rất rõ ràng.

Tiểu Điệp ở một bên nghe thấy, trong lòng dĩ nhiên là cảm động, nhưng khi nàng nghe được Sở Hán chỉ trích mình, gương mặt tươi cười lập tức trắng bệch, lúng túng không nói được câu nào.

Sở Hán lạnh lùng nói: “Tiểu thư, ngay cả người cũng tin những lời vô căn cứ này sao, đúng là làm cho ta thất vọng quá. Vệ Phong, đi thôi.”

Không ngờ Vệ Phong đẩy tay hắn ra, đôi mắt chỉ bình tĩnh nhìn Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư là ân nhân cứu mạng ta, ta sẽ không rời đi, ta đồng ý nghe theo lờ tiểu thư đi hầu hạ Thế tử.”

Giang Tiểu Lâu khẽ gật đầu một cái: “Như vậy rất tốt.”

Sở Hán đè nén lửa giận trong lòng, không quay đầu lại mà rời đi.

Tiểu Điệp thấy vậy, nước mắt yếu ớt lập tức chảy ra.

Dung mạo Giang Tiểu Lâu bị bóng tối che khuất, không nhìn ra được tâm tình gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Vệ Phong.

Thiếu niên này, nhu nhược mà mỹ lệ như vậy, lại cực kỳ ngoan cường cứng cỏi, mục đích vào Khánh Vương phủ của hắn là gì, thật sự chỉ vì tránh né tai họa sao? Giang Tiểu Lâu rất hiểu thăm dò lòng người, nhưng nàng không nhìn ra được chút giả bộ nào từ ánh mắt và vẻ mặt của Vệ Phong. Một hài tử mười ba tuổi, hành động cao siêu đến đâu cũng không thể diễn xuất sắc như thế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.