Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 141-2: Kim Lăng quận vương (2)



Giang Tiểu Lâu đi đến viện của Hách Liên Nhạc, thấy hắn đang dạy Vệ Phong viết chữ. Hách Liên Nhạc dạy rất chăm chú, từng nét từng chữ, Vệ Phong học cũng rất chăm chú, tóc trên trán nhẹ buông xuống, đôi mắt óng ánh lóe lên ánh sáng. Hắn mỹ lệ như vậy, như là giọt sương sớm đọng trên lá cây, khiến người ta thậm chí không dám nói chuyện với hắn, chỉ sợ một hơi thổi qua hắn liền tản đi.

Hách Liên Nhạc vừa ngẩn đầu, đúng lúc nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, ngại ngùng mỉm cười nói: “Tỷ đến rồi.” Bây giờ khi gặp được Giang Tiểu Lâu, Hách Liên Nhạc đã ăn nói rất trôi chảy, càng không tránh né nàng, có thể thấy được hắn đã quen với vị tỷ tỷ ôn nhu mỹ lệ này.

Vệ Phong thấy thế liền vội vàng hành lễ: “Tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Đứng lên đi, bây giờ ngươi là tùy tùng của Thế tử, không cần khách sáo như vậy.”

Vệ Phong còn quỳ trên đất, cũng không lên tiếng.

Hách Liên Nhạc vội nâng hắn dậy, giọng điệu đặc biệt thân cận: “Bảo ngươi đứng thì cứ đứng lên đi.”

Hách Liên Nhạc tâm tư cẩn thận, quan sát tỉ mỉ, ngoại trừ nhũ nương tuyệt đối trung thành bên cạnh ra, trước giờ chưa từng thân cận với bất cứ người nào. Giang Tiểu Lâu nhìn hai người nọ có vẻ rất hòa thuận, trên mặt mang theo nụ cười: “Xem ra Thế tử rất thích Vệ Phong.”

“Phải, hắn rất ngoan ngoãn, cũng rất hiểu chuyện."

Trong mắt Giang Tiểu Lâu thì Hách Liên Nhạc vẫn là một đứa bé, nhưng khi hắn nâng Vệ Phong dậy, đôi mắt cong cong, cười rất vui vẻ, có lẽ trong vương phủ phần lớn người ta đều trước mặt cung kính sau lưng khinh thường hắn, sự xuất hiện của Vệ Phong chính là một ngoại lệ. Vệ Phong là một thiếu niên thành thật, tuy mới mười ba tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện, cũng biết cách nhìn sắc mặt người khác, đối xử với Hách Liên Nhạc cũng rất tỉ mỉ, cho nên Hách Liên Nhạc yêu thích hắn, khi biết hắn không biết chữ đã chủ động mở miệng đòi dạy hắn.

Giang Tiểu Lâu đi tới bên cạnh bàn, liếc mắt nhìn tờ giấy trên đó, không khỏi cười nói: “Bút lực của Thế tử càng lúc càng ngay ngắn đẹp đẽ, còn về Vệ Phong, phải rèn luyện nhiều hơn, nếu không sau này Thế tử mang ngươi ra ngoài, người khác sẽ cười hắn dẫn theo một thư đồng không biết viết chữ.”

“Vâng, tiểu thư.” Vệ Phong không chút do dự nói, bộ dáng nghiêm chỉnh chọc cười Hách Liên Nhạc.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng tì nữ bẩm báo: “Thế tử gia.”

"Vào đi."

Tì nữ cung kính hồi bẩm: “Kim Lăng quận vương đến rồi, đang chờ ở phòng khách.”

“Đại ca đến rồi?” Trên mặt Hách Liên Nhạc lộ vẻ vui mừng, Giang Tiểu Lâu thấy thế không khỏi có chút kỳ quái. Nàng vẫy lui tì nữ, nói với hắn: “Tình cảm của Thế tử và Kim Lăng quận vương rất tốt sao?”

“Ừ, đại ca không giống với nhị ca.” Hách Liên Nhạc nói xong câu này, liền bắt đầu tìm kiếm quanh phòng.

Giang Tiểu Lâu đè nén kinh ngạc trong lòng, biểu hiện trên mặt kỳ lạ: “Đệ đang tìm gì vậy?”

“Đệ tìm roi ngựa.” Hách Liên Nhạc nghiêm túc trả lời nàng.

Giang Tiểu Lâu nhìn đối phương, nhẹ nhàng nháy mắt: “Thế tử, bây giờ đã trưa rồi, nếu cưỡi ngựa ra khỏi thành thì đến tối mới quay về được, không bằng ngày mai lại đi.”

“Không được, ngày mai đại ca sẽ quay về.”

“Quay về? Kim Lăng quận vương phải về sao?”

“Vâng”. Hách Liên Nhạc lập tức đáp: “Đại ca chỉ về thăm phụ thân, thăm xong phải đi ngay… a, ở đây.” Hách Liên Nhạc vội vàng chuẩn bị, mang theo roi ngựa lập tức muốn đi ra ngoài, ra tới cửa đột nhiên nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu, khó xử nói: “Tỷ đừng nói với mẫu thân, bà sẽ không vui.”

Nụ cười của Giang Tiểu Lâu hơi dừng một chút, lặng lẽ nói: “Nếu biết vì sao còn muốn đi?”

“Đệ… đại ca rất tốt với đệ, không dễ dàng gì mới xin được huynh ấy.” Hách Liên Nhạc không nhịn được mà đỏ mặt, lại vẫy vẫy tay với Vệ Phong, “Đến đây, ta dẫn ngươi cùng đi, vui lắm”.

Vệ Phong chần chừ nhìn Giang Tiểu Lâu một lúc, thấy nàng gật đầu với mình, lúc này mới đi theo Hách Liên Nhạc

“Sở Hán, theo Thế tử, cố gắng âm thầm bảo vệ.”

"Vâng."

Giang Tiểu Lâu trở lại viện của Khánh Vương phi, Khánh Vương phi cũng đã được hạ nhân bẩm báo, đang ngồi đó sắc mặt nặng nề.

“Mẫu thân, người biết rồi?”

“Vương phủ được bao lớn, tên ngốc này, còn tưởng rằng con không nói thì sẽ không ai nói cho ta biết. Chân trước hắn vừa ra cửa, nhũ mẫu đã qua đây…” Khánh Vương phi thở dài.

Trên mặt Giang Tiểu Lâu lóe qua một nụ cười: “Vậy có muốn con cản Thế tử không?”

"Nếu là Hách Liên Duẫn hẹn nó ra ngoài cưỡi ngựa thì thôi đi, trước kia bọn chúng thường đi cùng nhau, lần nào cũng quay về không chút thương tổn, con an tâm, Hách Liên Duẫn không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không làm ra chuyện giấu đầu hở đuôi.”

Hách Liên Duẫn đưa Hách Liên Nhạc ra ngoài, hắn không chỉ muốn đảm bảo an toàn cho đối phương, còn phải biểu hiện tình cảm huynh đệ thắm thiết cho đến cùng, nếu Hách Liên Nhạc có chút tổn thương nào, tất cả mọi người đều sẽ nhận định là Hách Liên Duẫn gây nên. Giang Tiểu Lâu không khỏi cười thầm chính mình lo lắng quá mức, thuận tiện nói: “Nếu mẫu thân đã nói là không có gì thì con cũng không nhiều lời.”

“Trong ba đứa con của Thuận di nương, chỉ có Hách Liên Duẫn mới thật sự là người thông minh, không chỉ thông minh còn hiểu được thời thế. Từ nhỏ hắn không thân cận với các đệ muội ruột, ngược lại yêu thích Nhạc Nhi, đối với nó còn tốt hơn đệ muội ruột. Có một lần Nhạc Nhi tình cờ rơi xuống nước, là hắn cứu được. Cho nên Nhạc Nhi đặc biệt thân cận với hắn, thường bám theo hắn đi đây đi kia, hắn cũng không từ chối, thường mang theo Nhạc Nhi ra ngoài đi dạo, không hề úy kỵ ánh mắt người khác. Có lúc ta cũng nghĩ, tính tình Nhạc Nhi không thích hợp làm Thế tử, không bằng mang vị trí này tặng lại cho Hách Liên Duẫn, để ta khỏi phải lo lắng đề phòng suốt ngày.” Khánh Vương phi cảm khái mà nói.

Giang Tiểu Lâu không nói lời nào, Hách Liên Duẫn quả thật biết cách làm người hơn đám đệ muội ngu ngốc kia. Kẻ địch chân chính thông thường đều không ra tay ngoài sáng, bọn họ luôn có vẻ ngoài hoàn mỹ tươi cười, thái độ thân thiết, dần dần ăn mòn tâm linh người khác, nhân tài như vậy là đáng sợ nhất. Tuy rằng vẻ ngoài của Hách Liên Duẫn rất tốt, nhưng có tiền lệ của Thuận di nương, nàng cũng không thể có ấn tượng tốt với người này được.

Qua hơn một canh giờ, Hách Liên Duẫn tự mình ôm Hách Liên Nhạc vào cửa. Trên trán Hách Liên Nhạc có một cái lỗ lớn, máu tươi chảy ào ào, ướt đẫm cả bả vai.

Khánh Vương phi sợ đến mặt mày trắng bệch, lớn tiếng nói: “Nhanh, đi mời đại phu.”

Hách Liên Duẫn đặt Hách Liên Nhạc lên giường, gương mặt Hách Liên Nhạc trắng bệch, xem ra cực kỳ yếu đuối, mà Vệ Phong luôn đi sát sau lưng bọn họ, giờ khắc này cũng đã vào cửa, nhưng chỉ cuộn mình ở một bên, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hách Liên Duẫn.

Đại phu nhanh chóng đến, hắn kiểm tra thương thế của Hách Liên Nhạc một lúc, không khỏi nhíu chặt lông mày: “Ôi chao, không ổn, vô cùng không ổn.”

“Đại phu, rốt cuộc con ta bị thương thế nào?”

“Thể tử ngã từ lưng ngựa xuống, trán còn bị đập vào đá, tuy rằng đã rất nhanh chóng quay về, nhưng mất máu quá nhiều, lão phu chỉ có thể làm hết sức, Vương phi phải chuẩn bị tâm lý trước đi.”

Trái tim Khánh Vương phi nhảy thình thịch không ngừng, lập tức ngồi xuống ghế. Trong lòng Giang Tiểu Lâu cũng căng thẳng: “Mẫu thân, thế tử người tốt sẽ gặp lành, nhất định không có việc gì.”

“Tiểu Lâu, ta rất sợ, thật sự rất sợ.” Khánh Vương phi lập tức nắm chặt tay Giang Tiểu Lâu.

Hách Liên Nhạc là con trai duy nhất của bà, nếu như ngay cả hắn cũng xảy ra chuyện, Khánh Vương phi thật sự không biết làm sao.

Từ đầu tới cuối, Hách Liên Duẫn chỉ đứng trong sảnh, tuy rằng cố gắng duy trì vẻ ngoài trấn tĩnh, nhưng tay chân lại cuống cuống.

Lão Vương phi cũng nghe được tin tức này, vội vàng mang người chạy tới, vừa vào cửa đã nói: “Lại có chuyện gì?”

Khánh Vương phi không ngừng khóc, bà chỉ vào Hách Liên Duẫn, ngón tay run rảy: “Mẫu thân, người hỏi hắn đi.”

Sắc mặt Hách Liên Duẫn tái xanh, hàm răng run lập cập: “Tổ mẫu, Thế tử thích cưỡi ngựa, nhưng ngày thường bọn hạ nhân không dám để đệ ấy cưỡi, chỉ có lúc con trở lại mới có thể dẫn ra ngoài, đệ ấy đã năn nỉ con rất lâu, con không thể không đồng ý. Vốn dĩ mọi thứ đều bình thường, ai ngờ con ngựa kia không biết vì sao bị kinh sợ, lập tức hất Thế tử ngã xuống, con…con…”

“Nghịch tử.” Lão Vương phi nổi giận, đôi mắt mờ đục như bắn ra lửa, “Ai bảo ngươi đưa hắn ra ngoài, không biết tính mạng Thế tử quý giá hơn bất cứ ai khác sao?”

Khánh Vương phi cười lạnh một tiếng, nói: “Mẫu thân, người ta có lòng tốt dẫn nó ra ngoài cưỡi ngựa, hay là có tâm muốn giết người đoạt vị, không cần nói cũng biết rồi.”

“Vương phi, người có ý gì? Không lẽ con cố ý hại đệ đệ của mình sao?” Hách Liên Duẫn không kìm lòng được mà phản bác, sắc mặt lúc xanh lúc đen.

Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo nhìn hắn: “Quận vương, hôm nay ngài mang theo Thế tử đi ra ngoài, lại là huynh trưởng của đệ ấy, dĩ nhiên phải bảo vệ an toàn cho đệ ấy, bây giờ Thế tử bị thương, lẽ nào ngài chỉ dùng lí do ngựa bị hoảng sợ mà tránh né sao? Ngựa của vương phủ xưa nay được huấn luyện đàng hoàng, nhất là con ngựa Sư Tử Thông của Thế tử, xưa nay vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối sẽ không vô cớ hất chủ nhân xuống ngựa.”

“Giang Tiểu Lâu, ngươi đừng có ngậm máu phun người.”

“Quận vương cần gì nóng nảy như vậy, ta cũng đâu có nói là ngài làm.”

“Nhưng ngươi đang bóng gió, rõ ràng là có ý này.” Tương Hiểu Vân tiến lên một bước nói, “Minh Nguyệt quận chúa, trong nhà đang rối loạn, mong ngươi đừng tạo nên khẩu nghiệp, nói ra những lời khiến người ta đau lòng.”

“Chuyện này… Vương phi, ta cũng không muốn nghe những lời nói linh tinh, ta tin tưởng Duẫn Nhi sẽ không làm vậy.” lão Vương phi trầm giọng nói.

“Nếu hắn không mang con trai của con ra ngoài thì ai lại vô cớ vu oan hại hắn.” Trong lòng Khánh Vương phi từng trận kích động, không nhịn được mà phản bác.

Tương Hiểu Vân đầy oan ức: “Mẫu thân, phu quân con chẳng qua nhất thời có lòng tốt, thấy Thế tử đáng thương mới mang Thế tử ra ngoài.”

“Đáng thương, con trai ta có chỗ nào đáng thương? Chẳng qua là các ngươi cố ý kiếm cớ, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.” Khánh Vương phi quay đầu nói với lão Vương phi, “Mẫu thân, lúc nãy tất cả mọi người đều nghe thấy rồi, sao người không nói gì, không lẽ muốn thiên vị người này sao?”

Dĩ nhiên lão Vương phi không biết nói gì, bây giờ Thế tử đã thoi thóp, nếu xử trí Hách Liên Duẫn thì vương phủ này ai sẽ kế thừa đây? Bà cắn răng nói: “Trước tiên chờ đại phu nói thế nào đã.”

Lão đại phu xốc màn đi ra, thi lễ với mọi người một cái mới nói: “Thế tử mất máu quá nhiều, bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ e phải qua một thời gian nữa, chờ máu bầm trong đầu tan hết mới tỉnh được.”

Khánh Vương phi nghe thấy lời này như sấm sét giữa trời quang, mắt tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đưa Khánh Vương phi trở về phòng, Giang Tiểu Lâu lập tức gọi Sở Hán đến: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”

“Ban đầu thuộc hạ đi quá gần, suýt nữa bị họ phát hiện, không thể làm gì khác hơn là cách xa ra. Con ngựa của Thế tử đang yên ổn, đột nhiên như nổi cơn điên lao nhanh, thuộc hạ vội phóng tới nhưng không kịp cứu Thế tử, để hắn bị ngã xuống đất, nếu không có Vệ Phong lót cánh tay bên dưới, e là Thế tử đã mất mạng rồi.”

“Vệ Phong?”

“Phải, khi con ngựa của Thế tử lao vút đi, Vệ Phong liều mình kéo dây cương, khi không thể làm gì được thì lấy thân mình bảo vệ…”

Ban đêm tĩnh lặng, Giang Tiểu Lâu cứ lăn qua lộn lại không thể ngủ được. Tiểu Điệp ngồi dậy từ giường nhỏ, thắp nến lên: “Tiểu thư, muộn rồi người còn chưa ngủ sao?”

Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài: “Bây giờ Thế tử thành ra như vậy, quả thực ta không ngủ được.” Nói xong, Giang Tiểu Lâu liền ngồi dậy, “Ngươi ngửi xem, ngoài cửa sổ có một mùi hương hoa lê, trong trẻo thanh đạm, rất thơm, chúng ta ra ngoài một chút đi.”

“Tiểu thư, muộn như vậy người còn muốn ra ngoài sao?”

Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhạt: “Ta chỉ thấy phiền lòng, muốn đi một chút.”

Tiểu Điệp không dám nhiều lời, vội cầm áo khoác ra mặc vào cho Giang Tiểu Lâu, lại đi phía trước soi đèn cho nàng. Giang Tiểu Lâu không làm kinh động bất cứ ai, một đường đi tới hoa viên. Đúng vào lúc này, nàng phát hiện ở phía trước không xa có một bóng đen, như lúc trước nàng sẽ cho rằng đó là Thế tử, nhưng nghĩ lại, bây giờ Hách Liên Nhạc đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, sao lại chạy đến đây được?

Tiếng bước chân của Giang Tiểu Lâu làm kinh động người kia, hắn lập tức quay đầu lại.

Thiếu niên nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, vội vã hành lễ: “Tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười với hắn, âm thanh trầm thấp ôn hòa: “Lúc này còn làm gì mà chưa ngủ?”

“Nô tài không ngủ được.” Vệ Phong trầm giọng nói.

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn cổ tay trái được băng bó của hắn, cười nói: “Đang làm cái gì?”

Vệ Phong cúi đầu xuống không nói một lời, Tiểu Điệp đột nhiên lên tiếng: “Hừ, không biết có phải đang làm chuyện mờ ám gì không.”

Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn Tiểu Điệp một chút, Tiểu Điệp lập tức im bặt.

Từ ngày phát sinh tranh chấp với Sở Hán, Tiểu Điệp liền tràn ngập địch ý với thiếu niên này, mỗi lần nhìn thấy hắn, nhẹ thì chê cười, nặng thì la mắng trách móc. Giang Tiểu Lâu và Vương phi càng thương tiếc thiếu niên này thì Tiểu Điệp càng căm ghét hắn, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy Sở Hán dạy võ công cho hắn, Tiểu Điệp đều không kềm được mà ghen tỵ ngập tràn, che mờ cả lý trí.

Nữ tử đang ghen tỵ thì không thể giảng giải đạo lý, Giang Tiểu Lâu biết điểm này nên nàng cũng không định sẽ đi khuyên giải Tiểu Điệp, vì bất luận nàng khuyên thế nào cũng không chống đỡ được một ánh mắt của Sở Hán.

Vệ Phong không mở miệng, Giang Tiểu Lâu liền ngồi xuống nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, chỗ đất bên dưới khóm hoa có mấy chữ viết xiêu vẹo, chữ đầu tiên là “phong”

Giang Tiểu Lâu cẩn thận nhìn một hồi, hỏi: “Bên cạnh chữ này là gì?”

Vệ Phong lập tức đỏ mặt lên, ấp a ấp úng nói: “Không, không có gì.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày, cẩn thận tỉ mỉ nhìn một lúc, thật sự không biết là vẽ bùa hay là cái gì.

Mặt Vệ Phong đỏ bừng: “Là…là chữ “giang”.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn: “Là họ của ta?”

Tiểu Điệp nhìn Vệ Phong chằm chằm, càng nhìn càng thấy cảnh giác, thiếu niên này không ổn, toàn thân đều không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.