Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 146-3: Kết cục (3)



Giang Tiểu Lâu vẫn chưa lập tức trở về phủ Thuần Thân Vương mà lại đi Khánh Vương phủ vấn an Thế tử, tuy rằng Hách Liên Nhạc chưa thể nói chuyện, nhưng đôi mắt đã mở thật to, long lanh nước mà nhìn Giang Tiểu Lâu.

Khánh Vương phi xoa xoa trán của hắn, biểu hiện đặc biệt yêu thương: “Đã hết sốt, hy vọng nó sẽ mau chóng khỏe lại.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Mẫu thân yên tâm, không phải đại phu đã nói sao, Thế tử đã khôi phục hơn một nửa, sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.”

Khánh Vương phi nắm chặt tay Hách Liên Nhạc, đối phương thì lại ngượng ngùng cười.

Triêu Vân đi đến cửa nhìn một cái, biểu hiện như có vẻ sốt ruột, Giang Tiểu Lâu đi ra hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Quận chúa, Tiểu Điệp cô nương…”

“Tiểu Điệp sao vậy?” Lúc này Giang Tiểu Lâu mới nhớ tới, từ khi vào phủ liền không thấy bóng dáng Tiểu Điệp.

Trên mặt Triêu Vân lộ ra vẻ rất khó xử: “Quận chúa, Tiểu Điệp cô nương đang ở chỗ Vệ Phong…”

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thay đổi, lập tức hiểu ra mọi chuyện, đành mỉm cười gật đầu: “Đa tạ ngươi cho ta biết.”

Giang Tiểu Lâu nhanh chóng chạy tới chỗ của Vệ Phong, ngay trước mặt lập tức xuất hiện một túi hành lý bị ném dưới sân, sau đó lại truyền đến âm thanh lạnh lùng: “Ngươi lập tức cút đi, đừng bao giờ để ta nhìn thấy ngươi nữa.” Âm thanh này dĩ nhiên là của Tiểu Điệp.

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu hơi chìm xuống, nhanh chóng bước vào trong: “Tiểu Điệp, ngươi đang làm gì vậy?”

Vệ Phong cuộn mình dưới đất, trên mặt thậm chí xuất hiện hai vết máu, hắn run lẩy bẩy nhưng lại không nói một lời. Khi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, đôi mắt của hắn sáng lên một cái. Ngoại trừ lần về lại mặt, đây là lần đầu tiên Giang Tiểu Lâu quay về Khánh Vương phủ. Tiểu Điệp đảo mắt liền không thấy đâu, Giang Tiểu Lâu còn tưởng rằng nàng muốn làm gì, hóa ra là chạy đến chỗ của Vệ Phong gây sự.

Giang Tiểu Lâu tỏ vẻ không vui: “Tiểu Điệp, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Tiểu thư, nô tì bảo hắn rời khỏi vương phủ.”

Nhà đầu này vẫn cứ ngu ngốc cố chấp như vậy, Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, mặt khó nén vẻ thất vọng: “Tiểu Điệp, Vệ Phong là khách mà An Tiểu Thiều đưa đến, bây giờ hắn chỉ ở tạm trong phủ, ngay cả Vương phi còn chưa mở miệng, không đến lượt ngươi đuổi hắn đi.”

Giang Tiểu Lâu tự có cái lý của mình, An Tiểu Thiều gửi Vệ Phong ở đây, Tiểu Điệp chưa được sự đồng ý đã làm ra chuyện này, đúng là không có quy củ.

Tiểu Điệp mặt mày tức giận: “Tiểu thư, từ khi tiểu tử này tới vương phủ chúng ta không có được một ngày an lành. Nô tì không tin hắn là một đứa nhỏ yếu ớt, rõ ràng hắn là gian tế của Tiêu Quan Tuyết, không thể để hắn tiếp tục ở lại trong phủ nữa, bằng không Vương phi và Thế tử sẽ gặp nguy hiểm…”

Chẳng qua cũng chỉ là những lời nói đó, không có chút chứng cứ nào. Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi: “Lần trước Thế tử ngã ngựa, là Vệ Phong cứu đệ ấy, ngươi quên rồi sao?”

Tiểu Điệp nhất thời nghẹn lời, như muốn nói cái gì rồi lại không thể nói ra. Bất kể nàng đánh mắng chửi bới thế nào, Vệ Phong đều không nói một lời, thậm chí không có bất cứ dấu hiệu đáp trả nào. Tiểu Điệp đánh cũng mệt, mắng cũng mệt, chỉ muốn đuổi hắn đi. Nhưng bất kể nàng nói gì, Vệ Phong cũng kiên trì không đi. Mà sự kiên trì này đúng lúc đã chọc tức nàng, khiến cho nàng càng thêm bất an, thậm chí cảm thấy nảy sinh một tâm tình không thể khống chế được. Đó là đố kị, dĩ nhiên là còn có phẫn nộ.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy khác thường, chỉ lạnh lùng nói: “Tiểu Điệp, ta đã nói qua ngươi không được tự ý ra quyết định, bất kể Vệ Phong làm sai cái gì, trong nhà này người có thể ra quyết định là ta và Vương phi, không phải ngươi.”

Tiểu Điệp nhìn Giang Tiểu Lâu, mắt đỏ chót: “Tiểu thư, nô tì chỉ nghĩ cho người thôi.”

“Không, ngươi không có, ngươi chỉ vì Sở Hán rời đi mà trong lòng thấy phẫn uất, trút tất cả oán hận của mình lên đầu Vệ Phong, ngươi cho rằng Sở Hán bỏ đi là vì hắn, nhưng đây là hai chuyện khác nhau, trong lòng Sở Hán thật ra chỉ có một mình Tuyết Ngưng thôi, hắn không yêu ngươi, cho dù ngươi có thừa nhận hay không thì đây chính là sự thật, không ai có thể thay đổi được.”

Giang Tiểu Lâu nói vô cùng thẳng thắng, toàn là những lời tàn khốc cực kỳ.

Nếu Sở Hán thật sự có tình cảm với Tiểu Điệp thì hắn sẽ không chọn cách trốn tránh. Tiểu Điệp lại không thấy rõ điểm này, nàng chỉ đang viện cớ cho mình. Giang Tiểu Lâu chưa bao giờ giúp đỡ Vệ Phong, nhưng bây giờ nhìn Tiểu Điệp đi… mình cũng không thể thiên vị được nữa.

Môi Tiểu Điệp đang run rẩy, biểu hiện như vừa bị đánh một quyền, vô cùng đau đớn nói: “Tiểu thư, nô tì đi theo người bao lâu nay, không lẽ người không hiểu nô tì chút nào sao? Nếu nô tì có chỗ nào sai lầm thì tiểu thư đánh phạt nô tì không một câu oán hận, nhưng hôm nay nô tì nhất định phải đuổi Vệ Phong này ra ngoài, cho dù người có trách phạt cũng được.” Nàng nói xong liền liều mạng đẩy Vệ Phong đi, mà nước mắt Vệ Phong lại ào ào rơi xuống, những giọt nước mắt đó như đâm vào lòng Tiểu Điệp, khiến cho nàng thêm nổi giận: “Nhanh cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

“Tiểu Điệp” Giang Tiểu Lâu mở miệng, biểu hiện đặc biệt lạnh lùng.

Nước mắt Tiểu Điệp giàn giụa: “Tiểu thư, không lẽ giữa nô tì và thiếu niên này, người lại chọn hắn sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, nàng thật muốn nói cho nàng ấy biết, bất kể là lúc nào thì vị trí của Tiểu Điệp trong lòng nàng đều quan trọng hơn Vệ Phong nhiều. Nhưng lời này lại không thể nói ra vào lúc này, cho nên nàng chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Đừng bao giờ nghi ngờ quyết định của ta.”

Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu lạnh lùng vô tình như vậy, nước mắt Tiểu Điệp lập tức ràn rụa. Nàng nhìn chằm chằm đối phương, một lúc lâu không nhúc nhích, đột nhiên nàng như phát điên mà chạy ra ngoài. Giang Tiểu Lâu nhìn nàng rời đi, ánh mắt lại rơi trên người Vệ Phong.

Trong một khoảnh khắc đó, Vệ Phong dường như nhìn thấy được một tia lạnh lùng trong mắt nàng, nhưng rất nhanh, trên mặt nàng lại hiện lên một nụ cười an ủi.

“Đứng lên đi, không sao rồi.” Âm thanh kia cực kỳ ôn hòa, như gió xuân ấm áp.

Vệ Phong nhút nhát đứng lên: “Tiểu thư, đều là lỗi của ta, nếu không vì ta thì Tiểu Điệp tỷ tỷ cũng không đau lòng như vậy.”

“Nàng ấy đau lòng là vì Sở Hán, không liên quan gì đến ngươi, đừng có ôm hết mọi chuyện vào người như vậy.” Nhìn thấy biểu hiện của Vệ Phong vô cùng áy náy, Giang Tiểu Lâu lại nói: “Từ hôm nay ngươi cùng đi đến Thuần Thân Vương phủ đi.”

“Nhưng mà Tiểu Điệp tỷ tỷ…”

“Tiểu Điệp là Tiểu Điệp, ngươi là ngươi, không thể vì nàng ấy là đuổi ngươi đi. Ta đã bàn bạc với An Tiểu Thiều, ngươi ở lại đó một tháng, sau đó nàng ấy sẽ thu xếp chỗ khác cho ngươi.”

Nghe Giang Tiểu Lâu nói vậy, tựa hồ có cảm giác trút được gánh nặng, trên mặt Vệ Phong không khỏi lộ ra biểu hiện khổ sở. Mà Giang Tiểu Lâu lại vỗ vỗ vai hắn, sau đó xoay người rời đi.

Trên người nàng có mùi hoa dành dành nhàn nhạt, vừa trong trẻo lại vừa mang theo ý lạnh, khiến người ta không tự chủ được mà phải mềm lòng. Vệ Phong nhìn theo Giang Tiểu Lâu rời đi, trên mặt chậm rãi hiện lên ý cười quái lạ, càng làm cho vết sẹo trên mặt lộ ra vẻ quỷ dị.

Phủ Thuần Thân Vương.

Độc Cô Liên Thành nghe nói Giang Tiểu Lâu dẫn theo Vệ Phong trở về, hơi dừng lại một chút mới cười nói: “Vì một người không thân không thích mà chọc cho Tiểu Điệp tức giận bỏ đi, có đáng không?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa: “Thả dây dài mới câu được cá lớn, dĩ nhiên là hắn đủ xứng đáng…”

Đôi mắt Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng lóe lên, ý cười càng sâu: “Ta cũng tin, hắn nhất định rất xứng đáng.”

Giang Tiểu Lâu cất giọng nói: “Người đâu.”

“Dạ, Vương phi.”

“Người mà ta dặn ngươi theo dõi giờ đang ở đâu?”

“Bẩm Vương phi, Tiểu Điệp cô nương một mình chạy đến bờ sông hộ thành, từ hoàng hôn cứ đứng ở đó cho đến tối.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Theo ta đi xem sao.”

Nàng vừa mới đi tới cửa, lại đột nhiên bị một cái áo choàng bao phủ lên người, nàng hơi run run, đúng lúc Độc Cô Liên Thành nhìn thấy tất cả, hắn ôm chặt nàng vào trong áo choàng, tỉ mỉ buộc lại cho nàng, mới nói: “Có chuyện gì cũng đừng để trong lòng, nói ra được sẽ có tác dụng rất lớn.”

Đáy mắt Giang Tiểu Lâu không tự chủ được mà hiện lên một tia ấm áp, Tiểu Điệp đi theo nàng lâu như thế cũng không hiểu được trái tim nàng, Độc Cô Liên Thành kia lại nhìn thấu được…

Đến khi Giang Tiểu Lâu đi đến bờ sông hộ thành, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Điệp đang đi lòng vòng ở đó, biểu hiện tràn đầy khó hiểu.

Giang Tiểu Lâu chậm rãi đi đến cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: “Còn giận ta sao?”

Tiểu Điệp sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại mà lùi về sau hai bước, Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Tính tình của ngươi vẫn như vậy.”

Tiểu Điệp không nhịn được mà đỏ mắt: “Tiểu thư, nô tì cho rằng người không cần nô tì nữa.” Nói xong nàng nhào vào trong lòng Giang Tiểu Lâu mà khóc rống lên, nước mắt nước mũi lập tức làm ướp nhẹp y phục của nàng.

Giang Tiểu Lâu bật cười, thấp giọng thì thầm bên tai Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, ngươi là muội muội của ta, sao ta lại đuổi ngươi đi? Ta làm bất cứ chuyện gì cũng có lý do của mình, ngươi hãy tin ta.”

Tiểu Điệp ngước mắt lên, nhưng nước mắt vẫn cuồn cuộn rơi xuống: “Nhưng Sở Hán…”

Ý cười bên môi Giang Tiểu Lâu càng nhu hòa: “Sở Hán này ngươi phải hiểu cho rõ, tính tình hắn hào phóng, lấy việc giúp người làm vui, đặc biệt là thương hại những người nhỏ bé yếu ớt, từ khi hắn giúp đỡ những đứa bé kia thì ta đã biết tâm địa hắn quá mềm yếu, rất dễ dàng bị người ta đánh động, cho nên hắn luôn đứng về phía Vệ Phong. Hành vi của ngươi không những không kéo được hắn về, lại càng đẩy hắn ra xa hơn.”

“Tiểu thư, nô tì thật sự cảm thấy Vệ Phong có vấn đề.”

Nụ cười của Giang Tiểu Lâu càng thêm ôn hòa: “Ta biết, nhưng bây giờ chuyện ngươi phải làm chính là quay về phủ xin lỗi Vệ Phong.”

Tiểu Điệp lập tức biến sắc: “Không, nô tì tuyệt đối không xin lỗi.”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng nước mắt lưng tròng, bộ dáng vô cùng oan ức, thở dài nói: “Đến bây giờ còn chưa biết mình sai ở đâu, uổng công đi theo ta lâu như thế, những thứ ta dạy ngươi đều không học được chút nào.”

Nghe được Giang Tiểu Lâu nói vậy, Tiểu Điệp  không tự chủ được mà lộ ra vẻ nghi hoặc.

Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm mà nói: “Vệ Phong quả thật là người rất quan trọng, nhưng hôm nay ngươi lại đánh cỏ động rắn, nếu không đuổi ngươi đi thì nhất định sẽ xảy ra phiền phức lớn. Nếu ngươi đuổi hắn đi thì hắn sẽ tìm những cách khác để tiếp cận chúng ta, còn không bằng giữ lại bên người. Bây giờ hãy ngoan ngoãn theo ta quay về, hiểu chưa?”

Trong lòng Tiểu Điệp lập tức lóe qua một tia sáng, nhất thời hiểu được, nín khóc mỉm cười: “Được, nô tì nghe theo tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm: “Sau này cứ giữ nguyên như vậy là được rồi, không cần thay đổi thái độ với hắn vì ta, trái lại sẽ khiến cho hắn nghi ngờ.”

Trở lại phủ Thuần Thân Vương, Giang Tiểu Lâu lập tức gọi Vệ Phong đến. Tiểu Điệp vẫn còn đứng bên cạnh ủ rũ không vui, Giang Tiểu Lâu nói: “Vừa nãy ta nói với ngươi cái gì, còn nhớ không?”

Tiểu Điệp cắn cắn môi, nhìn chằm chằm Vệ Phong không nói một lời.

Vệ Phong lóe mắt lên, vội vàng nói: “Tiểu thư, đều là ta không đúng, đừng trách Tiểu Điệp tỷ tỷ.” Thái độ của hắn tự nhiên ôn hòa, đúng là một thiếu niên mười ba tuổi ngây thơ, trong đôi mắt không mang theo chút tính toán nào.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào trên người Vệ Phong, chăm chú quan sát.

Tiểu Điệp lại không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm, đỏ hồng mắt, đến nửa ngày mới cắn răng nói: “Đều là lỗi của ta, ta nói mà không biết lựa lời.”

Lúc này Giang Tiểu Lâu mới thở phào nhẹ nhõm. Trên mặt lộ ra ý cười.

Trên mặt Vệ Phong lại lộ ra biểu hiện sợ hãi: “Không, không liên quan đến Tiểu Điệp tỷ tỷ, là ta không đúng.”

Biểu hiện của Giang Tiểu Lâu vô cùng ôn hòa nói: “Được rồi, không cần trách tới trách lui nữa, chuyện này cả hai người đều có lỗi, bỏ qua hết đi, sau này đừng nhắc lại nữa."

Tiểu Điệp và Vệ Phong đều đáp lại, Vệ Phong lặng lẽ nhìn Tiểu Điệp một chút, nhưng mà đối phương không hề nhìn hắn. Hắn khẽ mỉm cười, chẳng qua Tiểu Điệp vì Giang Tiểu Lâu mới hòa giải với mình thôi, cũng không phải thật lòng xin lỗi.

Ánh mắt của Giang Tiểu Lâu có vẻ đặt biệt u tĩnh: “Bây giờ thế tử đã gần khỏe hẳn, Vương phi bảo ta phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi thì thế tử sẽ ngã rất nặng, cho nên bà đưa đến rất nhiều lễ vật, ta đã sai người đặt trong lòng của ngươi.”

“Có thể ra sức cho thế tử, Vệ Phong máu chảy đầu rơi cũng không tiếc.” Mặc dù Vệ Phong là đứa nhỏ nhưng khi nói chuyện rất mạch lạc rõ ràng, khiến người ta yêu mến.

Giang Tiểu Lâu hài lòng gật đầu một cái: “Khuya rồi, ngươi quay về nghỉ ngơi đi.”

Vệ Phong cung kính lui ra.

Nhìn theo Vệ Phong rời đi, Tiểu Điệp không kìm được mà thì thầm: “Tiểu thư, Vệ Phong này đúng là thâm tàng bất lộ.”

Giang Tiểu Lâu lại đột nhiên hướng về nàng làm một dấu tay kỳ lạ, thân thể Tiểu Điệp chấn động, Giang Tiểu Lâu liếc mắt về phía cửa sổ, Tiểu Điệp lập tức hiểu ý, Giang Tiểu Lâu liền lớn tiếng oán trách nói: “Sao ngươi vẫn như vậy chứ? Chẳng qua Vệ Phong chỉ là đứa nhỏ, ngươi tính toán như vậy làm gì? Ngươi là người lớn, phải biết được khoan dung, lúc quay về không phải đã hứa với ta sẽ chung sống hòa bình với Vệ Phong sao? Ở sau lưng bình phẩm người khác, quy củ này ai dạy cho ngươi chứ?”

Tiểu Điệp chớp mắt một cái, giọng nói đặc biệt chán ghét: “Vâng, tiểu thư, nô tì hiểu rồi, nể mặt người, nô tì sẽ không đi gây sự với hắn nữa.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu càng trầm tĩnh, làm như vui mừng: “Như vậy mới đúng, đứa bé Vệ Phong này ta rất thích, nếu thế tử khỏi bệnh ta sẽ nói chuyện với An Tiểu Thiều, đem Vệ Phong đưa cho thế tử, làm thư đồng hầu hạ lâu dài. Đi theo thế tử đọc sách học võ, nhất định tương lai của hắn sẽ rất rạng rỡ.”

Tiểu Điệp không thể làm gì khác hơn là phụ họa: “Nô tì không có dị nghị gì, tất cả nghe theo dặn dò của tiểu thư.”

Hai người không tiếp tục nói nữa, Tiểu Điệp đi tới bên cạnh bàn, cúi đầu thu dọn chén trà và bánh ngọt. Qua một lúc lâu Giang Tiểu Lâu mới nói: “Ngươi đi theo ta.”

Tiểu Điệp một đường theo Giang Tiểu Lâu tiến vào bên trong phòng, mới nghe thấy nàng nói: “Lúc nãy có người ở bên ngoài nghe lén, cho nên ta mới nói những lời đó.” 

“Tiểu thư, đây là…” Tiểu Điệp không hiểu nói: “Không lẽ là Vệ Phong hắn…”

Hàng mi dài của Giang Tiểu Lâu chớp chớp: “Hiểu rõ là tốt rồi.”

“Nô tì thật không hiểu, một đứa nhỏ mười ba tuổi sao lại có nhiều tâm tư như vậy. Trước kia nô tì cũng từng nhiều lần thăm dò hắn, nhưng hắn không lộ ra chút sơ sót nào, đúng là khiến người ta cảm thấy sợ.”

Nếu không phải thật sự ngay thẳng, thì chính là diễn xuất quá tốt.

Giang Tiểu Lâu nhẹ thở dài: “Trên đời này người tâm cơ thâm trầm rất nhiều, chúng ta đều có lòng phòng bị trước. Nhưng ai lại nghi ngờ một đứa bé mười ba tuổi chứ. Tiểu Điệp, ở tuổi đó thì ngươi hay làm những gì?”

Tiểu Điệp suy nghĩ một chút: “Nô tì? Khi đó nô tì còn làm tì nữ ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, ngày thường làm những việc nặng như giặt quần áo, không hiểu gì hết. Sau đó đi theo tiểu thư nô tì mới dần dần hiểu chuyện.”

Nến đỏ phát sinh âm thanh lách tách, đôi mắt như lưu ly của Giang Tiểu Lâu lóe qua một tia nghi hoặc: “Đúng vậy, một đứa bé… cho dù có thông minh tuyệt đỉnh, thấu hiểu lòng người, cũng không thể không lộ ra chút sơ hở nào, đây chính là vấn đề ta nghĩ mãi không thông.”

Tai sao hắn có thể hành động kín kẽ như vậy, thậm chí khiến người ta không tìm ra được chút manh mối nào?

Một âm thanh mang ý cười truyền tới: “Nếu dễ dàng bị nàng nhìn thấu như vậy, Tiêu Quan Tuyết còn dám phái hắn tới bên cạnh nàng sao?”

Bên môi Giang Tiểu Lâu không nhịn được mà dẫn lên ý cười, nhìn sang phía của đối phương. Độc Cô Liên Thành từ ngoài cửa đi vào, trong đôi mắt như có ánh lửa lay động: “Tiêu Quan Tuyết cố ý để lại bên cạnh nàng một mầm họa như vậy, không biết khi nào thì bùng nổ, tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ là một gián điệp.”

Giang Tiểu Lâu cười cười không để ý lắm: “không phải là gián điệp thì sẽ là cái gì?”

“Có thể là…” Độc Cô Liên Thành nói tới chỗ này bỗng dừng lại chốc lát, hỏi sang vấn đề khác: “Từ khi nào thì nàng bắt đầu nghi ngờ hắn?”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Từ khi Khánh Vương đột nhiên trúng phong. Không sai, một đứa nhỏ chói mắt như vậy dẫn đến nam nhân thèm muốn cũng là bình thường, chỉ là trùng hợp rơi vào trong tay thiếp và An Tiểu Thiều, lại còn do Tương Trạch Vũ và Ngô Tử Đô dẫn dắt ra. Hai người này đều là kẻ thù của thiếp, dựa theo tính cách của thiếp, cho dù An Tiểu Thiều không lên tiếng thì thiếp cũng nhất định sẽ giữ lại đứa nhỏ này. Tiêu Quan Tuyết lợi dụng lòng thông cảm của Tiểu Thiều mà đưa hắn vào Khánh Vương phủ, Khánh Vương bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, càng không để ý đến luân thường… Xưa nay sức khỏe của Khánh Vương rất tốt, sao lại đột nhiên trúng phong? Có rất nhiều sự trùng hợp xuất hiện, khiến thiếp không thể không nghi ngờ, cho dù thiếu niên này thông minh tuyệt đỉnh, không có một kẽ hở, thiếp cũng nhất định phải tìm ra rốt cuộc là hắn bất ổn chỗ nào.”

Tiểu Điệp nhìn thấy tiểu thư và Vương gia nói chuyện, nhẹ nhàng nở nụ cười liền lui ra.

Giang Tiểu Lâu đứng lên chuẩn bị cởi trâm cài tóc xuống, bất cẩn chân dẫm vào gấu váy té ngã về phía trước. Độc Cô Liên Thành vững vàng ôm lấy nàng, cây trâm hải đường liền rơi xuống đất, mái tóc dài xõa ra. Trong lúc vô tình tay nàng đặt ngay trên ngực hắn, cảm giác được trái tim đang ầm ầm nhảy lên.

Ánh nến nhu hòa rơi vào trên mặt nàng, nàng không khỏi đỏ bừng mặt, nụ cười nhẹ nhàng mở ra, so với hoa càng kiều diễm hơn.

Nhịp tim của hắn lại càng đập nhanh, từng tia ôn nhu dịu dàng tỏa ra không thể che giấu được, thuận lợi ôm sát nàng vào lòng, trong đôi mắt như tỏa ra hào quang: “Những chuyện buồn phiền đó đừng nghĩ nữa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.