Vệ Phong bị thương nặng, một đường xông vào phủ Tiêu Quan Tuyết. Tiêu Quan Tuyết không khỏi trầm mặt xuống: “Thất bại rồi.”
Vệ Phong cắm chủy thủ vào mặt bàn, lạnh lùng nói: “Đúng, thất bại rồi.”
Tiêu Quan Tuyết cười lạnh một tiếng: “Đúng là vô dụng, lúc trước còn rất chắc chắn, cái gì mà chưa bao giờ thất bại.”
Vệ Phong bỗng nghiên đầu lên, hung hăn nhìn Tiêu Quan Tuyết, giờ khắc này trên người hắn đã trúng ba viên đinh sắc, máu đen không ngừng chảy xuống, khiến hắn trông rất chật vật. Hắn biết trên đinh sắt có độc, có thể chống đỡ được đến lúc này đã là rất khó khăn. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Quan Tuyết, cười gằn: “Ta thất bại, không phải vì ta vô dụng, mà vì có người bán đứng ta.”
“Không lẽ ngươi cho là ta tiết lộ tin tức cho Giang Tiểu Lâu?” Tiêu Quan Tuyết không hiểu rõ mà nói.
“Rõ ràng Độc Cô Liên Thành và Giang Tiểu Lâu đã hùa nhau chơi ta một vố. Ba viên đinh sắt này chính là lễ vật bọn họ tặng ta, mà chuyện này… ngoại trừ hai chúng ta ra không có ai biết được.” Vệ Phong cười lạnh tiến lên một bước.
“Bệnh đa nghi của Giang Tiểu Lâu rất nặng, ả nghi ngờ ngươi cũng không có gì lạ.”
“Không, không thể nào, gương mặt và thân thể này của ta chưa từng khiến cho bất cứ ai nghi ngờ. Ngoại trừ chuyện này, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của A Tuyên.” Dòng máu đen đang chầm chậm chảy không ngừng, Vệ Phong biết thời gian mình còn tỉnh táo không nhiều, cơ hội duy nhất đang ở ngay trước mắt.
“Ngươi đùa cái gì vậy?” Tiêu Quan Tuyết làm như đang nghe phải chuyện hoang đường nhất trên đời.
Xưa nay hắn đa mưu túc trí, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một kẻ điên, hoặc có thể nói là… Bùi Huyền Ca này đúng là điên hơn hắn nhiều.
Tiêu Quan Tuyết là người lý trí tỉnh táo, nhưng bây giờ Bùi Huyền Ca hoàn toàn không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa.
“Rõ ràng ngươi lo sợ A Tuyên cướp lấy hết hào quang ở trước mặt Thái tử, cho nên ngươi mới mượn tay Giang Tiểu Lâu giết hắn. Ngươi tìm tới ta nói là muốn báo thù cho A Tuyên, thực tế là muốn mượn tay ta giết chết Giang Tiểu Lâu mà thôi, không, phải nói là ngươi muốn diệt trừ mầm họa là ta, vì ngươi sợ ta phát hiện ra âm mưu của ngươi, cho nên ngươi mới cố ý tiết lộ bí mật này.”
Lúc hắn nói lời này, biểu hiện đã trở nên nhăn nhó vặn vẹo, đặc biệt khủng bố.
Tiêu Quan Tuyết không sợ bất cứ người nào, nhưng Vệ Phong lại không phải là người, hắn là một con quái vật, một con quái vật mà ông trời tạo ra. Con quái vật này luôn luôn trẻ trung, mãi mãi không già yếu, người duy nhất có thể tiết lộ bí mật của hắn chính là Tiêu Quan Tuyết. Hắn không tin bản thân bị vạch trần là do Giang Tiểu Lâu đa nghi, mà lại nghĩ rằng mọi chuyện đều là âm mưu của Tiêu Quan Tuyết.
Tiêu Quan Tuyết thà lựa chọn một kẻ địch đáng sợ cũng không muốn nói chuyện với kẻ điên. Vì người bình thường không thể hiểu được trong đầu kẻ điên đang suy nghĩ gì, một khắc trước họ là bằng hữu, một khắc sau đã có thể biến thành tử địch.
Trong mắt Vệ Phong lộ ra vẻ lạnh lùng: “Bây giờ ta đã trúng kịch độc, không sống được bao lâu, nhưng Tiêu Quan Tuyết ngươi cũng đừng nên đắc ý, ta đến là để kéo ngươi đi theo.” Nói xong hắn đột nhiên rút ra một thanh trường kiến, ánh hào quang lập lòe khiến người ta chói mắt.
Tiêu Quan Tuyết khẽ mỉm cười: “Vậy thì phải xem bản lãnh của ngươi.”
Vừa dứt lời, mười mấy tên ám vệ bên cạnh hắn lập tức nhào về phía Vệ Phong, những người này đều là tinh anh lấy một địch trăm, cũng là sức mạnh quan trọng nhất bên người Tiêu Quan Tuyết.
Nhưng Vệ Phong chỉ cười lạnh, bộ dáng yếu ớt nhỏ bé đó nhảy vào giữa đám ám vệ.
Ánh kiếm của hắn như chớp giật, kiếm khí quét ra khắp nơi.
Tiêu Quan Tuyết nhíu mày, hắn biết Vệ Phong là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng không ngờ hắn lại mạnh đến mức này.
Trường kiếm của Vệ Phong xuyên qua yết hầu một tên ám vệ, trực tiếp hướng về phía sau đâm thẳng vào tim của một tên định đánh lén hắn, động tác nhanh lẹ dứt khoát, nhanh đến mức làm cho lòng người hoảng sợ.
Tiêu Quan Tuyết không chút biến sắc cười gằn, tay trái nhẹ nhàng nhúc nhích một bình hoa, cả người liền lập tức lui vào trong mật thất. Nhận ra được Tử y hầu có hành động lạ, Vệ Phong cong môi lên, ngay trong nháy mắt khi mật thất sắp đóng lại, hắn đã co người lại lăn vào.
Còn lại ba tên ám vệ ngơ ngác nhìn nhau, quả thật là Vệ Phong đã lăn vào. Khi người hắn co lại thành một khối, kích cỡ chỉ như một đứa trẻ con. Võ công kỳ dị như vậy bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ kinh hãi.
Trong mật thất là tầng tầng cạm bẫy, dĩ nhiên Tiêu Quan Tuyết sẽ không dễ dàng để cho Vệ Phong tìm được, nhưng trên đường chạy trốn hắn lại mấy lần suýt bị Vệ Phong đuổi kịp. Rõ ràng Vệ Phong đã sắp chết, nhưng vẫn cứ liều mạng đuổi theo hắn như kẻ điên. Trên người Tiêu Quan Tuyết trúng đầy vết thương, cả đời hắn đắc ý, chưa bao giờ có lúc chật vật như vậy. Nhược điểm duy nhất của Tiêu Quan Tuyết là không biết võ công, cho dù trong mật thất này bố trì cao thủ dày đặc, cũng đều không còn một ai sống sót dưới kiếm của Vệ Phong. Khi tên hộ vệ cuối cùng chết dưới kiếm, bước chân của Tiêu Quan Tuyết lảo đảo một cái, ngã nhào trên đất.
Vệ Phong cười đắc ý, trường kiếm đẫm máu vung cao, ngay thời khắc chuẩn bị chém xuống đầu Tiêu Quan Tuyết thì đôi mắt của hắn đột nhiên trừng lớn, cả người cứng đơ như hóa đá.
Vẻ mặt Tiêu Quan Tuyết không thay đổi, lạnh lùng nói: “Độc của ngươi phát tát rồi.”
Cả người Tiêu Quan Tuyết đẫm máu, toàn thân biến thành một màu đen. Hắn lạnh lùng nhìn Vệ Phong, nụ cười càng ngày càng sâu.
Cuối cùng ông trời vẫn ưu ái hắn, người như hắn sao lại chết trong một trò chơi được. Cho dù là Vệ Phong hay Giang Tiểu Lâu, bọn họ đều là đồ chơi trong tay mình thôi. Ha, thật buồn cười.
Vệ Phong nắm chặt trường kiếm, muốn rách cả mi mắt: “Ta không cam lòng, ta không cam lòng, tại sao, tại sao?”
Hắn nói như vậy, sau đó nuốt một cái, rồi ngã rầm xuống đất.
Tiêu Quan Tuyết chật vật đứng lên, đi đến bên cạnh Vệ Phong, âm thanh mang theo trào phúng vô hạn: “Ngay cả nguyên nhân mình trúng mai phục cũng không biết, người ta đã sớm tính toán rồi, đinh sắt đả thương ngươi chẳng những có kịch độc, còn có tác dụng mê hồn, cái bọn họ muốn chính là khiến ngươi mất đi khống chế, phát điên, đúng là vô dụng.”
“Người thắng mãi mãi cũng chỉ có một mình ta.” Hắn cười lên, tựa vào vách tường từng bước một lần ra ngoài.
Cửa mật thất lần thứ hai mở ra, ngay khi tia sáng vừa truyền vào bên trong thì một đạo hàn quang bay vèo đến cắm ngay ngực trái Tiêu Quan Tuyết. Phù một cái, mũi tên đâm sâu vào máu thịt, hắn kinh hoảng phẫn nộ quát to: “Là kẻ nào?”
Tiêu Quan Tuyết trợn to mắt, nhìn người đang từ từ đi đến: “Cố Lưu Niên, thì ra là ngươi.”
Cố Lưu Niên hơi mỉm cười nói: “Không sai, chính là ta.”
“Sao ngươi vào được?”
“Dĩ nhiên là đi theo Vệ Phong, còn phải cảm tạ cơn điên của hắn, nếu không nhờ hắn mở đường thì những ám vệ bên cạnh ngươi làm sao được diệt trừ như vậy.”
Tiêu Quan Tuyết cười lạnh một tiếng: “Cố Lưu Niên, ngươi giết ta thì làm sao ăn nói với hoàng thượng chứ?”
“Ngươi cho rằng… không được bệ hạ cho phép thì ta sẽ làm như vậy sao?”
“Ha, thì ra ngươi cũng là kẻ ở sau lưng châm dầu vào lửa. Nhưng mà, cho dù ngươi lấy được mạng ta, cũng mãi mãi không chiếm được mỹ nhân.” Trái tim của hắn giờ khắc này đã bị mũi tên đâm thủng, nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn mang đầy ý trào phúng như trước kia.
Cố Lưu Niên nhìn hắn, ý cười từ từ biến mất: “Cái này thì chưa chắc.”
Tiêu Quan Tuyết bắt đầu nôn ra từng ngụm máu, nhưng nụ cười trên mặt vẫn đắc ý như cũ: “Thật là ngu ngốc.”
“Chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết.” Tiêu Quan Tuyết đột nhiên cười lớn, nụ cười vô cùng đắc ý.
Cố Lưu Niên, ngươi mãi mãi cũng không chiếm được Giang Tiểu Lâu. So với người kia, ngươi chỉ là con chó mãi mãi theo đuôi gặm xương mà thôi. Còn tưởng là mình đang lợi dụng người khác sao, còn chưa biết là bản thân mình bị người ta lợi dụng đến mức nào nữa.
Ngu xuẩn, đúng là rất ngu xuẩn.
Dường như bị lời nguyền rủa này chọc cho tức giận, biểu hiện của Cố Lưu Niên vô cùng âm trầm: “Lóc thị của hắn ra đem cho chó ăn.”
Nụ cười của Tiêu Quan Tuyết càng sâu: “Ngươi cho rằng ta chết rồi thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Không, sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Gương mặt anh tuấn của Cố Lưu Niên mang theo ý cười: “Hầu gia, bệ hạ đã không còn tin tưởng ngươi nữa, không lẽ ngươi không nhận ra? Ngươi đã đắc tội quá nhiều người, ta chỉ là tiễn ngươi sớm lên đường mà thôi.”
Trên mặt Tiêu Quan Tuyết lộ ra ý cười vô cùng châm biếm, hắn biết Cố Lưu Niên hiểu sai ý của mình, nhưng hắn không định giải thích, cuối cùng có một ngày đối phương sẽ hiểu mình đang nói gì, tới khi đó… chỉ sợ là hắn sẽ uổng công vô ích mà thôi.
Nét cười của hắn vô cùng vui sướng, không hề giống một người sắp chết. Cả đời này hắn sống như một trò đùa, cho dù là Giang Tiểu Lâu, Cố Lưu Niên hay Độc Cô Liên Thành, hắn hy vọng nhìn thấy bọn họ đấu đá lẫn nhau đến chết, hiện giờ ván cờ này càng chơi càng lớn, không ai có thể dừng lại, kết cục nhất định sẽ rất đặc sắc…
Chớp mắt, một thanh chủy thủ đâm thẳng vào cổ họng hắn, trước mắt là nụ cười nhàn nhạt của Cố Lưu Niên: “Ta nhất định sẽ là người cười đến cuối cùng, nhưng đáng tiếc… ngươi không nhìn thấy.”
Phủ Thuần Thân Vương.
Sau khi trải qua mọi chuyện, Tiểu Điệp mới biết Sở Hán chỉ đang liên thủ với Giang Tiểu Lâu mà diễn một vở kịch để ép Vệ Phong hiện nguyên hình, Tiểu Điệp cảm thấy áy này, cả nửa ngày không nói một câu.
Sở Hán cười ha ha, vỗ vai nàng nói: “Tuy rằng ta hơi khờ nhưng cũng không ngu, tiểu tử kia tuy là xinh đẹp vô cùng nhưng ta chưa đến mức bị sắc đẹp mê hoặc, Tiểu Điệp, muội coi thường ta quá.”
Gương mặt của Tiểu Điệp đỏ bừng lên, ngượng nghịu không lên tiếng.
Giang Tiểu Lâu xa xa nhìn thấy cảnh này, bất giác mỉm cười: “Có lẽ lần này Tiểu Điệp sẽ đạt thành tâm nguyện.”
Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Chỉ sợ là chưa chắc.”
“Tại sao?”
“Vì trong lòng Sở Hán chỉ có Ly Tuyết Ngưng, nàng cũng rất rõ điểm này.”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn hắn: “Tại sao dường như chàng có vẻ biết nhiều hơn thiếp vậy?”
“Hôm nay nàng hỏi tại sao hơi nhiều đó.” Độc Cô Liên Thành cười nói: “Một nam tử nếu thật lòng thích một cô nương thì sẽ không thể thoải mái mà vỗ vai người ta được.”
Giang Tiểu Lâu tinh tế suy nghĩ một chút, trước kia Sở Hán đối xử với Ly Tuyết Ngưng thì cứ như thờ phụng thần linh, đừng nói là vỗ vai nàng, chỉ đứng xa xa mà nhìn thôi cũng đỏ mặt tới mang tai, cảm thấy mãn nguyện. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi tiếc nuối: “Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, xem ra Tiểu Điệp đành phải uổng công một trận rồi.”
Độc Cô Liên Thành hôn lên tóc nàng, vẻ mặt ôn nhu: “Không hẳn, cho dù là một khối băng lạnh, nàng ôm nó trước ngực hàng ngày, cuối cùng sẽ có lúc nở hoa.”
Giang Tiểu Lâu bất giác nhớ tới gì đó, trên mặt cũng đỏ ửng.
Thời gian sau đó, tựa hồ Độc Cô Liên Thành rất bận, hắn quay về là khi Giang Tiểu Lâu đã ngủ say, mà khi hắn rời đi nàng còn chưa thức dậy.
Giang Tiểu Lâu phát giác có gì không đúng, nàng hỏi Tiểu Điệp: “Thời gian này Vương gia rất bận sao?”
“Vâng tiểu thư, mỗi ngày Vương gia đều ra cửa từ sáng sớm, nô tì từng phái người theo dõi nhưng hộ vệ bên người Vương gia đều là cao thủ tuyệt đỉnh, lập tức bị họ phát hiện ra, cho nên nô tì cũng không biết…”
Giang Tiểu Lâu trầm ngâm chốc lát: “Trong triều hình như cũng không có đại sự gì… nhưng mà… có lẽ là do ta không để ý.”
Sở Hán đi vào bẩm báo: “Tiểu thư, ngoài cửa có khách đến.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày: “Là ai?”
“Cố Lưu Niên, Cố công tử.”
Lần nữa nghe được cái tên này, Giang Tiểu Lâu càng nhíu mày chặt hơn: “Mời hắn đến phòng khách đi.”
Cố Lưu Niên được dẫn vào phòng khách, Giang Tiểu Lâu đã ngồi ở vị trí chủ nhà chờ hắn. Hắn khẽ mỉm cười, đi lên phía trước nói: “Vương phi, đã lâu không gặp.”
Hai chữ Vương phi như mang theo trào phúng, Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, đôi mắt óng ánh vẫn lấp lánh như trước. Không, nàng càng xinh đẹp hơn trước, như một đóa mẫu đơn được chở che cẩn thận rốt cuộc đã nở bung rực rỡ.
Chuyện phu thê xa cách mà hắn mong chờ không xảy ra, nghĩ thế nào cũng thấy trong lòng cay cay.
Cố Lưu Niên phát hiện nhịp tim của mình như lỗi nhịp, cố dùng nụ cười lạnh nhạt che giấu sự tức giận trong lòng: “Tại sao lại nhìn ta như vậy, không hoan nghênh ta đến sao?”
Biểu hiện của Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, cười nhẹ nói: “Cố công tử bận rộn công vụ, vừa phải nhanh chóng diệt trừ dư đảng của Thái tử, lại phải liền tay thu vén gia sản của Tiêu Quan Tuyết, sao lại rảnh rỗi chạy đến chỗ của ta?”
Cố Lưu Niên nở nụ cười, trực tiếp ngồi xuống ghế, biểu hiện ung dung tự nhiên: “Sau khi diệt trừ Tiêu Quan Tuyết, tựa hồ như nàng không thấy hứng thú gì với bên ngoài nữa.”
Giang Tiểu Lâu im lặng cúi mắt xuống, ý cười rất nhạt: “Đại thù đã báo, tâm nguyện đã xong, dĩ nhiên ta phải làm tốt bổn phận của mình.”
Sắc mặt Cố Lưu Niên khẽ thay đổi, chợt cười lạnh nói: “Ta không ngờ nàng lại là nữ nhân dung tục như vậy.”
Giang Tiểu Lâu nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi thơm mát lạnh ngập tràn trong miệng, vẻ mặt nàng không chút thay đổi: “Hôm nay Cố công tử đến đây, có phải có việc quan trọng cần nói?”
“Ta đến đưa thiệp mời cho nàng.” Cố Lưu Niên hít sâu một hơi trả lời.
“Hả, Cố công tử có chuyện vui sao?”
Một tấm thiệp hồng mạ vàng được đưa đến trước mặt Giang Tiểu Lâu, nàng mở ra đọc, bất giác mỉm cười: “Hoa Dương công chúa chọn ngươi làm Phò mã, chúc mừng Cố công tử, đây đúng là chuyện tốt vô cùng.”
Cố Lưu Niên chăm chú nhìn nàng, trong mắt có vẻ sốt sắng: “Trước kia ta không có hứng thú gì với công chúa, chỉ là bạn cũ đã chọn được chỗ quyền quý, ta cũng không thể quá lạc hậu, nàng nói đúng không?”
Ánh mắt của hắn không chớp mà nhìn Giang Tiểu Lâu, hiển nhiên là còn có nhiều tâm tư.
Trong mắt Cố Lưu Niên, Giang Tiểu Lâu chẳng qua là vì vị trí Vương phi mới gả cho Độc Cô Liên Thành, có thể thấy được hắn chưa bao giờ hiểu nàng. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Vị trí Phò mã không biết có bao nhiêu người mong mà không được, nếu Cố công tử đã có được vinh dự này thì ta xin chúc ngài và công chúa bạc đầu giai lão, trăm năm hòa hợp.”
Cố Lưu Niên nghe được bốn chữ “trăm năm hòa hợp” kia, đôi mắt anh tuấn không tự chủ được mà lập lòe một cái, trong đáy mắt có một loại ánh sáng quỷ quyệt, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.
Phảng phất tất cả u tối và đố kỵ trong nội tâm hắn đều được phát ra.
Bất kể hắn cố gắng kềm chế thế nào, thì việc người mình yêu thương bị cướp đi… đều không phải là việc gì vui vẻ.