Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 65-1: Gặp lại Tần Tư (1)



Từ thư phòng của Tạ Liên Thành trở về Họa Lâu, Tiểu Điệp vẫn còn sợ hãi: “Tiểu thư, ánh mắt tứ tiểu thư thật là đáng sợ.”

Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Nha đầu nhát gan, thật không có tương lai.”

Vừa dứt lời, nàng đã nhìn thấy cuối hành lang lộ ra một chiếc hài thêu.

Giang Tiểu Lâu mỉm cười hướng về Tiểu Điệp vẫy tay, sau đó thì thầm mấy cây, chỉ vào đôi hài đó. Tiểu Điệp nở nụ cười gian xảo, lĩnh mệnh mà đi, Giang Tiểu Lâu thì đi vào phòng.

Sau nửa canh giờ, Tiểu Điệp tươi cười đi vào nói: “Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

“Đi gọi nha đầu kia đến đây.”

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Điệp dẫn Tinh Tinh đi vào, Tinh Tinh lập tức cười nói: “Nô tì ra mắt tiểu thư.”

Ngày thường miệng lưỡi Tinh Tinh như được bôi mật, tay chân nhanh nhẹn, ở trong viện này rất thoải mái, ở trước mặt Giang Tiểu Lâu cũng có mấy phần thể diện. Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, cũng không bảo nàng đứng lên, chỉ ngồi chậm rãi uống trà, dáng vẻ suy tư, mãi đến khi uống được nửa chén trà mới nhẹ nhàng đặt xuống, nói: “Trói lại.”

Trong lòng Tinh Tinh trầm xuống, không dám tin nói: “Tiểu thư, người làm gì vậy, nô tì không biết đã làm sai chuyện gì…”

Tiểu Điệp vung tay lên, lập tức có bốn ma ma to khỏe tiến lên trói Tinh Tinh lại, Tinh Tinh biết chuyện không ổn, thất kinh: “Tiểu thư, người muốn trừng phạt nô tì cũng phải có lý do chứ?”

Nụ cười Giang Tiểu Lâu như cũ, nhưng là như một hồ nước đóng băng không có chút ấm áp nào: “Tinh Tinh, từ khi vào viện của ta, ta xem ngươi như người của mình, tại sao lại dám phản bội ta, thật khiến ta quá đau lòng.”

Tuy giọng điệu Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, từng câu từng chữ như đâm vào lòng người, Tinh Tinh vốn dĩ làm chuyện khuất tất, trong lòng không yên, trong tình huống này chỉ có thể liều chết không nhận, lập tức hô to: “Nô tì bị oan, nô tì bị oan. Tiểu thư, nô tì vẫn một lòng trung thành, chăm chỉ chịu khó, người đừng nên nghe lời người khác gièm pha mà đối xử với nô tì như vậy.”

Tiểu Điệp hận nhất là kẻ xảo trá thế này, không khỏi hung hăng bước lên cho nàng một bạt tai, nặng nề nói: “Tiểu thư tốt với ngươi như vậy, cho dù ngươi không tuyệt đối trung thành, cũng không nên mưu hại tiểu thư. Nha đầu ở cùng phòng với ngươi nói nửa đêm ngươi toàn lẻn đi, gần đây có phải mỗi canh ba ngươi đều mặc áo trắng giả thần giả quỷ khắp nơi không?”

Trong lòng Tinh Tinh cực kỳ kinh hoàng, từ khi tam tiểu thư bị dội máu gà nàng liền cảnh giác, ai ngờ đối phương thật sự đã điều tra việc này, lập tức mặt tái mét, quyết tâm liều một phen: “Tiểu thư nghi ngờ nô tì, thì ra là vì việc này, từ nhỏ nô tì có chứng mộng du, hay chạy ra ngoài, nếu tiểu thư không tin có thể hỏi các ma ma giữ cửa, xem nô tì có nói dối không.”

Nàng dám nói vậy dĩ nhiên là đã có thông đồng với ma ma giữ cửa, trong lòng Tiểu Điệp oán giận nha đầu này chết không hối cải, lại còn nói là có chứng mộng du, như vậy cũng nghĩ ra được, tức giận nói:”Tiểu thư, nhất định là nha đầu này nói dối.”

Không ngờ Giang Tiểu Lâu cười nói: “À, thì ra là chứng mộng du, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ mà lại bị chứng bệnh này, nhất định rất khổ sở, xem ra tiểu thư như ta đúng là thiếu sót, trách lầm ngươi rồi.”

Tinh Tinh cho rằng đã bình an qua ải, vô liêm sỉ nói: “Tiểu thư quá lời, xưa nay nô tì một lòng vì chủ nhân, chỉ cầu chủ nhân không vứt bỏ nô tì là tốt rồi.”

Tiểu Điệp cuống lên nói: “Tiểu thư, sao người lại tin nha đầu này?”

Nụ cười Giang Tiểu Lâu như gió xuân ấm áp, thấm vào ruột gan: “Tiểu Điệp, nói gì kỳ vậy, xưa nay Tinh Tinh làm việc kỹ lưỡng, ta cũng thấy rõ, chuyện ngày hôm qua ta nghĩ chỉ là hiểu lầm thôi.”

Tiểu Điệp gấp đến độ không chịu được, đỏ mắt nói: “Tiểu thư, người…” trong lòng nàng không khỏi lo lắng, rốt cuộc tiểu thư vẫn mềm lòng, nói vài câu là đã tin lời nhà đầu này.

Trong lúc còn chưa cho phép nàng đứng lên, Tinh Tinh lại vui vẻ ngồi dậy, cười hì hì nói: “Tiểu thư, người quả là huệ chất lan tâm, thông minh cơ trí, nô tì nhất định sẽ cố gắng hầu hạ, nô tì xin lui ra trước.”

Không được chủ nhân cho phép, nàng dám tự động đứng dậy lui ra, đúng là to gan làm càng, có lẽ là do mình quá ôn hòa, khiến nàng thừa cơ làm tới, không nể mặt, đúng là không biết sống chết. Giang Tiểu Lâu biết rõ điểm này nhưng mặt không biến sắc.

Tinh Tinh còn chưa đi tới cửa, đã bị bốn ma ma ngăn lại, nàng kinh hãi quay đầu nói: “Tiểu thư, không phải người đã tha thứ cho nô tì sao?”

“Dĩ nhiên rồi, ngươi không có lỗi cần gì phải tha thứ.” Giọng điệu Giang Tiểu Lâu nhàn nhã, đôi mắt đen như ngọc, lóa lên ánh sáng lạnh buốt: “Chỉ là có bệnh phải chữa, chứng mộng du không phải bệnh nhẹ, trước kia ta ở chỗ Ngô tiên sinh học được một phương thuốc, chuyện trị chứng mộng du, hôm nay sẽ cho ngươi thử một lần, cũng không uổng phí lòng trung thành của ngươi dành cho ta.”

Tinh Tinh nhạy bén phát giác có gì không đúng, vội nói: “Tiểu thư, không cần, không cần, nô tì tự đi khám đại phu là được, không dám làm phiền người…”

Tiểu Điệp ra hiệu cho bốn ma ma giữ Tinh Tinh lại, Tiểu Lâu nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Điệp, chuẩn bị xong hết chưa, bệnh này không thể kéo dài, phải cố gắng chữa.”

Tiểu Điệp vui mừng, lanh lảnh đáp một tiếng, lập tức lệnh cho bốn ma ma trói tay chân Tinh Tinh lại, bốn ma ma này không phải người của Tạ phủ, mà do Giang Tiểu Lâu mua từ bên ngoài vào, dĩ nhiên hoàn toàn nghe lệnh của nàng. Tinh Tinh kinh hãi không ngớt, vừa muốn mở miệng đã bị một cái khăn bịt lại, một ma ma cầm một cái móc sắt lấy một con rắn thật dài trong bao tải ra, sau đó trước sự kinh hãi của Tinh Tinh, thả con rắn vào trong cổ áo nàng, tiếp theo lại dùng móc sắt đánh vào người Tinh Tinh.

Con rắn kìa vì bị đánh đau nên chạy loạn khắp người Tinh Tinh, thỉnh thoảng cắn một cái, khiến nàng da thịt bong tróc, máu me bê bết. Tinh Tinh liều mạng giãy dụa, vặn vẹo trên đất, muốn đè chết con rắn, nhưng động tác của nàng cho dù nhanh đến mấy cũng không bằng con rắn, không khỏi đau đến thấu tim, khóc lóc xin tha.

Bốn ma ma đó cho dù kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi bị thủ đoạn của Giang Tiểu Lâu làm cho sợ tái mặt.

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn Tinh Tinh, kẻ mềm yếu mãi mãi sẽ bị bắt nạt, mình không có lòng hại người, đối phương vẫn không chịu ngồi yên, nàng chỉ đành phải đưa lễ vật đáp trả. Có qua có lại mới thú vị.

“Dừng lại cái đã.” Sau khoảng thời gian uống một chung trà, Tinh Tinh gần như ngất đi, Giang Tiểu Lâu mới nhàn nhạt mở miệng.

Một ma ma tiến lên dùng móc sắt câu con rắn trên người Tinh Tinh ra, tạm thời bỏ vào bao. Tinh Tinh thoi thóp nằm trên đất, vô cùng sợ hãi, bi thảm xin tha: “Tiểu thư, nô tì biết sai rồi, xin tiểu thư hạ thủ lưu tình.”

Giang Tiểu Lâu cười: “Khỏi bệnh rồi sao?”

Tinh Tinh tràn ngập sợ hãi, nàng không ngờ người dễ bị gạt như Giang Tiểu Lâu lại độc ác như vậy, lập tức dập đầu không ngừng: “Nô tì biết sai rồi, nô tì không có bệnh, là nô tì nói dối.”

Giang Tiểu Lâu không chút biến sắc nói: “Ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, nếu có nửa câu gian dối…con rắn lúc nãy không có độc, chẳng qua chỉ là ngươi bị thương da thịt, nếu bệnh ngươi chưa chữa khỏi, ta liền đổi thành Thất Bộ xà, chắc chắn sẽ có tác dụng hơn. Rắn ăn thịt của ngươi, ta sẽ lấy nó nấu thành canh, ngươi uống vào mới đúng là đại bổ.”

Chẳng phải là ăn thịt chính mình sao? Mặt mày Tinh Tinh tái mét, cả người run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy vết thương đang đau thấu tim: “Nô tì biết sai rồi, nô tì biết cái gì sẽ nói hết cái đó.”

“Mỗi đêm canh ba ngươi đi đâu?”

“Nô tì…” Tinh Tinh ấp úng, mở mắt lại nhìn thấy con vật đang nhúc nhích trong bao, nhất thời sợ hãi, lập tức nói “Nô tì…” nhưng lại ngập ngừng không nói tiếp.

“À, thì ra ngươi chê món rắn không đủ ngon, thật là hay lắm.” Giang Tiểu Lâu cười, trong khóe mắt lóe ra tia trào phúng.

Tinh Tinh run rẩy vội nói: “Nô tì biết sai, là tam tiểu thư bảo nô tì giả làm ma…”

Giang Tiểu Lâu cười gằn nói: “Ngươi đúng là một nha đầu ngoan, chăm chỉ làm việc.”

Tinh Tinh cố nén sợ hãi nói: “Dạ, tam tiểu thư hứa cho nô tì một trăm lượng bạc.”

Lúc đó Tinh Tinh rất lo lắng, cuối cùng không nhịn được mà đồng ý, nhưng nàng không thể ngờ Giang Tiểu Lâu không bị đuổi đi, lập tức đi tìm ma ma giữ cửa trao đổi khẩu cung, tìm mọi cách bày mưu lập kế. Cái gọi là chứng mộng du, đổi lại người khác thì có thể không tin, nhưng loại chủ tử hiền lành như Giang Tiểu Lâu thì rất dễ gạt. Vạn lần không ngờ tới thủ đoạn của nàng như sấm sét, chỉ vài câu đơn giản đã ép mình đến không còn đường lui, nàng sợ hãi bất an dập đầu liên tục: “Nô tì biết sai, cầu tiểu thư nể tình nô tì phạm lỗi lần đầu, tha mạng cho nô tì.”

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nở nụ cười, như một đóa hoa nở rộ, trắng trong thanh diễm: “Phải rồi, ta rất muốn tha cho ngươi…”

Nàng giống như tự lẩm bẩm, lại giống như đang nói với người khác. Lúc này, có người đi vào bẩm báo: “Giang tiểu thư, lão gia mời người đến phòng khách.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tinh Tinh một chút, nhàn nhạt nói: “Bây giờ là cơ hội ngươi thể hiện lòng trung thành, ta nghĩ, ngươi nên tự biết phải làm thế nào.”

Tinh Tinh cúi đầu, không kềm được hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Dạ.”

Đến đại sảnh, Tạ Khang Hà mặt lạnh như sương ngồi đó, Vương Bảo Trân bên cạnh ôn nhu khuyên nhủ, mấy người Tạ Nguyệt, Tạ Nhu lặng lẽ không nói, Tạ Du ôn nhu yếu ớt ở bên cạnh, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

Giang Tiểu Lâu tiến lên hành lễ: “Tạ bá phụ, người đã về.”

Tạ Khang Hà nhìn thấy nàng mới thu lại vẻ tức giận, ôn hòa nói: “Tiểu Lâu, ngồi xuống đi.”

Ánh mắt Tạ Du mang theo tâm tư không rõ, đến khi Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, nàng lập tức xoay mặt đi chỗ khác.

Tạ Khang Hà nhìn Tạ Du lạnh lùng: “Du Nhi, con đã biết sai chưa?”

Trong lòng Tạ Du run lên, cắn môi, nước mắt lã chã rơi.

Vương Bảo Trân vội vàng nói: “Lão gia, tứ tiểu thư đã biết sai rồi, ông cũng đừng quá…”

Tạ Khang Hà nghiêm nghị nói: “Thân nó là tứ tiểu thư trong phủ, nha đầu ma ma bên người làm ra chuyện như vậy, người ngoài biết được sẽ nói nhà ta không biết quản giáo nữ nhi, vô cớ làm hỏng danh tiếng, vốn phải trừng phạt thật nặng, nhưng ta cũng nghĩ tình con không biết chuyện, phạt con cấm túc một tháng, những chuyện khác tạm ghi lại, sau này sẽ phạt, con có phục không?”

Ánh mắt Vương Bảo Trân lóe lên, ôn nhu khuyên nhủ: “Lão gia, tứ tiểu thư dù sao cũng là một cô nương, cấm túc một tháng nghe không hay…”

Đâu chỉ là nghe không hay, truyền ra ngoài người ta sẽ cho rằng nàng đã phạm lỗi lớn, cho nên phải đóng cửa không ra. Đối với Tạ Khang Hà mà nói đó là trừng phạt rất nặng. Trên mặt Tạ Du cực kỳ hổ thẹn, ánh mắt tha thiết cảm động: “Phụ thân nói đúng, con gái xin nghe.”

Thực tế đây là chuyện nhà họ Tạ, Giang Tiểu Lâu không muốn tham dự vào, nhưng Tạ Khang Hà kiên trì cho rằng, nàng là một thành viên trong nhà, nhất định phải tham gia vào mọi chuyện.

Chờ xong chuyện này, Giang Tiểu Lâu chủ động đứng dậy, hướng về Tạ Khang Hà nói: “Tạ bá phụ, hôm nay người đã trở về, Tiểu Lâu cũng muốn chính thức cáo từ.”

Tạ Khang Hà ngẩn ra, lập tứng đứng lên kinh ngạc nói: “Tiểu Lâu, sao lại như vậy, ta vừa mới về thôi mà, có phải có chỗ nào không chu đáo?”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu thoáng thả lỏng, miễn cưỡng cười: “Bá phụ, không liên quan đến ai hết, chỉ là Tiểu Lâu không thểở lại được.”

Sắc mặt Tạ Khang Hà vô cùng khó coi, ánh mắt hắn như dao nhọn xẹt qua từng người, giờ khắc này hắn nhận ra, nhất định có người nhân lúc hắn đi vắng đã nói hay làm gì đó. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếp thất và con cái, hận không thể mắng cho bọn họ một trận, ngay cả một cô gái không nơi nương tựa cũng không buông tha, gia đình hẹp hòi như thế này, quả thật làm người ta tức tối. Hắn đè nén phẫn nộ, ôn nhu nói: “Tiểu Lâu, bá phụ sẽ không để con đi, bất kể là ai bắt nạt con, thì cứ nói cho bá phụ biết, nếu con đi rồi lương tâm ta sẽ bất an cả đời, con đành lòng sao?”

Thần sắc hắn thành khẩn, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Giang Tiểu Lâu chậm rãi lắc đầu: “Bá phụ, từ khi con đến Tạ gia, đã làm rối loạn cuộc sống yên tĩnh của gia đình này. Ở đây không ai thật sự yêu thích con, hoan nghênh con, con tồn tại là một sai lầm, có thể con nói vậy người sẽ tức giận, nhưng đây là sự thật. Tam tiểu thư sợ con cướp đi tài sản của Tạ gia, thậm chí mua chuộc nha đầu trong viện giả ma giả quỷ hù dọa, mượn cơ hội gây nên xích mích giữa con và tứ tiểu thư, nếu còn ở lại, chỉ sợ trong nhà mãi mãi không được yên bình, người muốn nhìn thấy chuyện như vậy sao?”

Tạ Khang Hà sững sờ, ngây người.

Tạ Hương cả kinh, sắc mặt trắng bệch, lập tức nước mắt đầy mặt: “Tiểu Lâu, ngươi nói vậy là ý gì? Ta chọc đến ngươi khi nào, ta thu mua nha đầu của ngươi khi nào?” Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tạ Khang Hà, oan ức mười phần: “Phụ thân, con gái không biết đã làm sai chuyện gì, con vẫn luôn cẩn thận từng chút, chỉ sợ làm cho khách nhân không cao hứng, bây giờ nàng lại nhắm vào con, con thật sự không biết phải làm sao…”

Nàng biết sự việc đã bại lộ, nhưng vẫn mang hy vọng Giang Tiểu Lâu chưa nắm được chứng cớ thiết thực nào.

Giang Tiểu Lâu thấy nàng làm bộ cũng không nói một lời, vỗ tay một cái, bên ngoài có hai ma ma áp giải Tinh Tinh đi vào, Tinh Tinh ngã nhà xuống đất, Tạ Hương biến sắc.

“Tinh Tinh, ngươi kể hết mọi chuyện đã làm với Tạ bá phụ đi, nhớ kỹ, nói cho đàng hoàng.”

Vết thương trên người Tinh Tinh đau đến muốn chết, không dám làm trái chút nào, Tiểu Điệp đã cảnh cáo nàng, tuy rằng rắn không có độc, nhưng trên răng nanh nó đã bị bôi thuốc, nếu dám nói dối thì cẩnthận cái mạng. Tinh Tinh lập tức hoảng sợ mà kể hết mọi chuyện, còn không quên bổ sung một câu: “Tất cả đều do tam tiểu thư sai phái, nô tì là bị cưỡng ép, xin lão gia tha mạng.”

Tạ Hương không thể ngờ chuyện này lại bị bại lộ, gương mặt trắng như tuyết, môi cũng bắt đầu xanh lên.

Tạ Khang Hà tức giận đến cứng người, nghiêm mặt nhìn Tạ Hương: “Nha đầu này nói có thật hay không?”

Ánh mắt Tạ Hương xoay chuyển trên người Vương Bảo Trân, cũng không dám công khai cầu tình, chỉ nức nở: “Con…con không có, phụ thân hãy tin con…”

Vương Bảo Trân nhận được tín hiệu cầu cứu của nàng, nhìn chằm chằm Tinh Tinh lạnh lùng nói: “Tinh Tinh, ngươi phải nghĩ cho kỹ, tam tiểu thư là người thế nào, ngươi có thể tùy tiện vu oan hay sao. Rõ ràng là chính ngươi làm sai, lại đổ lên người tam tiểu thư, còn dám ăn nói linh tinh thì cẩn thận da của ngươi.”

Gương mặt nàng cao quý xinh đẹp, ánh mắt lại cực kỳ hung ác, Tinh Tinh sợ đến cực điểm, lớn tiếng nói: “Lão gia, nô tì nói thật mà.”

Tạ Khang Hà vẻ mặt phẫn nộ: “Hương Nhi, con giải thích sao?”

Tạ Hương xanh cả mặt, mạnh mẽ tiến lên tát cho Tinh Tinh một cái, rồi xoay người ngã nhào xuống đất, gào thét khóc lóc: “Phụ thân, xưa nay tứ muội là người sâu xa, nhất định là Tinh Tinh bị nó mua chuộc, rồi lại bị Giang Tiểu Lâu bắt được, muốn tìm ra người thế mạng thôi, nữ nhi bị oan…”

Tạ Du bỗng nhiên đứng lên, nhưng liếc mắt nhìn biểu hiện của Tạ Khang Hà rồi lại từ từ ngồi xuống, trên môi hiện ra nụ cười nhàn nhạt. Muốn đổ lên đầu nàng sao, không dễ đâu.

Tinh Tinh lấy làm kinh hãi, vội dập đầu không ngừng: “Lão gia, nô tì nói thật không dám có nửa lời gian dối, quả thật là tam tiểu thư sai nô tì làm…”

Vương Bảo Trân chưa bao giờ thấy Tạ Khang Hà nổi giận như vậy, vội vã chen vào: “Lão gia, tam tiểu thư là người hiền lành hiểu chuyện, không có lý nào lại chống đối lão gia, chỉ là tuổi nàng còn nhỏ, trong nhất thời chưa biết cách ứng xử.”

Ánh mắt Tạ Khang Hà lạnh lẽo: “Ta vừa đi, trong nhà từ trên xuống dưới rối thành một nùi, đây là quy củ kiểu gì?” Hắn chỉ vào Tinh Tinh nói: “Nha đầu này lập lức cho uống thuốc câm rồi đưa đi, còn về Hương Nhi, phạt vào từ đường ở ba tháng, khi nào hối cải thì được về.”

Đưa đi như vậy không biết là bán mình vào nơi, hai mắt Tinh Tinh lóe lên, hôn mê bất tỉnh.

Tạ Hương bị dọa sợ, trong mắt đan xen vẻ tuyệt vọng và van xin, đi đến từ đường sám hối, một khi phụ thân quên mất nàng, thì nàng không thể trở về nữa.

Giang Tiểu Lâu hơi nhếch khóe môi lên: “Bá phụ, nếu người làm vậy, là ép con không thể ở lại Tạ gia nữa.”

Tạ Khang Hà sâu sắc áy náy: “Tất cả là do ta quản giáo không nghiêm, Tiểu Lâu, con đừng đi, nữ nhi này ta thà không nhận nữa.”

Vốn Tạ Hương đang giả khóc, bây giờ lại ko thể không khóc, đến mức ruột gan như đứt ta từng khúc. Người bên cạnh thấy thế, mới biết là Tạ Khang Hà thật sự nổi giận, không ai dám cầu xin.

Giang Tiểu Lâu lại nói: “Tạ bá phụ, con biết người có ý tốt, nhưng người làm vậy chỉ làm con tăng thêm áy náy, khiến con không thể an tâm.” Lời nói này rõ ràng là đang cầu xin cho Tạ Hương.

Tạ Khang Hà quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Hương, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Trừ khi Tiểu Lâu tha thứ cho con, bằng không thì con không cần trở về nữa.”

Tạ Hương có cảm giác máu huyết toàn thân đang run rẩy, hổ thẹn, hối hận, sợ sệt, tất cả đều xông thẳng lên đầu. Nàng gục ngã trước chân Giang Tiểu Lâu, nước mắt ròng ròng: “ Ta sai rồi, ta biết sai rồi, Tiểu Lâu, cô nương ở lại đi, sau này ta không dám nữa. Tha thứ cho ta, nếu bị phụ thân đuổi đi thì ta còn biết đi đâu. Tiểu Lâu, Tiểu Lâu.”

Giang Tiểu Lâu chử động nâng nàng dậy, ôn nhu lau nước mắt cho nàng: “Tam tiểu thư, đừng suy nghĩ quá nhiều, ta không có trách tiểu thư, chỉ là ta sợ còn ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến hòa khí trong nhà thôi.” Sau đó nàng hướng về Tạ Khang Hà nói: “Bá phụ, Tiểu Lâu xin nói rõ ràng với mọi người ở đây, con tuyệt đối không nhắm vào tài sản của Tạ gia, cũng sẽ không gây phiền phức cho Tạ gia. Con đến, chỉ là muốn gặp được người bằng hữu tốt nhất của phụ thân, bất kể là xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ không nhận lễ vật của người.”

Nàng nói như chém đinh chặt sắt, mọi người đều sửng sốt. Các nàng nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời cảm thấy mơ hồ, nàng có biết nàng đang nói gì không? Nếu sau này nàng hối hận, thì chính là kẻ tham lam nuốt lời, bị người ta cười chê, không lẽ nàng thật sự từ bỏ tài sản của Tạ gia sao?

Trên đời có người ngu như vậy sao?

Vương Bảo Trân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải vì tiền, vậy thì không cần gì phải tranh đoạt.

Tạ Hương có chút cáu giận, thầm nghĩ nếu như ngươi nói sớm một chút thì bọn ta cần gì phải gây ra chuyện như vậy.

Tạ Nhu lại có chút bội phục Giang Tiểu Lâu, trước mặt mọi người thẳng thắng nói mình không để ý tiền của Tạ gia, sau này không cần lo lắng bị mọi người làm khó dễ, đây mới thực sự là diệu kế. Chỉ là nàng đã quyết tâm làm như vậy, nhưng vẫn mạnh mẽ trừng trị tam muội một trận, rõ ràng là người có thù phải báo. Đắc tội người như vậy thì quá ngu xuẩn.

Tạ Khang Hà ngồi lại trên ghế, hắn nhìn Giang Tiểu Lâu, trong mắt hiện ra vẻ bi ai, các nữ nhi của mình trong mấy ngày ngắn ngủi đã lộ ra bộ mặt thật, ngày thường các nàng ôn nhu thân thiện, đến lúc mấu chốt lại tranh cướp, nghi ngờ lẫn nhau, không còn vẻ đáng yêu từ trước nữa. Bây giờ hắn còn sống, nếu có một ngày hắn chết rồi, chút gia sản này sẽ trở thành đầu mối tranh đoạt.

Giang Tiểu Lâu như một miếng mồi câu, dụ dỗ ra dục vọng sâu sắc nhất trong lòng mỗi người. Hắn thở dài nói: “Được, nếu đây là nguyện vọng của Tiểu Lâu con, thì ta đồng ý, chỉ cần con an tâm ở lại thôi. Bất kể thế nào, ta sẽ không để con rời khỏi Tạ gia.”

Giang Tiểu Lâu chỉ là mỉm cười: “Tạ bá phụ, nếu muốn con an tâm thì người tha cho tam tiểu thư đi.”

Không chút lưu tình cho một cái tát, lại cho một viên kẹo ngọt, Tạ Hương hoàn toàn bị ngây ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.