Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 75-1: Báu vật hiếm có (1)



Dương phu nhân vội động viên: “Dù sao Tần Tư cũng là sủng thần bên cạnh Thái tử, nếu lão gia muốn đối phó hắn cũng tuyệt đối không thể nóng vội, cần phải từ từ bàn tính.”

Sắc mặt Dương Các lão lạnh lùng, hắn nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu, trước kia ta vẫn chưa tin tưởng con hoàn toàn, nhưng giờ ta mới biết, kẻ giả dối vô sỉ như Tần Tư chuyện gì cũng dám làm. Ta không tệ với hắn, nói tốt cho hắn trước mặt bệ hạ, ai ngờ hắn làm ra chuyện này, cơn giận này ta không thể nuốt trôi, bắt đầu từ nay, ta nhất định phải lột da hắn mới hả giận.”

Giang Tiểu Lâu than nhẹ một tiếng: “Các Lão, phu nhân nói đúng, hiện giờ Tần Tư được Thái tử tin tưởng, nghe nói hắn chỉ nói vài câu đã lấy được lòng Thái tử, chuyện của Lưu Yên cũng không ảnh hưởng mấy đến hắn, nếu ngài nôn nóng hành động, chỉ sợ không phù hợp. Xin thứ cho con vô lễ, trừ khi Thái tử hoàn toàn chán ghét hắn, chúng ta mới có cơ hội.”

Nếu không có Thái tử, ép chết Tần Tư dễ như ép một con kiến, vốn dĩ Dương Các lão rất xem thường chuyện triều thần đấu đá, nhưng vì mưu hại Giang Tiểu Lâu Tần Tư lại làm ra chuyện đào mộ, thật sự tội đáng muôn chết. Nhưng muốn Thái tử căm ghét hắn cũng không dễ dàng, Dương Các lão suy nghĩ một chút, tựa hồ hơi do dự.

Giang Tiểu Lâu quan sát biểu hiện của Các Lão, trên đời này không có mối quan hệ nào không thể phá vỡ, từ lúc Tần Tư lựa chọn đào mộ nhà Dương Các lão, hắn và Các Lão nhất định sẽ trở mặt. Các Lão dĩ nhiên muốn kiên trì giữ vững bốn chữ quang minh chính đại, nhưng mối thù đào mộ không phải bình thường, Tần Tư lại gian xảo, Các Lão phải liên thủ với mình mới đối phó được hắn, chuyện này không thể nói được là ai đúng ai sai, chẳng qua là nhân tính mà thôi.

Nhận ra được nội tâm Các Lão đang chấn động, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nói: “Đối phó người khác thường phải dùng thủ đoạn khác thường, Tần Tư vì hãm hại con lại nghĩ ra chuyện độc ác như vậy, không lẽ Các Lão để mặc kẻ này làm xằng làm bậy trong triều sao?”

“Quả thật con không dính vào chuyện này sao…” Dương Các lão nhìn chằm chằm nàng, có chút lay động.”

Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười: “Các Lão, người chân thành với con, con cũng thành tâm với người, Ngũ đạo trưởng là bằng hữu của con, nhưng chỉ dẫn Các Lão nhận con là thật, đất phong thủy cũng là thật, Tần Tư đào mộ lại càng là thật, người chỉ cần biết ba điểm này là đủ rồi. Con có thể lợi dụng người, mục đích chính là để người nhận ra bộ mặt thật của Tần Tư, quyền quyết định là của người. Nếu Các Lão cho là tâm cơ Tiểu Lâu quá sâu, cố ý xúi giục người đối phó Tần Tư, thì sau này con không đến đây nữa, con sẽ tự tìm cách diệt trừ hắn, Các Lão đừng vì chuyện hôm nay mà mang khúc mắc trong lòng, cứ xem như chưa từng xảy ra.”

Nàng nói rõ với Dương Các lão, nàng muốn đối phó Tần Tư, ngài có thể lựa chọn cùng kề vai chiến đấu, hoặc làm con rùa đen rút đầu, không sao cả.

Không chỉ Dương Các lão sửng sốt, ngay cả người luôn ôn nhu là Dương phu nhân cũng ngây người. Từ lúc đầu nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, tuy rằng nàng đang cười, Dương phu nhân vẫn nhận ra bên trong nét cười có quá khứ phức tạp. Hoặc là nói, đó là loại quật cường sau khi trải qua bất hạnh. Các Lão từng nhắc đến quá khứ của Giang Tiểu Lâu, những thứ đó Dương phu nhân thật sự không thể tưởng tượng ra được. Bà suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nhìn Dương Các lão nói: “Lão gia, chọn trúng Tần Tư là sai lầm, ngài nên kết thúc mọi chuyện đi.”

Dương Các lão phảng phất như không nghe thấy gì, cuối cùng gật gù: “Tiểu Lâu, con nói đúng, đối phó với người như Tần Tư không nên nói đạo nghĩa, giữ lại hắn sẽ thành mối họa cho triều đình, cho bá tánh.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười, cáo từ rời đi, Dương Các lão đột nhiên gọi nàng lại: “Con…chuyện này rất nguy hiểm, sao lại kiên trì đến cùng?”

Giang Tiểu Lâu cười: “Các Lão, khi con bị nạn, chỉ hy vọng có người phát hiện ra con, bảo vệ con, nhưng cuối cùng không có, chỉ có thể dựa vào chính mình. Con đã từng thề, tất cả những người hãm hại con, tổn thương con, con sẽ đòi lại tất cả nợ máu, bất kể phải dùng thủ đoạn gì. Cho nên, con không giống Các Lão, con không phải nữ anh hùng trừ hại cho dân, mà chỉ là một nữ nhân xấu xa muốn báo thù mà thôi.”

Vẻ ngoài hung tàn, nhưng không giấu được bi thương trong đáy mắt, Dương Các lão ngây người.

“So với ngồi chờ chết, không bằng tử chiến đến cùng.”

“Con chỉ là… không muốn chết mà thôi.”

Dương phu nhân nhìn Giang Tiểu Lâu, đôi mắt chấn động. Trong mắt bà, Giang Tiểu Lâu có mục tiêu rõ ràng, hơn nữa vì đạt được mục tiêu mà không chừa thủ đoạn, xem ra rất đáng sợ, nhưng sau lưng lại là đau xót được ẩn giấu. Trên đời này ai cũng có tuyệt vọng, có bao nhiêu người bị tuyệt vọng đánh gục, có bao nhiêu người có thể đứng lên lần nữa, đối mặt với người đánh gục mình? Trên thực tế, yêu cầu của nàng không phải là được sống tiếp, nàng tự dựa vào sức mạnh của mình để đứng lên, liều mạng kháng cự, dù biết là lấy trứng chọi đá, nàng cũng liều một phen, quyết chí tiến lên.

Lúc này, Tần Tư nổi giận đùng đùng trở về Tần phủ, lạnh lùng nói: “Gọi Tần Trung tới.”

Chốc lát sau, Tần Trung liền quỳ rạp trước mặt hắn nơm nớp lo sợ nói: “Đại thiếu gia, nô tài làm việc bất lực, xin người tha thứ”.

“Ầm” một tiếng, Tần Tư tiện tay nhấc ấm trà bên cạnh, thẳng tay đập tới.

Tần Trung không tránh né, nước trà nóng lập tức đổ ập lên vai trái hắn, cho dù đau đớn nhưng vẫn liên tục dập đầu nói: “Đại thiếu gia, lần này là nô tài làm sai, cam nguyện lĩnh phạt, xin người bảo trọng thân thể, đừng quá tức giận.” Trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Tần Tư tức giận nhưng không nghi ngờ gì, bằng không sẽ không lãng phí thời gian với hắn.

Tần Tư không kềm được lửa giận trong mắt: “Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, bị người ta phát hiện, ngươi làm cho ta thất vọng quá.”

Tần Trung nằm rạp trước mặt hắn, liên tục dập đầu, trên trán là một mảng xanh tím.

“Đại thiếu gia, nô tài cũng không ngờ tên khốn kia trộm xong phần mộ Dương gia lại không trốn đi, còn dám vào sòng bạc, đúng là đồ vô sỉ, làm hỏng hết đại sự.”

Bộ dạng hắn vô cùng hổ thẹn, Tần Tư đặt ở trong mắt, nhưng vẫn không dao động, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Dương Các lão đã biết tất cả, bây giờ ta đã không cứu vãn được danh dự trước mặt ông ta nữa.”

Tần Trung ngẩn đầu lên, cẩn thận nói: “Đại thiếu gia, cũng không hẳn là không thể cứu vãn, chúng ta nghĩ thêm cách khác, không chừng có thể làm Dương Các lão hồi tâm chuyển ý.”

Sau khi nổi giận, vẻ mặt Tần Tư khôi phục lại bình tĩnh: “Muộn rồi, bây giờ nói gì cũng muộn, Dương Các lão không phải đồ ngốc, đã lừa được một lần thì rất khó lừa được lần thứ hai, nhất là còn có Giang Tiểu Lâu bên cạnh hắn, mặc kệ chúng ta nói gì làm gì Giang Tiểu Lâu cũng có cách phản bác. Trộm gà không xong còn mất nắm gạo, chính là câu nói những tên ngu xuẩn như ngươi.”

Tần Trung nghe đến đây, sắc mặt ngày càng kinh hoảng: “Nếu Thái tử biết việc này…”

Tần Tư liếc xéo hắn một chút, cười như không cười: “Tuy rằng vì chuyện Lưu Yên, Thái tử có chút xa lánh ta, nhưng hắn còn có nhiều chuyện cần ta, quan hệ này không dễ tách rời. Cho dù là Dương Các lão cũng không có cách lập tức đánh đổ ta, cho nên ngươi không cần lo lắng ta sẽ ngã xuống.”

Tần Trung vội vàng nói: “Nô tài tuyệt không dám nghĩ lung tung, nhất định một lòng trung thành, chết không từ nan.”

Tần Tư lạnh rên một tiếng, suy tư nói: “Chỉ là chuyện này quá mức đúng lúc, ta nghi ngờ có người trong bóng tối bày trò, ngươi phải cố gắng điều tra, coi ở giữa có ai để lộ tin tức không.”

"Vâng, nô tài nhất định tra rõ!"

Những năm này Tần Tư luôn tìm đủ cách lấy lòng Dương Các lão, rất vất vả mới khiến Các Lão xem hắn như đệ tử, nhưng tuyệt không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tình cảm hắn cố vun đắp trong vài năm đã bị Giang Tiểu Lâu chặt đứt.

Tục ngữ nói tạo ra một người mất mười năm, nhưng phá hủy một người chỉ cần chốc lát, công phu hủy người của Giang Tiểu Lâu thật đúng là cao siêu, trên mặt Tần Tư xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Ngươi nói cũng không sai, Thái tử là quan trọng nhất, bên phía Dương Các lão cứ thong thả, không cần lo hắn. Trước kia ta bảo ngươi huấn luyện đám mỹ nhân cho Thái tử, bây giờ sao rồi?”

Tần Trung nói: “Nô tài giao các nàng cho ca vũ phường tốt nhất, khoảng nửa tháng nữa là giao được cho Thái tử, các cô nương này ai cũng như hoa như ngọc, vũ kỹ khuynh thành, Thái tử nhìn thấy sẽ vô cùng yêu thích, đến khi đó thiếu gia có thể lấy được lòng Thái tử, không cần phải lo đến người khác nữa.”

Nghe Tần Trung nói vậy, Tần Tư chỉ cong khóe môi lên: “Đã như vậy, ngươi phải trông chừng kỹ một chút, đừng để xảy ra chuyện như hôm nay.”

Tần Trung lập tức kinh hãi nói: “Dạ, dạ, đại thiếu gia yên tâm, nô tài đảm bảo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”

Thái tử là người rất yêu thích âm luật, trong phủ Thái tử nuôi rất nhiều cô nương giỏi ca múa, thường đánh đàn hát khúc cho hắn nghe, có lúc cũng mở tiệc mời khách, cùng thưởng thức ca vũ. Tần Tư muốn lấy lòng, cố ý tuyển chọn một số mỹ nữ, tỉ mỉ huấn luyện, để có ngày phát huy tác dụng. Tuy rằng hắn là trợ thủ không thể thiếu được bên người Thái tử, nhưng chuyện nịnh bợ phải luôn được làm thường xuyên. Người khác nghe được thì sẽ xem thường, cho nên mọi chuyện phải tiến hành bí mật, đến khi đó chỉ cần nói là địa phương dâng lên thôi.

Tạ phủ.

Sau khi trở về Giang Tiểu Lâu rất vui vẻ, dặn dò Tiểu Điệp: “Đem tỳ bà tới đây.”

Nghe xong lời này, Tiểu Điệp lập tức dâng lên tỳ bà.

Giang Tiểu Lâu vén áo ngồi xuống, ngón tay lướt qua dây đàn, rất tập trung. Âm thanh êm tai không ngừng rót ra từ dây đàn, uyển chuyển bay lượn bên trong Họa Lâu.

Không biết từ lúc nào Ly Tuyết Ngưng xuất hiện giữa sân, lẳng lặng nhìn Giang Tiểu Lâu, biểu hiện khó đoán.

Lúc Giang Tiểu Lâu ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, nàng thường khiêu vũ, nhưng rất ít đánh đàn, ngoại trừ lần đầu tiên biểu diễn trước mặt mọi người, sau đó hầu như không chạm qua tỳ bà nữa. Thông qua thủ pháp phức tạp đó, Ly Tuyết Ngưng cảm giác được, âm luật này chính là hơi thở, nàng có thể thông qua khúc nhạc này, cảm giác được tâm tư Giang Tiểu Lâu.

Trong lòng người tấu đàn tỳ bà, rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Nàng vui vẻ, là vì đánh bại được âm mưu của Tần Tư, hay là vì được Các Lão thấu hiểu. Bất giác Ly Tuyết Ngưng mỉm cười. Mặc kệ Giang Tiểu Lâu vì sao mà vui vẻ, nàng cũng sẽ vui mừng thay cho Tiểu Lâu. Cho dù tư tưởng hai người khác nhau, cho dù nàng luôn lo lắng hành vi của Giang Tiểu Lâu sẽ mang đến tai họa, các nàng đều là tri kỷ thấu hiểu nhau, là tỷ muội gắn bó với nhau.

Giang Tiểu Lâu đang biểu diễn, Tiểu Điệp lại nhìn thấy trong sân viện có một nữ tử áo xanh đang uyển chuyển nhảy múa theo âm luật.

Từ trong vũ đạo, trước mắt Tiểu Điệp phảng phất hiện ra hình ảnh một mỹ nhân cổ đại, từng sợi tơ trên người biến ảo thành muôn ngàn cảnh tượng kỳ diệu, có lúc như một làn khói mờ mịt, có lúc như từng con rồng đang tung bay, khiến người ta không tự chủ được mà mê say.

Giang Tiểu Lâu nhướng mi, nhìn Ly Tuyết Ngưng, bất giác mỉm cười, tỳ bà nhập vào cảnh đẹp, liền thành một khối với vũ đạo của Ly Tuyết Ngưng.

Ly Tuyết Ngưng nhẹ nhàng xoay tròn, cảnh sắc chung quanh không ngừng biến hóa, như ở trong mộng, không có ai hiểu được sự bi thương của nàng trong lúc này.

Trong tim nàng, chỉ cũng còn lại khúc nhạc.

Tháng ngày trôi qua, nàng biết rõ, nàng đã yếu đi rất nhiều, không biết còn ở bên cạnh Tiểu Lâu được bao lâu. Tiểu Lâu ơi Tiểu Lâu, đó là một cô nương đáng thương biết mấy, không có người thân, không có bằng hữu,một thân một mình, cô đơn lẻ loi, nếu mình cũng rời đi, Giang Tiểu Lâu sẽ còn lại gì? Nàng cô đơn như vậy, mà bản thân lại không cảm nhận được.

Động tác của Ly Tuyết Ngưng mềm mại, khiêu vũ, xoay tròn, trên miệng mang theo nụ cười, trong lòng lại vô cùng bi thương.

Nàng vẫn nhảy, âm thanh của tì bà cũng theo đó mà cao vút, mãnh liệt.

Trong lòng bàn tay Giang Tiểu Lâu bỗng thấm đầy mồ hôi.

Quá mức rồi, nàng cảm thấy Ly Tuyết Ngưng không giống bình thường, giống như đang rút hết sinh lực ra mà khiêu vũ. Trong ấn tượng của nàng, Ly Tuyết Ngưng là người rất yên tĩnh, có lúc còn không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, một nữ tử ôn nhu như vậy, giờ khắc này như đang muốn rút hết tinh lực của mình ra.

Tiểu Lâu không biết, trong lòng Ly Tuyết Ngưng cực kỳ đau khổ, nàng dùng tư thế xinh đẹp nhất của mình để bầu bạn với Giang Tiểu Lâu, cho dù bây giờ đã đi đến cuối đường.

Nguyện cùng người bầu bạn đến cuối cùng, cho dù thời gian không chờ đợi…

Sau khi Ly Tuyết Ngưng khiêu vũ xong, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra, âm thanh tì bà dần dần tản đi.

Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở miệng, mang ý hỏi han: “Tuyết Ngưng, hôm nay tỷ không được bình thường.”

Rõ ràng cảm giác được bầu không khí khác thường, nàng có chút sốt sắng nhìn hai vị tiểu thư.

Ly Tuyết Ngưng đã ngẩn đầu lên, trên mặt lại là nụ cười bình thường: “Chỉ là thấy muội hôm nay cao hứng như vậy, cho nên mới hùa theo muội.”

Giang Tiểu Lâu có chút mê hoặc nhìn Ly Tuyết Ngưng, lần đầu tiên cảm thấy mơ hồ.

Tuyết Ngưng là một nữ tử tài tình nhiều mặt, ôn nhu xinh đẹp, dù không có huyết thống nhưng vẫn bầu bạn không rời. Nhưng mà, nàng xinh đẹp như vậy, lại yếu ớt như vậy. Bây giờ nàng chỉ mỉm cười, hiền lành tự nhiên, dường như vẻ đẹp của nàng không hề liên quan đến mọi chuyện trên đời này.

Biểu hiện của Ly Tuyết Ngưng vô cùng bình tình, khiến Giang Tiểu Lâu cảm nhận được một loại bất an mơ hồ, nàng đứng lên, cười nói: “Hôm nay thời tiết tốt, hay là ra ngoài đi dạo?”

Ly Tuyết Ngưng gật đầu: “Được, muội muốn đi đâu?”

Vẻ mặt này vô cùng ôn nhu bình thản, giống như Giang Tiểu Lâu nói gì thì nàng cũng sẽ đồng ý.

Nhìn thấy hai tiểu thư vui vẻ bàn nhau đi đâu, Tiểu Điệp cảm thấy có chút kỳ quái, nàng biết gần đây thân thể Ly Tuyết Ngưng ngày càng yếu, mà Phó đại phu lại nói, hắn đã bất lực. Kỳ hạn nửa năm càng ngày càng ngắn. Tiểu Điệp không biết, khi nào Ly Tuyết Ngưng nằm xuống rồi sẽ không đứng lên được nữa. Cho dù hơi thở của nàng như một con diều rách nát, dung mạo của nàng vẫn mỹ lệ, thần thái vẫn ôn nhu, lúc nói chuyện vô cùng bình tĩnh, an lành. Người ngoài không biết, tuyệt không bao giờ ngờ được nàng đang bị bệnh giai đoạn cuối.

Giang Tiểu Lâu đi thay y phục thường, Tiểu Điệp đi tới cạnh Ly Tuyết Ngưng nói: “Ly tiểu thư, nếu người không khỏe để nô tì đi với tiểu thư là được rồi.”

Ly Tuyết Ngưng khẽ lắc đầu nói: “Tiểu Điệp, ta thật sự rất lo lắng.”

Tiểu Điệp nghi hoặc”: “Ly tiểu thư đang lo lắng cái gì?”

Ly Tuyết Ngưng thở dài: “Ta lo lắng nếu một ngày ta không ở đây, thì có ai ở bên cạnh Tiểu Lâu?”

Cả người Tiểu Điệp chấn động, lập tức nói: “Ly tiểu thư, đừng nên nói những lời chán nản này, người sẽ sống…sống rất lâu, sống lâu trăm tuổi.” Nàng nói như vậy, trong mắt không kềm được một chút lệ quang.

Ly Tuyết Ngưng cười, nàng thay Tiểu Điệp lau nước mắt, ôn nhu nói: “Đúng là đứa nhỏ ngốc, đừng khóc, nếu không lát nữa Tiểu Lâu nhìn thấy không biết sẽ nghĩ thế nào. Tiểu thư của ngươi tính tình quật cường, bất kể thế nào cũng không chịu cúi đầu, ta biết nàng không thích Phó Triêu Tuyên, nhưng thích thì sao chứ, đâu ai dựa vào tình yêu mà sống qua ngày được. Nếu hắncó thể tiến tới với Tiểu Lâu, trong lòng ta cũng thả lỏng được rất nhiều.”

Giang Tiểu Lâu hận thế giới này đến cực điểm, hận đến ăn ngủ không yên, hận đến mức chỉ cần nghĩ đến đám người Tần Tư vẫn đang sống là huyết dịch đều sôi trào. Nàng nói mình không yêu Phó Triêu Tuyên, thậm chí không có chút cảm giác, thật ra, là nàng không còn biết yêu nữa. Sinh mạng của nàng, ngoại trừ thù hận ra thì không cảm nhận được thứ gì khác nữa. Tâm tình như vậy Ly Tuyết Ngưng cũng sẽ có, nhưng nàng là người sắp chết, sớm đã không còn sức lực để gánh vác thù hận. Cái Ly Tuyết Ngưng quan tâm không phải kết cục của những người kia, nàng chỉ lo lắng cho Giang Tiểu Lâu. Oán hận giống như là lời nguyền, người trúng lời nguyền sẽ không thể vui vẻ cả đời. Sự báo thù của Giang Tiểu Lâu mang tính hủy diệt, sẽ có một ngày đối phương bị nổ banh xác, còn nàng thì sẽ thế nào…

Tiểu Điệp càng nghe càng thấy xui xẻo, nhưng muốn khuyên giải cũng không biết phải nói sao.

Nhìn thấy Tiểu Điệp lộ ra biểu hiện kinh hoảng, Ly Tuyết Ngưng nói: “Không cần lo lắng, ít nhất ta còn chống đỡ được một thời gian, nói không chừng sẽ có ngày nhìn thấy được Tiểu Lâu đổi ý, nhìn thấy nàng được hạnh phúc là ta vui rồi.”

Cho đến nay, Giang Tiểu Lâu sống rất khổ sở, rõ ràng tâm địa nàng rất tốt, nhưng lại làm ra bộ dáng hung ác, tuy rằng mình là người không quan trọng, nhưng lại là bằng hữu duy nhất của nàng, nếu mình cũng rời đi, sau này nàng sẽ càng cô đơn.

Nghe thấy Ly Tuyết Ngưng nói như vậy, Tiểu Điệp không tự chủ được, nước mắt càng tuôn rơi.

Ly Tuyết Ngưng nhẹ giọng nhắc nhở nàng: “Được rồi, Tiểu Lâu tới rồi.” Nói xong, nàng tươi cười bước lên đón Giang Tiểu Lâu, nói: “Hôm nay muốn đi đâu?”

Biểu hiện Giang Tiểu Lâu vô cùng ôn hòa, trong nụ cười có tia gian xảo: “Hôm nay có một nơi rất quan trọng phải đi.”

Ly Tuyết Ngưng cũng lộ ra nét cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.