Trên mặt Giang Tiểu Lâu ra vẻ đã hiểu: “Hắn là một tên ngốc?”
Tạ Liên Thành gật đầu: “Phải, trí lực của hắn chỉ tương đương một đứa bốn năm tuổi, mỗi khi lên cơn điên thì vừa đánh vừa la, kêu gào khóc lóc, không để ý đến thân phận mà luống cuống trước mặt nhiều người, làm ra chuyện khiến An Vương phủ mất mặt, cho nên An Vương phi ít khi cho hắn ra ngoài.”
Nhìn tình hình của hắn, e là không phải ngốc mà bị điên. Giang Tiểu Lâu trầm ngâm chốc lát, cảm thấy trong lời nói cả Tạ Liên Thành có ẩn ý, đôi mắt càng tỏa sáng: “Sao huynh lại dẫn ta tới nhìn hắn, chuyện này có liên quan đến chuyện Tả Hoa tới cầu hôn sao?”
Quả nhiên vừa nói đã hiểu.
Tạ Liên Thành thở dài: “Từ khi vị Duyên Bình quận vương này trưởng thành, An Vương phi không ngừng tìm kiếm tân nương cho hắn, ban đầu bà ấy chọn Nhu Vân quận chúa con gái của Giang Dương vương, Giang Dương Vương ở xa xôi tận Ninh Châu, không rõ tình hình trong kinh thành, cũng không biết vị Quận vương này là kẻ ngốc, hai bên định việc thành thân, liền gả con gái đến đây. Ai ngờ vừa vào cửa, Quận chúa liền phát hiện vị Quận vương này không giống bình thường, nhất thời nổi giận, ném khăn hồng trực tiếp hồi phủ. Vụ đó huyên náo rất lớn, Giang Dương vương tức giận An Vương phủ cố ý lừa gạt, còn dẫn con gái vào kinh tố cáo với bệ hạ. Mà An Vương cũng lấy lý do Giang Dương vương lật lọng, vi phạm hôn ước để tố cáo ngược lại. Hai bên đều là quyền cao chức trọng, được bệ hạ trọng dụng, nên cuối cùng chỉ đành cho chìm xuồng. Trải qua chuyện này, An Vương phi được một bài học, lại tìm tới tứ tiểu thư của phủ Diệp tướng quân, vốn tưởng rằng con thứ nhà quan thì sẽ nghe lời, không ngờ vị tiểu thư này thà nhảy sông tự tử cũng không chịu gả cho một kẻ ngốc hủy hoại cả đời. An Vương phi không từ bỏ, lại tìm đến nhà thứ ba, nhưng tân nương không lâu trước lễ cưới đã bỏ trốn cùng người yêu, mất hết mặt mũi An Vương phủ. Từ đó An Vương phi không đề cập tới hôn sự nữa, sự ngu dại của Duyên Bình quận vương đã có không ít người biết, bởi vì ngày thường trông giữ nghiêm khắc, không có cơhội chạy ra ngoài mà thôi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, kết nối mọi chuyện lại với nhau. Đầu tiên là An Vương phi lấy lòng nàng, sau đó Mẫn phu nhân tới cửa, xuất hiện một Tả Hoa si tình, nhưng Tạ Liên Thành lại nói An Vương phi có một nhi tử ngu ngốc thành thân ba lần thất bại, những thứ trùng hợp này lại tạo thành một sự lừa gạt. Đây là An Vương phi từng chạm phải đá nên học được cách đi đường vòng… Nàng khẽ mỉm cười: “Ý của đại công tử ta đã hiểu rồi.”
Tạ Liên Thành sâu sắc nhìn nàng, đôi mắt trong suốt như bầu trời đêm: “Nàng hiểu thật hay giả vờ hiểu?”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Thật thật giả giả, giả giả thật thật, cũng không quan trọng, quan trọng là ta biết đối phương muốn gì.”
Tạ Liên Thành cười nhẹ: “Vậy nàng sẽ để cho An Vương phi đắc ý sao?”
Giang Tiểu Lâu cong môi lên ra vẻ ôn nhu, đáy bắt có ý đùa bỡn: “Trên đời này không ai có thể ép ta làm chuyện ta không muốn làm.”
Thấy nàng tự tin như thế, Tạ Liên Thành nhắc nhở: “Dù sao An Vương phi chọn cách đi đường vòng là muốn cưới nàng làm Quận vương phi, đối với người ngoài mà nói chính là đề cao nàng, nếu muốn từ chối thì cũng phải cẩn thận.”
Giang Tiểu Lâu trở về Tạ phủ, khéo léo từ chối với Tạ Khang Hà.
Tạ Khang Hà hết sức kinh ngạc, hỏi tới: “Nhân phẩm tài học của vị Tả công tử này đều là nhất đẳng, tuy thân mang tàn tật nhưng môn phong Tả gia… Nếu muốn có một mối hôn sự như vậy sợ là không dễ tìm, Tiểu Lâu, con nghĩ kỹ chưa?”
Thật ra cũng không trách Tạ Khang Hà coi trọng cuộc hôn nhân này, con gái thương nhân có thể gả cho con của quan viên ngũ phẩm, còn là con trưởng, tuy tam công tử là người tàn tật, nhưng con người hắn, bối cảnh gia đình hắn, không có gì đáng soi mói. Tạ Khang Hà cũng sâu sắc biết rõ, Giang Tiểu Lâu cần một gia đình yên ổn, ấm áp để xoa dịu những tổn thương của mình. Nếu những nữ nhi của Tạ gia không an phận, hắn hy vọng có thể tìm cho nàng một gia đình khác.
Nghe Tạ Khang Hà nói vậy, Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười:”Con đã gặp Tả công tử, quả là người tốt, chỉ tiếc con và hắn không có duyên phận.”
Tạ Khang Hà tiếc nuối: “Tại sao như vậy, có thể nói cho bá phụ nghe không?”
Giang Tiểu Lâu không biết giải thích thế nào, lại đột nhiên nghe thấy Tạ Liên Thành mỉm cười trả lời: “Lẽ nào phụ thân đã quên Ngũ đạo trưởng sao?”
Tạ Khang Hà nhìn Tạ Liên Thành, làm như không ngờ người lạnh nhạt như hắn sẽ quan tâm đến chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt Tạ Liên Thành yên tĩnh không một gợn sóng: “Ngũ đạo trưởng đã từng nói mệnh cách Tiểu Lâu kỳ lạ, phải tìm được người có bát tự nặng một chút để trấn áp, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng. Thiếp canh của vị Tả công tử đó đã được cầm cho đạo trưởng xem, ông ấy nói bát tự quá nhẹ, không áp được, nên không có duyên phận. Không lẽ phụ thân nhẫn tâm nhìn Tiểu Lâu vừa gả đi, lại gặp bất hạnh như đại muội muội sao?”
Nhất thời sắc mặt Tạ Khang Hà nghiêm trọng lên: “Đúng là vậy sao?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Không sai.”
Tạ Khang Hà nhận thấy hai người này nói chuyện có ẩn ý, tuy rằng ông tiếc nuối nhưng cũng chỉ đành thuận theo tâm ý Giang Tiểu Lâu: “Thôi, tùy con vậy, dù sao Tiểu Lâu rất tốt, không lo không tìm được chồng, con yên tâm, ta sẽ từ từ tìm người cho con.”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn không chịu hết hy vọng, nhất định phải thu xếp chuyện kết hôn cho mình, trong lòng cảm kích cũng thấy khó xử: “Vậy thì đa tạ bá phụ.”
Từ thư phòng đi ra, Tạ Liên Thành trầm mặc một lát, mới nói: “Đại trạch Giang gia đã bắt đầu tu sửa, khi rảnh thì nàng về xem, thợ thủ công không biết hoàn cảnh trước kia, có nàng nhắc nhở bọn họ mới biết phải khôi phục thế nào.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười gật đầu, lúc trước Giang gia suy tàn, Tần gia mua lại trạch viện này với giá rất rẻ, lại bỏ hoang, không người quét dọn, không ai quản lý, chỉ chừa lại hai lão bộc trông coi. Toàn bộ trạch viện có vẻ rách nát, cho nên phải sửa lại toàn bộ.
Đi gần như vậy, Tạ Liên Thành gần như có thể ngửi được mùi thơm trên người nàng, trong lòng kịch liệt run lên, hầu như muốn đưa tay ra, nhưng hắn chỉ chậm lại một bước, âm thanh thấp xuống: “Nếu cần ta hỗ trợ, cứ nói một tiếng là được.”
Thế gian này nam tử tuấn mỹ thường tùy tiện, hắn tuấn tú như vậy, mỹ nhân vây đầy chung quanh. Đặc biệt là khi hắn ôn nhu, nữ tử tâm địa sắt đá cũng bị đôi mắt như hồ sâu của hắn làm rung động. Nhưng vị Tạ đại công tử này mang bộ mặt xuất chúng như vậy, lại luôn làm ra bộ mặt nghiêm nghị khó gần.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu nổi lên tâm tư trêu đùa: “Lần này đại công tử đã giúp ta một việc lớn, nếu không có huynh, nói không chừng ta đã động lòng với hôn sự này.”
Trên mặt Tạ Liên Thành lộ vẻ kinh ngạc, hắn nhìn Giang Tiểu Lâu, không dám tin tưởng, do dự một lát cuối cùng vẫn thẳng thắng nói: “Tại sao?”
Giang Tiểu Lâu nheo mắt như một con hồ ly: “Tả công tử xuất thân danh môn, nhân phẩm không tệ, xem ra cũng không có gì sai trái, nếu hắn thật lòng cầu hôn, nói không chừng ta sẽ cân nhắc, dù sao ngũ phẩm Đại học sĩ là một khởi đầu rất tốt, không phải sao?”
Tạ Liên Thành kinh ngạc nhìn gò má trắng nõn của nàng, đôi mắt đó thần bí vô cùng, trong lúc lơ đãng lại làm rung động lòng người: “Nếu nàng muốn đồng ý thì đã đồng ý từ lâu rồi, cần gì đợi đến bây giờ, cho dù hôm nay ta không nói với nàng chuyện đó, nàng cũng sẽ không gả cho Tả công tử.”
Giang Tiểu Lâu cười, Tạ Liên Thành hiểu rất rõ nàng, cho nên nàng không dễ gì mà đùa được hắn. Đúng là kỳ lạ, Ly Tuyết Ngưng là bằng hữu tốt nhất của nàng, nhưng đối phương cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ nàng, còn Tạ Liên Thành, bọn họ còn chưa nói với nhau nhiều, nhưng hắn luôn dùng đôi mắt sâu như đáy hồ mà lặng yên nhìn nàng, nàng không mở miệng, hắn đã biết nàng muốn nói cái gì.
Giống như là… thế gian có thêm một Giang Tiểu Lâu thứ hai.
Nụ cười của nàng càng thêm ôn nhu: “Bất kể thế nào, lần này ta lại nợ đại công tử một ân tình, trước sau cộng lại cũng đã rất nhiều, ta không biết phải báo đáp thế nào.”
Tạ Liên Thành chỉ mỉm cười: “Không cần nói cảm ơn.” Nói xong hắn gật gật đầu với Giang Tiểu Lâu, xoay người ung dung rời đi.
Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng Tạ Liên Thành, đứng tại chỗ một lát, không biết nghĩ gì mà từ từ nở nụ cười.
Vị đại công tử của Tạ bá phụ, đúng là không giống bá phụ chút nào.
Tuyết Ngưng nâng đồ thêu trong tay, đang cúi đầu thêu mũi cuối cùng trên đóa hoa mẫu đơn, cổ họng lại dâng lên một cơn ho khan, nàng nghe thấy tiếng bước chân, vội vã đè nén lại, giương mắt thấy là Giang Tiểu Lâu, nhẹ nhàng cười: “Mọi chuyện đã làm xong chưa?”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Những gì nên nói ta đã nói với Tạ bá phụ, chỉ sợ bên phía An Vương phi không dễ giải quyết như vậy.”
Ly Tuyết Ngưng khẽ cau mày: “Ý của muội là, An Vương phi còn có thể tìm cách khác buộc muội gả cho Duyên Bình quận vương?”
Xem ra Tiểu Điệp đã nói hết cho Ly Tuyết Ngưng, Giang Tiểu Lâu nâng chén trà suy tư: “Duyên Bình quận vương đúng là kẻ ngu ngốc, nhưng môn hộ của An Vương phủ không phải tầm thường, trong mắt An Vương phi, ta từ chối chính là không biết điều, chỉ sợ khi tin tức truyền tới tai bà ta, sẽ gây ra sóng gió.”
Nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói vậy, Ly Tuyết Ngưng thả khung thêu xuống, đề nghị: “Đã vậy, chúng ta có nên tránh mặt không, An Vương phủ dù sao cũng không giống Tần gia, Tần gia không thể làm gì muội, nhưng An Vương phủ thì có thể.”
Giang Tiểu Lâu cười: “Căn cơ Tần phủ còn thấp, dĩ nhiên không thể công khai làm gì, nhưng An Vương gia là quyền quý được bệ hạ trọng dụng, thân phận cao quý, hành động của An Vương phi đại biểu cho hoàng gia, không thể dễ dàng từ chối, Tuyết Ngưng tỷ muốn nói vậy đúng không?”
Ly Tuyết Ngưng gật gật đầu: “Không sai, thay vì đối mặt trực diện, không bằng né tránh. Muội còn nhiều chuyện phải làm, không lẽ lại muốn mất mạng vì chuyện không đâu này sao?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười, nhẹ hớp một hớp trà: “Nếu ta sợ thì sẽ không đứng ở đây. Tuyết Ngưng, tỷ nghĩ đi, An Vương phi không thù không oán với ta, cũng không quen biết, sao lại vô cớ coi trọng ta, nhất định bắt ta gả cho nhi tử ngu ngốc của bà, tỷ không thấy chuyện này quá trùng hợp sao?”
Trong nháy mắt Ly Tuyết Ngưng hiểu được, lộ ra vẻ suy tư: “Không lẽ… chuyện này có liên quan tới Tần gia?”
Giang Tiểu Lâu gật đầu mỉm cười: “Dĩ nhiên, không chỉ Tần gia, nghe nói gần đây An Vương phi hay đến phủ Thái tử, An Vương phi và Thái tử phi… trước kia không có qua lại, lại vì chuyện Tần gia mà có ngăn cách, gần đây sao lại thân mật, đây là chuyện rất đáng lưu ý.”
Ly Tuyết Ngưng trong lòng run một cái: “Là Thái tử phi xúi giục An Vương phi, để Duyên Bình quận vương cưới muội?”
Giang Tiểu Lâu nói thẳng: “Thái tử phi là người thông minh, sẽ không làm quá trực tiếp.”
Đôi mắt Ly Tuyết Ngưng sâu thẳm, lộ ra vẻ tức giận: “Chỉ cần Thái tử phi khen ngợi muội trước mặt An Vương phi, khiến An Vương phi nổi lên hiếu kỳ, lại dẫn dụ muội đi gặp An Vương phi, thường xuyên qua lại dĩ nhiên sẽ động tâm tư. Cô ta không thù không oán với muội, vì chuyện cũ mà muốn hủy cuộc đời một cô nương, thật quá ác độc.”
Giang Tiểu Lâu cười: “Thái tử phi có thể bình yên ngồi vững vị trí này, dĩ nhiên không phải người đơn giản.” Nàng thả chén trà xuống, thấy Ly Tuyết Ngưng giận đến run rẩy, vội nắm chặt tay nàng, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, có chút hối hận không nên nói ra chuyện này, làm cho nàng lo lắng, liền đổi thành bộ mặt tươi cười: “Không nhắc cô ta nữa, ta dẫn tỷ đi xem trạch viện Giang gia, được không?”
Ly Tuyết Ngưng nghe vậy, biết tâm ý của nàng, liền gượng cười nói: “Được, để ta thu dọn một chút.” Nàng vừa nói xong, lại kịch liệt ho khan, cho dù nàng muốn nén lại nhưng cơ thể cũng không chịu nghe lời. Giang Tiểu Lâu vội nói: “Tỷ ở nhà nghỉ ngơi đi, ta đi một mình là được. Đi, ta dìu tỷ nằm xuống.”
Giang Tiểu Lâu dặn dò người chuẩn bị xe ngựa, một đường đi thẳng, qua cửa thành nam, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cao to. Tòa nhà này vốn nằm ở khu vực khá phồn hoa, nhưng lại không phù hợp với không khí chung quanh, giữa tòa nhà hoa lệ có vẻ đặc biệt rách nát, hai bên tường cao bị mưa gió xâm hại, gạch bị tróc ra, mặt tường lồi lõm, cửa sắt bị rỉ sét. Nhưng mà, cạnh cửa có một người đang đứng, mặc một bộ áo màu xanh, ống tay áo tung bay nhưmây, đôi mắt trong trẻo yên tĩnh, càng hiện rõ vẻ tuấn tú thanh nhã. Hắn đang xuất thẩn nhìn cánh cửa trạch viện Giang gia, lại nghe thấy có người nói: “Tạ công tử, sao huynh lại ở đây?”
Tạ Liên Thành ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại có chút thẹn thùng.
Hoài An nhanh miệng nói: “Thiếu gia nhà nô tài không yên tâm bọn thợ thủ công, sợ bọn họ phá hoại nguyên trạng tòa nhà…”
“Hoài An”. Tạ Liên Thành lạnh lùng kêu tên hắn, Hoài An le lưỡi một cái, co người tránh qua một bên.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, vẫn chưa hỏi gì thêm. Ánh mắt của nàng rơi vào trên tòa nhà, cửa ra vào, gạch ngói, tất cả đều là dáng vẻ năm đó, chỉ là cánh cửa trống rỗng, không còn bảng hiệu của Giang gia. Phải rồi, bảng hiệu Giang gia đã sớm bị người tháo xuống, không biết đã ném đi đâu.
Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt lưu chuyển tâm tình phức tạp.
Giang Tiểu Lâu chủ động đi đến trước một sạp bán bánh ngọt, dặn dò Tiểu Điệp mua hai miếng bánh của lão phụ nhân bán hàng, lại nói với lão phụ nhân: “Xin hỏi đại thẩm, bên này vốn là Giang phủ đúng không?”
Lão phụ nhân nhận bạc, tươi cười nhìn nàng nói: “Không sai, vốn là Giang gia, nhưng hiện tại đã đổi chủ.”
Người ngoài đều biết, bây giờ Giang gia đã là sản nghiệp của Tần phủ, mặt mày Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như không để ý: “Nghe nói chủ nhân trước của tòa nhà này rất có tiền, nhưng sau đó sa sút.”
“Không phải, vốn dĩ là một vị lão gia rất có tiền, nhưng một sớm một chiều nhà tan người mất, người trong phủ cũng không biết đi đâu, nhưng một số hạ nhân cũ lại phát đạt.”
“Hả,” Giang Tiểu Lâu cười nói, “Chắc là ông trời phù hộ họ.”
“Ây, tiểu thư cũng đừng nói là ta nói, ta thấy tiểu thư cũng quen mặt lắm. Nói về đại quản gia trước kia của Giang gia đi, nhìn thì cũng khá trung thành, nhưng sau khi lão gia chết, hắn lập tức phát tài, mở vài cửa hàng ở đầu đường, sống rất thoải mái, còn cưới ba tiểu thiếp. Còn có một tên vốn là thư đồng tên là Tiểu Lý Tử, vốn là người đi theo đại thiếu gia, đại thiếu gia vừa chết liền trở nên xa hoa, sau đó cưới cả di nương của đại thiếu gia, có người nói di nương này dung mạo xinh đẹp vô cùng, bây giờ người ta đang sống cuộc sống huy hoàng rực rỡ. Chỉ có người của Giang gia xui xẻo, ly tán khắp nơi. Đáng thương nhất là đại thiếu phu nhân của Giang gia, sau khi Giang gia suy tàn, đại thiếu gia không hiểu sao bị đánh chết, vị đại thiếu phu nhân này rất bi thương, lại gặp phải tên không có mắt, một mực đòi cưới thiếu phu nhân về làm thiếp, không ngờ thiếu phu nhân là người cương liệt, không chịu phục tùng, nhảy xuống giếng tự tử, đúng là tạo nghiệt.”
Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng nghe, như là nghe chuyện không liên quan đến mình.