Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 80-1: Anh hùng mì nước (1)



Lần này, không chỉ Ly Tuyết Ngưng cho rằng Giang Tiểu Lâu nên trốn tránh, cả Tạ Khang Hà cũng cho là vậy. Nhưng Giang Tiểu Lâu lại không để ý chút nào, nàng chỉ cho gọi Tiểu Điệp đến, bảo đi tìm vài tiên sinh kể chuyện, đồng thời soạn ra một câu chuyện, cho lan truyền ra ngoài.

Ai cũng biết, An Vương có thói quen ngủ trưa, mỗi trưa ngủ một canh giờ, sau khi thức phải uống một chén trà, chén trà này được làm bằng ngọc quý, được tì nữ đưa vào đúng giờ. Nhưng lần này, phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu lan truyền câu chuyện uống trà này, mọi người miêu tả sinh động như thật, nói văng cả nước miếng.

Câu chuyện rất đơn giản: một ngày đầu tháng, tì nữ An Vương phủ đi đưa trà vào như ngày thường, đột nhiên hoa mắt, nhìn thấy một con cóc thật to đang nằm trên giường, bất giác kinh hãi, buông tay làm rơi chén ngọc. An Vương vẫn còn ngủ say chưa tỉnh, tì nữ đã sợ đến run rẩy, liền lén ra khỏi vương phủ, đi tìm một thầy tướng số, sau khi thầy tướng bói cho nàng, chỉ cho nàng một chuyện, nàng mới yên tâm trở lại vương phủ.

Khi An Vương tỉnh lại, muốn uống trà thì không thấy chén ngọc đâu, lập tức giận dữ chất vấn tì nữ: “Chén ngọc đâu rồi?”

Tì nữ trải qua đấu tranh phức tạp trong lòng, thành thật trả lời: “Vỡ rồi.”

An Vương biến sắc, đang định sai người trừng phạt thì tì nữ không chút hoang mang nói: “Không phải do nô tì sai, thật ra là có việc lớn không dám nói.”

An Vương mắng: “Nói, để xem ngươi bịa ra được chuyện gì.”

Tì nữ kia nhớ lời thầy tướng số, lập tức huơ tay múa chân nói: “Lúc nô tì mang trà vào, vừa đến cửa, nhìn thấy đang nằm ở trên giường không phải là Vương gia ngài..”

"Là cái gì?"

Tỳ nữ run lẩy bẩy nói: "Nô tỳ không dám nói."

“Nói, nếu không thì sẽ đánh ngươi đến chết.”

Tì nữ vội vàng nói: “Là…là một con Kim long ngũ trảo.” (rồng vàng năm móng)

Vốn dĩ An Vương rất tức giận, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ như giận mà không giận, hắn lấy một thỏi vàng thưởng cho tì nữ, đồng thời đặc biệt căn dặn nàng: “Không được nói linh tinh ra ngoài, cẩn thận ta xé rách miệng ngươi.”

Nhưng chuyện bí mật này đã trở thành tin tức khắp phố thị, mọi người miêu tả, đàm luận, thậm chí say sưa kể rõ vẻ mặt lúc đó của An Vương, giống như tự mình nhìn thấy. Trong thời gian ngắn kinh thành sôi sục, ngay cả những thầy tướng số ở đầu đường cũng không dám bày sạp, vì bọn họ vừa ra tới không hiểu sao lại bị người ta nhìn chằm chằm. Cuối cùng, bệ hạ trong hoàng cung cũng nghe được chuyện này, hắn gọi An Vương tiến cung, tươi cười giữ lại uống trà. Hai người nói chuyện rất thân thiết, mà khi bệ hạ vô tình nhắc lại chuyện kia, An Vương sợ đến không nói ra lời. Không dễ dàng ứng phó được với hoàng đế, An Vương hai chân nhũn ra trở lai vương phủ, đúng lúc nhìn thấy An Vương phiđang bố trí bày tiệc, khoản đãi khách khứa, nghênh đón tân nương cho Duyên Bình quận vương.

An Vương không khỏi giận tím mặt: “Đã lúc nào rồi, nàng còn có tâm trí làm chuyện này. Sáng nay gia chủ Tạ gia đã đến tận nhà tạ tội, nói rõ Giang Tiểu Lâu đó không muốn gả vào An Vương phủ, nàng từ bỏ ý nghĩ này đi.”

An Vương phi lập tức buông danh sách lễ vật xuống, sầm mặt lại: “Cô ta không muốn gả, thì An Vương phủ ta thành ra cái gì. Hôn sự này thiếp đã định ra, quyết không thay đổi.”

An Vương đoạt lấy bảng danh sách trên tay bà, không chút dung tình ném xuống đất, sắc mặt tái xanh: “Ta đã nói, chuyện này chấm dứt ở đây, không được tìm nương tử cho tên ngốc đó nữa.”

An Vương phi lập tức đứng phắt dậy từ trên ghế, hai mắt tóe lửa nhìn An Vương: “Ngài có ý gì, hôm qua rõ ràng còn rất vui vẻ, sao hôm nay cứ như biến thành người khác, con trai của thiếp có chỗ nào chọc tới ngài, ngài lại không cho nó cưới vợ?”

An Vương chắp tai sau lưng đi lại trong sảnh, sắc mặt vô cùng lo lắng, nghe xong lời này bỗng nhiên dừng lại, nổi giận: “Nàng hiểu cái gì, hôm nay bệ hạ triệu ta vào, lại như đang đùa giỡn mà kể một câu chuyện của phủ ta đang lan truyền bên ngoài, câu chuyện đó ta không biết, cũng không rõ từ đâu mà ra, nhưng bên ngoài lại nói y như thật, cứ như ta có lòng muốn đoạt ngôi của hoàng huynh. Nàng không thấy, hoàng đế cười khiến ta cho người sợ hãi, ta chưa bao giờ thấy sợ như vậy. Cơn giận của đế vương sao có thể xem thường. Giữa lúc sóng to gió lớn, nếu lại truyền ra tin tức cưỡng bức dân nữ thành thân, chỉ sợ bệ hạ sẽ càng nhìn chằm chằm ta. Nàng tự ra ngoài mà xem, đã có mấy tên Ngự Sử đi lại trước cửa nhà rồi, nàng muốn làm lớn chuyện ta cũng không cản, cứ để lại cáo mệnh Vương phi của nàng, sau đó đi sống chung với đứa con trai ngu ngốc đó.”

Nghe xong lời này, An Vương phi cảm thấy như có một cái chùy băng đập thẳng vào xương, sắc mặt trắng nhợt, ngồi đơ trên ghế, một lúc lâu không nói ra lời.

An Vương thấy thê tử của mình lộ ra vẻ mặt như vậy,nhất thời thấy mình đã nặng lời, nhẹ giọng nói: “Chuyện này huyên náo lớn như vậy, ta thấy bây giờ nên biết điều một chút, cho dù nàng muốn làm hôn sự… cũng phải nghĩ cách làm cho người ta chịu gật đầu, sau đó lặng lẽ mà làm, đừng kinh động nhiều người.”

“Tại sao phải lặng lẽ làm, hôn sự của con trai thiếp mà, tại sao?” An Vương phi không nhịn được tức giận.

An Vương thấy bà ngu xuẩn như vậy, tức đến cơ hồkhông nói nên lời: “Ta mặc kệ nàng muốn gì, tóm lại không được mang đến phiền phức cho ta, nếu nàng kiên trì muốn cưới nha đầu kia vào cửa, thì được, nhưng không được để người ta biết cô ta không đồng ý. Lỡ bên ngoài đồn ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho nàng.”

“Hừ, thiếp sẽ có cách, không cần Vương gia lo lắng.”

Tần phủ.

Sau khi Lưu Yên chết, các chủ nhân Tần gia rơi vào trạng thái khủng hoảng, Tần Tư gọi mọi người lại, nói hết mọi chuyện cho họ biết, đồng thời cảnh báo, nếu Giang Tiểu Lâu lại trêu chọc thì tuyệt đối không nên đối đầu, lại không được khiêu khích, nếu không thì kết cục của Lưu Yên chính là kết cục của họ. Khi hắn nói xong câu đó, tựa như vô tình cố ý nhìn Tần Điềm Nhi một chút, mang theo ánh mắt cảnh cáo nghiêm nghị.

Tần Điềm Nhi sắc mặt trắng bệch, không ngờ Giang Tiểu Lâu lại là sát tinh như vậy, trước đó đại tẩu còn khẳng định sẽ dạy cho đối phương một trận, không ngờ chỉ vài ngày đã mất mạng, có người nói cả thi thể cũng không tìm được, đúng là đáng sợ.

Tối hôm đó, Tần Điềm Nhi ăn cơm không vô, chỉ dặn dò tì nữ đốt hương an thần, liền nằm xuống ngủ. Không biết ngủ bao lâu, nàng đột nhiên cảm thấy tất cả bốn phía xảy ra thay đổi, trên đỉnh đầu xoay tròn, cả gian nhà cũng xoay tròn, nàng như đang đứng trên vách đá cheo leo, bốn phía không bóng người, chỉ có một đám khói đen đáng sợ bao chung quanh. Vào lúc này một luồng máu tanh đáng sợ xộc vào mặt, chui vào mũi, nàng lập tức nắm chặt yết hầu, hận không thể ói hết cả lục phủ ngũ tạng ra. Ngào ngờ trong lúc đó, giữa màn sương máu xuất hiện một bóng người, ánh mắt sáng ngời, khóe môi cong cong, da dẻ trắng noãn, chỉ có đáy mắt toàn màu đỏ tươi, khiến người ta thấy khiếp sợ.

Tần Điềm Nhi thất thanh hô lên: “Giang Tiểu Lâu.”

Trong nháy mắt, thân thể Giang Tiểu Lâu biến mất, hòa thành một cơn sóng máu, đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng. Tần Điềm Nhi hai chân vung loạn xạ, đá tung cả chăn mền mới tỉnh lại từ trong ác mộng. Nàng vừa mở mắt nhìn, phát hiện mình đã nửa người rơi khỏi giường, tì nữ bên cạnh kinh hãi nhìn nàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tần Điềm Nhi sợ hãi không thôi mà đờ người ra, thở hổn hển từng ngụm, nàng chưa bao giờ gặp ác mộng kinh khủng như vậy, chưa từng lo âu và mệt mỏi như vậy. Bây giờ đang là ngày đông, y phục nàng lại bị mồ hôi làm ướt đẫm, nhẹ nhàng vỗ ngực mới phát hiện trái tim đang nhảy ầm ầm, vừa nhấc mắt liếc tì nữ, lạnh lùng nói: “Còn nhìn ta làm gì, mau đi lấy quần áo khô tới.”

Tính tình Tần Điềm Nhi rất xấu, thường hay ngược đãi tì nữ, tì nữ trực ban nhìn nàng sợ hãi, mau chóng lau mồ hôi thay quần áo khác cho nàng. Sau khi thay quần áo, Tần Điềm Nhi phất tay một cái, để tì nữ lui ra, nàng thì ngồi lại bên giường, nhìn ánh nến nhảy nhót trước mặt, nghĩ tới giấc mơ lúc nãy, không kềm được mà run rẩy.

Lưu Yên đã chết rồi, tiếp theo sẽ đến lượt ai?

Nàng biết tính tình Giang Tiểu Lâu, nữ nhân này một khi đã bắt đầu trả thù thì chắc chắn sẽ không dừng lại, nghĩ tới mình đã ba lần bốn lượt khiêu chiến, người tiếp theo rất có khả năng là mình. Không được, nàng phải tiên hạ thủ vi cường.

Suốt cả đêm, Tần Điềm Nhi đi tới đi lui trong phòng, cả đêm không ngủ. Sáng hôm sau, nàng dặn dì tì nữ thân cận Oanh Nhi: “Ngươi âm thầm tìm giúp ta một người, phải cẩn thận, không được để đại ca và phụ thân phát hiện.”

Oanh Nhi thấy mắt nàng lộ tia hung ác, có chút bất an núi: “Tiểu thư muốn tìm ai?”

Tần Điềm Nhi cười lạnh, chậm rãi mở miệng: “Dĩ nhiên là tìm một người có thể diệt trừ Giang Tiểu Lâu giúp ta.”

Trong mắt Oanh Nhi dâng lên một trận sợ hãi, vẻ mặt cực kỳ do dự. Thấy nàng run run người, Tần Điềm Nhi lớn tiếng mắng: “Còn không đi làm.”

"Vâng, tiểu thư."

Còn bảy ngày nữa là đến ngày mà An Vương phi gọi là hôn lễ. Cuối cùng Bác Cổ trai cũng sửa chữa xong, mọi người mới biết Bác Cổ trai đã biến thành một tửu lâu tên gọi Kim Ngọc Mãn Đường. Giang Tiểu Lâu muốn giữ lại diện mạo của Bác Cổ trai, nhưng sau khi suy nghĩ lại, nàng vẫn thay đổi chủ ý.

Kim Ngọc Mãn Đường bố trí trang nhã, xa hoa, dẫn đến không ít thực khách. Mà chủ nhân Giang Tiểu Lâu vẫn bí mật mời chào hộ vệ võ công cao cường, đồng thời tăng mạnh bảo vệ ở tửu lâu. Tạ Khang Hà thấy nàng không tìm cách tránh né hôn lễ, tưởng rằng nàng đã chấp nhận số phận, ngày ngày đều ngồi ở nhà thở ngắn than dài, đột nhiên phát hiện nàng bí mật chiêu mộ cao thủ, còn cho rằng nàng chuẩn bị những người này để bảo vệ mình chạy trốn, lập tức phái rất nhiều hộ vệ đến, nhưng đáng tiếc những người này không hợp ý Giang Tiểu Lâu.

Buổi chiều, Giang Tiểu Lâu đang xem xét tình hình ở tửu lâu, đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên trong đại sảnh: “Mau đem mì không lên đây.”

Giang Tiểu Lâu nhìn xuống cầu thang, chỉ thấy một nam tử đang hô to gọi nhỏ, hắn ăn mặc áo cũ nát, bên hông cắm một thanh trường kiếm, đôi lông mày đen kịt, ánh mắt sáng ngời, chỉ là hơn nửa khuôn mặt bị một hàm râu rậm rạp che khuất, nhìn dáng vẻ vừa tiều tụy vừa phóng khoáng.

Cái gọi là mì không, chính là tô mì không có bất kỳ món ăn gì khác, không thịt, không tương, Kim Ngọc Mãn Đường là tửu lầu xa hoa, xưa nay không chiêu đãi khách nghèo như vậy, càng đừng nói đến một tô mì không. Tiểu nhị cho rằng hắn là kẻ lang thang, đang chuẩn bị đuổi hắn ra ngoài. Giang Tiểu Lâu chú ý tới chuyện này, nói với Tiểu Điệp: “Mời vị bên dưới vào phòng khách ngồi đi, cho hắn một tô mì không.”

Tiểu Điệp vội dặn dò tiểu nhị, tiểu nhị thấy khó chịu nhưng không dám làm trái ý Giang Tiểu Lâu, nhanh chóng truyền lời: “Theo quy củ bổn tiệm, ăn gan rồng cánh gà thì ngồi trên lầu, người ăn mì không phải ngồi dưới lầu, khách quan ăn mì không thì xin mời ngồi đây.”

Nam nhân cười lạnh: “Ăn tô mì cũng phân chia này nọ, đây là đạo lý gì, ăn mì thì không phải là khách sao?”

Tiểu nhị hừ hừ hai tiếng, vẫn chưa trả lời. Tuy tửu lâu mở cửa làm ăn, nhưng khách mời cũng phải phân cao thấp, khách nhất đẳng thì ngồi tầng trên cùng, khách nhị đẳng thì ngồi ở lầu hai, khách bậc thứ ba thì ngồi ở phòng khách, đây là căn cứ vào khả năng chi xài của từng người, như người khách này hắn chỉ gọi một tô mì không, nếu mời hắn lên lầu ba chẳng phải sẽ lãng phí sao? Về cơ bản thì lời giải thích này của tiểu nhị không có vấn đề gì, chỉ có vấn đề là thái độ của hắn, rõ ràng là hơi kênh kiệu. Thấy tiểu nhị không để ý tới mình, nam tử đó không nói một lời đã ăn hết tô mì, đứng dậy đưa mười đồng tiền rồi rời đi.

Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng hắn, yên lặng hồi lâu. Tiểu Điệp hỏi: “Tiểu thư, sao người lại quan tâm người khách đó vậy?”

Giang Tiểu Lâu cười: “Ánh mắt hắn kiên định, điệu bộ phóng khoáng, không phải nhân vật tầm thường, hơn nữa ngươi có thấy thanh kiếm không, trên đó còn có vết máu. Tửu lâu mở cửa làm ăn, không cần thiết phải đắc tội với khách.”

Tiểu Điệp sững sờ, đang muốn nói gì đó, lại nhìn thấy một đám ăn mày quần áo lam lũ chen chúc tiến vào.

Tiểu nhị kinh hãi vội cùng chưởng quỹ tiến lên, muốn đuổi những tên ăn mày kia đi, không ngờ nam tử vừa ăn mì lúc nãy đi vào, lớn tiếng nói: “Chỉ cần trả tiền là được ăn mì, ta đưa 1 lượng bạc, để mấy huynh đệ này ăn đi.” Nói xong, hắn nện bạc cái rầm lên trán tiểu nhị.

Trán của tiểu nhị sưng lên một cục, không khỏi giận tím mặt: “Tên khốn này, lại dám tới cửa gây sự.”

Giang Tiểu Lâu đã sớm dặn dò, không được vô lễ với khách, càng không được gây sự ở đại sảnh, chưởng quỹ nhịn lại, nhớ tới tiểu thư đang ở trên lầu, sợ kinh động nàng, nên không thể làm gì khác là kéo tiểu nhị lại, nhẫn nại cười làm lành: “Vị khách này, ngài làm vậy bọn ta làm sao làm ăn, ai lại để ăn mày ngồi ở đại sảnh ăn cơm? Mong ngài làm ơn, mau đi đi.”

Nam tử cười hì hì: “Ta mặc kệ, trả tiền thì được ăn.” Nói xong hắn vung tay lên, những tên ăn mày lập tức ùa lên, chiếm lấy toàn bộ phòng khách. Những khách mời đang ngồi dùng cơm thấy thế vội đứng lên rời đi. Đám ăn mày cũng không gây sự, chỉ ngồi đó la hét đòi ăn, muốn được ăn mì.

Tiểu nhị hết cách, nhìn chưởng quỹ nói: “Chưởng quỹ, có cần báo quan không?”

Chưởng quỹ nhìn lên lầu, thấy Giang Tiểu Lâu đứng ở cầu thang, khẽ mỉm cười với hắn, khẽ gật đầu. Chưởng quỹ nhíu mày: “Ngươi đi dặn nhà bếp nấu mì, nhịn một chút đi.”

Không ngờ đám ăn mày này vừa ăn xong, lại một đám khác kéo tới, nối liền không dứt, tới giữa trưa vẫn chưa hết. Mỗi lần khách vào cửa, nhìn thấy rất nhiều ăn mày ngồi ở đại sảnh, lập tức quay đầu bỏ đi, không chịu bước vào. Chưởng quỹ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nam tử kia cười ha ha, sảng khoái ngồi ở đại sảnh lau trường kiếm của mình, thỉnh thoảng lướt mắt nhìn quanh.

Đúng lúc này, một nữ tử trẻ tuổi ngồi xuống trước mặt hắn, một thân áo lục, tóc đen như mây, đôi mắt như sao, đang mỉm cười nhìn hắn.

Hắn không khỏi sững sờ: “Vị tiểu thư này, không nhìn thấy hôm nay ta đã bao hết nơi này sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn: “Dĩ nhiên là biết, ta còn biết ngươi cho đám ăn mày này không ít tiền, để họ tới gây sự.”

Nam tử cười hì hì: “Tên tiểu nhị này mắt chó xem thường người khác, ta chỉ cho hắn một bài học nhỏ thôi.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười, đẩy ramột tấm ngân phiếu một trăm lượng trước mặt hắn: “Vị đại ca này, thời buổi này kiếm cơm không dễ, vì một tiểu nhị mà liên lụy cả tửu lâu, nhưng mọi người ở đây cũng phải ăn cơm mà, mời huynh mang những tên ăn mày này rời đi cho.”

Nhìn ngân phiếu, nam tử kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi là ai, tại sao lại ra mặt thay họ?”

Giang Tiểu Lâu cười ôn hòa: “Chuyện này huynh không cần biết, huynh chỉ cần biết, nếu sau nửa canh giờ nữa đám ăn mày này còn không đi, Kinh triệu doãn sẽ phái người đến đây.”

Nam tử xoay chuyển ánh mắt: “Nhà tù Kinh triệu doãn đâu phải ta chưa từng ngồi, sợ cái gì.”

Giang Tiểu Lâu thấy hắn không sợ, không khỏi mỉm cười: “Dĩ nhiên huynh không sợ, nhưng những người ăn mày vô tội kia cũng phải theo huynh chịu khổ. Kinh triệu doãn vừa mới nhậm chức, đang muốn chỉnh đốn mọi thứ, những chuyện gây sự thế này… sợ là không ổn. Chưởng quỹ có đạo lý của chưởng quỹ, huynh có tôn nghiêm của huynh, hai bên nhường nhau một bước, cần gì phải ép người như vậy?”

Nam từ trừng mắt, liếc nhìn nàng một lúc: “Vị tiểu thư này, ngươi thú vị lắm, dám nói lý với người như ta. Được, ta sẽ bảo đám huynh đệ này rời đi, không quấy rầy ngươi làm ăn.” Nói xong hắn đứng lên, hô to một tiếng, đám ăn mày đứng lên, chen chúc rời đi.

Thấy nam tử cũng muốn rời đi, Giang Tiểu Lâu mở miệng nói: “Vị đại ca này, chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?”

Ánh mắt trắng như ngọc của nam tử xoay một vòng, ánh mắt trong trẻo, mở to miệng cười nói: “Ta à, chẳng qua là một kẻ lang thang, người như tiểu thư hoàn toàn không cần để ý ta là ai, chúng ta cũng sẽ không gặp lại nữa.” Nói xong, hắn cười ha ha đi ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.