Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 82-1: Đại gả Vương phi (1)



Thấy Sở Hán còn sững sờ, Giang Tiểu Lâu nhàn nhã nói: “Còn không quay về, huynh muốn Hoa Dương công chúa truy bắt huynh khắp thành sao?”

Sở Hán không tiện hỏi nữa, giậm chân một cái, biến mất trước cửa sổ.

Giang Tiểu Lâu ở lại An Vương phủ, chi phí ăn mặc cực kỳ xa hoa, An Vương phi tựa hồ muốn Giang Tiểu Lâu hưởng thụ sinh hoạt phú quý trong vương phủ, để lung lạc ý chí của nàng. Nếu là cô gái tầm thường thấy tình hình như thế, nói không chừng sẽ thật sự chịu lưu lại, nhưng trong mắt Giang Tiểu Lâu, phú quý này thật ra cũng không đáng là gì.

Sau bữa trưa, An Vương phi gọi tì nữ đến: “Hôm nay Giang Tiểu Lâu đã làm gì?”

Tì nữ vội trả lời: “Bẩm Vương phi, giờ Mão Giang tiểu thư thức dậy, rửa mặt, dùng bữa, sau đó ngồi ở phòng đọc sách, viết chữ, vẽ tranh.”

An Vương phi trầm tư chốc lát: “Cô ta không có làm gì khác thường không?”

Tì nữ cúi đầu nói: “Theo nô tì quan sát, nàng ta rất an phận, dường như rất thỏa mãn với cuộc sống sang trọng ở đây, nói không chừng còn muốn ở lại lâu một chút.”

An Vương phi nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy thì đúng rồi, có cô gái nào không thích phú quý, sinh hoạt xa hoa như An Vương phủ, sợ là cô ta chưa từng được hưởng ngày nào, sau này ta đuổi cô ta đi, sợ là còn không đành lòng bỏ đi."

Nghe An Vương phi nói vậy, tì nữ chỉ là cười hùa theo.

Bức rèm che hơi động, An Vương từ bên ngoài đi vào. Vương phi đứng dậy hành lễ với hắn, hắn mỉm cười nói: “Hôn lễ đã chuẩn bị tốt chưa?”

Sắc mặt An Vương phi vui mừng: “Đều chuẩn bị gần xong rồi, thiếp đã cho người xem ngày, ngày mốt chính là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.”

An Vương thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này không hợp để nhiều người biết, nhất định phải cẩn thận một chút.”

An Vương phi cười tinh tế, vẻ mặt rụt rè: “Có thể có chuyện gì chứ, lại không phải thiên kim nhà quan, chỉ là một nữ tử thương hộ, Vương gia hà tất lo lắng.”

Lời của An Vương phi khiến An Vương nhíu mày, trừng mắt nhìn bà: “Lai lịch của nha đầu này không đơn giản, nghe nói Dương Các lão vô cùng yêu thích cô ta, Dương phu nhân lại xem cô ta như con ruột, ta lo một khi xảy ra chuyện, sẽ mang đến phiền toái rất lớn.”

An Vương phi cười gằn: “Không thân không thích, tại sao Các Lão lại ra mặt cho cô ta? Còn nữa, nữ tử một khi đã gả đi, gạo nấu thành cơm, danh phận đã định, Các Lão có thể làm gì? Không lẽ Các Lão có thể làm cho An Vương phủ phải bỏ Giang Tiểu Lâu, làm cho cô ta trở thành phụ nhân bị chồng bỏ? Vương gia, chuyện này đối với Giang Tiểu Lâu cũng không có gì tốt.”

Biểu hiện của An Vương hơi nghi ngờ, nghe nói như vậy mới lộ ra ý cười: “Nàng nói cũng đúng, chỉ cần hôn sự làm xong, không ai ngăn cản được việc này. Nhưng trước khi hôn lễ cử hành nàng phải đặc biệt đề phòng, không được xem thường.”

An Vương phi cúi đầu nhướng mày đều là phong tình: “Thiếp làm việc luôn cẩn thận, điểm này Vương gia cứ yên tâm.”

Hai người đang nói, chỉ thấy Duyên Bình quận vương ngu ngốc đang tươi cười vui vẻ đi vào, tay còn cầm một cây pháo trúc, An Vương phi chán ghét nhìn cây pháo trong tay hắn, vội sai tì nữ lấy đi, sau đó kéo tay hắn, tự mình dùng khăn lau tro bụi trên tay cho hắn, mới ôn nhu nói: “Mẹ sẽ cưới cho con một thê tử xinh đẹp, con có vui không?”

Duyên Bình quận vương cười ha ha, nước dãi chảy ròng ròng, bàn tay vỗ lạch bạch: “Tốt qua, con cưới nương tử, cưới nương tử rồi.” Vẻ mặt hắn vô cùng vui sướng, thật ra không hiểu gì hết, càng không biết ý nghĩa của việc cưới vợ sinh con.”

An Vương gia nhìn hắn như vậy, khẽ thở dài một hơi: “Để tránh đêm dài lắm mộng, mau tổ chức hôn lễ thôi.”

Tần phủ.

Tần Điềm Nhi một bước bước vào thư phòng, nhìn thấy hắn đang vẽ tranh, không khỏi tức giận nói: “Đại ca, đến lúc nào rồi, sao huynh không gấp gáp gì hết”

Tần Tư ngẩn đầu lên nhìn nàng một cái, vẻ mặt hờ hững: “Có gì để gấp?”

Gương mặt Tần Điềm Nhi trắng bệch: “Ôi chao, lẽ nào huynh không biết, Giang Tiểu Lâu được An Vương phi mời làm khách, An Vương phi còn muốn đem Yên Chi Trai của cô ta tiến cử vào cung, huynh có biết chuyện này mang ý nghĩa gì không?”

Khóe miệng Tần Tư nhẹ nhàng cong lên: “Mang ý nghĩa An Vương phi rất vừa ý cô ta.”

“Đúng rồi, An Vương phi vô cớ tốt với cô ta như vậy, nhất định là do tiện nhân đó giở trò. Đại ca nhất định phải nghĩ cách, không thể để cho ả đắc ý. Nếu không, chờ ả rảnh tay, sợ là sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

Sau khi biết ám sát thất bại, Tần Điềm Nhi vẫn trốn trong nhà, chỉ lo Giang Tiểu Lâu tìm tới cửa. Nhưng nằm ngoài dự liệu của nàng, mọi chuyện có vẻ sóng êm gió lặng. Sự bình tĩnh này quá kỳ lạ, trong lòng nàng càng sợ hãi.

Tần Tư lại nhẹ nhàng cười: “Muội không biết An Vương phi có ý định cưới Giang Tiểu Lâu làm con dâu sao?”

Tần Điềm Nhi choáng váng, không khỏi tức giận đến cứng người, mày liễu dựng thẳng: “Cái gì? Không được, không thể để ả được gả vào An Vương phủ, đúng là có lợi cho ả quá.”

“Điềm Nhi, nhị công tử của An Vương phủ là kẻ ngu ngốc.” Tần Tư không chút biến sắc, hạ xuống một bút.

“Như vậy là sao?” Tần Điềm Nhi hoàn toàn sửng sốt.

“Theo huynh được biết, năm nay Duyên Bình quận vương đã hai mươi hai tuổi, nhưng ngay cả ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh cũng không biết, là một kẻ si ngốc.”

Tần Điềm Nhi cả nửa ngày nói không ra lời, trong lòng mừng như điên: “Đại ca, huynh nói thật sao?”

Tần Tư khẽ mỉm cười: “Huynh có nói đùa bao giờ sao?”

Tần Điềm Nhi không nhịn được vui vẻ: “Đại ca thật gian xảo. Tiện nhân Giang Tiểu Lâu này, thật không ngờ An Vương phi vừa ý ả là muốn cưới ả cho một kẻ ngu si.”

Tần Tư khẽ mỉm cười nói: “Cá chép vượt long môn, nhảy một cái thành rồng, chim sẻ ở đầu cành, bay lên biến thành phượng hoàng, đây là chuyện vui lớn.” Hắn nói như vậy, khóe môi hiện lên nụ cười bí ẩn, “Đến đây, nhìn bức tranh của huynh.”

Tần Điềm Nhi vươn người liếc mắt nhìn, rừng trúc dưới ngòi bút của Tần Tư cao thấp chằng chịt, đậm nhạt đủ sắc, không có điểm nào không tinh diệu, phon thái càng đẹp đẽ thoát tục, làm cho người ta có cảm giác rất khác biệt, lập tức nụ cười trên mặt càng sâu: “Quả nhiên tuyệt diệu.”

Thư phòng Tạ gia.

Tạ Khang Hà nghe nói Giang Tiểu Lâu bị giữ lại An Vương phủ, lập tức dặn dò chuẩn bị kiệu. Tạ Liên Thành lại ngăn hắn lại: “Phụ thân, tạm thời không vội.”

“Cái gì không vội, con không thấy sao, Tiểu Lâu bị người ta bắt đi rồi.”

Tạ Liên Thành khẽ cười, ánh mắt xa xăm như một hồ sâu không gợn sóng: “Tiểu Lâu không phải người ngốc, nàng đã sớm ngờ tới có chuyện này, đây là thư của nàng gửi cho phụ thân, mời người xem xong hãy quyết định.”

Tạ Khang Hà nghe vậy, tiếp nhận lá thư từ trong tay hắn, sau đó mở ra cẩn thận đọc, không khỏi nhíu mày “Đây là ý gì?”

Khóe miệng Tạ Liên Thành mỉm cười, biểu hiện càng trịnh trọng: “An Vương phi chỉ mời nàng đến làm khách, không có ý gì khác, mong phụ thân đừng quá lo lắng, an tâm chờ đợi, nàng sẽ bình an trở về.”

Lời của Tạ Liên Thành cũng không động viên được Tạ Khang Hà, hắn vẫn rất lo lắng: “Đâu có đơn giản như vậy, không phải con đã rõ sao, Mẫn phu nhân là đến cầu thân giúp An Vương phi, muốn Giang Tiểu Lâu gả cho Duyên Bình quận vương. Đó là một tên ngốc, con bảo ta làm sao nhìn mặt bạn cũ.”

Đáy mắt Tạ Liên Thành nổi sóng: “Phụ thân, xin người tin nàng, cũng tin con.”

Dung mạo của hắn cực kỳ tuấn tú, nhìn thoáng qua còn có nét tao nhã ôn hòa, nhưng đuôi mày khóe mắt tràn đầy kiên định.

Đứa con trai này, vĩnh viễn duy trì cá tính cẩn trọng quá mức, giữ chắc giới hạn của mình, lời hắn đã nói đều có căn cứ, hơn nữa chuyện đời lại kỳ quái là luôn diễn ra như lời hắn nói.

Nhìn hắn, ánh mắt Tạ Khang Hà từ lo lắng chuyển thành yên ổn.

Tính tình Giang Tiểu Lâu rất đặc biệt, ngươi càng ngăn cản nàng, nàng lại càng muốn làm, huống chi đây là kế hoạch nàng đã quyết định từ đầu, ai có thể cản được? Tạ Liên Thành hiểu rất rõ, cho nên mới không lên tiếng.

“Phụ thân, con nhất định sẽ để Tiểu Lâu bình an trở về.”

Tạ Khang Hà thật sự không biết nói gì, thở dài một tiếng: “Ta thật sự là hết cách với nó. Nếu nói nó thông minh, nhưng nó lại hay làm những chuyện mạo hiểm, năm lần bảy lượt đẩy mình vào nguy khó. Nhưng nếu nói nó ngốc, thì nó lại chưa từng thất bại, có đứa con gái như vậy, Giang huynh nhất định sẽ lo đến bạc tóc.”

Nhìn thấy bộ dạng sầu khổ của Tạ Khang Hà, Tạ Liên Thành chỉ mỉm cười.

Từ thư phòng đi ra, Hoài An cung kính đưa lên một bức mật thư, Tạ Liên Thành mở ra nhìn, hơi biến sắc.

Hoài An lặng lẽ đánh giá công tử, từ khi hắn mười tuổi đã đi theo công tử, thường thấy nhất là gương mặt công tử thong dong mỉm cười, mãi mãi là dáng dấp này, không vì cái gì mà vui, không vì bản thân mà buồn, lại như mang một cái mặt nạ thật dày. Hoài An chưa từng nhìn thấy vẻ mặt công tử thất kinh, nhưng thời khắc này bình tĩnh thong dong của hắn bị đánh vỡ, trong đáy mắt phát ra ánh sáng khác thường.

Công tử như vậy, không hiểu sao lại càng hấp dẫn hơn bình thường. Giống như ánh mặt trời chiếu rọi qua làn sương mù, soi sáng thế gian, vạn vật không thể nào so được.

Rất nhanh, Tạ Liên Thành khôi phục bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng thở dài: “Đúng là một nha đầu to gan.”

Hoài An thử thăm dò: “Công tử, xảy ra chuyện gì?”

Biết rõ chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời, lỡ không cẩn thận sẽ mất tất cả, nàng vẫn quyết định mạo hiểm, rõ ràng là nữ tử không biết kiêng dè.

Bên trong ôn nhu, mang theo sự ngông cuồng không dễ gì nhận ra.

Tạ Liên Thành khẽ cười: “Không có gì.”

An Vương phi gọi Giang Tiểu Lâu đến, trực tiếp nói rõ với nàng: “Con trai ta Duyên Bình quận vương tuy rằng tâm trí bất ổn, nhưng rất lương thiện ngoan ngoãn, ta hy vọng ngươi có thể trở thành thê tử của nó, cố gắng ở bên cạnh tướng công. Phu phụ của thế tử không ở trong thành, sau này không ai tranh với con, mọi thứ sẽ thuộc về con hết.”

Giang Tiểu Lâu nhìn An Vương phi, chỉ là khẽ mỉm cười, cúi mắt xuống không nói một lời, không có phản kháng như dự liệu.

Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu như vậy, An Vương phi bất giác mỉm cười, bà vỗ tay một cái nói: “Được rồi, mang đồ lên đây.”

Trong đình viện, cái thứ nhất được đưa lên chính là một kiệu hoa, trên đỉnh kiệu thêu Đan phượng triều dương, tơ vàng được may vá khéo léo, chuông vàng treo trước kiệu là được làm bằng vàng thật, khi cỗ kiệu lay động chuông kêu leng keng cực kỳ êm tai. Dưới đáy kiệu có một vòng sợi tua rua màu vàng nhạt, khi cỗ kiệu đi lại, tua rua đong đưa theo bước chân kiệu phu, như một dòng nước.

Tiếp theo là sính lễ, An Vương phi lững thững đi tới trước rương, cười nói với Giang Tiểu Lâu: “Mau đến xem, có thích không.”

Cái rương thứ nhất toàn bộ đồ đạc đều làm bằng vàng, có một cái kim quan ngũ sắc bằng vàng, bốn cặp vòng tay vàng, một đôi cua vàng, một đôi kim liên hoa, một vòng san hô vàng, một tượng Phật vàng, tràn đầy rực rợ, khiến người hầu không mở mắt ra được. Cái rương thứ hai là mão Ngọc Long, vòng ngọc, vòng Bắc châu quan hoa, vòng Thất bảo quan hoa. Rương thứ ba là áo cưới trân châu, áo ngắn, y phục bốn mùa trân châu phỉ thúy. Xem qua bảy tám cái rương, thậm chí ngay cả màn che cẩm tú tiêu kim, đệm ngồi, thảm, bình phong… cũng có đầy đủ.

Nụ cười của An Vương phi dịu dàng: “Con xem, những thứ này đều là lễ vật cho con, không biết con có thích không?”

Giang Tiểu Lâu bình thản: “Vương phi thật sự muốn tiểu nữ làm Vương phi của Duyên Bình quận vương sao?”

An Vương phi nhếch miệng: “Không sai, ta rất vừa ý con.”

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Nhưng tiểu nữ chỉ là nữ nhi thương hộ thấp hèn, không dòng dõi bối cảnh, lại không còn cha mẹ, một nữ cô nhi làm sao xứng đáng lọt vào mắt Vương phi?”

An Vương phi không để ý chút nào, nói: “Không nói những cái khác, ra rất thích tính tình của con, ôn văn nho nhã, ăn nói thoát tục, tuy rằng con không phải danh môn quý nữ, nhưng với tình hình của Quận vương…ta cũng không cần những cái kia. Chỉ cần con thành thật giúp chồng dạy con, cái khác ta không bận tâm. Từ nay về sau, con chính là Quận Vương phi trong phủ, không ai dám coi thường con, càng không ai dám nghị luận sau lưng con. Chỉ có một việc, không thể ra ngoài làm ăn nữa, sẽ ảnh hưởng đến thể diện vương phủ.”

Nhìn An Vương phi nói thật hay ho, giống như hoàn toàn nghĩ cho Giang Tiểu Lâu. Nhưng bà lại quên mất, đối với một nữ tử mà nói, gả cho một kẻ ngốc chính là tự hủy mình. An Vương phi không cân nhắc đến điểm này, bà cho rằng mình chọn Giang Tiểu Lâu là đã nâng cao nàng. Nếu nàng không biết cân nhắc, tức là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cho dù cưỡng bức cũng phải ép cho được nàng bái đường. Từ đầu tới cuối, bà tự biên tự diễn, không cho người khác có cơ hội từ chối.

An Vương phi thấy đối phương yên lặng không nói, nụ cười đắc ý khó nén, giọng điệu rất quan tâm: “Vương phủ này lúc nào cũng vắng vẻ, từ nay có con bầu bạn với ta, ta cũng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.”

Giang Tiểu Lâu trầm tư chốc lát, mỉm cười nói: “Vương phi, ngài có biết quá khứ của tiểu nữ?”

Trong lòng An Vương phi cười gằn, trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, ung dung tự nhiên nói thẳng: “Đừng đem chuyện đó ra dọa ta, nếu ngươi muốn bịa đặt ra chuyện hoang đường gì đó, hoặc nói là đã có ý trung nhân, thì không cần phải nói. Tiểu Lâu, tìm một phu quân, là để có nơi nương tựa, dựa vào nam nhân không bằng dựa vào quyền thế,”

Giang Tiểu Lâu không khỏi cười khổ: “Nếu Vương phi quyết ý như vậy, tiểu nữ không còn lời nào để nói.”

An Vương phi cong môi cười: “Ngày mai chính là ngày đại hỉ, con nên trở lại nghỉ ngơi thật tốt, đến khi đó sẽ có người chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa.”

Tối hôm đó, hộ vệ An Vương phủ canh gác trước cửa phòng Giang Tiểu Lâu, đôi mắt cũng không dám chớp, chỉ lo xảy ra sơ sót. Mãi đến nửa đêm, tất cả vẫn sóng yên gió lặng như cũ, khắp nơi yên tĩnh.

Trời chưa sáng, Toàn Phúc thái thái liền dẫn tì nữ tiến vào phòng, trang điểm sáng sớm có bốn trình tự, đầu tiên là rửa mặt, dùng khăn bông lau mồ hôi trên mặt, Toàn Phúc thái thái cẩn thận liếc nhìn Giang Tiểu Lâu, cười nói: “Nhìn gương mặt này, như trứng gà bóc vậy, đúng là mỹ nhân.” Bà nắm khăn bông trong tay, suy nghĩ một chút rồi lại cất đi: “Trực tiếp “thượng đầu”thôi.”

“Thượng đầu” chính là trang điểm, bà xõa tóc Giang Tiểu Lâu ra, giúp nàng đội lên mão tân nương, tiếp lên là trang điểm thật đậm, cuối cùng đội mũ phượng lên, mặc vào áo cưới, tất cả quá trình đều được Toàn Phúc thái thái làm, các tì nữ khác đều không được nhúng tay. Tân nương từ đầu tới cuối đều cười tươi, dường như không biết mình phải gả cho một kẻ ngu si, Toàn Phúc thái thái cảm thấy có chút quái lạ nhưng không dám nhiều lời.

Không dễ dàng gì mới trang điểm sửa soạn xong, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói: “Các ngươi ra ngoài đi, còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

Toàn Phúc thái thái vội nói: “Như vậy sợ là không ổn…”

Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt phủi bà một cái, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa uy hiếp: “Vậy bẩm báo Vương phi đi, rồi hãy quyết định.”

Toàn Phúc thái thái lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: “Vậy bọn ta ở ngoài cửa bảo vệ, tiểu thư chuẩn bị xong rồi bọn ta lại vào.” Nói xong liếc mắt ra hiệu, mang theo tì nữ lui ra. Các nàng vừa mới lui ra, dưới đáy giường liền có một người xuất hiện, mày rậm mắt to vóc người khôi ngô, ngoài Sở Hán thì còn ai? Hắn không đi một mình, trên tay còn tha một cái bao tải. Một đôi mắt sáng như tuyết nhìn Giang Tiểu Lâu, động tác nhanh nhẹn mở bao tảo ra, lộ ra một cô gái trẻ đang hôn mê, nói: “Người muội cần ta đã trộm đến rồi, bây giờ chúng ta sẽ làm sao?”

Giang Tiểu Lâu đánh giá một chút, cười nói: “Bây giờ mặc giá y cho cô ta, trang điểm lại một chút, để cô ta biến thành ta.”

Thay thế, chẳng phải là hủy cả đời cô nương này, trên mặt Sở Hán lộ ra tia do dự.

Giang Tiểu Lâu thấy rõ: “Sở đại ca, cô ta là người đã thuê thích khách đến giết ta, huynh nói đối với loại tử nữ này, có gì phải thương hương tiếc ngọc? Chỉ sợ sau khi cô ta tỉnh lại, chuyện đầu tiên là ra tay với huynh.”

Giang Tiểu Lâu nhấc váy lên, không chút lưu tình đá Tần Điềm Nhi một cước, Tần Điềm Nhi bị đau đớn thức tỉnh, bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, mở to mắt hoảng sợ nhìn Giang Tiểu Lâu, trong nháy mắt muốn gào rít lên. Chỉ tiết, trên miệng nàng đã bị bịt kín, không phát ra tiếng được.

Giang Tiểu Lâu nhìn chằm chằm Sở Hán, Sở Hán tuy rằng do dự, nhưng vẫn nghe lời lấy trong lồng ngực ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc, một tay nhấc cằm Tần Điềm Nhi lên, một tay ghìm lại cổ họng nàng, nhét viên thuốc vào.

Giang Tiểu Lâu ôn nhu nói: “Ngươi yên tâm, đây là thuốc gây tê bình thường thôi, sau khi ăn vào cả người sẽ nhẹ nhàng, không có khí lực cũng không nói ra lời, nhưng sẽ không nguy hiểm tính mạng. Ba canh giờ sau, ngươi sẽ khôi phục lại như thường.”

Chờ Sở Hán buông tay, Tần Điềm Nhi sặc sụa ho khan vài tiếng, nhưng vì không phát ra được âm thanh mà ức đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, ánh mắt tràn đầy oán hận. Giang Tiểu Lâu mặc kệ nàng đang nghĩ gì, động tác nhanh nhẹn thay đồ trang điểm cho nàng, Sở Hán ở một bên nhìn thấy, đôi mắt trợn to, mặt đỏ tới mang tai. Giang Tiểu Lâu liếc hắn một cái, nói: “Sở đại ca, nếu ta là huynh thì sẽ đi ra bên ngoài bảo vệ.”

Sở Hán phản ứng lại, vội vã lui lại mấy bước: “Xong việc thì gọi ta.” Nói xong lui ra đến phía sau bình phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.