Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 84-2: Lòng người bạc bẽo (2)



Phó Triêu Tuyên muốn cáo từ, Giang Tiểu Lâu đuổi theo hắn ở hoa viên: “Phó đại phu.”

Phó Triêu Tuyên quay đầu lại nhìn thấy nàng, tim nhảy lên một cái, trên mặt vẫn làm như không có gì: “Có chuyện gì sao?”

Giang Tiểu Lâu thở hổn hển nói: “Rốt cuộc Tạ bá phụ bị làm sao, ngay cả huynh cũng không dám kê thuốc sao?”

Phó Triêu Tuyên tự xưng y thuật cao minh, lúc này cũng không thể không đỏ mặt, gật đầu nói: “Ta hành nghề y nhiều năm, chưa từng gặp bệnh trạng này, nhất định phải hỏi lại sư phụ mới dám phán đoán.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lay động: “Nhưng Thái Vô tiên sinh đã ra ngoài hành y, lúc này làm sao tìm được?”

Phó Triêu Tuyên nói: “Nàng yên tâm, ta và sư phụ có cách liên lạc, ít thì năm ba ngày, nhiều thì nửa tháng, nhất định liên lạc được, không biết Tạ lão gia có thể chống đỡ được lâu như vậy hay không. Nhưng mà, bệnh này quá kỳ lạ, ta thấy có chỗ không đúng…”

“Không đúng? Chỗ nào không đúng…”

“Chuyện này… ta không nói rõ được, vừa nãy ta muốn dùng cách thử máu, nhưng trong nhà có quá nhiều người, làm vậy không thích hợp lắm…”

Từ ngày hôm sau, Tạ Khang Hà bắt đầu nằm trên giường không dậy nổi, toàn thân phát lạnh, lại cảm thấy trong ngực như có hỏa thiêu, chỉ nằm trên giường rên rỉ không ngớt. Vương di nương mời mấy đại phu, nhưng bọn họ đến xem xong đều lắc đầu chịu thua, thuốc của mọi người kê đều chỉ là thuốc giảm đau thông thường, uống hay không cũng như nhau, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Tạ Khang Hà không ăn không uống, ngủ mê man như chết. Tất cả mọi người đứng chung quanh giường, bi thương khóc lóc, bó tay hết cách.

Tạ Khang Hà dặn dò Vương di nương: “Chuẩn bị hậu sự đi.”

Nghe hắn nói vậy, Vương di nương kêu rên một tiếng, nước mắt đổ ào ào xuống.

Thấy tất cả mọi người đều khóc sướt mướt, Tạ Khang Hà cảm thấy vô cùng phiền chán, phất phất tay: “Mọi người ra ngoài hết đi, để ta một mình yên tĩnh một chút.” Mọi người liếc mắt nhìn nhau, dồn dập lùi ra ngoài, ngay lúc này Tạ Khang Hà đột nhiên nói: “Tiểu Lâu, con ở lại, ta có chuyện cần nói.”

Ánh mắt của mọi người quét qua một cái, cùng tập trung lên người Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu cũng không để ý người khác nghĩ gì, chỉ hòa nhã nói: “Được.”

Chờ khi mọi người lui ra, Tạ Khang Hà mới nhìn Giang Tiểu Lâu, miễn cưỡng cười nói: “Ta còn tưởng là có thể thay thế phụ thân con chăm sóc con, nhưng bây giờ ta đã không thể làm được.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, giọng điệu đặc biệt ôn nhu: “Không đâu, bá phụ sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Ngoài miệng nàng nói như vậy, trong lòng lại nhớ đến chuyện thiên sát cô tinh, nếu đúng là vậy, Tạ Khang Hà cũng là bị nàng làm hại sao? Giang Tiểu Lâu có một cảm giác như không kềm được nước mắt, nhưng nàng sờ lên mặt mình, rất khô, không có giọt nước mắt nào chảy xuống.

Không biết từ khi nào, nàng đã không khóc được.

Tạ Khang Hà khó khăn nở nụ cười, vỗ vỗ tay nàng, nói: “Con biết không, đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên ta gặp Giang huynh đệ, khi đó bọn ta còn là thiếu niên, không có gì hết, ta chỉ biết giữ lưới đánh cá, mà hắn cầm một cây quạt tự cho mình là phong lưu, chỉ chớp mắt con cái của cả hai đều đã lớn, ta thì lại sắp chết.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, không nói một lời.

Biểu hiện của Tạ Khang Hà trở nên nghiêm túc: “Tiểu Lâu con nghe đây, đời người phải trải qua nhiều chuyện, có hạnh phúc, có bất hạnh, ví dụ như phụ huynh con rời bỏ con mà đi, con chỉ có thể tự dựa vào chính mình, nhưng chính vì như vậy, con mới trở nên kiên cường ưu tú như hôm nay. Ta biết, trong lòng con có thù hận sâu xa, ta chỉ mong con hứa với ta, bất kể làm gì cũng phải bảo trọng bản thân, báo thù cũng không thể vội vàng, từ từ chờ thời cơ, trước khi quyết định làm gì cũng phải thận trọng, hiểu chưa?”

Giang Tiểu Lâu không biết trong lòng Tạ Khang Hà có nhiều vấn đề như vậy mà vẫn nhịn không nói ra, cũng không biết vào lúc này Tạ Khang Hà còn lo lắng cho nàng, nàng vững vàng nắm chặt tay hắn nói: “Bá phụ, con mong người sẽ sống thật lâu, nhìn thấy Tiểu Lâu thành công. Đừng giống như phụ thân con, bỏ lại Tiểu Lâu một mình.”

Tạ Khang Hà sâu sắc thở dài một hơi, yêu thương nhìn nàng: “Giang huynh có một nữ nhi tốt, còn ta nhìn thì có một đại gia đình, thật ra lại không có ai.” Khi hắn nói đến chỗ không có ai, thần sắc có chút kỳ lạ.

Giang Tiểu Lâu theo bản năng mà nói: “Con biết bá phụ rất thất vọng với họ, nhưng Tạ Xuân là một cô nương tốt, còn có đại công tử, huynh ấy văn võ song toàn, làm việc thận trọng, là sự kiêu ngạo của bá phụ, không lẽ người quên rồi sao?”

Tạ Khang Hà cười nhạt: “Xuân Nhi là đứa trẻ tốt, chỉ là có hình thức nhưng không có nội tâm. Ta làm người cảnh giác, nó lại hời hợt, ta làm người tỉ mỉ, nó lại hồ đồ. Một đứa bé quá thật thà, nếu không có ta che chở thì nó biết làm sao?”

Không chờ nàng trả lời, Tạ Khang Hà lại nói tiếp: “Con nhất định cảm thấy kỳ quái, tại sao ta lại nói không có người thừa kế.” Hắn như đang nói với Giang Tiểu Lâu, lại như đang lẩm bẩm một mình: “Bởi vì hắn không phải con trai ta, không phải, tại sao lại không phải…”

Trong mắt Giang Tiểu Lâu hiện vẻ sững sờ, nhẹ giọng kêu: “Bá phụ, bá phụ.”

Tạ Khang Hà cũng nhắm mắt lại, như đang ngủ.

Giang Tiểu Lâu thăm dò hơi thở của hắn, mới yên tâm, kéo chăn lên cho hắn rồi ra ngoài.

Mọi người đang nóng lòng chờ đợi, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đi ra, Vương di nương liền vội vàng tiến lên hỏi: “Lão gia đã nói gì?”

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh: “Bá phụ không nói gì hết.”

Tạ Hương rên lạnh một tiếng: “Ta biết mà, phụ thân rất thiên vị ngươi, đến lúc này rồi cũng chỉ nhớ có mình ngươi.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Hương một chút, những người này quá mức cay nghiệt, ích kỷ, trong lòng họ chỉ có tài sản Tạ gia, không khỏi lạnh lùng nói: “Bất kể tình hình tiến triển thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh bá phụ, còn chuyện ngươi nghĩ thế nào thì là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta.”

Tạ Hương hướng về bóng lưng của nàng, chê cười nói: “Nhìn đi, phụ thân sinh bệnh, trong nhà không người làm chủ, cô ta lại tưởng mình là tiểu thư Tạ gia, giả vờ cao quý.”

Xưa nay Tạ Xuân dễ tính, giờ khắc này thấy Tạ Hương chanh chua như vậy không khỏi lạnh lùng liếc nàng một cái: “Đến lúc nào rồi, tỷ còn nói móc như vậy, còn không vào thăm phụ thân.”

Tạ Liên Thành đang ở bên ngoài chờ Giang Tiểu Lâu, thấy nàng đi ra, chỉ khẽ mỉm cười.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu xẹt qua gương mặt tuấn tú của hắn, nói: “Sao đại công tử không đi vào?”

Tạ Liên Thành giọng điệu ôn hòa nói: “Phụ thân giữ nàng lại một mình là có chuyện muốn nói, ta không nên quấy rầy.”

Quý công tử trước mắt tựa hồ lúc nào cũng rất thong dong bình tĩnh, Giang Tiểu Lâu rất muốn biếtnội tâm của hắn đang nghĩ gì. Tạ Liên Thành lẳng lặng đi cùng nàng ra ngoài, tà dương rơi vào bả vai hắn, làm cho cả người hắn càng thêm ôn hòa.

Trong lòng Giang Tiểu Lâu hơi động, không nhịn được hỏi: “Xin thứ cho ta mạo muội, sao không nhìn thấy Tạ phu nhân?”

Tạ Liên Thành cúi mắt, vẻ mặt thong dong: “Ta đã bẩm báo với mẫu thân, nhưng bà nói sống chết có số, phú quý do trời, tuổi thọ của con người do ông trời quyết định, con người không làm gì được.”

Phu thê kết tóc, phu quân bệnh sắp chết cũng không chịu đến nhìn một cái, có phải là quá vô tình không?

Giang Tiểu Lâu nhíu chặt lông mày, nhưng không nói một lời.

“Nàng đừng hiểu lầm, mẫu thân tu Phật nhiều năm, đã muốn xuất gia từ lâu, nhưng phụ thân nhất định không chịu, cứ ép bà ở lại nhà, cho nên mẫu thân chỉ có thể làm cư sĩ.”

Thì ra tâm Phật của Tạ phu nhân lại nặng như vậy, lý do này dường như rất có lý, nhưng Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhẹ, vẫn chưa lên tiếng.

Gương mặt Tạ Liên Thành nhiễm phải một tầng nắng chiều, xem ra càng tuấn tú đến bức người, nhưng mà âm thanh của hắn vẫn rất thong dong, ôn hòa, như một tiếng đàn êm tai. Không, phải nói là khiến người ta bất giác sinh ra cảm giác mê luyến.

“Từ khi ta sinh ra, phụ thân đều bôn ba làm ăn bên ngoài, mẫu thân thì cả ngày ở Phật đường, ngày thường ta không gặp được phụ thân lẫn mẫu thân, lâu dần cũng thành quen. Không chỉ ta, cả nhà này cũng đã quen với cách chung sống của họ, có lẽ người duy nhất thấy lạ chính là nàng.” Tạ Liên Thành từ tốn nói.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu ngưng lại, hòa nhã nói: “Bây giờ tình hình này không thích hợp cho ta ở lại Tạ gia nữa, nhưng mỗi ngày ta sẽ đến đây thăm bá phụ, cho đến khi người bình phục.”

Hô hấp Tạ Liên Thành nhẹ ngừng lại, sau đó cười khẽ: “Ta biết Giang phủ đã tu sửa gần xong, nàng chuyển đến đó cũng là đương nhiên.”

Nói xong câu này, giữa hai người lại có một loại trầm mặc kỳ lạ, Giang Tiểu Lâu liếc hắn một cái, Tạ Liên Thành hơi rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất biểu hiện trong mắt, dưới ánh tà dương có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

“Thật là… lần này phụ thân bị bệnh, quả thật có chút kỳ quái.”

“Kỳ quái thế nào?”

Tạ Liên Thành không quen phân tích suy nghĩ của mình với ai, nhưng hắn lại chiu nói với Giang Tiểu Lâu. Trong cái nhà này, nàng là người duy nhất có thể hiểu được hắn, tin tưởng hắn, cho dù họ chỉ là bạn bè bình thường, hắn cũng…

“Sức khỏe của người luôn rất tốt, dù có chút đau bệnh cũng sẽ lành lại rất nhanh, bệnh như vậy xưa nay chưa từng có.”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu cũng tràn ngập nghi hoặc: “Phó đại phu cũng nói chuyện này rất kỳ lạ, không giống phong hàn bình thường, không lẽ không phải bệnh?”

Tạ Liên Thành nghe vậy có chút choáng váng, sau đó, đôi mắt như hồ sâu từ từ trầm xuống, gương mặt xanh ngọc như bịt kín trong bóng tối: “Ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

Giang Tiểu Lâu đứng lại: “Chỉ tiễn đến đây là được, có tin tức gì xin lập tức thông báo cho ta biết.”

“Dĩ nhiên.” Mù mịt trên mặt Tạ Liên Thành như chưa từng tồn tại, đã khôi phục lại vẻ trấn định như cũ.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Phó Triêu Tuyên đã mời Giang Tiểu Lâu đến dược đường của mình. Giang Tiểu Lâu hỏi: “Tra được cái gì rồi sao?”

Sắc mặt Phó Triêu Tuyên nặng nề, hắn giơ lên một phong thư nói: “Sư phụ của ta đưa phi cáp truyền thư đến rồi.”

“Thái Vô tiên sinh nói sao?”

“Sư phụ nói dựa vào mạch tượng ta nói đến trong thư, đó không phải mắc bệnh mà là độc.” Đáy mắt Phó Triêu Tuyên nặng nề, âm thanh mang theo bất an hiếm thấy.

Giang Tiểu Lâu chậm rãi ngồi xuống ghế, miệng lẩm bẩm: “Không phải bệnh, mà là độc…”

“Đúng, có người cho Tạ lão gia dùng độc dược mạn tính, sư phụ đang không ngừng nghỉ chạy về, nhưng nhanh nhất cũng phải mất mấy ngày mới tới kinh thành, cho nên trước tiên bảo ta dùng thuốc giải độc bình thường để điều hòa lại.”

“Những gì huynh nói là chắc chắn?” Môi Giang Tiểu Lâu xưa nay luôn mang theo nụ cười nhã nhặn, giờ khắc này đã tan thành mây khói.”

“Câu nào cũng là thật.” Phó Triêu Tuyên không chút do dự mà nói.

Tạ gia.

Tạ Khang Hà bắt đầu rơi vào hôn mê, Vương di nương gấp đến độ hoang mang lo sợ, những người khác cũng như ở trong mây đen mù sương. Trải qua một đêm dày vò, Vương di nương cũng sinh bệnh, nhất thời không có người chống đỡ được đại cục. Tạ Nguyệt vì là đại tiểu thư, phải lo thay thế mẫu thân chưởng quản việc nhà, Tạ Hương liền đi theo bên cạnh nàng quơ tay múa chân, chết sống gì cũng không chịu ở bên cạnh chăm sóc Tạ Khang Hà. Tạ Nhu là tài nữ gió thổi qua là ngã, bảo nàng ngâm gió ghẹo trăng, trồng hoa trồng cỏ thì được, bảo chăm sóc bệnh nhân quả thật còn khó hơn lên trời. Còn về Tạ Xuân, nàng chỉ là một đứa bé, liên tiếp hai lần nhận thuốc từ tay tì nữ đều đánh đổ hết, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Tạ gia rối loạn.

Mãi đến khi Tạ Du tự mình đứng ta chăm sóc Tạ Khang Hà, cục diện mới ổn định lại. Tạ Du là một nữ tử vô cùng ôn nhu tỉ mỉ, chăm sóc Tạ Khang Hà chu đáo, cả ngày tự mình hầu hạ thuốc thang, cực nhọc ngày đêm không hề nghỉ ngơi. Người khác bảo nàng nghỉ, nàng lại ngước đôi mắt trong veo lên, kiên trì: “Phụ thân đối với ta có ơn trọng như núi, ta phải ở bên cạnh người tận hiếu, sao có thể rời khỏi vào lúc này?”

Thế là người nhà họ Tạ nói lén sau lưng, nói tứ tiểu thư ngày thường lặng lẽ, không ngờ là một đại hiếu nữ, cuối cùng cũng không phụ lòng lão gia hết mực yêu thương.

Buổi chiều, Giang Tiểu Lâu lại mời Ngũ Thuần Phong đến, nhất thời gây nên sóng gió, người người săm soi dòm ngó.

Tạ Du ngăn ở cửa, thân thể nhu nhược mơ hồ mang theo uy hiếp: “Giang tiểu thư, ngươi có ý gì, phụ thân bị bệnh chứ không phải bị ma ám, ngươi mời đạo sĩ đến là muốn làm gì?”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một cái, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ngũ đạo trưởng không chỉ biết trừ tà, còn có thể chữa bệnh. Tứ tiểu thư, mời tránh ra.”

Tạ Du nhíu chặt lông mày, nhưng nửa bước cũng không lùi, đôi mắt xinh đẹp giận dữ: “Giang tiểu thư, uổng cho phụ thân thương yêu ngươi, giờ ông ấy sinh bệnh, ngươi không chăm sóc ông ấy thì thôi, còn dẫn người ngoài đến đây gây chuyện. Bất kể ngươi nói gì, ta cũng sẽ không để ngươi quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi.”

Nghe nàng nói vậy, trong lòng các tì nữ tuy không nói nhưng đều tán thành suy nghĩ này. Giang Tiểu Lâu mời Ngũ Thuần Phong đến nhà, nếu quậy lên một phen khiến Tạ lão gia bệnh càng nặng, trách nhiệm này ai gánh nổi?

Một bàn tay thon dài đẩy Tạ Du ra: “Tứ muội, cho nàng vào đi, xảy ra chuyện gì ta sẽ gánh chịu.”

Tạ Du kinh ngạc, kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương, phảng phất không dám tin tưởng: “Đại ca, sao huynh lại nghe cô ta nói nhảm, loại đạo sĩ này nếu vào phòng, sẽ quấy nhiễu phụ thân dưỡng bệnh, như vậy sao được?” Nàng nói vô cùng tha thiết, nước mắt đổ ào ào như mưa, người không biết đều bị nàng làm cảm động.

Giang Tiểu Lâu thấy nàng bộ dáng đau thương, nhưng miệng lại mỉm cười, mang theo trào phúng.

Tạ Liên Thành không có chút nào do dự: “Ta đã nói qua, tất cả cho ta phụ trách, Ngũ đạo trưởng, mời đến xem bệnh cho phụ thân ta. Người đâu, kéo tứ tiểu thư đi.”

Các tì nữ trong phòng bất đắc dĩ, liền tiến lên kéo Tạ Du tránh qua một bên, Tạ Du đưa tay áo lên che mặt, lộ vẻ bi thương.

Ngũ Thuần Phong gật gật đầu, nhưng vừa không bắt mạch vừa không nhìn Tạ Khang Hà, chỉ trực tiếp dặn dò tì nữ chuẩn bị bút mực. Đến khi chuẩn bị đầy đủ, hắn tay cầm bút lông, trong miệng nói lẩm bẩm, đạo đồng bên cạnh dâng chu sa lên. Hắn rồng bay phượng múa vẽ ra một đạo bùa, hắn nhìn lá bùa, sắc mặt trầm trọng, hai tay tạo thành hình chữ thập, một dáng cao thâm khó lường. Hơi ngừng lại, nằm lá bùa trong tay thổi một hơi, lá bùa không có lửa mà tự bốc cháy.

Mọi người lấy làm kinh hãi, đều trợn mắt ngoác mồm, mãi đến khi lá bùa cháy hết trên tay hắn, biến thành một đống tro. Hắn mới lạnh lùng nói: “Mang nước đến.”

Chờ tì nữ bưng vào một chén nước, Ngũ Thuần Phong mắt nhìn thẳng, trực tiếp lấy tro bỏ vào trong nước, nhẹ nhàng thổi một hơi, bưng chén nước đi về phái giường, cao giọng nói: “Đem nước bùa này cho Tạ lão gia uống, đảm bảo thuốc đến là khỏi bệnh.”

Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, thấy nàng chỉ hơi mỉm cười, bèn nói: “Làm theo lời đạo trưởng.”

Tì nữ vội nâng nửa người Tạ Khang Hà lên, dùng muỗng nhỏ đút từng chút nước cho Tạ Khang Hà uống. Tạ Khang Hà uống lúc được lúc không, nửa chén nước phải mất một lúc lâu mới uống hết.

Tạ Du ở một bên thấy rõ, đôi mắt như phủ sương: “Đạo trưởng, dám hỏi một câu, nước bùa này được làm từ gì?”

Ngũ Thuần Phong nhẹ nhàng sờ râu của mình: “Tamượn pháp thuật của Thiên sư, bùa này có nước tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, linh chi ngàn năm, tuyết liên trăm năm, nội thể Tạ lão gia khô nóng, nước bùa này nhất định sẽ trừ được bệnh.”

Tạ Du cảm thấy đối phương ăn nói bậy bạ, vẻ mặt lại thả lỏng, chỉ như cười mà không cười nhìn Giang Tiểu Lâu.

Tạ Khang Hà trên giường bỗng nhiên nôn mửa, tì nữ còn chưa đỡ kịp hắn đã nhoài người trên gường, phun ra vô số máu đen, căn phòng trong nháy mắt nồng mặc mùi tanh.

Mọi người thấy tình hình như vậy, tất cả đều biến sắc.

Tạ Du biến sắc: “Giang Tiểu Lâu, ngươi có âm mưu gì, dám thông đồng với đạo sĩ đó đến hại phụ thân ta.”

Ông trời đúng là muốn đối nghịch vơi Tạ Du, nàng vừa nói dứt câu Tạ Khang Hà đã ngồi thẳng lên: “Thật thoải mái, thoải mái quá.”

Chỉ là nôn được hết những thứ bẩn thỉu ra ngoài, sắc mặt vừa xanh vừa vàng của Tạ Khang Hà đã từ từ khôi phục lại như xưa.

Ngũ Thuần Phong nói: “Bây giờ nấu một ít thuốc giữ ấm cho Tạ lão gia uống, không quá ba ngày, ta đảm bảo Tạ lão gia có thể đứng dậy đi lại.”

Sắc mặt Tạ Du trong nháy mắt trắng bệch, nhưng lại tràn đầy quan tâm nói: “Phụ thân, thật sự thấy khỏe hơn rồi sao?”

Tạ Khang Hà gật đầu, nói: “Nghe lời đạo trưởng, lập tức đi nấu thuốc.”

Chốc lát sau tì nữ bưng chén thuốc đến, đôi tay trắng noãn của Tạ Du vừa định tiếp nhận, không ngờ Tạ Khang Hà dùng tay đẩy một cái, tự mình ngồi dậy, hắn hả miệng to uống hết chén thuốc, sung sướng thở ra một hơi: “Đạo trưởng, ông đã cứu mạng ta, ta phải cảm tạ ông.”

Trong nháy mắt Tạ Du cứng đờ, rồi lại thu hồi sắc mặt rất nhanh, tiếp theo trên mặt mang theo ý cười, như đang rất vui mừng.

Ngũ Thuần Phong chỉ mỉm cười: “Tạ lão gia, một đời ông làm việc thiện, tuyệt đối sẽ không mất mạng vào lúc này. Tuổi của người là trời định, những người khác không thể can thiệp được.”

Tạ Du càng hiếu thuận dịu dàng: “Đúng đó, mạng của phụ thân không thể ngừng tại đây, đúng là cảm tạ trời đất.”

Ngũ Thuần Phong tiếp tục nhắc nhở: “Kể từ hôm nay, Tạ lão gia cần nằm trên giường mười ngày, đến khi đó mới hoàn toàn khôi phục.”

Tạ Liên Thành tự mình đưa Ngũ đạo trưởng rời đi, Tạ Du đứng ở bên giường, đôi mắt đỏ ngầu, rưng rưng muốn khóc, nhút nhát nói: “Phụ thân, từ nay về sau phải bảo trọng thân thể, đừng dọa con như vậy nữa, con không chịu nổi đâu.”

Tạ Khang Hà chỉ mỉm cười nhìn nàng: “Đạo trưởng không phải đã nói rồi mà, hài tử ngốc, đừng lo lắng. Mấy ngày nay con cực khổ rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”

Tạ Du quan tâm thêm mấy lượt, mới vui mừng rời đi.

Ra cửa, Tạ Du nhìn Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt tràn ngập cảm kích: “Giang Tiểu Lâu quả nhiên mời được đạo sĩ tốt, thuốc đến hết bệnh, khiến người ta bội phục.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Du một chút, biểu hiện quan sát.

Tạ Du hơi biến sắc: “Lúc nãy là ta hiểu lầm ngươi, thật sự xin lỗi. Nhưng mà, phụ thân trước giờ vẫn rất khỏe, chỉ nói chuyện với ngươi trong thư phòng có vài câu liền ngã bệnh… Ta vẫn có chút buồn bực, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Âm thanh Tạ Du uyển chuyển, như chim hoàng oang, từng câu từng chữ lại mang theo thâm ý, tựa hồ đang chỉ trích Giang Tiểu Lâu, khóe môi Giang Tiểu Lâu hơi vểnh lênh, ánh mắt lạnh lẽo: “Thị phi công đạo tại lòng người, nếu ta không muốn bá phụ khỏe lại, vì sao lại dẫn người đến chữa bệnh?”

Tạ Du nhẹ nhàng thở dài: “Vậy cũng không hẳn, vì tranh thủ lấy lòng phụ thân, có mấy người sẽ không từ thủ đoạn.” Nàng nói như vậy xong, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười tươi sáng, ánh mắt rơi vào trên mặt Giang Tiểu Lâu.

Trong nháy mắt, Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy ánh mắt kia như một con rắn độc, chui thẳng vào tim người, trong lúc lơ đãng cắn một cái, khiến người ta máu me đầm đìa, lộ ra cả xương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.