Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 85-1: Mối thù khắc cốt (1)



Tạ Du trở lại phòng mình, cũng không thay y phục, chỉ ngồi trước ánh nến, nhìn chằm chằm ánh lửa nhảy nhót, vẻ mặt sáng tối chập chờn.

Tì nữ A Tú lo sợ nói: “Tứ tiểu thư, không còn sớm nữa, người nghỉ ngơi đi.”

Tạ Du bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm A Tú, biểu hiện rất quái lạ. A Tú cảm thấy sau lưng mình rét lạnh, cả người toát mồ hôi, thấp thỏm nói: “Tứ tiểu thư, sao người nhìn nô tì như vậy?”

Tạ Du khẽ mỉm cười, lẩm bẩm với chính mình: “Phụ thân rõ ràng bệnh rất nghiêm trọng, sao chỉ nhờ một chén nước bùa là khôi phục lại, việc này không đáng ngạc nhiên sao?”

A Tú không kềm được suy đoán: “Hay là… vị Ngũ đạo trưởng kia thật sự thần thông?”

Gương mặt lạnh lùng của Tạ Du bao phủ một vẻ trào phúng: “Lừa người khác còn được, muốn gạt ta sao, còn kém lắm. Ta không tin trên đời này có loại thần thông như vậy, không ngờ đại ca lại chịu tin.” Nàng nắm chặt khăn trong tay, nét mỹ lệ trên gương ẩn chứa rất nhiều oán hận.

Đối mặt với tứ tiểu thư như vậy, A Tú rất kinh sợ, nhưng nàng không dám nói nhiều, chỉ cúi đầu im lặng.

Tạ Du đột nhiên nói: “Phó Triêu Tuyên y thuật cao minh, lại là cao đồ của Thái Vô tiên sinh, có thể đã nhận ra đây là độc chứ không phải bệnh. Cô ta để Ngũ Thuần Phong đến chữa bệnh, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này được phụ thân thêm tin tưởng, ra vẻ trước mặt đại ca. Ta đoán… nước bùa này chính là thuốc giải độc.”

Đầu óc Tạ Du rất nhanh nhạy, lập tức liên kết mọi chuyện với nhau.

A Tú chỉ khúm núm, không dám nói tiếp.

Khóe môi Tạ Du khẽ cong lên, chậm rãi nở nụ cười nhẹ nhàng: “Nếu hắn nói nước bùa có thể chữa bách bệnh, ta cũng muốn xem thử linh nghiệm đến mức nào.”

A Tú nghe trong lời nói của Tạ Du có ẩn ý, càng thêm thấp thỏm: “Tứ tiểu thư, người muốn làm gì?”

Tạ Du lạnh lùng nhìn A Tú một chút, trầm ngâm nói: “Bây giờ bên cạnh ta chỉ còn lại nha đầu thân cận là ngươi, ngươi hẳn nên biết cách phân ưu với ta chứ.”

A Tú cắn môi không nói, Mạch Nhi làm sao mà chết nàng nhất định sẽ không quên, tứ tiểu thư trước mắt ôn nhu nhược yếu, ăn nói nhỏ nhẹ, nhìn bên ngoài thì không giống loại người độc ác, nhưng tâm tư của tiểu thư giấu quá sâu, các nàng đâu thể phỏng đoán được? Nàng vội vã quỳ xuống, cúi đầu nói: “Nô tì không dám, tiểu thư đối với nô tì ân trọng như núi, nếu có gì dặn dò xin cứ nói với nô tì, cho dù máu chảy đầu rơi cũng nhất định làm được cho tiểu thư.”

Tạ Du mỉm cười: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bảo ngươi đi chết, dù sao người có thể dùng được bên cạnh ta đã không còn nhiều. Ta chỉ hy vọng ngươi thay ta trông chừng bên kia, có bất cứ động tĩnh gì đều phải báo sớm cho ta biết.”

“Vâng.” A Tú cúi sấp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ một câu cũng không nói được.

Tạ Khang Hà bệnh mới khỏi, ăn uống không vô, Vương Bảo Trân chuẩn bị điểm tâm cho hắn, hắn cũng chỉ uống được nửa chén cháo loãng, trong lòng ghi nhớ những giấy tờ sổ sách trong thư phòng còn chưa làm xong, liền đòi đi đến thư phòng. Còn chưa kịp giở sổ sách ra đã nghe tì nữ đi vào bẩm báo: “Lão gia, Giang tiểu thư cầu kiến.”

Trên mặt Tạ Khang Hà không tự chủ được lộ ra nụ cười, nói: “Để cho nàng vào đi.”

Giang Tiểu Lâu vừa vào cửa, liền thấy Tạ Khang Hà đang ngồi trước bàn đọc sách, thở dài một tiếng: “Bá phụ quá nóng vội rồi, sức khỏe vừa đỡ hơn một chút thôi, lỡ nhiễm phải gió thì bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Tạ Khang Hà đóng quyển sách lại: “Ta nằm trên giường hơn nửa tháng, thân thể đã tên rần, khó khăn lắm mới đi lại vài bước, con đừng có giống như Vương di nương càm ràm ta suốt ngày, ta chỉ ngồi một chút thôi, không sao đâu.”

Âm thanh Giang Tiểu Lâu hòa hoãn như gió xuân: “Tục ngữ nói, bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như rút tơ, muốn khỏe hẳn cũng phải chờ vài ngày, bá phụ vẫn nên buông xuống mấy chuyện này mà nghỉ ngơi đi. Nếu có gì cần xử lý thì giao cho đại công tử là được rồi.”

Tạ Khang Hà cười nói: “Con bé này, ta dĩ nhiên hiểu tâm ý của con, nhưng rất nhiều chuyện đều do ta đích thân làm, không thể đưa cho người khác được, vẫn là tự mình xử lý thì hơn.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy cũng không khuyên ngăn nữa, chỉ lẳng lặng ngồi, nâng chén trà lên nhưng không uống, làm như lỡ đãng nói: “Thân thể bá phụ từ trước đến giờ rất khỏe mạnh, sao lần này nói bệnh là bệnh, không có chút dấu hiệu báo trước gì.”

Tạ Khang Hà cũng cảm thấy kỳ lạ: “Đại phu nói chỉ là nhiễm phong hàn, bên trong quá nóng, có lẽ do kinh mạch ta không thông, thân thể suy yếu, gió độc xâm nhập mới bệnh nặng như vậy.”

Giang Tiểu Lâu cúi mắt xuống, che lại vẻ lạnh lẽo trong mắt: “Đầu tiên là bá phụ bị ho, ăn uống không vô, tiếp theo là sốt cao không lùi, đau đầu yếu ớt, cho đến nằm liệt trên giường hấp hối. Nếu là đau đầu thông thường, tại sao bao nhiêu đại phu cũng không có cách chữa, bá phụ có từng nghĩ đến chuyện này chưa?”

Tạ Khang Hà nghe xong, lông mày nhíu lại: “Tiểu Lâu, con nói vậy là có ý gì?”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu hòa hoãn, không nhanh không chậm: “Nếu bá phụ không trách tội, con mới dám nói rõ.”

Hành động này khiến cho Tạ Khang Hà thấy hồ đồ, hắn nghĩ lại chẳng qua mình mới bệnh một trận, nhưng Giang Tiểu Lâu lại trịnh trọng như vậy, không lẽ còn có nội tình gì khác?

“Con nói đi, ta sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Sau khi chẩn mạch Phó đại phu nói người không phải bị phong hàn bình thường, liền viết thư cho Thái Vô tiên sinh, miêu tả tỉ mỉ tình trạng của bá phụ. Sau đó Thái Vô tiên sinh hồi âm, trong thư nói…” Giang Tiểu Lâu hơi dừng một chút, “Bá phụ bị trúng độc chứ không phải bệnh.”

Tạ Khang Hà mặt đầy khiếp sợ, lập tức đứng lên: “Con là nói… trúng độc?”

Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Không sai, không phải phong hàn mà là trúng độc, đây là phán đoán của Thái Vô tiên sinh, nhưng việc này liên quan trọng đại, con không dám nói với người khác.”

Tạ Khang Hà ngồi trở lại trên ghế, sửng sốt rất lâu cũng chưa phản ứng lại được, trúng độc…

Giang Tiểu Lâu biết hắn rất khó chấp nhận, nhưng vẫn không do dự truy hỏi: “Thời gian này, ăn uống của người có gì khác thường không?”

Trong nháy mắt Tạ Khang Hà biến sắc, chỉ cảm thấy tay chân lạnh cả người: “Không có gì khác bình thường, hơn nữa ăn uống của ta đều do Vương di nương đích thân làm, nếu ta gặp chuyện, lẽ nào là nàng…”

Nhìn thấy Tạ Khang Hà hoài nghi Vương Bảo Trân, nhưng lại lộ ra biểu hiện không dám tin tưởng, Giang Tiểu Lâu cũng không nói ra, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Người kia nếu đã quyết ý hại bá phụ, một lần không được sẽ còn có lần sau. Bá phụ chỉ cần biết một điều, người hạ độc nhất định là người thân cận của người. Tiểu Lâu dám hỏi một câu, nếu bắt được người hạ độc, người có thể quyết tâm xử lý thích đáng không?”

Tạ Khang Hà vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu đúng là Vương di nương gây nên…Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu.”

Giang Tiểu Lâu thấy hắn chỉ hoài nghi một mình Vương di nương, hơi dừng lại, cuối cùng thở dài: “Những người thường xuyên tiếp cận bá phụ, có mấy người…có lẽ người hoàn toàn không để ý đến.”

“Tiểu Lâu, lời nói của con càng khiến ta mơ hồ, Vương di nương lo hết mọi chuyện của ta, ngoại trừ nàng ta thì còn ai khác?”

Trên mặt Giang Tiểu Lâu xuất hiện tia cười nhạt: “Người không cần nóng ruột, chuyện gì cũng có ngày cháy nhà ra mặt chuột.”

Hai người đang nói chuyện, cử thư phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, trong lòng Tạ Khang Hà giật mình, ngẩn đầu lên nói: “Vào đi.”

Tạ Du mặc một bộ váy xòe, mái tóc đen nhánh chỉ cắm một cây trâm hồ điệp óng ánh, cánh bướm dưới ánh mặt trời tinh xảo đặc sắc, rung động nhè nhẹ theo bước đi của nàng. Một thân trang dung này, càng làm nổi bật đôi mắt lạnh lẽo của nàng.

Trong tay nàng bưng một cái khay, trên đó đặt một chén canh ngân nhĩ thơm ngát, trên mặt ôn nhu cười nói: “Phụ thân, sáng nay người chỉ ăn chút cháo loãng, con gái cố ý chuẩn bị một ít điểm tâm, mời phụ thân dùng lót dạ.” Nói xong nàng dịu dàng đi tới, nhẹ nhàng đặt chén canh ngân nhĩ lên bàn sách.

Trong thời khắc này, Tạ Khang Hà dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

Tạ Du là người rất mẫn cảm, đôi mắt mỹ lệ toát ra ý buồn, kinh ngạc nói: “Phụ thân, sao người lại nhìn con như vậy, con đã làm sai gì sao?”

Tạ Khang Hà sững sờ, giọng điệu khó nén ý thăm dò: “Có lẽ… trước kia ta không phải sinh bệnh, mà là có người động tay vào chuyện ăn uống thường ngày.”

Trong lòng Tạ Du hơi động, không biện bạch với Tạ Khang Hà, trái lại xoay người hướng về Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Giang tiểu thư, từ khi ngươi đến Tạ gia, đã gây ra rất nhiều chuyện khó hiểu, rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì. Rõ ràng phụ thân chỉ bị phong hàn, ngươi lại nói là có người hạ độc. Thường ngày chuyện ăn uống của người là do Vương di nương phụ trách, rõ ràng là ngươi đang nói di nương. Sao không nghĩ đến chuyện di nương hầu hạ phụ thân nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi vừa đến, di nương cũng chăm sóc chu đáo, ngươi nói di nương như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh hay sao?”

Cho dù là nổi giận, cả người nàng cũng lộ ra một vẻ mỹ lệ vô cùng, khiến người ta mê mẩn.

Giang Tiểu Lâu không tức giận, nàng chỉ đứng lên cong khóe môi: “Tứ tiểu thư sao lại tức giận như vậy, ta chưa bao giờ hoài nghi Vương di nương, cần gì ngươi nóng giận như vậy, cẩn thận sức khỏe đó, chỉ có điều…” Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của nàng rơi vào chén canh ngân nhĩ trên bàn.

Tạ Du lập tức chú ý tới, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Nói như vậy là ngươi đang nghi ngờ ta. Bỏ đi, ta sẽ uống chén canh này, để xem rốt cuộc ta có phải là người giở trò sau lưng hay không.” Nàng đưa nay bưng chén canh lên.

Tạ Khang Hà một phát bắt được tay nàng, Tạ Du ngẩn mặt lên, nước mắt lưng tròng, bộ dáng rưng rưng: “Phụ thân, con gái thật oan uổng.”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng làm bộ làm tịch, không khỏi lắc đầu cười khẽ.

Tạ Khang Hà trái lo phải nghĩ không khỏi đau lòng, nói với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu Lâu, có lẽ là con tính sai… Ta tin tưởng trong nhà không có ai nhẫn tâm như vậy, Du Nhi, đưa chén canh cho ta.”

Tạ Khang Hà là người hay nghĩ tình xưa, hắn không tin trong nhà lại có người nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy. Nhưng hắn làm sao biết, trên đời này luôn có loại bạch nhãn lang có ăn không nhả.

Thấy hắn uống canh ngân nhĩ, từng muỗng từng muỗng, Giang Tiểu Lâu khẽ cười: “Tiểu Lâu đã nói hết lời, xin bá phụ cẩn thận nhiều hơn. Đồ đạc con đã thu dọn xong, trong vài ngày sẽ dọn ra ngoài, sau khi bá phụ khỏe lại đừng quên đến Giang gia một chuyến.”

Ánh mắt Tạ Du u lạnh nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, khóe môi như muốn cười mà không cười.

Tạ Khang Hà gật đầu: “Nhất định.”

Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu rời đi, Tạ Du mới rưng rưng nói: “Phụ thân, người đối với con ân trọng như núi, sao con lại hại người chứ.”

Tạ Khang Hà phất phất tay, cắt ngang lời nàng, âm thanh hòa hoãn: “Ta tin con, nhưng mà Du Nhi, con cũng đừng quá nhạy cảm, Tiểu Lâu nói chỉ là suy đoán thôi, không có nghĩa là nó muốn vu oan cho ai, con đừng để trong lòng.”

Tạ Du nước mắt lưng tròng, bộ dáng như chịu rất nhiều oan ức: “Dạ, Du Nhi nhớ rồi.”

Tạ Khang Hà khẽ thở dài một hơi: “Chuyện này đừng nói với Vương di nương, tránh gây thêm chuyện.” Vừa nói xong, hắn không nhịn được một trạn ho nhẹ.

Tạ Du thân thiết quan tâm nói: “Phụ thân, người là trụ cột trong nhà, phải bảo trọng sức khỏe. Sau này muốn làm gì thì cứ dặn dò Du Nhi, con sẽ cố hết sức làm được, đừng tự làm mình vất vả như vậy. Nếu người lại bệnh con sẽ rất đau lòng.”

Nàng nói vô cùng tha thiết, lại ôn nhu ngây thơ.

Tạ Khang Hà vui mừng gật đầu: “Con gái ngoan, trong mấy đứa con gái con là đứa biết quan tâm nhất.”

Tạ Du khẽ ngã đầu vào Tạ Khang Hà, cái cổ thon dài trắng trẻo lộ ra vẻ mỹ lệ. Trong nháy mắt này, đôi mắt nàng bắn ra hàn ý lạnh lẽo, chỉ tiếc Tạ Khang Hà chỉ tràn đầy cảm khái vỗ vỗ lưng nàng, không nhìn thấy vẻ đáng nghi trong mắt. Sau một hồi, nàng mới ngẩn lên, tràn đầy quan tâm nói: “Phụ thân, xem sổ sách rất mệt mỏi, người nên nghỉ ngơi đi.”

“Không, ta nằm ở trên gường cũng rất khó chịu…”

“Vậy… con gái cho người chọn vài quyển sách trong thư phòng mang qua…”

Họa Lâu

Ly Tuyết Ngưng đang dặn dò tì nữ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến, Ly Tuyết Ngưng cười nói: “Muội nói là đi cáo từ Tạ bá phụ, đã nói xong rồi sao?”

Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Đã nói xong rồi.”

Ly Tuyết Ngưng nhạy bén, thấy nàng muốn nói lại thôi, liền hỏi: “Còn có gì khó nói sao?”

Giang Tiểu Lâu dặn dò tất cả tì nữ lui ra, mới ngồi xuống nói: “Tuyết Ngưng, ta luôn thấy chuyện này rất kỳ quái, người có hiềm nghi hạ độc nhất chính là Vương Bảo Trân, nhưng bà ta tuy rằng tính toán chi li, ngoài nóng trong lạnh, đối với Tạ bá phụ lại rất chân thành. Huống chi Tạ bá phụ còn rất trẻ, nếu giờ khắc này ông ấy không còn, cái nhà này cũng sẽ ngã xuống theo, dù sao nhị công tử cũng chưa đến mức có thể chống đối lại đại công tử. Cho nên, bà ấy sẽ không tự hủy trường thành như vậy, nhưng tại sao bá phụ lại bị bệnh?”

Ly Tuyết Ngưng choáng váng, không khỏi nhắc nhở: “Mặc kệ vì sao, đều là chuyện của Tạ gia, chúng ta sắp đi rồi, muội cũng đừng bận tâm, đỡ phải nghe người khác nói mọi chuyện trong Tạ gia xảy ra đều có liên quan đến muội, tội gì chứ?”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Miệng mọc ở trên mặt người ta, ta đâu thể bắt họ im, cứ kệ họ nói thôi. Bá phụ đối với ta có ân, ta không thể chỉ vì sợ lời đàm tiếu mà bỏ mặc. Bất kể thế nào, ta cũng phải bắt được người này.”

“Nhưng ta không hiểu, nếu là độc, vì sao lại mời Ngũ Thuần Phong đến?” Mời Phó đại phu đến chữa, sẽ đương nhiên bóc trần chuyện bị hạ độc, chứ mời Ngũ Thuần Phong đến thì có tác dụng gì?

Giang Tiểu Lâu chỉ cúi đầu uống trà, lông mi dài buông xuống, nơi mí mắt có một vùng tối nhàn nhạt: “Tỷ sẽ nhanh chóng biết thôi.”

Tạ Khang Hà vừa khỏi hẳn, không ngờ Tạ Du lại bị bệnh. Ban đầu tình trạng của nàng không nặng như Tạ Khang Hà, dần dần lại trở nên giống hệt, liên tiếp ba ngày nằm trên giường không dậy nổi. trong lòng mọi người đều hết sức kỳ quái, vội đi mời Ngũ Thuần Phong đến. Sau nhi nhìn thấy nàng, Ngũ Thuần Phong nói: “Bệnh trạng giống hệt Tạ lão gia lúc trước, đúng là kỳ quái, hai vị sao lại bệnh giống nhau, không lẽ bệnh này sẽ truyền nhiễm?”

Tạ Hương vừa nghe, vội vã lùi lại hai bước theo bản năng, che mũi nói: “Nếu truyền nhiễm thì chúng ta nên ra ngoài trước, lỡ bị nhiễm bệnh thì nguy hiểm tới tính mạng.”

Tạ Khang Hà thấy Tạ Hương nói vậy, trừng mắt nhìn nàng một chút, nữ nhi này hết sức ích kỷ, đến lúc này chỉ nghĩ được chuyện đó. Lúc này Tạ Du trên giường liên tục ho khan, âm thanh hết sức suy yếu, giống như một ngọn lửa yếu ớt gió thổi qua là tắt: “Đã như vậy, mọi người ra ngoài trước đi, đừng vì con mà xảy ra bất hòa…”

Tạ Hương vừa muốn cất bước, lại nghe thấy Tạ Khang Hà lạnh lùng nói: “Đứng lại, không ai được rời đi.”

Cả người TạHương đều cứng ngắc, bước chân lúng túng dừng lại.

Tạ Khang Hà hòa hoãn nói: “Chuyện gấp thì phải tùy cơ ứng biến, cũng không cần phải tránh mặt, bất kể thế nào, xin Ngũ đạo trưởng nhất định phải cứu được Du Nhi.”

Ngũ Thuần Phong thở dài một hơi: “Được, ta sẽ dốc toàn lực.” Hắn dựa theo cách đã chữa cho Tạ Khang Hà, bưng một chén nước đến trước mặt Tạ Du, hòa nhã nói: “Tứ tiểu thư, chỉ cần uống nước bùa này, không quá nửa khắc sẽ hết bệnh.”

Tạ Du nhìn Tạ Khang Hà một chút, thấy hắn gật đầu với mình, lúc này mới ngồi dậy, được tì nữ A Tú nâng đỡ, run rẩy uống hai ngụm.

Giang Tiểu Lâu thờ ơ lạnh nhạt, thần sắc không có gì khác thường. Tạ Khang Hà thân thiết hỏi: “Có khá hơn không?”

Gương mặt trắng xám của Tạ Du gật gù, A Tú nhẹ nhàng cầm chén để sang một bên, chuẩn bị đỡ nàng nằm xuống, ai ngờ đầu còn chưa chạm gối, nàng đột nhiên kêu một tiếng thảm thiết, bàn tay trắng nõn nắm chặt màn che, một tay khác ôm bụng kêu la đau đớn.

Tạ Khang Hà kinh hãi biến sắc, vội vàng hỏi Ngũ Thuần Phong: “Đạo trưởng, chuyện này là sao?”

Ngũ Thuần Phong không ngờ sẽ xuất hiện cục diện này, nhất thời ngây người. Hắn theo bản năng nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, thật ra bùa này cũng không phải phương thuốc chữa bệnh gì, mà là thuốc giải sau khi Phó Triêu Tuyên thỉnh giáo Thái Vô tiên sinh kê ra, chỉ cần trúng độc không sâu đều có khả năng chữa được. Cho dù trúng độc sâu cũng không thể làm nặng thêm được, nhưng tại sao Tạ Du lại xuất hiện bệnh trạng như vậy. Chuyện này đúng là kỳ quái.

Đang suy tư, Tạ Du đã đau đến mồ hôi đầy đầu, hầu như đang thoi thóp. A Tú sợ đến nhíu chặt mi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tiểu thư người làm sao vậy?”

Tạ Du vừa muốn nói chuyện, lại phun trào ra một ngụm máu tươi, sau đó ngửa mặt lên mềm nhũn ngã xuống.

Tình cảnh này quá mức đáng sợ, trên mặt mọi người đều xuất hiện biểu hiện kinh hãi, Tạ Khang Hà không quan tâm đến phong thái, bắt ngay lấy ống tay áo Ngũ Thuần Phong: “Ngũ đạo trưởng, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Tất cả mọi người chờ Ngũ Thuần Phong giải thích, Ngũ Thuần Phong chỉ tái nhợt mặt mày, không nói một lời.

Tạ Liên Thành là người duy nhất trấn định, hắn chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn Tạ Du, đáy mắt có vẻ thất vọng không nói nên lời và lạnh lẽo.

Giang Tiểu Lâu khẽ nói: “Đây không phải bệnh, mà là trúng độc.”

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, A Tú tựa hồ nhớ tới cái gì, há mồm muốn nói, rồi lại thấm thỏm yên lặng.

Tạ Ỷ Chu hỏi tới: “Ngươi vậy là sao? Có gì thì thành thật mà nói.”

A Tú do dự nói: “Nếu nói có người hạ độc, nô tì không thể tin được, dù sao lão gia và tứ tiểu thư đều ăn uống khác nhau, không lẽ có người có thể đồng thời hạ độc cả hai người sao? Tuyệt đối không thể nào…”

Tạ Nguyệt nhíu mày: “Ngoại trừ ăn uống, có còn đồng thời tiếp xúc thứ gì hay không?”

A Tú choáng váng: “Chuyện này…nô tì quả thật không nghĩ ra.” Hơi ngừng lại, nàng bỗng nhiên nhớ ra: “A đúng rồi, chiều qua tứ tiểu thư đi dọn dẹp thư phòng cho lão gia, có mượn một quyển Kiến Nam thi thập trở về, nói là vật quý, xem suốt một đêm, sáng hôm nay liền bị bệnh.”

Tạ Khang Hà sững sờ, lập tức dặn dò: “Ngươi lấy đến cho ta xem thử.”

A Tú vội dâng quyển sách lên, Tạ Khang Hà lật giở vài tờ, lại không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.

Lúc này, Lưu đại phu cũng được mời đến, Tạ Khang Hà đưa tập thơ cho hắn, nói: “Mời đại phu xem kỹ quyển sách này, coi có vấn đề gì không?”

Lưu đại phu nghi hoặc tiếp nhận tập thơ trong tay Tạ Khang Hà, lại đặt dưới mũi một cái, dặn dò: “Mang một cây dao nhỏ đến.”

A Tú mang đến một cây dao nhỏ, Lưu đại phu dùng dao nhẹ nhàng cắt một góc của trang giấy, sai tì nữ mang đến một chậu nước sạch, nhẹ nhàng ngâm trang giấy vào nước. Rất nhanh, chữ viết trên giấy mơ hồ, mực tan ra,lại nhuộm cho chậu nước thành một màu xanh nhàn nhạt, Lưu đại phu bưng chậu nước lên, nhẹ chạm vào nếm thử, mới khẳng định nói: “Nước này có vị cay đắng, chạm vào một chút là đầu lưỡi tê dại, rất không bình thường. Theo ta thấy, hẳn là một loại độc dược rất mạnh…”

Tạ Khang Hà phát sợ: “Lưu đại phu, lời này có thật không?”

Lưu đại phu không chút do dự gật đầu: “Dĩ nhiên là thật.”

Vương Bảo Trân không khỏi ngạc nhiên: “Chỉ là đọc sách sao lại trúng độc?”

Lưu đại phu nói: “Tạ lão gia rất yêu thích quyển sách này, thường lấy ra đọc, tháng ngày tích lũy, độc tính ngày càng sâu. Còn về tứ tiểu thư, chỉ xem một đêm sẽ không đến nỗi…trừ khi tứ tiểu thư có thói quen dùng nước bọt lật sách.”

Mặt A Tú khiếp sợ: “Phải rồi, Lưu đại phu, tiểu thư nhà ta đúng là hay làm vậy.”

Lưu đại phu thở dài: “Dùng nước bọt lật sách, độc tính sẽ từ ngón tay trực tiếp đi vào thân thể, chỉ mấy canh giờ là độc dược sẽ phát tán.”

Tạ Khang Hà nắm tập thơ trong tay, cả người choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.