Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 86-1: Tần Điềm Nhi chết (1)



An Vương phủ

Giữa phòng, sau tấm bình phong mỹ nhân, Tần Điềm Nhi đang tắm, hơi nướcchậm rãi bốc lên làm mơ hồ gương mặt xinh đẹp của nàng, trong phòng tắm tràn ngập mùi hoa thơm.

Oanh Nhi cẩn thận từng chút mang nước nóng vào cửa, cầm gáo múc từng chút nước thêm vào thùng, chỉ nghe Tần Điềm Nhi “a” lên một tiếng sợ hãi, giơ tay cho Oanh Nhi một bạt tai, âm thanh sắc bén đâm vào màng tai: “Ngươi muốn bỏng chết ta sao, cái nhà nay ai cũng bắt nạt ta, bây giờ cả ngươi cũng như vậy.”

Oanh Nhi sợ hãi ngã quỵ trên đất, liên tục dập đầu: “Tiểu thư tha tội, tiểu thư tha tội, nô tì không cố ý.”

“Cái gì mà không cố ý, rõ ràng là ngươi cố ý, ta cho ngươi biết, còn dám không cẩn thận nữa ta sẽ lột da ngươi, cút ra ngoài.” Hàm răng trắng như tuyết của Tần Điềm Nhi nghiến kêu ken két, không còn dáng vẻ kiều mị đáng yêu như xưa nữa.

Oanh Nhi nơm nớp lo sợ lui ra, Tần Điềm Nhi lại tiếp tục tắm rửa. An Vương phi có một cái bể tắm rất hoa lệ, nhưng chỉ để một mình bà hưởng thụ, đừng nói là Tần Điềm Nhi muốn vào tắm, ngay cả nghĩ đến chuyện đó thôi đã là có tội. Tần Điềm Nhi nghĩ đến việc mình được gả vào đây nửa tháng, chịu đựng đủ loại thủ đoạn của An Vương phi, không kềm được mà sinh lòng oán hận. Nàng vốn tưởng rằng mình chịu thiệt thòi, Tần gia sẽ ra mặt cho mình, không ngờ đại ca lại không chút do dự gả mình cho một tên ngốc. Đó là một tên ngốc thật sự, phụ mẫu và đại ca quá nhẫn tâm, hoàn toàn không nghĩ cho nàng chút nào.

Càng nghĩ càng hận, móng tay được cắt tỉa gọn gàng cắm chặt vào thùng tắm, trên mặt bị hơi nước hun nóng, hiện ra ba phần đỏ ửng.

Ngàn sai vạn sai, kẻ đáng hận nhất chính là Giang Tiểu Lâu, nếu không phải ả ta gây chuyện, mình sẽ không bị ép gả đến đây. Nàng căm hận đến cực điểm, tay bỗng nhiên đập một cái xuống nước, làm nước văng tung tóe.

Cửa bị đẩy ra, gió lạnh vèo vèo thổi vào, Tần Điềm Nhi giận tím mặt: “Ta đã nói cút ra ngoài, còn vào đây làm gì.”

Người bước vào không phải là tì nữ đang nơm nớp lo sợ, mà là một thanh niên tươi cười vui vẻ, hắn đến gần bồn tắm, nước dãi chảy dài. Nhìn mặt hắn, Tần Điềm Nhi nổi giận: “Sao lại là tên ngốc nhà ngươi, cút ra ngoài.”

Duyên Bình quận vương vốn không biết nhìn sắc mặt người khác, hắn khua tay múa chân, rầm một tiếng nâng thùng nước lên, mặt mày đầu tóc Tần Điềm Nhi lập tức ướt hết. Nàng không kịp nhớ đến mình không mặc y phục, vội vã đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên ngu ngốc này, ngươi muốn làm gì?”

Duyên Bình quận vương như đang chơi đùa, vui mừng cực điểm, hắn không ngừng cười ha ha, lại giội nước lên người Tần Điềm Nhi, Tần Điềm Nhi tức tốc chạy ra khỏi bồn tắm, kéo xiêm y từ trên bình phong xuống che chắn người, nhất thời nổi giận: “Cút.”

Duyên Bình quận vương không sợ chút nào, trái lại còn cười vui vẻ, thậm chí dang hai tay như muốn ôm lấy Tần Điềm Nhi. Cũng không phải hắn có tâm tư gì, chỉ là hắn xem đây như một trò chơi. Động tác và tiếng cười chói tai của hắn khiến cho lý trí của Tần Điềm Nhi bay hết lên chín tầng mây, nàng nhanh chóng né tránh cánh tay đối phương, cầm thấy thùng nước dưới đất, liều mạng đập mạnh vào ngực Duyên Bình quận vương, vì khí lực quá lớn, làm hắn lảo đảo ngã một cái, sau đầu bị đập vào một góc bình phong, nhất thời đầu óc choáng váng, oa lên một tiếng muốn khóc. Tần Điềm Nhi còn chưa hết tức giận, lôi hắn lại gần, tàn bạo nhấn đầu hắn vào thùng nước tắm, cáu giận nói: “Cho ngươi cười, cho ngươi cười.”

Duyên Bình quận vương không ngừng ho khan, liều mạng vùng vẫy, nhưng mối hận trong lòng Tần Điềm Nhi đã lên đến cực điểm, không chút lưu tình, hắn uống phải rất nhiều nước, khua tay múa chân muốn đẩy Tần Điềm Nhi ra nhưng lại không bắt được gì.

Tiếp theo, thân thể hắn mềm nhũn ra, dần dần không cử động nữa, Tần Điềm Nhi cho rằng hắn đang giở trò, vẫn cứ tiếp tục nhấn đầu hắn trong nước, sau một lúc mới miễn cưỡng nhấc lên: “Tên ngốc, biết sai chưa.”

Ngay lúc này, nàng mới phát hiện thân thể Duyên Bình quận vương nặng hơn ngày thường rất nhiều, cả kinh một thoáng buông tay ra, thân thể của hắn liền mềm nhũn ngã xuống đất. Nàng đánh bạo đá đối phương một cước, không nhúc nhích, không thể không dùng sức lăn hắn một vòng, Duyên Bình quận vương nằm trên đất, mặt mũi ướt đẫm, cả gương mặt trắng bệch.

Trái tim Tần Điềm Nhi như rơi xuống, trong chốc lát lí trí quay trở lại. Nàng run rẩy tiến lên, thăm dò hơi thở của Duyên Bình quận vương, đột nhiên ý thức được mình đã gây đại họa.

Duyên Bình quận vương chết rồi.

Nhưng mà… chẳng qua nàng chỉ bắt đối phương uống mấy ngụm nước thôi, hắn lại cứ vậy mà chết rồi. Càng nghĩ càng sợ hãi, Tần Điềm Nhi hầu như muốn bỏ Duyên Bình quận vương nằm đó mà bỏ chạy, nhưng nàng biết là không thể, vì bên cạnh hắn thường có rất nhiều người, hôm nay không hiểu sao nhũ nương của hắn không đi cùng, nếu mình cứ vậy mà đi ra ngoài, nhất định sẽ bị những người kia phát hiện. Không, tuyệt đối không thể. Nếu An Vương phi biết Duyên Bình quận vương bị nàng ngộ sát, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

Từng giọt nước theo mái tóc rơi xuống, nàng chỉ nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch. Nàng ngây như tượng gỗ nhìn Duyên Bình quận vương đang nằm trên đất, cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, liền lôi kéo Duyên Bình quận vương ra phía sau tấm bình phong, một lần nữa lau khô cơ thể rồi thay đổi xiêm y, sau đó bước ra ngoài nhìn lại, đảm bảo từ bên ngoài nhìn vào không nhìn thấy thi thể mới an tâm. Nàng lặng lẽ đi tới bên giường thả rèm xuống, đặt giày của Duyên Bình quận vương ở trước giường. Thu thập xong tất cả, nàng đi tới cạnh cửa sổ, lạnh lùng nói: “Ta đã tắm xong, sao còn chưa vào thu dọn.”

Chờ tì nữ báo tin từ bên ngoài chạy vào, nhanh chóng lau dọn vết nước trên sàn, lại mang bồn tắm ra ngoài. Thấy màn giường đang thả xuống, cho rằng Quận vương chơi mệt nên đi ngủ, mọi người ai cũng không dám thở mạnh, lại nghe Tần Điềm Nhi nói: “Ngoại trừ Oanh Nhi ở lại, những người khác ra ngoài, ta không cần các ngươi hầu hạ.”

Oanh Nhi rụt cổ một cái, tưởng rằng Tần Điềm Nhi muốn tính sổ với nàng. Nàng là nô tì hồi môn Tần Điềm Nhi mang từ Tần gia theo, tình cảm có khác biệt với những người khác, người ngoài cũng không ai nghi ngờ, liền nhanh chóng lui xuống.

Tần Điềm Nhi cũng không giữ bí mật quá lâu, nàng đi tới kéo tay Oanh Nhi một cái, dẫn nàng tới phía sau bình phong, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn đi, Duyên Bình quận vương ở đây.”

Oanh Nhi không rõ, chỉ cho rằng Duyên Bình quận vương nhất thời ham ngủ nên nằm đó, chờ khi phát hiện sắc mặt đối phương trắng bệch, môi xanh tím, mái tóc ướt đẫm, mới thình lình cả kinh.

Oanh Nhi gần như muốn hét lên, Tần Điềm Nhi vội dùng tay bịt miệng nàng: “Muốn chết sao?”

Oanh Nhi hai chân mềm nhũn muốn ngã quỵ dưới đất, lại bị Tần Điềm Nhi gắt gao kéo lại: “Giúp ta kéo hắn lên.”

Ánh nến dao động, tia sáng quỷ dị âm u, Duyên Bình quận vương bị hai người vừa lôi vừa kéo, không dễ dàng mới lôi được hắn lên giường. Tần Điềm Nhi thở phào nhẹ nhõm, miệng lẩm bẩm: “Chết rồi cũng tốt, kẻ ngốc như hắn còn sống cũng chỉ liên lụy tới ta.”

Oanh Nhi ăn nói lộn xộn: “Tiểu thư, nhưng mà… An Vương phi có tha cho chúng ta không?”

Tần Điềm Nhi quay đầu lại tàn bạo nhìn nàng, Oanh Nhi căng thẳng thần kinh: “Tiểu thư, mau đi nhận tội với An Vương phi đi, nói không chừng còn có chút hy vọng sống, nô tì không muốn chết, nô tì không muốn chết đâu tiểu thư.”

Tần Điềm Nhi lại đẩy nàng ra, cười lạnh nói: “Nhận tội? Giết Quận vương là tội chết, cho dù An Vương phi bỏ qua thì ta cũng không sống được. Không được, phải rời khỏi đây.”

Oanh Nhi sợ hãi nói: “An Vương phi trông chừng chúng ta rất chặt…”

Tần Điềm Nhi dùng ánh mắt căm hờn nhìn thi thể Duyên Bình quận vương: “Vậy cũng chưa chắc, ta sẽ có cách của ta.”

Tình huống đột ngột xảy ra, Tần Điềm Nhi không thể không suy nghĩ đối sách. Nàng nhất định phải giữ được mạng mình, việc cấp bách nhất chính là trốn khỏi An Vương phủ.

Tần Điềm Nhi mang son phấn của mình tới, tỉ mỉ thoa trét lên mặt Duyên Bình quận vương, đến nửa ngày mới thấy sắc mặt người chết hồng hào lên nhiều, Oanh Nhi run rẩy nói: “Tiểu thư, người muốn làm gì?”

Lúc này Tần Điềm Nhi đã bình tĩnh lại: “Ta làm vậy để giữ tính mạng cho chúng ta, bắt đầu từ bây giờ, không được ta căn dặn thì ngươi không được nói gì hết.”

Ngay vào lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó nghe một tiếng bẩm báo: “Quận Vương phi, nô tì cầu kiến.”

“Vào đi.” Tần Điềm Nhi luống cuống tay chân mà thả màn giường xuống, lại trừng Oanh Nhi một cái cảnh cáo.

Nhũ nương đứng ở cửa, ôn nhu nói: “Quận Vương phi, nô tì nhất thời bất cẩn để Quận vương đi đến nơi này, nô tì đến đón người về.”

Trí lực của Duyên Bình quận vương như đứa trẻ, ngoại trừ đêm tân hôn ra, hắn đều ngủ cùng nhũ nương. Tần Điềm Nhi mỉm cười nói: “Quận vương chơi đã mệt, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây.”

Nhũ nương nghe vậy cảm thấy kỳ quái, theo bản năng mà nhướng cổ lên nhìn, nhưng bị màn giường chặn lại, không thấy gì hết.

Tần Điềm Nhi cố gắng khống chế âm thanh run rẩy của mình: “Không chỉ có ngươi mới biết chăm sóc Duyên Bình quận vương, từ hôm nay mọi sinh hoạt của Duyên Bình quận vương sẽ do ta chăm sóc.”

Nhũ nương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu: “Vâng.”

Đuổi người đi rồi, Tần Điềm Nhi trừng mắt nhìn Duyên Bình quận vương: “Ngươi cũng đừng trách ta, muốn trách thì trách ả tiện nhân Giang Tiểu Lâu, nếu không phải tại ả ngươi sẽ không chết.”

Cả đêm Tần Điềm Nhi đều không ngủ, khó khăn lắm mới vượt qua được đêm này.

Sáng hôm sau, Tần Điềm Nhi mang một cái tráp đến gặp An Vương phi. An Vương phi mở tráp ra, phát hiện là một cái khăn dính máu, nhất thời sửng sốt: “Đây là ý gì?”

Nhũ nương vội vàng nói: “Chúc mừng Vương phi, tối qua Quận vương và Quận Vương phi đã viên phòng rồi.”

Trên mặt An Vương phi thật sự lộ ra tia vui mừng, bà nhìn Tần Điềm Nhi, mỉm cười nói: “Không ngờ ngươi cũng có bản lĩnh, không phải đồ ngốc.”

An Vương phi cực kỳ không vừa mắt Tần Điềm Nhi, luận tướng mạo phong thái, lời nói cử chỉ, nàng đều là một kẻ thô tục, không có chút nào sánh được Giang Tiểu Lâu. Hơn nữa Tần Điềm Nhi là người không biết cân nhắc, lòng An Vương phi càng thêm không thích, nếu không vì nể mặt Thái tử, bà đã sớm đuổi nữ nhân này ra ngoài. Bây giờ thấy phu thê bọn họ đã viên phòng, bà mới yên lòng, nhìn nàng ta cũng vừa mắt hơn ba phần.

Hiếm khi thấy Tần Điềm Nhi ngoan ngoãn: “Vương phi, con có một yêu cầu hơi quá, không biết Vương phi có thể đồng ý không?”

An Vương phi nhướng cao lông mày: “Chuyện gì?”

Hai gò má Tần Điềm Nhi đỏ ửng: “Theo quy củ thì ba ngày phải lại mặt, nhưng đến hôm nay con vẫn chưa về… chắc là phụ mẫu rất nhớ.”

Nàng nói có tình có lý, An Vương phi gật đầu, nghĩ thầm người vợ này cũng không tệ, thuận miệng dặn dò: “Gọi quản gia tự mình đưa Quận Vương phi về nhà một chuyến.”

Tì nữ lập tức đáp một tiếng: “Vâng.”

Trở lại phòng mình, Tần Điềm Nhi dặn dò nhũ nương: “Quận vương đang ngủ say, không nên quấy rầy ngài ấy, cứ để ngài ấy ngủ đi.”

Nhũ nương cả gan tiến lên vén màn, thấy Duyên Bình quận vương sắc mặt hồng hào, bên khóe miệng sáng lấp lánh, liền lui xuống. Người vừa đi, Tần Điềm Nhi liền thở phào nhẹ nhõm, nàng bôi không ít chất lỏng ở khóe miệng Duyên Bình quận vương, khiến người nhìn thấy tưởng rằng đó là nước. Nàng bình tĩnh dặn dò Oanh Nhi: “Lát nữa theo ta đi khỏi đây.”

Oanh Nhi có chút sợ sệt: “Tiểu thư, nô tì rất lo lắng, trốn về Tần gia thì cũng bị bắt về.”

Tần Điềm Nhi lạnh lùng nói: “Ngu ngốc, ai nói ta muốn về?”

Tần Điềm Nhi ngồi trên kiệu, không ngừng nghỉ hướng thẳng về phía Tần gia. Qua nửa canh giờ, nàng đột nhiên mở miệng dặn dò: “Ta không thoải mái,tìm một trà lâu nghỉ chân chút đi.”

Cho dù là khát nước hay đi nhà xí, đều phải tỉ mỉ chăm sóc. Quản gia vội nói: “Vâng, Quận Vương phi, chỉ là thời gian gấp gáp không thể dừng lâu, Vương phi đã dặn dò, ngày hôm nay nhất định phải quay về.”

Trong lòng Tần Điềm Nhi cười gằn, cuối cùng An Vương phi cũng không yên lòng, trên mặt không lộ ra vẻ gì: “Hôm nay nhất định sẽ về kịp, ngươi yên tâm.” Nói xong nàng để quản gia ở ngoài cửa chính, còn mình và Oanh Nhi đi vào nhã thất tửu lâu.

Qua hồi lâu cũng không thấy Quận Vương phi đi ra, quản gia tràn đầy bất an, gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời, hắn cả gain đẩy cửa phòng ra, lúc này mới phát hiện trong nhã thất ngoại trừ Oanh Nhi đang run rẩy thì không thấy bóng dáng Tần Điềm Nhi đâu. Quản gia nhìn xuống cửa sổ, vừa vặn thấy ở góc đường lóe lên một bóng người quen thuộc, mạnh mẽ giậm chân một cái nói: “Đi bẩm báo Vương phi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Bọn họ đang hoảng loạn, Tần Điềm Nhi đã chạy mất hút.

Tần Điềm Nhi lặng lẽ đến tiệm y phục thay đổi xiêm y, trong lúc vô tình nàng thấy nhìn Kim Ngọc Mãn Đường ở phía xa xa, không tự chủ được cắn chặt hàm răng, trong lòng thầm hận, nếu mình cứ vậy bỏ đi, không biết ngày nào mới được bình an quay lại kinh thành, không lẽ để cho Giang Tiểu Lâu an nhàn tự tại hay sao? Không được, nàng không cam lòng, trốn cũng không thể trốn cả đời, cho dù có chết cũng phải có người đi cùng.

Ánh mắt của nàng rơi vào một sạp nhỏ bán hoa Ngọc Trâm, đôi mắt nhất thời sáng ngời.

Kim Ngọc Mãn Đường.

Giang Tiểu Lâu đang ở trong nhã thất nói chuyện với Ly Tuyết Ngưng, đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo dưới đường đang rao hàng bán hoa Ngọc Trâm. Ly Tuyết Ngưng chú ý lắng nghe một lúc, mỉm cười nói: “Không phải Tiểu Lâu thích nhất hoa Ngọc Trâm sao, mua một ít đi.”

Giang Tiểu Lâu nhớ tới mùi hoa thơm ngát, liền dặn dò chưởng quỹ: “Ngươi mau đi mời cô nương bán hoa kia vào đây.”

Chưởng quỹ đáp một tiếng, trong nháy mắt liền dẫn vào một cô nương mặc y phục nhà nông vào, trên tóc nàng quấn một cái khăn, trùng hợp che lại hơn nửa gương mặt, hình như có chút sợ gió.

Chưởng quỹ kỳ quái hỏi: “Mặt ngươi làm sao vậy?”

Cô gái kia ngọng ngịu nói: “Trên mặt ta có vết phong, sợ gió, không dám lộ ra ngoài, sợ thất lễ.”

Ly Tuyết Ngưng cũng không lưu ý, chỉ cười vẫy tay với nàng: “Đem giỏ hoa qua cho bọn ta xem.”

Nữ tử cầm giỏ hoa cẩn thận bước qua, Giang Tiểu Lâu cười nói: “Còn nói ta thích hoa Ngọc Trâm, phải là tỉ thích mới đúng.”

Ly Tuyết Ngưng đưa tay lấy một đóa: “Hoa này đúng là rất thơm, không phải muội nói là trước kia muội rất thích sao?”

Trước kia, đó là khi nàng ở Tần gia… Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Trước kia yêu thích, bây giờ chưa chắc vẫn thích.”

Ly Tuyết Ngưng cầm một đóa Ngọc Trâm trắng noãn lên, nói: “Đến đây, ta cài lên cho muội.”

Nhìn nàng vui vẻ như vậy, Giang Tiểu Lâu liền ngoan ngoãn nghe theo, trong phút chốc đó, nữ tử nhà nông hiền lành kia đột nhiên rút từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ, nhắm thẳng vào Giang Tiểu Lâu xông tới. Lẽ ra lực đạo của nàng không lớn, lại không biết võ công, nhất định có thể tránh được, nhưng đúng lúc Giang Tiểu Lâu không hề để ý tới nàng, thời cơ này quá tốt, khóe miệng Tần Điềm Nhi lộ ra ý cười. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay như gọng kìm sắt bắt lấy cánh tay nàng, Tần Điềm Nhi hét lên một tiếng, chủy thủ trong tay keng một cái rơi trên mặt đất.

Sở Hán không biết từ đâu xuất hiện đánh một chưởng vào vai Tần Điềm Nhi, nàng không chịu được, lập tức lùi lại hai bước, khăn đội đầu rơi mất, miệng phun ra một ngụm máu.

Ly Tuyết Ngưng và Tiểu Điệp kinh ngạc đến ngây người, Giang Tiểu Lâu đã phản ứng lại, đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Lại dám đến tửu lâu ám sát ta, thật không biết nên nói ngươi to gan bằng trời, hay là quá ngu xuẩn.”

Tần Điềm Nhi cười lạnh một tiếng: “Coi như ngươi mạng lớn.”

Bên môi Giang Tiểu Lâu xẹt qua một tia chê cười: “Ngươi đến đây để giết ta?”

Đáy mắt Tần Điềm Nhi bắn ra phẫn nộ: “Giang Tiểu Lâu, nếu không tại ngươi, sao ta lại phải gả cho tên ngốc ở An Vương phủ, sao lại bị phá hủy một đời.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy bất giác cười: “Thì ra ngươi vì chuyện này mà đến.”

Nghe nàng nói không chút quan tâm, Tần Điềm Nhi hai mắt lồi lên, phẫn nộ cực điểm: “Ngươi dám nói mọi chuyện không phải do ngươi bày ra?”

Giang Tiểu Lâu khẽ cười: “Ta thấy Duyên Bình quận vương và Tần tiểu thư ngươi, kẻ ngu si người dốt nát, một đôi trời sinh, cho nên tác hợp các ngươi, ngươi cần gì tức giận như vậy?”

Tần Điềm Nhi chịu đả kích quá lớn, nghiến răng nghiến lợi: “Giang Tiểu Lâu, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi đừng đắc ý, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma.”

Giang Tiểu Lâu thong dong nói: “Không phải ta đi nhiều, mà là đi mỗi ngày. Tần tiểu thư, không, phải gọi là Duyên Bình quận vương phi nhỉ, có phú quý không hưởng, sao lại lén lút một mình chạy tới đây?”

Tần Điềm Nhi bị hỏi đến chỗ mấu chốt, sắc mặt trắng bệch. Giang Tiểu Lâu thấy nàng như vậy, mơ hồ đoán được gì đó: “Người đâu, đưa Quận Vương phi trở về An Vương phủ.”

Tần Điềm Nhi sợ hết hồn, trắng bệch mặt mày nói: “Không, ta không đi, ta không đi đâu hết, ta muốn về Tần gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.