Khi An Vương phi nhắc tới Tần gia, vẫn còn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, vừa nghe nói Tần Tư đến, bà sầm mặt lại: “Cho hắn đi vào.”
Tần Tư tiến vào phòng khách, vừa vào cửa liền nhìn thấy An Vương sắc mặt khó coi ngồi ở chính vị, An Vương phi ngồi một bên, vẻ mặt âm trầm tương tự.
An Vương phi nhìn Tần Tư, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Thì ra là Tần công tử đại giá quang lâm, không biết có việc gì?”
Tần Tư hướng về Vương phi thi lễ một cái, lại không lên tiếng, chỉ vỗ nhẹ hai tay hai lần.
Rất nhanh, có bốn tùy tùng hợp lực đem một cái quan tài đi vào.
An Vương phi đột nhiên đứng lên, ánh mắc hung tợn: “Tần Tư, ngươi có ý gì?”
Tần Tư cũng không nói nhiều, sai người mở nắp quan tài ra.
Quan tài được mở ra, người nằm bên trong là Tần Điềm Nhi, tóc tai rối loạn, bộ dạng thảm hại, trong lòng An Vương phi chìm xuống, nói: “Nó chết rồi?”
Tần Tư than nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói: “Phải, muội muội của hạ quan đã chết rồi.”
An Vương phi ngạc nhiên trong thoáng chốc, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng làm vậy là dẹp yên sự phẫn nộ của ta sao?”
Vẻ mặt Tần Tư rất an ổn: “Vương phi, Tần Tư làm như vậy, là chỉ mong ngài biết, Tần gia có đủ trách nhiệm và dũng khí, chắc chắn sẽ không bao che người giết người.”
An Vương phi ngạo nghễ chất vấn: “Chẳng qua chỉ chết một Tần Điềm Nhi, có thể đền bù tính mạng cho con của ta sao? Tiện mệnh của nó có cao quý bằng Quận vương không?” Lúc bà nói chuyện đuôi lông mày nhướng cao, ánh mắt sắc bén, gương mặt trắng nõn tràn đầy tức giận, tựa hồ sắp phun trào hết ra ngoài, thiêu đốt Tần Tư đến không còn gì.
Đối mặt với An Vương phi như vậy, không biết bao nhiêu người sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng sắc mặt của Tần Tư vô cùng bình tĩnh, thậm chí là hơi quá bình tĩnh. Hắn nhìn An Vương phi, giọng điệu hòa hoãn nói: “Vương phi, chuyện này ngài nên tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận lại một chút, Điềm Nhi ngộ sát Quận vương, nên phải lấy mạng đền mạng, đó là nó gieo gió gặt bão, Tần gia tuyệt không hai lời, càng không oán hận vương phủ, dù sao tội giết chồng là tuyệt đối không thể tha thứ. Tần gia cũng rất áy náy với Duyên Bình quận vương, nên sẽ không dung túng con gái. Nhưng Tần Tư xin hỏi Vương phi một câu, kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện này là ai?”
An Vương phi nhìn Tần Tư, đôi mắt hung tợn không nhúc nhích.
Tần Tư từ từ nói: “Vương phi, trước kia con dâu mà người chọn là Giang Tiểu Lâu, nếu không có ả thay mận đổi đào, đổi thành muội muội của hạ quan, thảm kịch này sẽ không phát sinh.”
An Vương phi sững sờ, lập tức nổi giận: “Ý của ngươi là ta chọn sai người?”
Tần Tư đang hy vọng nói sang chuyện khác, lập tức giải thích: “Vương phi, Tần Tư không phải ý này. Hạ quan chỉ hy vọng ngài biết, thảm kịch đã phát sinh, hai bên đều có trách nhiệm, nếu Vương phi một mực truy cứu, sẽ chỉ làm người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng.”
An Vương phi nhìn chằm chằm Tần Tư, đáy mắt tràn ngập căm ghét, dĩ nhiên bà chán ghét Giang Tiểu Lâu thay mận đổi đào, nhưng Tần Điềm Nhi là hung thủ trực tiếp giết chết Duyên Bình quận vương, cho rằng di dời tầm mắt bà như vậy bà sẽ tha thứ cho Tần gia sao, đúng là chuyện cười.
Tần Tư thấy không có cách nào dao động An Vương phi, liền chọn người khác: “An Vương điện hạ, Tần gia và An Vương phủ là thân nhân, bất kể xảy ra chuyện gì, Thái tử điệ hạ bị kẹp ở giữa đều rất khó xử, ngài nói đúng không? Hạ quan làm việc cho Thái tử, chuyện gì cũng phải nghĩ cho ngài ấy, trước giờ Thái tử rất kính ngưỡng Vương gia, nếu như chúng ta như nước với lửa, e là Thái tử…”
Tần Tư rất gian xảo, khi đối mặt với An Vương phi hắn muốn khơi lên nỗi hận trong lòng bà với Giang Tiểu Lâu, mà khi đối mặt với An Vương thì lại dùng Thái tử, đứng trên lập trường của An Vương mà kể ra lợi hại trong đó. Ý kiến của An Vương phi không quan trọng, quan trọng nhất là qua được cửa ải của An Vương.
Mấy câu này của Tần Tư lập tức đâm thẳng vào lòng An Vương. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, nhìn chằm chằm Tần Tư không nói gì, nhưng trong lòng như có sóng cuộn. An Vương phủ liên tiếp có chuyện, đầu tiên là An Vương phi muốn gạt Giang Tiểu Lâu làm con dâu, tiếp theo là Giang Tiểu Lâu thay mận đổi đào, con dâu biến thành Tần Điềm Nhi, một đống chuyện xảy ra làm An Vương bực dọc vô cùng. Sau khi thành thân không lâu, Tần Điềm Nhi lại giết chồng. Tự đáy lòng An Vương mà nói, đứa con trai ngốc này gây cho hắn không ít phiền phức, cảm thấy rất chán ghét. Nếu không phải An Vương phi hay bênh vực, hắn đã sai người đưa đứa nhỏ này xuống nông thôn mà nuôi từ lâu rồi, cần gì phải ở lại kinh thành này gây chuyện.
Thái tử vốn có ý tốt, nhưng lại trồng ra quả đắng như vậy. Đúng là An Vương muốn bắt Tần gia đền mạng, nhưng Tần Điềm Nhi đã chết rồi, mà những người khác trong Tần gia lại không liên quan đến chuyện này, nếu mình không dừng lại sợ là Thái tử sẽ không ngồi yên. Song phương đấu tranh, mình cũng khó tránh khỏi trở mặt với Thái tử. Nghĩ xa một chút, bệ hạ nay đã gần năm mươi, tuy nói thân thể cường tráng nhưng dù sao cũng không còn trẻ, Thái tử lại khác, Đại Chu này sớm muộn gì cũng là của hắn, An Vương không thể không nghĩ đến đường lui sau này của mình.
Vẻ mặt An Vương trầm tư, trong lòng tinh tế suy nghĩ lời Tần Tư nói, Tần Tư trước mắt này xem ra chỉ dựa vào chút tài văn vẻ và khả năng nịnh bợ, ngày thường làm thơ, đi cùng Thái tử ngắm cảnh, liền được Thái tử sủng ái. Nhưng trên thực tế An Vương rất rõ ràng, Tần Tư là cố vấn của Thái tử, Thái tử vô cùng tin cậy hắn, có nhiều chuyện bí mật giao cho hắn làm. Cho dù Thái tử đã không tìn tin tưởng hắn như trước, nhưng dù sao cũng từng có giao tình.
An Vương khổ sở suy nghĩ, làm khó Tần gia quá mức không được, mà buông tha như vậy cũng không được, càng nghĩ càng không cam lòng.
Thời gian này, Tần Tư vì Tần Điềm Nhi mà gương mặt trắng trẻo trở nên u ám, thân hình gầy hốc hác đi, như lâm bệnh nặng. Nhưng đôi mắt khôn khéo vẫn luôn quan sát rõ ràng những thay đổi trên mặt đối phương. Hắn biết An Vương cũng muốn dừng tay, liền áy náy nói: “Vương gia, ngài mất đi con trai yêu, hạ quan cũng mất đi muội muội, hai nhà chúng ta thật ra đều là người bị hại, vì đều mất đi người thân, còn hung thủ giết người thật sự vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Cái gọi là hung thủ giết người chính là Giang Tiểu Lâu, hành động cử chỉ này của Tần Tư, đều là tìm đủ cách đẩy hết tội lỗi lên người Giang Tiểu Lâu.
An Vương phi hít sâu một hơi, đôi mắt tràn đầy oán độc: “Quận vương không thể chết oan như vậy, không phải Tần Điềm Nhi không muốn thành thân với con ta sao, sau khi chết phải chôn hai người cùng với nhau.”
Tần Tư giật mình trong lòng, chuyện Tần Điềm Nhi lưu lạc thanh lâu An Vương phi không biết được, nên mặt không chút biến sắc nói với Vương phi: “Vâng, mọi chuyện nghe theo lời nương nương.”
An Vương phi đi tới bên cạnh quan tài, bàn tay trắng trẻo mịn màng dịu dàng vuốt ve quan tài.
“Tần Điềm Nhi, nếu ngươi đã là Duyên Bình quận vương phi, thì kiếp này hay kiếp sau cũng sẽ như vậy.”
Nhìn thấy vẻ dữ tợn của An Vương phi, Tần Tư trong lòng cảnh giác, hôm nay hắn chỉ là cáo mượn oai hùm, dựa vào uy thế của Thái tử nhất thời dẹp yên được hai người này, nhưng nếu họ biết Thái tử vốn không chú ý tới chuyện này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha Tần gia.
Tần Tư càng nghĩ càng hoảng sợ, càng hận Giang Tiểu Lâu tới cực điểm, nhưng trên mặt hắn chỉ có biểu hiện khiêm tốn và áy náy, cung kính cúi đầu, mặc cho An Vương phi mắng mấy tiếng, lúc này mới lùi ra.
Quay đầu, sắc mặt An Vương phi giận dữ, nhìn An Vương nói: “Ngài xem, cả muội muội của mình cũng bán đứng, kẻ này không thể tin.”
Đôi mắt An Vương âm lãnh: “Nếu không nể tình Thái tử, ta sẽ không tha mạng cho hắn.”
An Vương phi nhìn quan tài trong phòng khách, biểu hiện trào phúng: “Thái tử không thể che chở hắn cả đời, sẽ có lúc hắn đụng phải quỷ.”
An Vương chỉ hờ hững nói: “Trước tiên tổ chức tang lễ đi, những chuyện khác để sau hãy nói.”
Thư phòng Tần phủ.
Tần phu nhân lau nước mắt, Tần Tư thở dài nói: “Mẫu thân, người đừng khóc nữa.”
Tần phu nhân không ngừng dùng khăn lau nước mắt, thương tâm không ngớt: “Đang yên đang lành lại bắt nó gả cho kẻ ngốc, dĩ nhiên nó sẽ không cam lòng, mới làm ra chuyện điên rồ, các người là cha là huynh trưởng của nó, không tìm cách giúp nó thoát tội, còn đuổi bắt nó khắp nơi, nếu không như vậy sao nó lại rơi vào kết cục này.”
“Điềm Nhi giết chết Duyên Bình quận vương là chuyện xác thực, không thể trốn khỏi tội danh này, mẫu thân, người đừng làm khó con nữa.” Tần Tư ôn nhu nói: “Người ra ngoài trước đi, con còn chuyện bàn với phụ thân.”
Tần phu nhân khó sướt mướt dựa vào người tì nữ đi ra ngoài, có lẽ là do quá đau lòng, bước chân lảo đảo, thân thể lơ mơ. Tần lão gia nhìn Tần Tư, thở dài nói: “Haiz, bây giờ ta rất hối hận.”
Tần lão gia nghiến răng, đấm mạnh một quyền lên bàn gỗ tử đàn: “Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi, tiện nhân như Giang Tiểu Lâu này, lúc con vừa cưới Lưu Yên thì nên diệt trừ luôn, để nó khỏi âm hồn không tan, quẩn quanh bên người chúng ta, nếu không có nó, muội muội của con cũng không đến mức chết trẻ như vậy.”
Cái chết của Tần Điềm Nhi đã tạo nên đã kích rất lớn với vợ chồng họ, trong một đêm, tóc của Tần lão gia đã lấm tấm bạc, cực kỳ già nua.
Tần Tư nhìn phụ thân của mình, ôn hòa nói: “Phụ thân yên tâm, muội muội sẽ không chết vô ích, con sẽ không để ả ngông cuồng như vậy mãi.”
Tần lão gia hy vọng nhìn hắn: “Vậy con định làm gì?”
Tần Tư chỉ khẽ mỉm cười: “Con tự có cách.”
Nhưng vào lúc này, ngoài thự phòng đột nhiên có người chạy vội đến báo: “Lão gia, đại công tử, không xong, không xong rồi.”
Tần lão gia sững sờ, nổi giận nói: “Có gì không xong, nói rõ ràng.”
Người hầu ào một tiếng quỳ trên đất, mồ hôi ướt đẫm lưng áo: “Nô tài vừa đi ra ngoài mua đồ, không ngờ ở trà lâu nghe được một chuyện, người bên ngoài nói…” Hắn nói tới đây, sắc mặt trắng bệch, cả người run run, nhưng không dám nói nữa.
Trên mặt Tần Tư hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Nói, nói rõ ràng hết ra.”
Người hầulấy lại bình tĩnh, mới miễn cưỡng tiếp tục nói: “Người bên ngoài nói tiểu thư nhà ta vì trốn tránh truy bắt, đã trốn vào thanh lâu hạ đẳng, bị trở thành…cái đó…”
Tần lão gia bỗng nhiên đứng lên, không dám tin tưởng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Người hầu quỳ rạp dưới đất, dập đầu không ngừng. Tần lão gia lập tức quay đầu nhìn Tần Tư, lạnh lùng nói: “Con tìm được muội muội con ở đâu?”
Sắc mặt Tần Tư trắng bệch: “Con ngàn phòng vạn phòng, cẩn thận che dấu, không ngờ tin tức vẫn lộ ra ngoài. Phụ thân, Điềm Nhi bị kẻ gian làm hại, bán vào thanh lâu hạ đẳng, ở đó một tháng, bị hành hạ đến không còn hình người…”
Tần lão gia dùng sức đánh vào ngực mình, âm thanh vang vọng, miệng lớn tiếng nói: “Oan nghiệt, oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà.”
“Còn có…” Người hầu còn chưa nói hết, muốn nói lại thôi, những lời này còn khó nói hơn lúc nãy.
Tần Tư không ngờ còn có tiếp theo, trong lòng run lên, quyết tâm nói: “Nói tiếp đi.”
Người hầu khẽ cắn răng, lớn tiếng nói: “Bọn họ còn nói, có người tận mắt nhìn thấy công tử giết chết tiểu thư, rồi đưa thi thể đến An Vương phủ nịnh bợ, bọn họ đều nói người đại nghĩa diệt thân vốn là anh hùng, nhưng nếu thật sự chí công vô tư thì nên đưa đến phủ nha, còn công tử là vì nịnh bợ An Vương mà giết chết muội muội ruột, hành vi không bằng cầm thú.”
Sắc mặt Tần Tư trắng bệch, trái tim kinh hoàng không ngừng, huyệt Thái Dương đau nhức, đầu óc như rối loạn thành một mảng, nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ, hắn hung ác trợn mắt nhìn người hầu, giọng ồm ồm nói: “Nước, nước lạnh.”
Người hầu lập tức bưng đến một chậu đồng đựng nước rửa mặt,Tần Tư ngâm cả gương mặt mình vào nước, một lúc sau mới dùng khăn lau khô, lúc này Tần lão gia không thể chờ được nữa mà xông lên, tóm chặt cổ áo của hắn: “Hắn vừa mới nói cái gì?”
Tần lão gia tóc hoa râm bị đẩy lùi lại hai bước, tỏ vẻ khiếp sợ: “Lúc nãy hắn nói con tự tay giết Điềm Nhi, có thật hay không?”
Tần Tư đã khôi phục lại tâm trạng của mình: “Phụ thân, muốn dẹp yên sự phẫn nộ của An Vương, con chỉ có thể làm vậy.”
“Nhưng rõ ràng con có thể giao nó cho quan phủ, sao lại ra tay độc ác như vậy?”
Tần Tư mặt không cảm xúc nói: “Bắt nó về, sẽ lại để lộ thêm nhiều tin tức, chỉ khi nào nó chết chuyện này mới được giải quyết êm đẹp, không lẽ phụ thân muốn nhìn thấy Điềm Nhi bị đẩy ra ngoài chợ chém đầu hay sao?”
Nếu Tần Điềm Nhi bị bắt về quy án, kết cục của nàng cũng chỉ có chém đầu. Dĩ nhiên, giết chồng là tội nặng nhất, nàng nhất định phải bị giam trong xe gỗ, tay chân bị xích, tóc tai bù xù, diễu hành ngoài đường. Đến khi đó cả kinh thành sẽ bàn tán chuyện này, Tần gia sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ. Nhưng nếu Tần Điềm Nhi chết không rõ ràng, An Vương phủ chỉ có thể dừng tay, so với chuyện bị chém giữa chợ, chết như vậy sẽ giữ được chút thể diện.
Tần lão gia nhìn Tần Tư, trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh, đạo lý này ông hiểu, nhưng sự thật trước mắt cho ông biết, Tần Tư là một kẻ lãnh khốc vô tình, vì tiền đồ của mình mà không tiếc trả bất cứ giá nào.
Tì nữ đã chuẩn bị xong nước trà, Tần Tư ngồi xuống ổn định lại tâm tình, đau đớn trên huyệt Thái Dương đã không còn, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, hắn suy nghĩ một chút, giải thích mọi chuyện lại một lần. Bây giờ hắn đã hiểu rõ là ai truyền tin ra ngoài. Thứ nhất, chuyện Tần Điềm Nhi lưu lạc thanh lâu Giang Tiểu Lâu đã biết. Thứ hai, khi mình giết Điềm Nhi cũng bị Giang Tiểu Lâu nhìn thấy rõ, cho nên người bên ngoài mới biết được tin tức này. Nhưng sao Giang Tiểu Lâu không vạch trần hắn trước mặt mọi người, nếu nàng bày ra mai phục ở thanh lâu hạ đẳng đó, khiến mọi người nhìn thấy hành động của hắn, đến khi đó hắn sẽ không tránh khỏi cục diện bị người đời mắng chửi.
Điểm này hắn nghĩ mãi không ra, lẽ nào Giang Tiểu Lâu đang thủ hạ lưu tình…
Tần lão gia thất vọng nhìn Tần Tư một chút, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, từ từ nói: “Ngày mai ta sẽ dẫn mẹ con về quê, chuyện ở đây con tự mà xử lý đi.”
Tần Tư khẽ mỉm cười: “Phụ thân, người tạm thời không thể đi.”
Tần lão gia sững sờ: “Con nói cái gì, không lẽ con muốn quản thúc cả ta nữa sao?”
Tần Tư không chút hoang mang: “Con làm vậy cũng vì Tần gia, nếu bây giờ rời đi, chẳng phải chứng minh lời đồn là thật? Con không muốn mang tội danh giết muội muội trên người, cho nên hai người phải làm như không có gì xảy ra, tiếp tục sống như trước kia.”
Tần lão gia đầy mặt giận dữ, ông đã không thể hiểu nổi con trai mình: “Con đúng là điên rồi.”
Trên mặt Tần Tư cũng không giận dữ: “Tùy phụ thân nói sao cũng được, lúc trước là người bảo con vứt bỏ Giang Tiểu Lâu, sau đó cưới Lưu Yên, bất chấp tất cả để leo lên cao, sao đến lúc này phụ thân lại thay đổi rồi?”
Tức giận của Tần lão gia không phát ra được, hai mắt mờ ảo. Không sai, trước kia phu thê bọn họ xúi giục Tần Tư vứt bỏ Giang Tiểu Lâu để trèo lên phủ Ngự Sử, nhưng họ không ngờ tới mình đã nuôi ra quả đắng, đến hôm nay mới nếm phải vị đắng này. Tần Tư trở nên lãnh khốc vô tình như vậy, bọn họ chính là đồng bọn.
Nhưng mà Điềm Nhi, Điềm Nhi của ta, lại chết trong tay huynh trưởng…Tần lão gia nhìn Tần Tư, càng nhìn càng thấy đáng sợ, theo bản năng lùi lại hai bước, đột nhiên cảm thấy một trận quặn thắt trong lòng, hai mắt chớp một cái thình lình hôn mê bất tỉnh. Người hầu vội nhào tới hét to lên: ”Lão gia.”
Vẻ mặt Tần Tư lạnh nhạt nói: “Dìu phụ thân ta đi xuống, cho người nghỉ ngơi, mời đại phu đến kiểm tra.”
Người hầu thấy Tần Tư không có chút nào quan tâm, trong lòng càng thấy sợ hãi, liền gọi thêm người đi vào, dìu Tần lão gia ra ngoài.
Tần Tư nhìn bóng lưng ở cửa biến mất một lúc lâu, trong lòng càng ngày càng thấp thỏm.
Giá để đồ cổ trong thư phòng có một cái đồng hồ cát, từng hạt cát nhẵn mịn chậm rãi chảy xuống, cuối cùng tập hợp lại một chỗ. Lúc này toàn bộ thư phòng không một bóng người, tiếng cát chảy vốn không rõ ràng lắm lúc này lại vang lên rất rõ ràng bên tai hắn.
Hắn hờ hững ngồi xuống, tựa hồ đang muốn làm chuyện gì quan trọng.
Màn đêm thăm thẳm, tì nữ canh giữ bên ngoài thư phòng không chịu được buồn ngủ, thỉnh thoảng há to miệng ngáp một cái, khi thì dùng tay dụi mắt, để giảm bớt cơn buồn ngủ. Mà bên trong phòng Tần Tư hoàn toàn ủ rũ mất tinh thần, lại rơi vào tình trạng lo lắng cao độ. Qua nửa canh giờ, hắn đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt có vẻ sốt ruột không thể che giấu. Cuối cùng, hắn dừng lại ở gần cửa, phất phất tay với tì nữ đứng bên ngoài, hai tì nữ lập tức lặng yên không một tiếng động mà đóng cửa lại.
Các nàng vừa đi, Tần Tư lập tức bước nhanh tới đồng hồ cát, nhẹ nhàng đưa nó chuyển động. Sau đó hắn đi tới, gỡ xuống bức tranh sơn thủy trên tường, trên tường lộ ra một cái hốc vuông vắn, Tần Tư đưa tay đi vào, tìm tòi một lát, móc ra một cái bình nhỏ bằng ngón tay cái.
Sau khi khôi phục vách tường như cũ, hắn trở lại ghế ngồi, mở nắp bình ra. Liếc mắt nhìn bột phất nhàn nhạt bên trong, khóe miệng của hắn mang theo nụ cười tàn nhẫn, phảng phất như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật quan trọng.
Trước cửa Kim Ngọc Mãn Đường, Tiểu Điệp theo dặn dò của Giang Tiểu Lâu, đi đến thư phòng ở đối diện lấy sách, nàng vừa xuống bậc thang, liền bị người cản đường. Giữa lối đi, một công tử đẹp trai áo lam đang mỉm cười nhìn nàng.
Tiểu Điệp chấn động trong lòng, cảnh giác nhìn hắn nói: “Thám hoa lang, ngươi muốn làm gì?”
Tần Tư chỉ là mỉm cười, tao nhã nói: “Dĩ nhiên là ta có chuyện quan trọng, phiền ngươi giao lá thư này cho Tiểu Lâu được không?”
Tiểu Điệp đầy nghi hoặc mà cầm thư trong tay, sau đó lại ném cho Tần Tư nói: “Xin lỗi, tiểu thư nhà ta sẽ không nhận đồ của ngươi.”
Tần Tư cười không đáp, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn, tùy tùng lập tức lấy ra một thỏi vàng đưa tới. Tần Tư ra tay phải nói là hào phóng hơn Tả công tử lần trước nhiều lắm, thỏi vàng này đủ để đánh động trái tim bất cứ người nào.
Đôi mắt hạt châu của Tiểu Điệp vội chuyển, nhìn Tần Tư nói: “Sao ta biết được ngươi có chủ ý xấu gì không?”
Tần Tư nhẹ nhàng thở dài nói: “Cục diện bây giờ ta còn có chủ ý gì được nữa, ta chỉ muốn gặp Tiểu Lâu một lần, nói chút tình cũ.”
Nghe hắn nói vậy Tiểu Điệp càng ngày càng nghi ngờ, chỉ là thư này gửi cho tiểu thư, nếu nàng không đưa thì cũng không tốt lắm.
Vẻ mặt nàng chần chừ, Tần Tư cũng đã kín đáo đưa thư cho nàng, mang theo tùy tùng xoay người đi, thân hình tiêu sái vô cùng. Những người chung quanh nhận ra thân phận của hắn, không khỏi chỉ chỉ chỏ chỏ bình luận, nhưng hắn chỉ mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên, phong thái trong sáng, phảng phất tất cả lời đồn đều là bậy bạ.
Tiểu Điệp đứng tại chỗ sửng sốt một lúc, mãi đến khi có người đứng sau lưng vỗ vai nàng, nàng sợ hết hồn, quay đầu lại mới nhìn thấy Hoài An đang trợn to mắt, cười he he nhìn nàng.
Tiểu Điệp lạnh rên một tiếng, nói: “Người hù người sẽ chết đó, ngươi không biết sao.”
Hoài An là người lém lỉnh hay bày trò, cười hì hì nói: “Ta đi qua thấy ngươi đứng đây ngây ngốc, đang nghĩ gì vậy?”
Tiểu Điệp không để ý tới hắn, chỉ nhét thư vào trong áo, nghi ngờ hỏi: “Không liên quan tới ngươi, công tử nhà ngươi không phải bận bịu tối mặt tối mũi hay sao, sao còn phái ngươi nhìn chằm chằm bọn ta. Nói, có phải có mưu đồ gì không?”
Hoài An vội vã nhấc tay làm dáng đầu hàng: “Làm gì có, ta chỉ muốn chào hỏi một cái thôi, cần gì phải xa cách như vậy.”
Tiểu Điệp kiêu ngạo hừ một tiếng, cũng không để ý tới hắn, biến mất ở sau góc tường.
Hoài An đánh giá bóng lưng của nàng, lộ ra thần sắc chần chừ, lập tức quay đầu đi về phía xe ngựa, nhỏ giọng bẩm báo: “Công tử, tiểu nhân nhìn thấy rất rõ ràng, người đưa thư cho Tiểu Điệp chính là Thám hoa Tần Tư.”
Trong xe một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Hoài An lại hỏi một tiếng, mới nghe một giọng nam êm tai cất lên: “Được rồi, ta biết rồi, đi thôi.”
“Đơn giản như vậy sao?” Hoài An trợn mắt lên “Công tử, tên Tần Tư đó không chừng đang có ý đồ xấu gì, ngài không ngăn cản sao?”
Không có người trả lời, xe ngựa yên tĩnh như một nấm mộ. Hoài An phẫn nộ sờ sờ đầu, chỉ đành nhảy lên xe, giục phu xe mau chóng rời đi.