Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 90-1: Thám hoa ăn mày (1)



An Vương phi quyết định phải tổ chức tang lễ cho Duyên Bình quận vương thật long trọng, thật thể diện, từ bảy ngày trước, vòng tang từ đình viện trải dài đến cửa chính, trong nhà ngồi đầy tăng nhân, miệng không ngừng niệm kinh.

Đến ngày chính thức đưa tang, người làm cẩn thận từng chút đem đinh trường mệnh bảy tấc đóng vào quan tài, mười sáu người thân thể tráng kiện hợp lực nâng quan tài lên, run rẩy bước đi. Phía sau bọn họ, còn có sáu người nâng cái quan tài thứ hai đi theo. Dọc trên đường đi khăn trắng bay bay, tiền giấy uốn lượn, phía sau quan tài còn có vô số thuyền giấy, xe giấy nhà giấy thượng đẳng. Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, dẫn đến vô số bá tánh vây quanh.

“A, đây là tang sự nhà ai?”

“Là An Vương phủ.”

“Sao có đến hai cái quan tài.”

“Ngươi không biết sao, phu thê Duyên Bình quận vương đều đi.”

“Trên đời lại có chuyện thế này sao, đúng là quái lạ.”

“Cái gì hả, ngươi không nghe sao, chuyện này quả thật là…” âm thanh mọi người rất thấp, xì xào bàn tán như bệnh dịch lan truyền.

Tần phủ.

Tần phu nhân nằm trên giường nhỏ, đầu cột khăn vải, miệng rầm rì. Tì nữ thân cận Quân Nhi đang nhẹ nhàng bóp chân cho bà, Tần phu nhân đột nhiên thức tỉnh từ trong giấc mộng: “Điềm Nhi.”

Quân Nhi mau chóng cúi đầu: “Phu nhân, người gặp ác mộng rồi.”

Tần phu nhân đưa tay sờ lên mặt mình, chỉ thấy lạnh lẽo: “Đã là giờ nào rồi?”

Quân Nhi do dự nói: “Vừa đến giờ Mão.”

Tần phu nhân vừa muố nằm xuống, Quân Nhi nhìn sắc mặt của bà, trầm mặt xuống: “Tiểu thư đáng thương…hôm nay là ngày đưa tang, phu nhân cũng không thể gặp người lần cuối.”

Hôm nay là đưa tang Điềm Nhi? Đúng rồi, bà lại quên mất chuyện này. Tần phu nhân lập tức ngồi bật dậy, trợn mắt lên nói: “Ngươi nói thật sao?”

Quân Nhi nói: “Phải mà phu nhân, hôm nay An Vương phủ đưa tang, đại thiếu gia cũng đi dự, còn đưa lên một phần lễ phúng viến thật to.”

Tần phu nhân nghiến răng, đấm ngực dậm chân, khóc rống lên: “Tên bất hiếu này, nếu không phải nó, muội muội nó sao ra nông nỗi này, lại còn cho hợp táng với một tên ngốc, tên khốn kiếp.”

Quân Nhi thở dài một tiếng, như có như không nhắc nhở: “Hợp táng như vậy, chỉ sợ tiểu thư dưới lòng đất cũng bị tên ngốc kia quấy rầy, không được an bình, nếu chậm trễ chuyển thế, haiz…đúng là thê thảm.”

Tần phu nhân bỗng nhiên ngẩn ra, một ngọn lửa từ ngực xông thẳng lên đầu, trong nháy mắt nghiến răng nghiến lợi: “Không, ta không đồng ý, tuyệt không đồng ý.” Nói xong, bà lập tức nhảy xuống giường, muốn xỏ giày.

Quân Nhi vội khuyên can: “Phu nhân, bà đừng ngồi dậy, nằm nghỉ ngơi đi.”

Tần phu nhân đã gầy đi trông thấy, bà đẩy Quân Nhi ra, lạnh lùng nói: “Cút, cút đi xa một chút.”

“Người làm vậy cũng không được gì, căn bản không thể đi ra ngoài.” Nước mắt Quân Nhi chảy dài: “Bên ngoài có ba bốn ma ma trông chừng…”

Tần phu nhân cầm cây kéo trong phòng lên, cười lạnh: “Ta không tin có ai dám cản ta, hôm nay ta phải đưa tang cho Điềm Nhi.”

Trên đường đang rất náo nhiệt, đột nhiên nhìn thấy một phụ nhân trung niên nhào ra ngoài, ngã gục bên quan tài Tần Điềm Nhi, than vãn: “Con gái, con chết thê thảm quá, mẹ có lỗi với con, làm hại con lưu lạc tới mức này.”

Tần Tư sững sờ, lập tức phát hiện người đó chính là mẹ hắn, trong lòng rụng rời, từ khi biết hắn là người giết chết Tần Điềm Nhi, Tần phu nhân hận luôn cả hắn, ngày đêm chửi mắng không dứt, như là bị điên, cho nên hắn không thể không nhốt mẫu thân trong phòng, nhưng sao bà lại chạy đến đây? Hắn cắn răng, lạnh lùng nói: “Còn không ngăn cản phu nhân?”

Hai tên tôi tớ nhào tới trói chặt hai tay Tần phu nhân, Tần phu nhân móc một cái kéo từ trong người ra, để lên yết hầu, hét lớn: “Ai dám chạm vào ta.”

Tần Tư ngây người, Tần phu nhân là vợ thương nhân, lúc còn trẻ tính tình mạnh mẽ, khi nổi nóng thì không ai cản được, càng không cân nhắc hậu quả. Vì khi sinh Điềm Nhi bị khó sinh, nên Tần phu nhân rất yêu thương nàng, mới khiến cô muội muội này coi trời bằng vung. Chỗ chết người chính là, Tần phu nhân không phải nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, một khi trở mặt thì người thân cũng không nhận. Tần Tư vội vã xốc áo, quỳ xuống trước mặt bà cầu xin: “Mẫu thân, tinh thần người không ổn, sao không ở nhà nghỉ ngơi?”

Tần phu nhân chỉ vào mặt hắn, nổi giận nói: “Tên nghiệp chướng này, đúng là đồ không biết xấu hổ, ngươi giết muội muội ngươi chưa đủ, còn muốn giết cả lão bà này nữa hay sao?”

Nếu là trước kia, Tần phu nhân nhất định sẽ nghĩ đến hậu quả lời nói này, nhưng Tần Tư giam cầm bà mấy ngày, làm cho bà trở nên căng thẳng, như bị phát điên.

Đám đông nghe vậy không khỏi ồ lên, lẽ nào tin tức lan truyền là thật, Tần Tư thật sự giết muội muội ruột sao?

Trong lòng Tần Tư xẹt qua một tia lạnh lẽo, vẻ mặt lại tràn ngập bi thương: “Mẫu thân, con biết người vì cái chết của muội muội mà trở nên điên loạn, cả ngày suy nghĩ lung tung, nhưng hôm nay là ngày đưa tang, người đừng náo loạn. Nếu không Quận vương và muội muội trên trời có linh thiên cũng không an nghỉ.”

A, thì ra là bị điên, chẳng trách lại gây sự như vậy. Mọi người nhỏ giọng nghị luận.

Tần Tư liếc mắt ra hiệu, để hai tôi tớ trói Tần phu nhân lại. Ai ngờ Tần phu nhân đâm thẳng cây kéo vào tay một người, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng. Cũng không biết khí lực từ đâu ra, bà nhào tới đập ầm ầm lên quan tài, một người khác vội nhào lên tóm lấy, nhưng hắn không địch lại một bà lão đang nổi điên, bị bà đẩy ngã không nói, còn gây nên sự phẫn nộ của người chung quanh.

Không biết là ai ở trong đám người cố ý hét to: “Các người thấy chưa, trên đời này lại có đứa con như vậy, dám cho người hạ độc thủ với mẫu thân của mình.”

Đám người đang nghi hoặc lập tức sôi trào lên, vô số ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tần Tư. Từng ánh mắt chỉ trách khiến người ta kinh hồn bạt vía. Tần Tư thấy không ổn, lập tức đứng dậy lui về sau vài bước, biến mất trong đám người đưa tang của An Vương phủ.

An quản gia của vương phủ giận tím mặt, dặn dò: “Còn không mau phái người tới duy trì trật tự? Không được để người khác cản trở đưa tang.” Hộ vệ An Vương phủ lập tức rút kiếm ngăn ở giữa đường, tách đoàn người phẫn nộ và đội ngũ đưa tang ra làm hai. Tần phu nhân liều mạng gào thét bên quan tài, vẻ mặt khiến mọi người chấn động. Bà vừa khóc, vừa chỉ vào Tần Tư đang nấp trong đám đông, đau đớn mà chửi mắng. Có lẽ do khóc quá lâu, âm thanh của bà không lớn, nhưng vẫn rất rõ ràng truyền vào trong tay mọi người.

Giang Tiểu Lâu đứng ở lầu hai, lẳng lặng nhìn tình cảnh trước mắt, bất giác mỉm cười.

Tình cảnh như thế, dĩ nhiên làm cho nàng rất thoải mái, tâm tình vui vẻ. Ly Tuyết Ngưng hơi nghiên đầu, ngọc trâm phát ra ánh sáng lóe lên dưới nắng, miệng ôn nhu nói: “Không lẽ, là muội thả Tần phu nhân ra? Nhưng mà…sao muội biết được quan hệ mẹ con của họ bất hòa?”

Trên miệng Giang Tiểu Lâu có ý cười nhàn nhạt: “Ta tìm cách nói với Tần phu nhân, Tần Tư làm sao giết chết Tần Điềm Nhi, lại làm sao đưa thi thể cô ta đến An Vương phủ lấy lòng. Xưa nay Tần phu nhân yêu thương con gái, biết cô ta chết là một chuyện, có chấp nhận được hay không lại là một chuyện khác, nhất là khi có người nói rất sống động, như nhìn thấy tận mắt…”

Tình thân của Tần gia như tường đồng vách sắt, khó có thể đánh hạ, nhưng mỗi một thành viên trong gia đình này thật ra đều rất tư lợi, nham hiểm giả dối. Khi không có xung đột lợi ích, bọn họ đứng chung một trận tuyến, nhưng khi giữa họ có hiềm khích, kết quả sẽ rất khác. Giang Tiểu Lâu dùng kỹ xảo nước ấm luộc ếch, mưu tính từng chút một, tìm ra kẽ hở trong mối quan hệ tưởng như rất kín kẽ, từ từ rót vào dòng nước độc, để thế giới của Tần Tư triệt để tan vỡ.

Ly Tuyết Ngưng nghe vậy, thở dài một tiếng: “Chắc là Tần Tư rất hối hận, vì đã đối xử với muội như vậy.”

Giang Tiểu Lâu hơi hướng mặt lên, ánh mặt trời chiếu rọi vào gương mặt trắng nõn của nàng, hiện lên vẻ lộng lẫy trong suốt: “Mọi thứ đều đã quá muộn.”

Giang Tiểu Lâu đem linh hồn hóa làm hai nửa, một nửa ẩn sau ở địa ngục âm u không thấy ánh mắt trời, yên lặng chờ đợi, nắm lấy tất cả cơ hội đả kích địch thủ, nửa kia lại hóa thành mỹ nhân mỉm cười, lộ ra dung mạo xinh đẹp nhất, đóng vai một người ôn nhu nhất.

Tần Tư vất vả lắm mới đưa Tần phu nhân về phủ, không nhịn được tức giận nói: “Mẫu thân, người có biết người gây chuyện như vậy, làm hại Tần phủ mất mặt cỡ nào không?”

Tần phu nhân cười lạnh một tiếng, ngưỡng mặt lên chất vất hắn: “Mất mặt? Muội muội ngươi đã không còn sống nữa, ta là mẫu thân của nó, không lẽ không thể kêu oan cho nó hay sao?”

Ánh mắt thâm trầm của Tần Tư lướt qua gương mặt bà, lạnh lùng nói: “Mẫu thân, muội muội là con của người, không lẽ con không phải? Hôm nay người gây chuyện như vậy, một là đắc tội với An Vương phủ, hai là khiến mọi người đều biết chuyện. Chúng ta khó khăn lắm mới leo lên được vị trí hôm nay, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, người không suy nghĩ chút nào cho con hay sao?”

Tần phu nhân không ngờ đến nước này, Tần Tư vẫn chỉ biết nghĩ cho mình, không kìm được nước mắt đầy mặt: “Ta cũng muốn suy nghĩ cho ngươi, nhưng ngay cả Điềm Nhi ngươi cũng giết, tâm địa đúng là quá độc ác.”

Gương mặt tuấn tú của Tần Tư trở nên âm lãnh: “Con biết mẫu thân vì Điềm Nhi chết mà rất đau lòng, con cũng vậy, người cho rằng con thật sự đành lòng ra tay sao? Là các người dạy con vì leo lên cao phải bất chấp mọi giá, cho dù là người yêu thương nhất cũng phải đưa lên giường cho người khác, huống chi là muội muội. Tất cả đều là các người dạy con, sao chuyện đến nước này lại trách con? Đúng là buồn cười.”

Tần phu nhân không thể tin được mà nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy chấn động. Bà ý thức được, Tần Tư trước đây không phải như vậy, trước khi hắn trở thành Thám hoa rất hiếu thuận cha mẹ, yêu thương muội muội, ôn nhu săn sóc với hôn thê. Khi đó cả nhà họ tuy chưa được phú quý ngập trời, nhưng sống cũng rất tốt. Sau đó Tần Tư được chọn làm Thám hoa, tâm tư người nhà họ Tần cũng thay đổi hoàn toàn. Bọn họ cảm thấy Giang Tiểu Lâu là con gái thương hộ không xứng với Tần Tư, phải tìm cho hắn lương duyên khác. Vì để Tần Tư cưới được Lưu Yên, Tần phu nhân đã khuyên nhủ nhiều lần. Khi đó bọn họ từng vì sức ảnh hưởng của mình mà đắc chí, nhưng hôm nay mới phát hiện, ý niệm này của họ vẫn đang đẩy Tần Tư về phía trước. Leo lên, không ngừng leo lên, liều mạng leo lên chỗ cao nhất, trong đầu hắn chỉ có ý niệm đó. Dần dần, hắn không còn tôn kính cha mẹ, không thương yêu muội muội, trong lòng hắn chỉ có vinh hoa phú quý, quyền vị danh lợi.

Đứa con ôn nhu hiếu thuận đã bị họ hoàn toàn phá hủy, Tần phu nhân tỉnh ngộ, chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, mồ hôi đầm đìa, không tự chủ được mà ngã trên đất.

Tần Tư ngẩn ra, trong lòng cũng cảm thấy rất phiền chán với sự điên loạn của Tần phu nhân. Phiền toái hôm nay sẽ rất lớn, hành động của Tần phu nhân hắn thật sự không cách nào tha thứ.

Tần phu nhân mặt đầy nước mắt nói: “Chúng ta đừng làm quan nữa, con trai, về đi, chúng ta về quê đi.”

Tần Tư lạnh nhạt nói: “Muộn rồi mẫu thân, từ khi con ngồi ở vị trí này, thì không có cách nào từ bỏ nữa.” Hắn lạnh giọng dặn dò tì nữ: “Khóa cửa phòng lại, tuyệt không cho phép người nào thả phu nhân ra.”

Các tì nữ hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao, Tần Tư lại cao giọng: “Hiểu chưa?”

"Vâng, công tử."

Tần Tư nheo mắt nhìn kỹ ánh mặt trời ngoài cửa, giờ khắc này mây đen đang dần che khuất vầng dương, bầu trời âm u, mưa gió nổi lên.

Ngày hôm sau, Dương Các lão đưa một quyển tấu chương lên trước thư án của hoàng đế. Hoàng đế nghi ngờ liếc hắn một cái, mở tấu chương ra nhìn, xem lướt qua một lần, mới buông ra nói: “Các Lão, dù gì Tần Tư cũng là đệ tử của ngươi, nhân phẩm xưa nay không tệ, tác phong cũng tốt, trẫm tin tưởng hắn không thể hạ độc thủ như vậy.”

Dương Các lão rên một tiếng, nén giận: “Bệ hạ, Tần Tư giết muội muội chứng cứ có lẽ không đủ, nhưng vi thận vẫn phải nhắc người một câu, người gia phong bất chính không thể làm quan ở kinh thành.”

Gia phong…tương lai của rất nhiều quan viên đều bại ở hai chữ này.

Triều Đại Chu, phẩm đức quan chức vô cùng quan trọng, nếu hậu viện của một quan viên có vấn đề, dung túng con cháu phạm tội, vu hại phỉ báng người khác, hoặc là tác phong sinh hoạt có vấn đề nghiêm trọng, sẽ dễ dàng bị bại lộ, sau đó bị mất chức, rơi vào tuyệt cảnh. Muội muội của Tần Tư đúng là hung thủ giết người, đây là người chí thân của quan chức phạm tội. Tuy rằng Tần Tư không trực tiếp phạm lỗi, lỗi đây là bị động liên lụy, nhưng có thể khẳng định, Tần Tư không biết quản lý gia đình. Nghĩ đến đây, trên mặt hoàng đế có chút do dự.

Dương Các lão làm như vô tình nhắc nhở: “Bệ hạ, người còn nhớ chuyện của Công bộ thượng thư Trần Trung mười năm trước không?”

Hoàng đế sững sờ, không nhắc chuyện này thì đúng là hắn đã hoàn toàn quên.

Dương Các lão không nhanh không chậm, êm tai nói: “Chính thê của Trần Trung không sinh được con, tiểu thiếp Trương thị của hắn lại sinh được một đứa con trai, nhưng tính tình Trương thị táo bạo, đối xử với người hầu không đánh thì mắng, còn đánh roi tì nữ, cuối cùng khiến mấy tì nữ vô tội chết thảm…”

Hoàng đế gật gù: “Dĩ nhiên là trẫm nhớ.”

Trên mặt Dương Các lão hiện lên nụ cười lạnh: “Sau khi xảy ra chuyện, Ngự Sử liền tố cáo Tần Tư, nói hắn thông gian với tì nữ, đồng thời dung túng ác thiếp hại người, làm ô uế quan trường, lúc đó bệ hạ xử lý thế nào?”

Mặt hoàng để ửng hồng: “Chuyện này… trẫm miễn chức hắn, lưu đày đi xa.”

Triều Đại Chu, đề xướng thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, nếu thiên tử thật sự phạm tội, chẳng qua chỉ là đánh long bào, hoặc là tìm người khác chịu tội, làm gì có chuyện thật sự xử lý? Các đại thần quyền cao chức trọng chính là như thế, tiểu thiếp của Trần Trung vì ghen tỵ mà bức chết tì nữ, nhưng triều đình này cho rằng đó cũng không phải là chuyện gì to tát, chẳng qua là chết vài tì nữ, hà tất phải náo động. Có mấy gia đình dân thường liên danh cáo trạng, Kinh triệu doãn vẫn tìm cách che chở cho Trần Trung, đồng thời tuyên bố: tì nữ có thể buôn bán, như là con trâu con ngựa, có gì mà quan trọng, chẳng qua chỉ phán Trần Trung phải bồi thường một ít bạc. Tuy nhiên cho dù Kinh triệu doãn và đa số quan chức khác nghĩ vậy, các Ngự Sử thích gây nên sóng gió lại không nghĩ như thế. Bọn họ đuổi đánh tới cùng, tìm thấy tin tức trăng hoa của Trần Trung, nói hắn có chuyện dan díu với các tì nữ.

Thật ra tội này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chẳng qua hắn chỉ yêu thích nữ nhân, phong lưu một chút, nhưng nếu làm to chuyện, phong lưu lại gây ra án mạng, hậu viện của hắn không sạch sẽ, tức là đạo đức của hắn có vấn đề.

Hoàng đế cảm thấy đây không phải đại sự, lúc đó cũng muốn đặc xá cho Trần Trung, nhưng các Ngự Sử cắn chặt không tha, nói bọn họ bịa đặt lý do cũng được, phỉ báng cũng được. Trần Trung có thông dâm với tì nữ hay không đều không quan trọng, quan trọng là hậu viện của hắn bị có vấn đề, xảy ra án mạng, các Ngự Sử dùng đạo đức làm vụ khí, tạo ra một cơn sóng lớn, kéo Trần Trung xuống đài.

Đạo đức đủ trở thành một đòn chí mạng, bây giờ có thể nói Tần Tư đã dẫm lên vết xe đổ, hắn không quản lý tốt muội muội của mình, khiến cho nàng trở thành hung thủ giết người. Mới gả đi mấy ngày thì Quận vương đã mất mạng, nhất định là gia phong Tần gia không tốt.

Hoàng đế nghĩ một lúc lâu, trên mặt vẫn còn chút do dự: “Các Lão, về Tần Tư…trẫm cảm thấy chuyện này hắn đã làm ra quyết định công bằng, không phải người nào cũng có thể đại nghĩa diệt thân.”

“Đại nghĩa diệt thân? Gần đây Tần Tư nói mẫu thân của mình bị điên nên nhốt bà ta trong nhà, không lẽ bệ hạ không biết? Dư luện xôn xao, chẳng lẽ không gây nên sóng gió gì?”

Dĩ nhiên là hoàng đế biết, đổi là người khác, hắn đã đem người này đi xử lý, nhưng…Tần Tư là người ra sức cho Thái tử, nếu dễ dàng động vào hắn, Thái tử khó tránh khỏi mang hiềm khích, ảnh hưởng tình cảm phụ tử.

“Bằng không…đày hắn đến Lâm Châu làm quan địa phương, ngươi thấy sao?”

Quan chức Đại Chu rất ít khi bị miễn chức, thông thường nếu hoàng đế thấy ngứa mắt, đại đa số đều sẽ bị điều xuống địa phương. Nếu quan chức bị điều ra khỏi kinh thành, căn bản là không thể quay về. Cho nên hoàng đế làm vậy, đã là một cách xử lý tương đối nặng tay.”

Dương Các lão vuốt râu mỉm cười, khẽ nói: “Xin nghe ý chỉ bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.