Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 90-2: Thám hoa ăn mày (2)



Phủ Thái tử, thư phòng.

Họa mi dưới hành lang không ngừng hót líu lo, tiếng hót du dương uyển chuyển, vô cùng êm tai, nhưng mà thư phòng lại rất yên tĩnh.

Khi Tần Tư nghe được tin này, chén trà trong tay đảo một cái, phát sinh tiếng kêu giòn, không khỏi nhìn chằm chằm Thái tử nói: “Điện hạ, người cũng tán thành thần đi Lâm Châu?”

Thái tử nhẹ nhàng hít một tiếng: “Tần Tư ơi Tần Tư, đừng trách ta không bảo vệ ngươi, lần này Các Lão tố cáo ngươi trước phụ hoàng, nói ngươi không biết quản giáo gia đình, hậu viện không sạch sẽ. Muội muội ngươi đúng là không có phụ đức, là cô ta liên lụy ngươi.”

Nói vụ án Tần Điềm Nhi giết người có quan hệ với Tần Tư cũng hơi gượng ép, nhưng một bên An Vương phủ tạo áp lực với hoàng đế, một bên Dương Các lão lại không ngừng ly gián, khiến hoàng đế không thể không làm vậy, xem ra lần này Tần Tư không thể ngóc đầu lên được nữa. Tần Tư nhìn Thái tử nói: “Điện hạ, việc này khẳng định là không thể xoay chuyển nữa?”

Thái tử nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nghiêm nghị: “Ta đã trần tình với phụ hoàng, nhưng dù ta nói gì phụ hoàng vẫn cho rằng ngươi cần phải đi rèn luyện thêm, ngươi đừng lo, ta sẽ tìm cách kéo ngươi về lại đây.”

Lời này rõ ràng chỉ là an ủi, Tần Tư quá rõ, một khi rời xa trung tâm quyền lực, bên người Thái tử có rất nhiều người, không biết bao nhiêu người chờ đợi thay thế hắn. Nói cách khác, đường làm quan của hắn từ nay hoàn toàn bị hủy… Tay hắn nắm chặt chén trà, hầu như dùng hết khí lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, mỉm cười cáo từ Thái tử.

Kim Ngọc Mãn Đường.

Xe ngựa Tần phủ dừng lại trước cửa, Tần Tư trực tiếp tiến vào tửu lâu, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đang dặn dò chưởng quầy. Gò má của nàng ôn nhu đẹp đẽ, trên môi có son nhàn nhạt, một thân quần áo màu xanh bích, vòng eo nhỏ nhắn, càng có vẻ yêu kiều, khiến người yêu thích.

“Giang Tiểu Lâu quả nhiên ngươi nói được làm được, triệt để phá hủy tiền đồ của ta.” Tần Tư lạnh lùng nói.

Giang Tiểu Lâu quay đầu, tua rua trên tóc run run, nhìn thấy hắn, không khỏi mỉm cười: “Tần công tử đại giá quan lâm, không biết là vì chuyện gì?”

Tần Tư chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn thù hận mãnh liệt, lặng lẽ gặm nuốt máu thịt của hắn, cắn răng nói: “Tất cả đều do ngươi bày ra, cái gì mà hậu viện không sạch sẽ, chỉ hoàn toàn là âm mưu hãm hại.”

Đôi mắt trong suốt của Giang Tiểu Lâu hiện lên ý cười nhạt: “Tần công tử đúng là oan uổng ta, nếu không phải ngươi nhẫn tâm đào mộ tổ nhà người ta, đâu đến nỗi bị đuổi đánh đến cùng. À, Tần công tử bị lưu đày đến đâu vậy?”

“Tiểu thư, Lâm Châu.” Tiểu Điệp lập tức trả lời.

“Lâm Châu, cũng là chỗ tốt, nơi đó có nhiều hoẵng, lưu sa cũng nhiều, công tử nên cẩn thận nhiều hơn, đi đường coi chừng gặp thảo khấu. Những kẻ đó đều giết người không chớp mắt, không nhận ra Thám hoa lang đỉnh đỉnh đại danh đâu.” Giang Tiểu Lâu nói cười nhẹ nhàng, xinh đẹp tươi tắn.

Tần Tư nắm chặt tay, theo bản năng tiến lên một bước, nếu có thể hắn chỉ muốn Giang Tiểu Lâu mãi mãi không thể lên tiếng nữa, nhưng không được, nữ tử cười nói vui vẻ trước mắt này là một con bọ cạp độc, không cẩn thận bị cắn một cái, sẽ không còn cơ hội trở mình. Hắn đừng tại chỗ một lúc lâu, sắc mặt biến hóa bất định, mãi đến khi bình phục lại tâm tình, mới cười ngạo nghễ: “Ngươi yên tâm, ngươi chưa chắc sẽ trở thành người thắng cuối cùng.” Nói xong hắn phất tay áo rời đi.

Ly Tuyết Ngưng một thân quần áo màu tím nhạt, dịu dàng xuất hiện sau lưng Giang Tiểu Lâu, nhìn theo bóng lưng Tần Tư rời đi, nói: “Chó điên bị ép đến đương cùng, nhất định sẽ liều mạng phản công, thời gian gần đây muội phải cẩn thận.”

Giang Tiểu Lâu hiểu tính cách của Tần Tư hơn ai hết, tuy hắn đã bị ép đến đường cùng, nhưng sẽ không ngồi chờ chết. Quay đầu nhìn về phía Ly Tuyết Ngưng, trên mặt nàng xuất hiện một tia ôn hòa vui vẻ: “Hắn sẽ tìm đủ mọi cách ở lại kinh thành.”

Đôi mắt thu thủy của Ly Tuyết Ngưng toát ra kinh ngạc: “Thánh chỉ đã ra, không thể có cơ hội thay đổi, hắn còn có thể trở mình sao?”

Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười, nhìn Ly Tuyết Ngưng nói bình thường: “Nếu không tin thì chúng ta đánh cuộc đi.”

Chỉ tiếc, Tần Tư muốn dùng cách gì ở lại kinh thành, Giang Tiểu Lâu cũng không xác định được.

Tần Tư về đến phủ, một đường tiến vào thư phòng liền không đi ra. Ròng rã một ngày một đêm, hắn nhốt mình trong thư phòng, không cho phép bất cứ ai đi vào. Khi trời sắp sáng, hắn đột nhiên đứng dậy ra khỏi thư phòng, đi như mộng du đến trước cửa phòng Tần phu nhân. Tì nữ giữ cửa nhìn thấy hắn vội khom người hành lễ. Hắn phất tay nói: “Không có gì, ta chỉ tới thăm mẫu thân một chút, bà uống thuốc chưa?”

Tì nữ trả lời: “Vâng thưa công tử, phu nhân đã uống thuốc rồi. Chỉ là tối qua vẫn gặp ác mộng, không ngủ ngon giấc, chỉ vừa mới ngủ lại được.”

Biểu hiện Tần Tư ôn hòa, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Các ngươi làm tốt lắm, từ mai mỗi tháng được tăng lương mỗi tháng một lượng bạc, ta giao mẫu thân cho các ngươi chăm sóc, phải thật chu đáo cho ta.”

Mọi người không khỏi vui mừng, vội vã cảm ơn.

Tần Tư phất tay cho các nàng lui xuống, trực tiếp đi vào phòng. Trong phòng cửa sổ đóng chặt, Tần phu nhân ngáy nhè nhẹ, Tần Tư từng bước đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống dung mạo ngủ say của mẫu thân. Tần phu nhân đang ngủ mà lông mày vẫn nhíu lại, như bị ác mộng liên tục.

Tay áo Tần Tư cuộn tròn, trán nổi gân xanh, nội tâm như đang giằng co kịch liệt. Vào lúc này, Tần phu nhân trở mình lên giường, Tần Tư bị giật mình, theo bản năng lùi lại hai bước, sau đó hắn gần như muốn bỏ chạy. Nhưng mà khi đi tới cửa, trong đầu hắn hiện ra gương mặt đắc ý của Giang Tiểu Lâu, hắn đột nhiên đứng lại, cả người hắn cứng như đá, bình tĩnh đứng lại không nhúc nhích. Sau đó, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, mạnh mẽ quay người bước đến bên giường…

Sau một lát, Tần Tư từ trong phòng đi ra, vẻ mặt an ổn dặn dò tì nữ: “Mẫu thân ngủ không được ngon, đừng nên quấy rầy bà ấy, cố gắng chăm sóc bà.”

Thấy trên trán Tần Tư hình như có mồ hôi, tì nữ cũng không nghĩ nhiều, chỉ đáp một tiếng rồi nhìn theo công tử rời đi. Chỉ có Quân Nhi lặng lẽ đánh giá biểu hiện của Tần Tư, bộ dáng suy tư. Trước đây công tử làm việc muộn, cũng thỉnh thoảng có tình trạng thế này, nghe nói hắn từng âm thầm đi vào phòng của phu nhân, tự mình đóng kỹ các cửa sổ, để bà không bị lạnh. Chỉ có điều tất cả là trước kia, từ khi phu nhân dùng cách tự sát để thoát ra khỏi phủ, quan hệ giữa hai người đã chuyển biến xấu, vì sao trời còn chưa sáng Tần Tư đã tới thăm…

Sáng hôm sau, Quân Nhi đợi mãi không thấy Tần phu nhân gọi vào, cũng không dám đi vào quấy rầy, cho đến giờ cơm trưa, nàng cảm thấy có gì đó không đúng. Đẩy cửa đi vào, thình lình phát hiện Tần phu nhân nằm trên giường, mặt trắng nhợt, thân thể cứng ngắc, không còn hô hấp.

Thân thể Quân Nhi run lên, đột nhiên giật mình tỉnh lại, lảo đảo chạy ra ngoài: “Người đâu, phu nhân, phu nhân chết rồi, phu nhân chết rồi.”

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, toàn bộ Tần phủ sôi trào.

Mẫu thân Tần thám hoa tạ thế, hắn lập tức thượng tấu xin hoàng đế cho hắn ở lại kinh chịu tang, tạm thời không rời kinh. Yêu cầu này hợp tình hợp lý, hoàng đế cho rằng Tần Tư vì giữ đạo hiếu, tạm không cần rời kinh thành, như vậy là hiếu thuận, nên đã bác bỏ quyết trước kia, cho hắn ở lại kinh, chịu tang ba năm, sau đó tiếp tục cân nhắc.

Kim Ngọc Mãn Đường.

Khi Tạ Liên Thành đặc biệt đến thăm, đề nghị đánh cờ với Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc. Nàng cho rằng Tạ Liên Thành sẽ không gặp lại nàng nữa, kết quả…”

“Đến lượt nàng.” Tạ Liên Thành nhàn nhạt mỉm cười. Tài đánh cờ của hắn vô cùng cao siêu, chỉ vài nước đi đã ép Giang Tiểu Lâu vào tuyệt cảnh.

Giang Tiểu Lâu đang trầm ngâm, Tiểu Điệp lại đẩy cử ra, lớn tiếng nói: “Tiểu thư, không tốt rồi, Tần phu nhân chết rồi.”

Quân cờ trong tay Giang Tiểu Lâu bỗng nhiên cứng đờ, không dám tin quay đầu lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Tần phu nhân chết rồi, hơn nữa Tần Tư dùng lý do có tang ở được ở lại kinh thành.” Tạ Liên Thành than nhẹ một tiếng, trả lời thay.

“Huynh đã biết trước?” Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp.

Đôi mắt quyến rũ lộ ra vẻ thanh nhã, trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, lộ ra ánh sáng ôn nhu.

Hắn đã sớm biết tin tức này, nhưng không muốn Giang Tiểu Lâu bị thất vọng nên đã sớm xuất hiện ở đây. Tạ Liên Thành trầm ngâm nhìn nàng: “Tần Tư sẽ không dễ dàng chịu thua, một người ham mê quyền quý như hắn, sao chịu rời khỏi kinh thành, chuyện này không phải nàng đã sớm đoán được sao?”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu co rụt lại, cơ thể hơi run lên, trong lòng tràn ngập tâm sự: “Ta biết hắn sẽ tìm đủ cách để ở lại kinh thành, nhưng không ngờ Tần phu nhân lại qua đời.”

Tần phu nhân xưa nay khỏe mạnh, lại chết vào lúc đầu sóng ngọn gió thế này, thật là giúp hắn một việc lớn.

Tạ Liên Thành chỉ cười khẽ: “Không, không phải trùng hợp.”

Trong đầu Giang Tiểu Lâu lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt đứng lên: “Không phải là…không, phải là không thể nào…” Nàng từ từ ngồi xuống, Tần Tư mặc dù là tiểu nhân lạnh lùng vô tình, nhưng dù độc ác cỡ nào cũng không thể nào ra tay hạ sát mẫu thân tuổi già. Một khi bị bóc trần, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Đôi mắt Tạ Liên Thành tỏa ra ánh sáng trong sáng ôn hòa như ánh trăng, hắn nhắc nhở: “Sau khi xảy ra chuyện, Tần Tư vội vàng chuẩn bị tang sự, nhanh chóng chuẩn bị chôn cất, một khi Tần phu nhân được chôn xong, sẽ không tra ra sự thật về cái chết của bà ấy nữa.”

Trong đầu Giang Tiểu Lâu hiện ra một ý nghĩ: “Hay là…ta có thể chờ sau khi Tần phu nhân hạ táng, sai người đào thi thể của bà ấy lên.”

“Hỏi người chết không bằng hỏi người sống.” Không biết lúc nào, người lạnh lùng từ trong xương ra như Tạ Liên Thành lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Giang Tiểu Lâu tinh tế đánh giá câu nói này chốc lát, bên mội chậm rãi hiện lên nụ cười, bất giác gật đầu: “Không sai, người sống mới làm nên chuyện.”

Trong vòng ba ngày, kinh thành xuất hiện một tin tức chấn động, tì nữ Quân Nhi bên người Tần phu nhân âm thầm chạy ra ngoài, đến nha môn Kinh triệu doãn kêu oan, luôn miệng nói Tần phu nhân bị chính con trai sát hại. Kinh triệu doãn không dám nhận đơn kiện này, lập tức tiến cung bẩm báo hoàng đế. Vụ án luân lý này, đúng là chấn động thiên hạ.

Theo lời chứng của Quân Nhi, thám hoa Tần Tư vì không muốn bị điều xuống địa phương, đã động sát cơ với mẫu thân, nhân lúc bà uống thuốc xong ngủ say, nhẫn tâm dùng gối đè chết bà, làm cho Tần phu nhân chết tại chỗ, sau đó dùng lý do chịu tang mà ở lại kinh thành.

Ở xã hội này, giết mẹ còn đại nghịch bất đạo hơn là tạo phản, cái này cần mạo hiểm rất lớn. Hoàng đế nghi ngờ, ra lệnh mở quan tài nghiệm thi.

Khi thi thể Tần phu nhân được mang ra, ngọ tác phát hiện Tần phu nhân không chết vì nghẹt thở, mà là vì một loại độc vô sắc vô vị. Tuy rằng không giống với lời khai của Quân Nhi, nhưng trời chưa sáng chỉ có Tần Tư vào phòng bà, như vậy càng khiến cho hoàng đế tức giận. Tần Tư đọc đủ thi thư, làm quan cho triều đình, vì sự nghiệp mà nhẫn tâm giết chết mẫu thân ruột. Thường nói, chó không chê chủ nghèo, con không chê mẹ xấu, cho dù Tần phu nhân thật sự điên loạn, thì cũng là mẹ ruột hắn. Đối với mẹ ruột còn tàn nhẫn như vậy, thử nghĩ làm quan thì sẽ có hành vi gì? Hoàng đế lập tức ra lệnh bắt Tần Tư, nhưng mà người phụng lệnh đến phủ bắt người chỉ thấy một Tần lão gia si ngốc, căn bản không tìm thấ Tần Tư, thì ra hắn đã sớm đoán được nên đã bỏ trốn.

Giang Tiểu Lâu yêu cầu Sở Hán đi tìm Tần Tư khắp nơi, đồng thời treo thưởng, nhất định phải moi được hắn ra.

Tạ Liên Thành chỉ mỉm cười: “Hắn đã trở thành tội nhân, nàng vẫn không chịu buông tha?”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe sáng: “Không tận mắt nhìn thấy hắn chết, ta sẽ không an tâm.”

Nhưng quan chức trong triều không thể tìm được Tần Tư, nha dịch cũng không tìm được, người của Dương Các lão và Giang Tiểu Lâu phái đi cũng vậy. Hắn đã đi đâu, Giang Tiểu Lâu nghĩ mãi không ra.

Các cửa thành đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, mọi người truy lùng tên hung thủ giết mẹ này khắp nơi, bọn nha dịch cầm theo ảnh của hắn, lục soát từng nhà, châu huyện chung quanh cũng truy lùng, nhưng mà căn bản không thấy bóng dáng hắn, không lẽ Tần Tư thật sự biết bay.

Thấy Giang Tiểu Lâu bất an, Tạ Liên Thành cười nhạt: “Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.”

Suy đoán của Tạ Liên Thành và Giang Tiểu Lâu có thể nói là không hẹn mà hợp: “Huynh nói không sai, hắn vẫn còn ở kinh thành. Chỉ có điều, tất cả tửu lâu, khách sạn, trà quán, thậm chí tần lâu sở quán chúng ta đều phái người tìm qua, không có chút tung tích.”

Từ khi Tần Tư chạy trốn, đã tỉ mỉ phân tích tình thế trước mắt, trở thành khâm phạm giết mẹ, nhất định sẽ bị truy nã toàn quốc, muốn chạy trốn thì phải thay đổi dung mạo. Đầu tiên là hắn thay đổi xiêm y với ăn mày, lại đâm thủng gương mặt tuấn tú của mình một lỗ, bôi thuốc cầm máu lên trên, đợi khi rửa mặt sạch sẽ, sau vài ngày thì vết thương đóng vảy, đến khi vết thương trông đã cũ hơn, trên mặt hắn liền xuất hiện nhiều vết đen nhỏ, nhìn rất khủng bố, che kín gương mặt tuấn tú của hắn. Tiếp theo hắn lại nuốt than nóng, làm hỏng cổ họng của mình, giấu hết của cải bên người, làm cho tóc tai bù xù, trà trộn trong đám ăn mày, lấy lất sống qua ngày.

Một ngày nọ, tay hắn cầm cái bát ăn mày, đang ăn xin ở bên đường, không biết lúc nào, bát được người ta bỏ vào một đồng tiền, nương theo âm thanh đinh đinh của đồng tiền, hắn cúi đầu nói liên tục: “Đa tạ tiểu thư.”

Cúi thấp đầu, hắn nhìn thấy một đôi giày mỹ lệ, trên giày có trân châu sáng chói, tỏa ra ánh sáng mê người.

Hắn muốn đi về bên trái, đôi giày lại chặn ở bên trái, hắn muốn đi về bên phải, đôi giày lại chặn ở bên phải. Trong lòng run rẩy, hắn ngẩn đầu lên, cô gái kia đang mỉm cười nhìn hắn, dưới ánh mặt trời nụ cười của nàng trong suốt, đôi mắt như thu thủy sáng lạn. Nhưng gương mặt này lại làm cho Tần Tư không kềm được mà run rẩy, cả người như rơi vào hầm băng.

Giang Tiểu Lâu làm như không nhận ra hắn, chỉ tiếc nuối nói: “Nhìn xem, từ sáng tới tối lại không xin được gì, Tiểu Điệp, cho hắn một chút thức ăn đi.”

Tiểu Điệp đáp một tiếng, đưa cho hắn hộp thức ăn.

Nghe thấy mùi thức ăn hôi thối, Tần Tư theo bản năng nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra, hắn nhanh chóng nâng hộp thức ăn lên, không kịp để ý là thứ đồ ăn dơ bẩn gì, liền đổ vào trong miệng, còn mơ hồ hướng về Giang Tiểu Lâu cảm ơn: “Tiểu thư có lòng, lòng tốt sẽ được báo đáp…”

Hắn hận Giang Tiểu Lâu đến cực điểm, nhưng trên mặt vẫn là vô hạn cảm kích, thầm vui mừng vì quần áo hắn rách nát, tóc tai rối tung, mặt đầy sẹo, dù thế nào Giang Tiểu Lâu cũng thể nghĩ hắn là Tần Tư. Nhìn theo Giang Tiểu Lâu đi xa, Tần Tư ọc một tiếng, phun hết thức ăn ra ngoài. Hắn cúi đầu nhìn, thấy trên đất là một bãi nước canh ố vàng, không khỏi càng buồn nôn, hậm hực đứng lên, quay đầu đi vào một ngõ nhỏ ít người.

Tần Tư vừa đi vào ngõ, một nam tử dũng mãnh đột nhiên ngăn trước mặt hắn, gương mặt như cười mà không cười: “Thám hoa lang.”

Một tiếng kêu này, khiến Tần Tư hồn phi phách tán, hắn rút lui hai bước, cúi thấp đầu nói: “Vị đại ca này, ngươi nhận lầm người rồi.”

Âm thanh thô nghẹn của hắn cực trầm thấp, hoàn toàn khác với trước kia.

Đối phương lại cười ha hả: “Tiểu thư, người nói không sai, đây chính là Tần Tư.”

Tần Tư chỉ cảm thấy cơ thể nhũn ra, sợ hãi khó mà tưởng tượng được, hắn xoay đầu lại, liền thấy gương mặt tươi cười của Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng bước đến, nheo mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt cực lạnh, trên mặt lại cười: “Tần công tử khiến ta tìm thật vất vả, ta cho người tìm khắp châu huyện chung quanh, khách sạn, tửu lâu, cũng không tìm được tung tích của ngươi, ta còn tưởng ngươi biết phi thiên độn địa, hóa ra là lẩn trong đám ăn mày. Nhưng mà, mặt ngươi bị sao vậy?”

Tần Tư hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng có một luồn khí lạnh lan tràn khắp cơ thể. Nếu như ở đường cái đông người, hắn còn có cơ hội chạy trốn, nhưng ở đây hắn không có cơ hội. Trong lòng run rẩy, hắn ngã quỵ trên đất, nằm rạp cầu xin: “Tiểu Lâu, nể tình trước đây chúng ta …”

Giang Tiểu Lâu nhướng mày lên, trên mặt mang theo nét trào phúng: “Ngươi nói cái gì?”

Tần Tư biến sắc, lập tức đổi giọng: “Nể tình chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nể tình trước kia ta đối xử không tệ với nàng, tha cho ta đi, cho ta một con đường sống, nàng đã thấy ta bây giờ có bộ dạng gì, ta không thể uy hiếp nàng được nữa rồi.”

Giang Tiểu Lâu khẽ cúi mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi thành thật đi xuống địa phương, ta còn có thể cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi lại thà giết chết mẫu thân chứ không chịu từ bỏ quyền thế, đáng sợ đến mức nào chứ?”

Tần Tư theo bản năng mà co rút cơ thể, nhìn Giang Tiểu Lâu, không biết xấu hổ tiếp tục cầu xin: “Bất kể thế nào, nàng đã đạt được mục đích, nàng đã triệt để phá hủy ta rồi. Bây giờ ta đã không còn gì để mất nữa, nàng còn muốn gì?”

Giang Tiểu Lâu trầm ngâm nói: “Phải, ngươi đã mất đi thê tử, muội muội, cha mẹ, thậm chí mất đi tương lai mà ngươi chú trọng nhất, ta hẳn là nên dừng tay, ngươi nói đúng không?”

Tần Tư vội vàng nói: “Phải, chỉ cần nàng cho ta một con đường sống, ta sẽ rời xa nơi này, không xuất hiện nữa.”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu xẹt qua một tia lạnh, nhẹ nhàng cười: “Không phải ngươi còn một thứ rất đáng quý sao?”

Tần Tư nhìn Giang Tiểu Lâu, không hiểu sao lại sợ hãi đến lạnh cả người, thân thể cũng run rẩy: “Ta…ta còn có cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.