Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 91-1: Xác chết biết đi (1)



Biểu hiện của Giang Tiểu Lâu uyển chuyển, nụ cười ôn hòa: “Ta không được khỏe, nhưng mà ngươi lại rất khỏe, nói không chừng…ngươi còn sống thọ hơn ta.”

Tần Tư nghe xong lời này, theo bản năng mà lạnh cả người, mơ hồ có dự cảm xấu, hắn dĩ nhiên biết Giang Tiểu Lâu sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng rốt cuộc nàng muốn làm gì?

Giang Tiểu Lâu nhìn Sở Hán một chút, âm thanh nhẹ nhàng đến nỗi gió vừa thổi qua liền tan: “Sở đại ca, huynh ghét nhất người ngỗ nghịch đúng không? Tên súc sinh trước mắt này dám sát hại mẫu thân của mình, táng tận lương tâm, huynh sẽ đối xử với hắn thế nào?”

Sở Hán xưa nay là kẻ thô lỗ, hiếm khi nào nổi giận như vậy, hắn không chút nghĩ ngợi, tiến lên một cước giẫm đứt ngón út của Tần Tư. Tần Tư gào lên thê thảm, Sở Hán không chút lưu tình, lại giẫm đứt ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ, ngón cái của hắn, tiếp theo là tay bên kia. Cuối cùng hai bàn tay hắn chỉ toàn là máu thịt be bét, nhìn rất ghê tởm.

Sở Hán cáu giận nói: “Ơn của phụ mẫu như trời, tên súc sinh như ngươi phải bằm ra làm trăm mảnh.”

Giang Tiểu Lâu thở dài sâu xa: “Nhìn xem, đôi tay này thật có tài hoa, trước đây ngươi thích ngâm thơ, viết chữ, còn dùng đôi tay này viết ra những bài thơ tuyệt hảo, khiến Các Lão chọn trúng ngươi làm Thám hoa. Vốn dĩ ngươi phải dùng đôi tay này tạo phúc cho bá tánh, vì nước phân ưu, nhưng cuối cùng ngươi dùng nó làm gì? Ngươi tự tay giết chết muội muội và mẫu thân của mình, đúng là đáng sợ, đáng hận.”

Tay đứt ruột xót, thần trí của Tần Tư bị cơn đau đó triệt để xé rách, mắt hắn đỏ như máu, tràn ngập thù hận nhìn Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng lùi lại một bước, dưới ánh mặt trời gương mặt nàng không nhìn ra hỉ nộ: “Sở đại ca nhìn đi, hắn hình như còn chưa biết lỗi.”

Sở Hán hận nhất là kẻ vong ân phụ nghĩa, bất hiếu với phụ mẫu, loại súc sinh không màng luân thường đạo lý, bất kể kẻ này bị trừng phạt thế nào hắn cũng thấy là đương nhiên. Giương tay một cái, hai viên phi đinh lập tức bay thẳng vào mắt Tần Tư, Tần Tư gào to một tiếng, che kín mặt mình, máu tươi chảy ào ra từ kẽ ngón tay.

Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười giữa hai hàng lông mày: “Đôi chân thật cường tráng, hắn có thể đi rất xa.”

Sở Hán mắt cũng không chớp, rút trường kiếm ra, ánh sáng lóe lên, động tác nhanh chóng cắt đứt gân chân của Tần Tư.

Đôi tay giết người, đôi mắt bày mưu, đôi chân chạy trốn, tiếp theo là gì đây?

“Đúng, còn có cái lưỡi luôn bày ra bẫy để hại người.”

Tần Tư vạn lần không ngờ được Giang Tiểu Lâu lại độc ác như vậy, hắn phẫn nộ quát: “Giang Tiểu Lâu, ngươi sẽ có báo ứng, nhất định sẽ có báo ứng.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Ngươi biết không, hôm qua ta đi chùa xin một lá bùa, Bồ tát nói ta sẽ sống lâu trăm tuổi, một đời bình an, ngươi nói báo ứng của ta ở đâu, ta sẽ cố gắng chờ. Đáng tiếc, không biết ngươi còn thấy được hay không. Sở đại ca, huynh ra tay nhẹ một chút, giữ lại mạng cho hắn, để hắn nhìn ta được hạnh phúc bình an mới được.”

Sở Hán nhấc cằm Tần Tư lên, cắt lưỡi Tần Tư giống như là móc mang cá.

Tần Tư miệng đầy máu, Sở Hán lại nhét vào miệng hắn một chùm thảo dược, cười lạnh nói: “Những ngày tháng khổ sở còn dài lắm, cố mà tận hưởng đi.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Ngụy trang lúc nãy của ngươi chưa đủ tốt, chẳng phải đã bị ta nhìn ra sao? Cho nên ta nghĩ cho ngươi, giúp ngươi tăng thêm một tầng ngụy trang. Chà chà, bộ dạng này chắc chắc sẽ không ai nhận ra ngươi, ngươi có thể an tâm mà đi ăn xin rồi.” Nói xong, nàng cất giọng nói: “Chu Tam Lang, nghe rõ chưa?”

Chu Tam Lang từ đầu hẻm xuất hiện, cúi đầu khom lưng nói: “Vâng, tiểu thư, ta đã nghe rõ.”

Giang Tiểu Lâu đưa cho hắn một đĩnh vàng, môi cong lên ý cười nhẹ: “Sau này mỗi ngày ngươi phải giám sát tên ăn mày này, để hắn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ. A, ta lại quên mất, hắn không có chân, không thể đi.”

“Không sao đâu tiểu thư, ta sẽ cho người kéo hắn đi.” Chu Tam Lang không chút do dự mà vỗ ngực.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu hắn không xin được gì, thì nhớ cho hắn chút cơm thừa canh cặn, chỉ cho một ít, không được để hắn chết.”

Chỉ cần có tiền, lời của Giang Tiểu Lâu sẽ được Chu Tam Lang coi như khuôn vàng thước ngọc, vội vàng nói: “Vâng, tiểu thư yên tâm, ta biết phải làm gì.” Đã hiểu được ý đồ của Giang Tiểu Lâu, Chu Tam Lang sẽ còn đánh chửi, trừng phạt, bỏ đói Tần Tư thêm mấy phần, bắt hắn đi xin ăn cả ngày lẫn đêm, nếu có chút nào chống cự thì sẽ bị hành hạ gấp đôi, không cho hắn có cơ hội bỏ trốn. Cả đời này, hắn chỉ có thể ăn xin cho đến chết.

Tần Tư bò trên đất, như một bãi bùn nhão. Hắn liều mình phân biệt tiếng bước chân chung quanh, hai hố máu trên mặt trừng trừng vào hư không.

Âm thanh Giang Tiểu Lâu chầm chậm tao nhã: “Ngươi nên cảm tạ ta, ta không có đưa ngươi đến pháp trường, một đao giết chết ngươi đúng là quá mất mặt đúng không? Tần thám hoa, cố gắng hưởng thụ cuộc đời sau này đi.”

Tần Tư không ngừng bò trên cát vàng, mờ mịt phân biệt phương hướng của Giang Tiểu Lâu, nhưng đáp lại hắn chỉ có một cước tàn nhẫn: “Làm việc, không được lười biếng.”

Nghe xong lời này, yết hầu Tần Tư phát sinh âm thanh ục ục, lưỡi hắn đã bị cắt, ngoại trừ tai nghe được âm thanh, không có bất cứ thứ gì chứng minh được thân phận của hắn. Cho dù chứng minh được thì đã làm sao, nếu để người khác biết hắn là ai, cũng chỉ có con đường chết. Rơi vào cảnh này, cho dù hắn muốn chết cũng không được.

Nếu biết mình sẽ sống như vậy, hắn thà chết sớm một chút, còn hơn cả đời sống trong hành hạ, hoàn toàn rơi vào địa ngục.

Kim Ngọc Mãn Đường.

Giang Tiểu Lâu trở lại gian phòng, mặt luôn mỉm cười.

Ly Tuyết Ngưng nhìn thấy nàng, nhất thời hoảng loạn đụng phải chén trà, nước trà đổ đầy bàn, nàng lại luống cuống đứng lên thu dọn. Sau khi thu dọn xong, nàng cười gượng gạo: “Về rồi à.”

Giang Tiểu Lâu thấy nàng khác thường, lông mày nhíu lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Điệp thấy Ly Tuyết Ngưng lặng lẽ không nói, tranh trả lời: “Khánh Vương phi đến rồi, đòi gặp Ly tiểu thư, nói sao cũng không chịu đi, bây giờ người còn đang ở trong phòng khách…”

Gương mặt Giang Tiểu Lâu tăng thêm mấy phần ôn nhu, nhàn nhạt nhìn Ly Tuyết Ngưng một chút, mở miệng nói: “Ta đi găp Khánh Vương phi.”

Ly Tuyết Ngưng ngẩn ra, lập tức từ chối: “Không, ta không gặp bà ấy, muội cũng đừng gặp.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, không nói nữa, xoay người đi ra khỏi phòng.

“Tiểu Lâu.” Ly Tuyết Ngưng không ngờ nàng nói là làm ngay, nhất thời cực kỳ căng thẳng, vội vã đuổi theo sau lưng nàng.

Khánh Vương phi mặc hoa phục đẹp đẽ ngồi trong phòng khác, gương mặt nhu hòa như đang phủ mây đen, vô cùng lo lắng. Trước bàn bày một chén trà sen, nước trà đã nguội từ lúc nào. Bà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm chén trà, đôi mắt trừng trừng, không biết đang có tâm sự gì.

Giang Tiểu Lâu tiến vào phòng, Ly Tuyết Ngưng cũng đuổi theo đến đây.

Khánh Vương phi nghe thấy tiếng bước chân, đầu tiên là sững sờ, đến khi nhìn thấy Ly Tuyết Ngưng lập tức đứng lên, không nhịn được nước mắt lưng tròng: “Con gái, cuối cùng con cũng chịu tới gặp ta sao?”

Giang Tiểu Lâu tỉ mỉ quan sát Khánh Vương phi, chỉ nhìn bên ngoài thì ngũ quan của bà với Ly Tuyết Ngưng có tới năm sáu phần tương tự, xem dáng dấp này, quan hệ máu mủ là không còn gì bàn cãi. Nghĩ đến tình cảm của Ly Tuyết Ngưng, nàng hoàn toàn hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ gì, liền mở miệng nói: “Xin mời Vương phi cho lui hết người hầu.”

Khánh Vương phi sững sờ, mới chú ý đến bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, một thân y phục màu hoa sen, tóc mây đen óng, đôi mắt như sao, khóe môi nhếch lên, khi không cười cũng như cười. Trong mắt bà lộ ra biểu hiện nghi ngờ, nhưng vẫn phất tay, dặn dò tất cả tì nữ đều lui ra khỏi phòng. Giang Tiểu Lâu liếc mắt ra hiệu, yêu cầu Tiểu Điệp ở bên ngoài cẩn thận bảo vệ, lúc này mới nói từng chữ: “Vương phi, người có biết tại sao Tuyết Ngưng không chấp nhận người không?”

“Giang Tiểu Lâu, còn nói thêm nửa chữ thì tình tỷ muội chúng ta sẽ không còn.” Tính tình Ly Tuyết Ngưng vốn rất ôn nhu, giờ khắc này đột nhiên kêu lên một tiếng, âm thanh vô cùng nghiêm khắc.

Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như nước, giọng điệu hết sức kiên định: “Tuyết Ngưng, có một số việc nếu không triệt để kết thúc, sẽ trở thành khối u cả đời, vĩnh viễn nằm trên người tỷ, khiến tỷ đau khổ cả đời. Tỷ hiểu rõ tính của ta, nếu ta kiên trì muốn nói thì không ai cản được. Hôm nay dù tỷ có giận ta, sau này không ngó ngàng đến ta nữa, thì thân là bằng hữu của tỷ, ta vẫn phải nói hết.”

Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng không giống nhau, nàng kiên trì chuyện phải làm, chín trâu cũng không kéo nổi. Ly Tuyết Ngưng biết rõ điểm này nhưng lại không thể làm gì. Nàng cắn chặt môi, mãi đến khi đôi môi tái xám trở nên trắng bệch, môi run run, nhưng không nói được một lời.

Giang Tiểu Lâu xoay người đối mặt với Khánh Vương phi đang tràn đầy nghi hoặc, giọng điệu tươi cười có thêm vài phần lạnh lẽo: “Vương phi, tiểu nữ biết người rất muốn nhận con, một nhà đoàn viên. Nhưng tiểu nữ xin hỏi người vài chuyện, nếu người trả lời được, tiểu nữ sẽ để Tuyết Ngưng đi theo người.”

Khánh Vương phi ngây cả người: “Ngươi hỏi đi.”

“Vương phi, người có biết trước khi Tuyết Ngưng sống thế nào không? Tỷ ấy vì sinh tồn mà phải bán thân vào thanh lâu, được sủng ái rồi lại bị bỏ rơi, con trai chết thảm, thân mang trọng bệnh, những bi thảm mà người khác phải mất cả đời mới gặp phải, tỷ ấy lại chịu đựng chỉ trong vài năm ngắn ngủi. Bây giờ sức khỏe của tỷ ấy không chịu được bao lâu nữa, vốn đã ở giai đoạn cuối. Tỷ ấy không nhận lại người, không phải vì không muốn, mà là không thể. Một khi nhìn nhận, người có chấp nhận được người con gái như vậy không, người có thấy nhục nhã, có thể xúc phạm tỷ ấy hay không? Bây giờ, xin người hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời tiểu nữ.”

Sắc mặt Khánh Vương phi xám trắng, môi nhúc nhích như muốn nói gì, nhưng không phát ra âm thanh, nước mắt cứ đổ ào ào ra, nhỏ ướt vạt áp của bà, cũng làm trái tim Tuyết Ngưng đau đớn.

Giang Tiểu Lâu biết nói ra những tin tức này là đả kích rất lớn đối với Khánh Vương phi, nhưng trong mắt nàng, tiếp tục dây dưa như thế chỉ làm Tuyết Ngưng ngày càng đau khổ. Chuyện cần quyết đoán mà không chịu quyết đoán thì sẽ bị loạn, nhất định phải dứt khoát: “Nếu người chấp nhận được, hôm nay người có thể nhận con gái, nếu không thể, xin mời lập tức rời đi, từ đây về sau cũng đừng bước vào Kim Ngọc Mãn Đường nữa.”

Nàng nói như đinh đóng cột, không hề do dự, thần thái kiên định, cả người Khánh Vương phi chấn động, ánh mắt rưng rưng nhìn Ly Tuyết Ngưng. Ly Tuyết Ngưng quay mặt đi, không chịu nhìn bà, mặt đã ướt đẫm từ lâu, dường như ngay cả tóc mai cũng đang rơi lệ. Đây là con gái của bà, nếu không lưu lạc bên ngoài thì sao lại chịu nhiều khổ sở như vậy, tất cả đều do lỗi của bà… Cuối cùng Khánh Vương phi mở miệng: “Tuyết Nhi, đây là lý do con không chịu nhận lại mẹ sao?”

Ly Tuyết Ngưng không nói một lời, chỉ nắm chặt bàn tay, hàng mi dài khép lại, che khuất lệ nơi đáy mắt.

Khánh Vương phi từng bước nặng nề tiến lên phía trước, ban đầu bà đi rất chậm, khi nhìn thấy nụ cười cổ vũ của Giang Tiểu Lâu thì không tự chủ được mà bước nhanh hơn. Bà nhanh chóng tiến lên, kéo tay Ly Tuyết Ngưng lại, nắm chặt trong tay mình, giọng điệu đặc biệt dịu dàng: “Mặc kệ con từng gặp phải chuyện gì, đều là sai lầm của mẫu thân, là mẹ không chăm sóc tốt cho con. Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của mẹ, mẹ không quan tâm con từng trải qua chuyện gì, cũng không bận lòng chuyện con bị bệnh, mẹ sẽ chữa bệnh cho con, từ nay về sau sẽ ở bên cạnh con, con là con gái của mẹ, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Ly Tuyết Ngưng ngẩn người, đột nhiên vỡ òa khóc thật lớn, ngã vào lòng Khánh Vương phi nức nở.

Khóe môi Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Tất cả đều nói ra, không phải rất tốt sao?

Tạ phủ.

Khi Giang Tiểu Lâu đến thăm Tạ Khang Hà lần thứ hai, sức khỏe của hắn đã tốt hơn nhiều. Hai người tản bộ trong hoa viên một vòng, thấy hắn hơi ho khan, Giang Tiểu Lâu lập tức đưa hắn trở về phòng.

Đúng lúc chuẩn bị ra cửa, nhìn thấy Tạ Liên Thành đi về phía nàng, bất giác ý cười tràn ngập: “Đại công tử, đã lâu không gặp.”

Tạ Liên Thành nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa: “Ta nghe nói Ly cô nương đã quay về Khánh Vương phủ, nhận lại cha mẹ ruột.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Lúc trước ta cũng không ngờ, thì ra Tuyết Ngưng là con gái thất lạc của Khánh Vương phi, thật quá trùng hợp.”

Nụ cười trên mặt Tạ Liên Thành nhàn nhạt, nhưng lại như rất ôn nhu: “Sau khi Ly tiểu thư dọn ra ngoài, nàng không ở lại Giang phủ, mà lại ở hậu viện của tửu lâu, phải không?”

“Đúng là chuyện gì cũng không giấu được đại công tử, không sai, Giang phủ quá rộng, chỉ có hai người ta và Tiểu Điệp, không bằng đến ở tửu lâu, cũng dễ làm việc hơn, không cần chạy tới chạy lui.” Giang Tiểu Lâu trả lời không chút do dự.

Đôi mắt đen nhánh dường như có một tia sáng lóe lên, rõ ràng đang che giấu gì đó. Tạ Liên Thành cũng không vạch trần sự thật là nàng sợ cô đơn, chỉ tiếp tục đi cùng Giang Tiểu Lâu ra ngoài, miệng nói: “Nếu cần gì, thì để Sở Hán đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

Nụ cười của Giang Tiểu Lâu hóa thành trào phúng: “Bây giờ không còn che giấu việc Sở Hán là người của huynh sao?”

Tạ Liên Thành nhẹ nhàng cong môi: “Nàng vẫn cho là ta phái gián điệp tới cạnh nàng sao?”

Giang Tiểu Lâu bất giác nhìn hắn chăm chú, mỉm cười: “Đại công tử, huynh đừng nói là huynh có ý với ta đó.”

Chẳng qua chỉ là tùy ý đùa một câu, Tạ Liên Thành nhất thời sửng sốt, một lúc lâu không nói gì, ngay khi Giang Tiểu Lâu cho rằng hắn sẽ chỉ cười cho qua, thì hắn lại chậm rãi trả lời: “Không sai, ta thích nàng.”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu hơi chấn động, ánh mắt mang theo ba phần hoang mang, hít sâu một hơi, bình tĩnh trả lời: “Ta không có trái tim, không hiểu được chữ thích có nghĩa gì.”

Tạ Liên Thành chỉ mỉm cười, tỏa ra nét ôn hòa nhàn nhạt: “Điểm này, từ khi mới quen nàng thì ta đã biết rồi.”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong trẻo: “Ta cho rằng công tử là người không quan tâm chuyện thiên hạ.”

Tạ Liên Thành khẽ thở dài một hơi: “Trước kia, ta cũng cho là như vậy.”

Giang Tiểu Lâu không ngờ hai người có thể ôn hòa nhã nhặn mà thảo luận chuyện này, tựa hồ nếu có bất kỳ chuyện quái lại nào xảy ra trên người Tạ Liên Thành, hắn đều có thể biến nó thành đương nhiên.

Tỉ mỉ suy nghĩ chốc lát, nàng mỉm cười: “Nếu công tử có ý với ta, vì sao lúc trước lại từ chối đề nghị cầu thân của Tạ bá phụ?”

Tạ Liên Thành nghe ra nàng có ý đùa giỡn, chỉ mỉm cười: “Người tiêu sái đến mấy, đều khó qua được ải tình. Ban đầu, ta cho rằng mình có thể ngoại lệ, quan trọng là, thích một người và tìm đủ cách có được người đó lại là hai chuyện khác nhau. Nói cách khác, ta đã nghĩ thông suốt.”

Giang Tiểu Lâu kinh ngạc: “Nghĩ thông suốt sao?”

Vẻ mặt Tạ Liên Thành thong dong: “Phải, thông suốt rồi. Ta có thích nàng hay không thì làm sao? Có ảnh hưởng đến tình cảm và mối quan hệ giữa chúng ta sao? Bất kể chúng ta là bằng hữu hay tình nhân, điều kiện cơ bản thích là thích nhau. Thích ít một chút thì có thể làm bạn, thích nhiều hơn thì có thể làm tình nhân. Đã như vậy, ta cần gì phải cố chấp.”

Giang Tiểu Lâu hoài nghi: “Nhưng trong mắt đa số người, hai cái đó chính là một.”

Nụ cười của Tạ Liên Thành ôn hòa: “Nếu nàng có yêu cầu đối với người mình yêu thích, hy vọng có ngày người đó báo đáp lại, dĩ nhiên là khác, khi một người yêu một người, sẽ không kềm được mà hy vọng người kia hồi báo lại mình. Khi không có được tình cảm tương tự, sẽ thấy đau khổ, đố kỵ, không chịu đựng được. Nhưng đối với ta mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy người mình thích được vui vẻ, đã đủ lắm rồi.”

Giang Tiểu Lâu sửng sốt cả người, ai cũng biết đạo lý này, nhưng có bao nhiêu người làm được? Tình yêu là chiếm hữu, là đố kỵ, nếu không muốn độc chiếm người mình yêu, thì tình yêu đó sẽ trở thành hoa trong gương, trăng đáy nước, hoàn toàn không sờ tới được.

Tạ Liên Thành bình tĩnh nhìn nàng: “Ta vẫn muốn cản nàng báo thù, không phải vì thủ đoạn báo thù của nàng có gì trái ngược với nguyên tắc của ta. Mà quan trọng nhất là ta cảm thấy cho dù nàng báo thù cũng không thật sự được giải thoát. Yêu một người phải tổn hao rất nhiều sức lực, hận một người còn khổ hơn cả yêu, lãng phí thời gian đối với một kẻ không xứng đáng, sẽ biến thành cả đời đau khổ.”

Giang Tiểu Lâu thấy hắn xoay chuyển đề tài, chỉ khẽ nói: “Công tử, có lúc làm người cũng không cần quá tỉnh táo, như vậy sẽ không vui.”

Tạ Liên Thành khẽ thở dài: “Ta biết, ai cũng có nguyên tắc của mình, bất kể thế nào, ta tôn trọng quyết định của nàng.”

Vừa dứt lời, nhìn thấy một tì nữ áo xanh chạy đến, hành lễ nói: “Giang tiểu thư, lão gia mời tiểu thư ở lại dùng bữa.”

Tuy Giang Tiểu Lâu đã rời khỏi Tạ gia, nhưng trong lòng Tạ Khang Hà nàng vẫn là một thành viên trong nhà, nếu bây giờ nàng đi sợ là Tạ Khang Hà sẽ cảm thấy cô đơn. Giang Tiểu Lâu hiểu ý nói: “Ta biết rồi, ngươi đi trước đi.”

Phục hồi lại tinh thần thì bóng người cao to đã đi xa. Giữa bóng trúc lay động, thân hình của hắn từ từ hòa vào bóng đêm, dần biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.