Gió lạnh trên đường lùa vào khiến Trần Duệ tỉnh táo lại.
Hoặc có thể không.
Anh nghĩ, nếu cô cũng thích anh thì anh sẽ miễn cưỡng thừa nhận mình hơi để ý cô.
Nhưng chuyện để ý
này cũng chẳng có gì to tắt, ai biết nó sẽ tồn tại bao lâu? Cứ phải thử mới biết được.
Cảm xúc mềm mại khi chạm vào hông Tôn Ngữ Đàm vẫn quanh quẩn bên tay, Trần Duệ nhớ lại những gì
mình vừa làm với cô, hơi hối hận vì sự kích động của mình.
Nhưng anh lại bắt đầu tưởng bở, có lẽ
hai người có thể ở chung sau khi đỗ đại học.
Anh đã nghĩ rất nhiều, nhưng lại không thể gặp được Tôn Ngữ Đàm, trừ khi anh cố tình đi ngang cửa
sổ lớp cô.
Cô luôn cúi đầu làm bài, dường như đang chuyên tâm vào chuyện học.
Sự chăm chỉ của Tôn Ngữ Đàm đã hái được trái ngọt, thứ hạng của cô trên bảng vàng đang tăng hạng
lên đều đặn.
Thành tích ban đầu của cô vốn không tệ, khoảng cách với anh cũng được rút ngắn lại.
Trần Duệ tưởng cô đang cố gắng vào chung trường với anh.
Nên anh không đến tìm cô nữa, chờ thi đại học xong rồi tính.
Sau hôm thi đại học, Trần Khai Sinh hiếm lắm mới ở nhà, ông cố ý ngồi sofa đợi con trai ngủ dậy.
Chờ Trần Duệ ăn sáng xong, Trần Khai Sinh gọi anh đến, ông tủm tỉm bảo anh có kế hoạch gì cho kỳ
nghỉ không, hay đến công ty ông tham quan một chuyến.
Trần Đình đang nghịch điện thoại bên cạnh nghe thấy, không hài lòng nói: “Bố quá đáng thế, em vừa
mới thi xong, bố tha cho nó đi.”
Trần Khai Sinh: “Vậy con đi với bố.
Con thi xong lâu rồi.”
Trần Đình lại giả điếc tiếp, thôi thì sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.
Trần Duệ có tâm sự trong
lòng, nên không trả lời ngay.
Trần Khai Sinh tưởng con trai đang im lặng biểu tình, sợ anh nảy sinh tâm lý nổi loạn, bèn nới lỏng
dây trói, tự tìm đường lui của mình, “Nếu con có kế hoạch khác thì cứ bảo bố, không sao đâu.” Ông
bóp trán, “Suýt quên! Tiểu Đàm cũng thi xong rồi, hay hai đứa rủ nhau ra ngoài chơi cho khuây
khỏa?”
Từng Hâm Quân, “Thôi đi, anh xem con trai anh có thân với Tiểu Đàm không? Bày đặt đi chơi, đừng để
hai đứa choảng nhau.”
“Chuẩn.” Trần Đình nhắc khéo, “Với cả Tiểu Đàm hẹn bạn đi chơi Nội Mông rồi.”
Trần Duệ: “Sao chị biết?”
Trần Đình: “Em ấy chụp ảnh khoe mà.” “Chị kết bạn với cậu ấy à?”
“Giời ôi,” Trần Đình trợn mắt lườm em trai, “Em tưởng chị cũng lạnh lùng vô tình giống em à, Tiểu
Đàm đáng yêu như thế, chị kết bạn với ẻm từ 800 năm trước rồi.”
“Cho em xin nick đi.” “Làm gì?”
“Em xem cậu ấy đăng gì mà chị khen đáng yêu.” “Nói hỗn thế à, mau xin chị đi.”
“Xin chị đó, chị yêu dấu.”
Trần Đình ném điện thoại cho anh.
Màn hình dừng ở trang WeChat của Tôn Ngữ Đàm, ảnh đại diện là mặt của công chúa Ori.
Cô cài quyền chỉ hiển thị bài viết trong ba ngày đổ lại, nên anh chỉ có thể thấy một bài đăng cách
đây mấy chục phút.
Trần Duệ click mở ảnh, tấm đầu tiên là ảnh bốn vé máy bay xếp chồng lên nhau,
tấm thứ hai là ảnh chụp cửa sổ cánh máy bay, tấm cuối cùng là ảnh selfie, Tôn Ngữ Đàm và Võ Tuấn
Triết cụm đầu vào nhau, phía sau là một đôi nam nữ vòng tay hình trái tim.
“Giống mấy đôi yêu nhau dắt tay đi du lịch nhở?” Trần Đình tấm tắc khen, “Không ngờ bố mẹ em ấy
thoáng thế.”
Cô chẳng thèm để ý đến khuôn mặt tái mét của em trai, giành lấy điện thoại của mình rồi gửi bình
luận vào tấm selfie, “Nhóc này đẹp trai thế, mắt thẩm mỹ của Tiểu Đàm tốt ghê.”
Tôn Ngữ Đàm và nhóm bạn rời khỏi thành phố, một đường thẳng tiến về phía Bắc.
Ngày đầu tiên khi đi ngang qua khu rừng bạch dương, Canh Quả một hai đòi kéo lớp trưởng đi ước
nguyện, lúc về còn hí hửng nói, “Tớ thấy sách nói nếu đôi yêu nhau cùng ước nguyện trong rừng bạch
dương thì sẽ ở bên nhau đến bạc đầu, nhiều mắt làm chứng lắm đó.”
“Mắt nào?”
Canh Quả chỉ vào thân cây, lớp trưởng lại phá ngang, “Đấy là lớp bần của cây, thực hiện quá trình
trao đổi khí giữa thân cây với thế giới bên ngoài.” Canh Quả nhón chân che miệng cậu ta, Tôn Ngữ
Đàm và Võ Tuấn Triết cười nghiêng ngả.
Canh Quả nói, “Hai cậu có muốn đi không?”
Tôn Ngữ Đàm và Võ Tuấn Triết nhìn nhau rồi lắc đầu.
Buổi tối, Canh Quả chen xuống giường của Tôn Ngữ Đàm, thủ thỉ hỏi: “Cậu với Võ Tuấn Triết không yêu
nhau thật à?”
Tôn Ngữ Đàm: “Cậu có nghĩ có thể không?”
Canh Quả hơi thất vọng, “Tớ tưởng lần này đi chơi thì khác rồi chứ.” “Tưởng với bở cái gì, bản thân
có đôi có cặp rồi thì thích đi làm bà mai à.”
“Đúng!” Canh Quả hùng hồn nói, “Đừng nói hai cậu trong sáng nhé, có ma nó tin, hợp cạ thế cơ mà.”
“Ờ, nên chỉ có thể là bạn thôi.” “Làm gì có bạn thân khác giới chứ.”
“Thế cậu với Võ Tuấn Triết thì sao, tớ nói quan điểm này của cậu cho lớp trưởng nghe nhé?”
Canh Quả bụp cô luôn, “Ngứa da.” Cô ấy càng nghĩ càng giận, nên lao vào chiến nhau với Tôn Ngữ Đàm
luôn, hai người cười như nắc nẻ, Tôn Ngữ Đàm mới chắp tay xin tha.
Ngày cuối của chuyến đi, mọi người đều dậy sớm, ra khỏi lều, sóng vai ngồi trên thảm cỏ còn đẫm
sương đêm, ai cũng bịn rịn, Võ Tuấn Triết hỏi, “Chuyến đi này giá trị không?”
Tôn Ngữ Đàm: “Giá trị!”
Canh Quả thần thờ, “Sao đã kết thúc rồi.”
Họ vừa mới thoát khỏi biển sách để đến đây, dọc đường cỏ xanh mây trắng, đàn dê thong dong gặm cỏ,
nai con ngây thơ chạy theo người lạ.
Điểm đại học đã có, cũng ngang ngửa với dự đoán của Tôn Ngữ Đàm.
Tôn Bình hạnh phúc cười không khép được miệng, đi vòng vòng trong phòng, Tô Nam ôm chặt vai cô con
gái bé bỏng của mình, lại nắm lấy tay cô, thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau thì Trần Khai Sinh gọi tới, giọng vui mừng, hai người hỏi điểm nhau rồi nói một đống
“chúc mừng” với “cùng vui” gì đó.
Tôn Ngữ Đàm ngồi sang một bên, nghe số điểm của Trần Duệ rồi bảo với mẹ, “Đỉnh ghê.”
Tô Nam, “Con gái mẹ cũng đỉnh mà.”
Tôn Ngữ Đàm buồn cười, cô cảm thấy sau sự cố mùa đông năm ngoái, hình như mẹ có chút ham danh thắng
bại với nhà họ Trần.
Tôn Bình cúp điện thoại, nói rằng Trần Khai Sinh đã đặt một phòng khách sạn để ăn mừng cho hai đứa
trẻ.
Tô Nam còn có thể nói gì, một nhà ba người đành khăn gói ra cửa.
Khi họ đến phòng ăn, nhà họ Trần vẫn chưa đến, Tôn Ngữ Đàm cúi đầu, bận rộn trả lời đống tin nhắn
của bạn bè, giờ này mọi thứ đã rõ ràng, mọi người đều cẩn thận thăm dò điểm số của nhau, dù vui
cũng không dám tỏ ra kiêu ngạo.
Điểm của Canh Quả cũng khá, bắt đầu bô bô bàn điểm số của đám bạn với cô, có người điểm cao, cũng
có người điểm thấp, đây vốn là chuyện thường tình, có người vui thì phải có người buồn.
Võ Tuấn Triết gửi một tin nhắn đến: “Bạn Tôn điểm cao không.” Tôn Ngữ Đàm, “Cũng ok.”
Võ Tuấn Triết: “Đang đâu đấy? Ra ngoài chơi không?” Tôn Ngữ Đàm gửi định vị qua.
Võ Tuấn Triết: “Vãi, giàu thế.” Tôn Ngữ Đàm, “Đi ăn chực thôi.” Võ Tuấn Triết, “Vậy lo ăn đi.”
Tôn Ngữ Đàm, “Cậu gọi tớ ra làm gì?”
Võ Tuấn Triết, “Sáng mai tớ lên máy bay rồi.”
Tôn Ngữ Đàm, “Sao nhanh thế!”
Cô hoàn toàn trở tay không kịp, vừa hay cửa phòng được mở ra, cô đứng lên cùng bố mẹ, tay vẫn không
rời bàn phím, gửi vội cho cậu bạn một câu, “Đợi tớ một tiếng.”
Tôn Ngữ Đàm úp điện thoại xuống bàn rồi ngẩng đầu, thấy Trần Duệ đứng đối diện, mặc áo phông kẻ
sọc, đẹp trai ngời ngời, ánh mắt đưa về phía cô như có dao sắc lẻm, Tôn Ngữ Đàm ngu ra, không biết
mình làm sai chuyện gì, định nhìn thêm lần nữa thì Trần Duệ đã ngồi xuống, chẳng buồn nhìn cô.
Lâu
lắm rồi cô mới thấy anh, ký ức vẫn còn dừng lại ở nụ hôn táo bạo lần trước.
Anh vẫn giận đấy à? Tôn
Ngữ Đàm chột dạ, không dám nhìn anh nữa..