Sau khi Võ Tuấn Triết rời đi, Tôn Ngữ Đàm và Trần Duệ vẫn ngồi im.
Hôm nay Tôn Ngữ Đàm dẫn anh theo là định thanh minh: “Đấy anh xem, bọn em chỉ là bạn bè bình thường
thôi, anh đừng có canh cánh trong lòng.” Ai ngờ Võ Tuấn Triết cố tình chơi cô, toàn nói mấy câu mập
mờ chẳng đâu vào đâu, hại cô không có đường lùi.
“Đi thôi.” Trần Duệ nắm tay cô, “Về nhà.”
Tôn Ngữ Đàm ngoan ngoãn đi theo, lựa lời nói: “Em nói chắc anh không tin, nhưng vừa nãy Võ Tuấn
Triết cố tình chơi em.”
“Biết rồi.”
Về đến nhà, Trần Duệ buông tay cô ra, đi thẳng vào phòng sách làm việc.
Tôn Ngữ Đàm rót một cốc nước cho anh, cô cầm theo chiếc khăn vuông, hết lâu chỗ này lại chùi chỗ
kia, rồi xếp sách chỗ nọ, Trần Duệ vẫn mặc kệ cô, cúi đầu đọc tài liệu.
Cô ngẫm nghĩ, lấy ra một cây búa gỗ nhỏ cũ kỹ, xun xoe đấm lưng cho anh.
Cô mới gõ được cái đầu
tiên, Trần Duệ đã nắm lấy tay cô, trở tay kéo cô vào ngực.
“Em làm gì thể?”
“Anh có thoải mái không?” Cô gõ vai anh.
“Cái gì đây?”
“Búa đấm lưng cho người già, em mua nghịch thử.” “À.” Trần Duệ cầm trong tay ngắm nghía.
“Đừng giận mà.” Tôn Ngữ Đàm ôm lấy cổ anh.
“Anh không có giận.”
“Mặt anh cứ bí xị, từ lúc về có thèm để ý đến em đâu.”
Trần Duệ lấy búa gỗ nâng cằm cô lên, “Em quá đáng quá đấy, đòi gả cho ngưới khác còn bắt anh vui?”
“Không có.
Võ Tuấn Triết nói linh tinh đấy.”
“Thật không.” Trần Duệ trượt cây búa dọc theo cần cổ cô, lướt xuống xương quai xanh, luồn vào cổ
áo, cảm xúc lạnh băng chạy trên da thịt, Tôn Ngữ Đàm muốn lấy ra, lại bị anh giữ chặt hai tay.
Cô
đành để nó lăn qua khe ngực, rồi ấn lên bầu vú căng tròn, nghiền nát đỉnh đồi, sau mấy lần lăn qua
lăn lại, nụ hồng lặng lẽ đứng thẳng sau lớp áo.
Tôn Ngữ Đàm: “Trần Duệ, anh là biến thái đấy à?”
Trần Duệ lơi tay ra, búa gỗ rơi tuột khỏi chiếc áo len thùng thình, anh bắt được nó nơi gấu áo, nhẹ
nhàng cởi cúc quần jean của cô ra.
Nhưng Tôn Ngữ Đàm nào chịu, cô giật lấy búa gỗ, ném qua một bên.
Trần Duệ cũng không nài nỉ, anh véo áo cô lên, cúi người ngậm lấy nụ hồng, một tay khác cởi quần cô
ra, chui vào giữa chân cô, nhào nặn từng vòng.
Tôn Ngữ Đàm thấy hơi lạnh, bèn kéo áo len xuống, đầu Trần Duệ như quả bóng vùi trước ngực cô, anh
ngừng động tác liếm mút, bật cười ở bên trong.
Tôn Ngữ Đàm cũng cười, cô vỗ đầu anh, “Đừng ăn nữa,
ra ngoài hôn em nào.”
Trần Duệ bế cô lên bàn sách hôn ngấu nghiến, bàn tay anh vẫn chôn giữa hai chân cô, còn tay cô thì
bận xoa nắn chỗ phồng to của anh.
Không biết từ lúc nào, hai ngón tay anh đã cắm vào, Tôn Ngữ Đàm
ngậm chặt hai ngón tay anh, lắc hông lên xuống khiến người anh càng nóng như bàn ủi, chực chờ nổ
tung.
“Thật ra,” Cô hơi nhả hai ngón tay kia ra, nhìn xuống bên dưới, “To như vậy là đủ rồi.”
“…” Trần Duệ chậm rãi rút ngón tay ra, Tôn Ngữ Đàm siết chặt theo bản năng, nhưng anh vẫn tàn nhẫn
rút ra, cô “ưm” một tiếng đầy tiếc nuối.
Trần Duệ nâng mông cô lên, đặt dương vật sưng đỏ lên suối nguồn sũng sĩnh nước, kích cỡ khác hẳn
hai ngón tay kia, anh hỏi cô, “Tôn Ngữ Đàm, em có ý gì.”
Cô khó xử, “Chỗ đấy của anh to quá.”
Trần Duệ đẩy đỉnh đầu vào, từ từ tiến sâu, “Cái miệng này của em không thấy như vậy.”
Tôn Ngữ Đàm hít sâu, “Còn chẳng sướng bằng hai ngón tay.”
Trần Duệ thọc mạnh một cái, làm cô cứng cả người, hai người dính chặt vào nhau, Trần Duệ nói: “Vật
to lớn này dùng được không?” Anh bắt cô nhìn xuống chỗ giao hợp, nhìn gậy thịt đang ra ra vào vào
trong cô, anh bóp chặt eo cô, chín cạn một sâu, đâm chỗ này, chọc chỗ kia.
Chỉ chốc lát, khe huyệt
của cô đã ngập ngụa nước, trong tiếng nước bạch bạch, Trần Duệ hôn cô, hỏi, “Em nghĩ cho kỹ, rốt
cuộc cái nào sướng hơn?”
Tôn Ngữ Đàm không chịu đáp lại, Trần Duệ lại thong thả chà lên vách động của cô, “Nói, Tôn Ngữ Đàm,
cái nào đâm em sướng hơn?”
Tôn Ngữ Đàm dán ngực lên người anh, cắn lỗ tai anh, thì thào mấy chữ.
Cả người Trần Duệ giống như
bị điện giật, anh ghì cô xuống, “Đây là tự em tìm chết.”
Lúc tỉnh lại Tôn Ngữ Đàm mới nhận ra Trần Duệ đang giả vờ, thật ra anh rất vui.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cô, Trần Duệ rất thản nhiên, “Nhìn gì?” “Anh cố ý phải không?”
“Anh đã làm gì?”
“Sao anh diễn giỏi thế?” Cô đá chân anh.
Trần Duệ bắt lấy chân cô, không nhịn được cười, đúng là tâm trạng anh rất tốt, Võ Tuấn Triết đi
rồi, mọi chuyện liền kết thúc.
Trước khi đi nói mấy câu khích bác cũng chẳng sao, chẳng ảnh hưởng
gì tới anh.
“Quá khen, còn thua em nhiều lắm.” Trần Duệ nói, “Có người đã ký hợp đồng ở đây rồi, còn lừa anh
nói muốn đi Đường thành, còn nói không về nữa cơ.”
Tôn Ngữ Đàm giả ngu: “Ai nhỉ?” “Em đoán xem.”
Cô vội đổi chủ đề, “Trần Duệ, ngày mai anh đi chơi sàn nhún với em nhé?” “Không, em bao tuổi rồi?”
“Đừng cổ hủ như vậy, người ta ba bốn mươi tuổi vẫn chơi được mà, nó xả stress tốt lắm.”
Trần Duệ lại thò tay nắn bóp hai gò bồng đào của cô, “Chúng ta có thể xả stress giúp nhau được mà.”
Tôn Ngữ Đàm cũng không ép anh, “Vậy em đi rủ Tây Tây chơi.” “Không cho.” Cô mà đi chơi với bạn bè
thì cả ngày chẳng buồn về.
Tôn Ngữ Đàm dựa vào người anh cò kè mặc cả, “Thế em xả stress giúp anh một lần rồi anh dẫn em đi
nhé?”
Trần Duệ giả vờ miễn cưỡng đồng ý.
Tôn Ngữ Đàm chọn công viên giải trí có sàn nhảy lớn nhất trong thành phố.
Hai người thay tất chống
trượt rồi đi lên cầu thang.
Trước mặt là một lối đi rất dài, bên trái là hàng chục sàn nhảy hình
vuông, bên phải là một loạt các trò chơi vận động khác.
Phía cuối có một sân bóng đầy màu sắc.
Có lẽ vẫn còn sớm nên sân hơi ít người.
Trần Duệ véo mặt Tôn Ngữ Đàm, “Em tìm cho anh người ba bốn
mươi tuổi đến xả stress xem nào?”
Tôn Ngữ Đàm phóng mắt nhìn quanh, chủ yếu là đám trẻ con đang đùa nghịch, cũng có một ít nữ sinh,
cô nắm ngược tay anh, kéo anh vào trong, “Hừ, chẳng sao.” Cô hất cằm về phía hai người nhảy cách đó
không xa, “Anh xem, vẫn có một cặp đang nắm tay nhau nhảy kia kìa.”
Cô dẫm thử lên sàn, nhún chân nhảy lên, suýt nữa thì ngã, Trần Duệ kéo cô ra ngoài, Tôn Ngữ Đàm
đánh anh, “Cười cái gì mà cười!”
“Anh cười em đấy, đồ đà điểu, em chưa chơi trò này bao giờ à?” “Chưa.”
Trần Duệ sờ gáy cô, “Cổ có đau không?” “Có, vừa nãy em tưởng nó rơi ra rồi cơ.”
“Em khởi động trước đã, từ từ thôi, cứ hùng hục nhảy thế à, đúng là phí mấy năm làm ở câu lạc bộ.”
“Em làm văn thư bên ấy, chứ có làm huấn luyện viên đâu.” “Mấy điều cơ bản cũng không biết à?”
“Anh nhảy thử cho em xem?”
Trần Duệ khịt mũi, “Xem cho kỹ đấy.”
Anh đứng giữa sản nhảy, nhảy nhẹ vài cái để thích ứng, càng nhảy càng cao, động tác uyển chuyển đẹp
mắt.
Tôn Ngữ Đàm không phục, cô chỉ vào một cậu bé bên phải, khiêu khích: “Anh có thể nhảy giống cậu ta
không?” Cậu bé kia người cao gầy, tầm mười mấy tuổi, thế mà lúc nhảy lên cao dám lộn một vòng rồi
mới đáp xuống sàn.
“Trẻ con.” Trần Duệ nói.
Tôn Ngữ Đàm tấm tắc khen, “Trần Duệ, anh còn chẳng bằng một cậu bé.” Anh đốp lại luôn, “Em cũng có
bằng mấy cô bé kia đâu.”
Bên trái họ là mấy bé gái 5, 6 tuổi lúc thì ngồi nhảy, lúc thì quỳ nhảy, khi nhảy còn dạng thẳng
chân ra, chơi rất vui, dưới sàn là một ông bác trung niên hói đầu, mỉm cười nhìn con gái mình chơi
đùa.
“So cái gì mà so.” Tôn Ngữ Đàm chịu thua, kéo Trần Duệ đi chơi cầu trượt.
Kết quả là góc trượt
xuống rất dốc, gần như thẳng đứng 90 độ.
Cô ngồi trên cầu, làm công tác tư tưởng cho bản thân,
nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc, trèo xuống.
“Sao thể?” Trần Duệ bật cười giữ cô lại.
“Đổi trò khác.”
Hai người họ đi qua mê cung sặc sỡ, nhìn thấy một tháp nhện màu hồng.
Tôn Ngữ Đàm còn đang nghiên
cứu tờ hướng dẫn dán trên tường, bỗng có một cậu bé chen vào.
“Chị ơi, đừng chơi trò này.”
“Tại sao?”
“Hôm qua có một chị chơi trò này xong phải gọi 115 đưa đi.” “…”
“Chị đừng nghịch dại nhé.” “… Ừ, cảm ơn em.”.