Tôn Bình hơi bối rối khi thấy mẹ con cô dắt Trần Duệ đến dỡ hàng.
Ông còn chưa kịp hỏi đầu cua tai
nheo, Trần Duệ đã xắn tay áo lao vào bê một thùng coca xuống xe, “Chú ơi, để đồ ở chỗ nào ạ?”
Giờ từ chối cũng chẳng ích gì, ông lườm vợ một cái, bê một thùng khác lên, “Đi theo chú.”
Tô Nam và Tôn Ngữ Đàm vẫn đứng im nhìn nhau, Tôn Ngữ Đàm nói: “Vừa nãy con nhìn nhầm đúng không.
Bố
dám lườm mẹ?”
“Ừ.” Tô Nam nhìn bóng lưng Trần Duệ, “Hình như Trần Duệ không kiêu ngạo đâu, nói làm là làm, chẳng
ngại gì cả.”
Tôn Ngữ Đàm cười thầm.
Mắt thấy Trần Duệ sắp sửa ra ngoài bê thùng nữa, Tô Nam nói với cô, “Được rồi, Tiểu Đàm, đừng bắt
cậu ấy làm thật.
Để mẹ gọi Tiểu Hải qua.” “Vâng.” Cô ôm một hộp bánh kẹo, đi theo Trần Duệ vào kho.
Khi hai người trở ra, cô kéo tay Trần Duệ, mặt Trần Duệ vẫn lạnh lùng nhưng năm ngón tay đã đan
chặt tay cô.
“Được rồi.” Tôn Ngữ Đàm nói, “Trần Duệ, mình đi chơi nhé.” “Dọn xong đã.” Hai người tới cửa xe, anh
buông cô ra.
“Ơ, không cần dọn thật mà.”
“Em ngồi đây chờ anh lát.” Trần Duệ ấn cô ngồi xuống ghế nhựa bên cạnh.
Tôn Ngữ Đàm đành chịu, chỉ
có thể ngồi chờ một bên, nhìn anh ra ra vào vào, tóc dần ướt nhẹp, người nhễ nhại mồ hôi.
Tôn Ngữ Đàm ngồi ngay ngắn, chân cũng không buồn đung đưa nữa, cô bắt đầu trầm tư, trong đầu chỉ có
Trần Duệ.
Trần Duệ thờ ơ, Trần Duệ khó tính, Trần Duệ giả vờ giả vịt, còn cả Trần Duệ như hôm nay, cô chưa
từng thấy qua.
Trần Duệ, Trần Duệ.
Trần Duệ thực sự rất tốt.
Cô không nên đối xử tệ với anh như vậy.
Ba người đàn ông làm việc cật lực, thùng xe nhanh chóng vơi đi.
Tô Nam đưa cho Tôn Ngữ Đàm một bao lì xì lớn, bảo cô lát nữa đưa cho Tiểu Hải.
“Con bảo cậu ấy về nhà nghỉ ngơi đi, năm mới lại gặp.” “Vâng ạ.”
“Con với Tiểu Duệ về nhà hay đi chơi?” “Con dẫn anh ấy đi dạo một lát.”
“Thế mấy giờ về?”
“Cũng chưa biết ạ, khi nào về con sẽ gọi cho mẹ.” “Cũng được.”
Tiểu Hải nhận bao lì xì, lòng đầy thắc mắc, “Còn chưa đến trưa mà.” “Không sao đâu.” Tôn Ngữ Đàm
nói: “Mẹ tôi đang bận nên đưa trước, chào anh nhé.”
Đi chưa được hai bước, tay cô đã bị Trần Duệ bắt được.
Cô nhìn Trần Duệ, anh bế bổng cô lên.
Anh nói với Tiểu Hải như ông chủ cửa hàng, “Vất vả cho anh rồi.” Tiểu Hải bật cười, không nhì nhằng
nữa, “Việc phải làm mà, tạm biệt.”
Sau khi Tiểu Hải đi, Tôn Ngữ Đàm dựa đầu lên vai Trần Duệ, “Anh cũng vất vả rồi, công nhân tạm thời
Tiểu Trần.”
“Thế lương đâu?” “Lương nào?”
“Sao cậu ấy có lì xì?”
“À,” Tôn Ngữ Đàm vờ nhảy xuống, “Đừng vội, để em đi hỏi mẹ cho.” Trần Duệ lại kéo cô vào trong
ngực, “Anh muốn em thưởng cơ.”
Tôn Ngữ Đàm ôm eo anh, nhón chân hôn chụt lên môi anh, “Đủ chưa?” “Chưa.” Anh ôm cô phi như bay về
khách sạn.
Tôn Ngữ Đàm bị Trần Duệ đè trên cửa, sau nụ hôn sâu, cô thấy tình hình không rút lui được nữa, vội
giữ chặt quần mình, “Từ từ, Trần Duệ, em còn việc quan trọng.”
“Còn việc gì nữa…” Trần Duệ không chịu rời khỏi cô, tối qua anh bị cô chọc tức chết, cả đêm mất
ngủ, giờ anh phải đòi lại hết, “Em tắm cùng anh rồi nói sau.”
Làm gì có chuyện tắm đơn giản thế.
Tôn Ngữ Đàm dùng chút ý chí còn sót lại chống đỡ, nhân lúc anh
bận cởi áo, cô vội cúi người luồn sang chỗ khác.
“Anh còn muốn đến nhà ông nội em không? Sáng mai
đã đi rồi, giờ mình phải mua quà cáp các thứ.”
Trần Duệ hiểu ra, anh nhìn Tôn Ngữ Đàm, “Em đừng hối hận đấy.” “Anh mới đừng hối hận.
Anh cười cái
gì?”
“Anh có cười đâu.”
“Em thấy anh cười tủm rồi nhé.”
Trần Duệ nói: “Lại đây cho anh hôn cái.” “Còn lâu.”
Trần Duệ đến bắt cô, Tôn Ngữ Đàm chạy vòng quanh, cuối cùng vẫn bị anh kéo vào phòng tắm.
…
“Anh nói chỉ hôn thôi mà.” Tôn Ngữ Đàm trần truồng dựa lên cửa kính, đón nhận những va chạm mạnh mẽ
đằng sau, “Anh nói không giữ lời…” “Kháng cự sẽ bị nghiêm trị.” Trần Duệ gập người ép chặt cô, đẩy
hai chân cô ra.
“Em không đứng vững được.”
Anh dứt khoát bế cô lên bồn rửa mặt.
Hai người nô nghịch đến tận chiều mới đi ra ngoài.
Sau khi dạo một vòng trung tâm thương mại, ngoại trừ đồ dùng trên giường, họ chẳng mua được gì cả,
vì Trần Duệ đã sắm sửa đủ đồ từ trước.
Cô hỏi Trần Duệ, “Trần Duệ, khai mau, anh đã ủ mưu về Thiệu thành với em từ khi nào?”
“Hai người đó quen em à?”
Tôn Ngữ Đàm nhìn theo anh, khi thấy rõ là ai thì vội quay đi, tiếc là đã muộn, bên kia đã sấn tới.
Tôn Ngữ Đàm thầm than trong lòng, giận chó đánh mèo với Trần Duệ, “Ai cho anh nhìn lung tung?”
“Sao thế, kẻ thù à?”
Tôn Ngữ Đàm lừ mắt nhìn anh, cô hít sâu, khi người kia gọi cô thì cười rạng rỡ, “Chào Tống Hân, Ngô
San, lâu lắm mới gặp.”
“Đúng là cậu này!” Ngô San rất ngạc nhiên, “Tôn Ngữ Đàm, mười mấy năm không gặp.” Cô ta liếc cô,
“Cậu càng lớn càng xinh, anh đẹp trai này là bạn trai cậu à?”
“Ừ.” Tôn Ngữ Đàm giới thiệu hai bên với nhau, “Hai cậu cũng xinh lên bao nhiêu, vừa nãy nhìn tớ còn
không nhận ra.”
“Cậu thật là.” Ngô San giả vờ tức giận vỗ vai cô, “Về Thiệu thành cũng không báo một tiếng, Tống
Hân, cậu ấy có báo với cậu không? Hồi trước hai người thân lắm mà.”
Tống Hân lắc đầu.
Cô ấy mặc một chiếc váy nhung, khoác thêm chiếc áo mỏng màu nâu, vẫn dịu dàng như
trước, “Tiểu Đàm bận lắm, bọn tớ không có thời gian nói chuyện.”
“Đúng vậy.” Tôn Ngữ Đàm mặt dày nói, “Cậu đừng trách tớ nhé Tống Hân, tại tớ bận quá ấy mà.”
Ngô San: “Vừa hay hôm nay bọn tớ tổ chức họp lớp, tưởng cậu bôn ba bên ngoài không về được, giờ thì
tốt rồi, bạn bè gặp mặt càng đông càng vui.
Tống Hân, cậu gọi cho Tạ Cảnh Hạo đi, hỏi còn chỗ không?”
“Ơ ơ,” Tôn Ngữ Đàm vội vàng nói, “Tớ với Trần Duệ đang bận, các cậu cứ chơi đi.”
“Cậu đừng hòng trốn.” Ngô San giữ cô lại, “Hôm nay cậu nhất định phải đi với tớ.”
“Cùng đi đi.” Tống Hân cũng nói, “Lâu lắm mọi người mới tụ tập.” “Anh đẹp trai, anh có phiền
không?” Ngô San hỏi Trần Duệ.
Trần Duệ ngó lơ ánh mắt cầu cứu của Tôn Ngữ Đàm, anh nói: “Chúng tôi thật sự có việc bận, giờ không
thể đi.
Nếu được thì tối nay tôi mời mọi người bữa cơm đền bù nhé?”
“YES!” Ngô San vỗ tay vui sướng, “Tôi có thể chọn nhà hàng được không?”
“Các cô tự chọn rồi gửi địa chỉ cho Tiểu Đàm.”
Ngô San và Tống Hân đi rồi, Tôn Ngữ Đàm gục đầu ủ rũ sau lưng Trần Duệ.
Trần Duệ véo mặt cô, cố ý
nói: “Không phải em bận à? Mau đi đi.”
“Bận cái đầu anh.” Cô kéo tay Trần Duệ, đi xuống tầng một mua sạch mọi thứ.
“Em có thù gì với Tống Hân à?”
“Ai bảo thế?” Tôn Ngữ Đàm dậm chân.
“Em có dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy đâu.
Hoặc là em đã làm điều gì đó có lỗi với cô ấy.”
“Không phải.” Tôn Ngữ Đàm cay đắng giải thích: “Có vài người bạn luôn là như vậy, hồi trước từng
rất thân, nhưng chia xa một cái là quên sạch, còn chẳng bằng bạn bè bình thường, chỉ mong không bao
giờ gặp lại.
Lúc anh cẩn thận nghĩ lại, hai đứa cũng chẳng có xích mích gì, không cãi vã, không thù
hằn, nhưng vẫn không thể nối lại tình cảm xưa.
Hơn nữa lúc chạm mặt, anh sẽ cảm thấy vô cùng áp
lực.
Vì sao chứ? Cái này thì chẳng ai giải thích nổi.”.