Nhà Tôn Ngữ Đàm rất đông.
Ông nội cô có ba trai một gái, hai bác trai lớn đã chuyển sang tỉnh khác
sống, mấy năm nay vẫn chưa về, chỉ có bố Tôn Bình và cô Tôn An ở nhà chăm ông bà.
Tô An nhỏ hơn Tôn
Bình tận một giáp, kết hôn với chồng Trác Hải từ rất sớm, có một cậu con trai 10 tuổi, tên là Trác
Triển.
Vì Tôn Bình đã báo trước nên khi thấy Trần Duệ chưa từng gặp mặt bước xuống xe, mười mấy người nhà
họ Tôn đều rất bình tĩnh.
Chẳng qua là họ quá lịch sự.
Hôm nay phải làm cơm tất niên nên ai cũng bận rộn, nhưng ai cũng phải
gặp Tôn Ngữ Đàm nhờ chuyển lời hộ.
Một người nói: “Cháu hỏi Trần Duệ có muốn lên lâu nghỉ ngơi không?” Người kia lại nói: “Cháu hỏi
xem cậu ấy thích ăn gì?”
Rồi thêm người nữa: “Chị hỏi anh ấy có muốn ra ngoài chơi không?” Tôn Ngữ Đàm: “Mọi người tự đi mà
hỏi.”
“Mọi người có quen cậu ấy đâu.” “Trước lạ sau quen.”
“Hừ,” Cô Tôn An đánh cô, “Tiểu Đàm, cháu có đối xử tốt với người ta không?”
“Trên cả tốt nữa.”
“Còn cậu ấy thì sao?” Cô Tô An bắt đầu nổi hứng buôn chuyện, vừa nhặt rau vừa hỏi han cô.
Người lớn cứ e cái này rồi ngại cái gì, chẳng ai dám làm gì.
Chỉ có Trác Triển tò mò nhìn ông anh
lạ mặt này chằm chằm, chủ động hỏi anh, “Anh ơi, anh muốn ăn khoai lang nướng không?”
Trần Duệ rút một tờ tiền ra đưa cho cậu bé, anh tưởng cậu muốn anh mua hộ.
“Không không.” Trác Triển kéo tay anh, “Anh đi với em.” Cậu nhóc dắt Trần Duệ ra đằng sau.
Hóa ra sân sau nhà có một cái lò gạch nhỏ, trên bếp vẫn chưa đặt gì, nhưng bên trong đã phủ than
củi dày, bập bùng ánh lửa.
Cô Tôn An lo lắng nên giục Tôn Ngữ Đàm vào theo.
“Ở bên trong đó anh, em thấy mẹ bỏ vào.” Trác Triển chỉ vào đống than nóng.
Trần Duệ nhìn xung quanh, muốn tìm đồ để gắp, Tôn Ngữ Đàm đã cầm một thanh gỗ dài lại đây.
“Chị!” Trác Triển hoan hô.
Tôn Ngữ Đàm ngồi xổm xuống, hất đống than ra, rút ra một cục đen thù lù.
Trác Triển duỗi tay muốn
lấy, Tôn Ngữ Đàm vội giữ lấy tay cậu, “Cẩn thận bỏng giờ, đợi nguội tí hẵng cầm.”
Đợi được một lúc, Tôn Ngữ Đàm nhặt một củ khoai lang dài lên, nắm thử nó vài lần, xác định chỉ còn
âm ấm mới từ từ bẻ ra, hơi nóng và hương thơm ngào ngạt tỏa ra.
Ruột khoai màu vàng óng, trong vắt,
ngọt bùi, Trác Triển “òa” một tiếng, thèm rỏ cả dãi, vội vàng cầm đi khoe mẹ.
Tôn Ngữ Đàm vẩy hai tay, lòng bàn tay cô bị khoai làm đen sì, cô lại nhìn Trần Duệ đang nhăn nhó
nhìn mấy thứ đen thui chả rõ hình thù trên mặt đất, bỗng nảy ra ác ý.
“Trần Duệ.” Cô gọi tên anh, ngay lúc anh ngó qua, cô quệt hai tay lên khuôn mặt trắng trẻo của anh,
di di hai cái.
Trần Duệ còn chưa kịp phản ứng, Tôn Ngữ Đàm đã cười sằng sặc bỏ trốn.
Ban đầu, cô vốn tưởng người sạch sẽ như anh sẽ đi rửa mặt rồi mới đến xử lý cô.
Đây là nhà của cô,
cô muốn trốn thì đố anh tìm ra được.
Ai ngờ chưa tới năm bước cô đã bị bắt lại, Trần Duệ nhanh nhẹn
như báo, sự chênh lệch về thể lực thật đáng sợ.
“Em gọi đòn phải không?” Trần Duệ một tay nắm eo cô, một tay túm lấy hai bàn tay phạm tội kia, “Anh
thấy em ngứa da rồi.”
“Em sai rồi.” Vào những lúc như này, Tôn Ngữ Đàm rất biết luồn cúi, “Trần Duệ, em sai rồi, từ sau
không dám nữa.” Miệng tuy nói vậy nhưng cô vẫn nhân cơ hội quẹt tay lên chóp mũi anh, khuôn mặt
băng tuyết của Trần Duệ bỗng trở thành một chú mèo con ngộ nghĩnh.
“Ha ha ha ha ha…” Tôn Ngữ Đàm không nhịn nổi nữa, cười rất ngạo nghễ.
Trần Duệ tóm lấy gáy cô, cô còn chưa kịp hiểu gì, mặt anh đã sấn tới, anh cọ mặt mình vào mặt cô,
Tôn Ngữ Đàm không thoát được, bị anh cọ đầy mặt nhem nhuốc.
Tôn Ngữ Đàm nhìn anh không tin nổi, cô cắn ngược môi anh, “Anh đồ ấu trĩ keo kiệt.”
Trần Duệ lại cúi đầu hôn cô.
Tôn Ngữ Đàm nói: “Mẹ em đang trên tầng nhìn đấy.”
Trần Duệ lập tức buông cô ra, quay người nhìn.
Ban công trên tầng hai chẳng có bóng ai.
Anh quay về nhìn Tôn Ngữ Đàm, chắp tay sau lưng, nghiêng đầu mỉm cười ngắm cô, mặt hai người đen
nhẻm, vừa buồn cười vừa đáng yêu, cô nói, “Trần Duệ, anh dễ bị lừa thật đấy.”
“Bởi vì em là đồ ngốc.” Trần Duệ nói.
“Anh mới là đồ ngốc.” Tôn Ngữ Đàm kéo anh đến bồn rửa ngoài trời dưới hiên nhà.
Trần Duệ gập ống tay áo của cô lên, nắm lấy tay cô, từ từ rửa chúng trong nước ấm.
Rửa tay sạch sẽ
xong, anh lại múc ít nước ấm giúp cô rửa mặt, Tôn Ngữ Đàm ngoan ngoãn cúi người, nhắm mắt lại, để
mặc anh lau rửa, động tác của Trần Duệ rất dịu dàng, khiến cô mơ màng nghĩ mình như một hồ nước
suối đang sủi bọt.
Vào đông ông mặt trời xuống núi rất nhanh, bóng của mái hiên sắp lùi về phía chân họ.
Tôn Ngữ Đàm đứng trước mặt Trần Duệ, cẩn thận lau mặt giúp anh.
“Nhắm mắt lại.”
“Không nhắm.” Anh nhìn cô, trên mặt hai người vẫn còn giọt nước đọng lại.
“Mình thi đọ mắt nhé.”
“Em thua chắc luôn.” Anh hôn cô.
Sau bữa cơm tất niên, ông bà nội ngồi trên ghế sofa xem tiết mục chào xuân, người lớn thì ngồi
quanh bàn chơi mạt chược.
Tôn Ngữ Đàm và Trần Duệ bảo Trác Triển ngồi khoanh chân trên thảm, cùng
chơi bài, chơi tàu lửa, chơi domino.
Tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng bên ngoài, sự ấm áp trong phòng khách chia thành ba phía.
Cái tính thích bắt nạt trẻ con của Tôn Ngữ Đàm vẫn chẳng chịu đổi.
Trác Triển lấy bài chậm một
chút, cô đã không cho bốc nữa.
“Át rô, át rô.” Cô vui sướng mách bài với Trần Duệ.
Trác Triển tức đến dậm chân, Trần Duệ nói, “Em đúng là rỗi hơi.” “Đây gọi là có nguyên tắc, đúng
không Tiểu Triển?”
“Chị chơi ăn gian.” Trác Triển mở to mắt, nhìn chằm chằm bài, chỉ sợ bị cô liếc trộm nữa.
“Hồi bé chị cũng bị đám anh chị họ “quý” như vậy mà, nên phải san sẻ cho em chút.”
“Hừ.” Trác Triển không thể để cô lừa tiếp.
Cậu bé rất tức giận, nghiêm túc nhìn bài.
Trần Duệ nửa
úp nửa mở giúp thằng bé, còn Tôn Ngữ Đàm chỉ lo chọc nó để tìm niềm vui, kết quả là đến cuối trận
Tiểu Triển lại nhiều bài nhất, cậu rất đắc ý, lè lưỡi với Tôn Ngữ Đàm, vui vẻ đi chơi trò khác.
Đêm đó, Tiểu Trác Triển còn nhận được một bao lì xì dày từ anh Trần Duệ, cậu quý ông anh này lắm.
Trước khi đi ngủ, Tôn Ngữ Đàm lẻn vào phòng của Trần Duệ.
Nhà cô không có thói quen thức khuya đón giao thừa, ai cũng đi ngủ sớm.
Bên trong tấm màn dày nặng,
phòng tối om chẳng nhìn thấy gì.
Cô lặng lẽ đẩy cửa vào.
Đèn flash của Trần Duệ chiếu đến, cô đóng cửa lại, ngồi xổm bên cạnh giường anh.
“Lên đây.” Trần Duệ nói.
“No no.” Lên thì còn lâu mới xuống được.
Giọng cô có chút phấn khích, “Anh sờ thử dưới gối xem có
gì không.”
Trần Duệ lấy bao lì xì đỏ ra.
“Quả nhiên.” Tôn Ngữ Đàm nói, “Đừng ngạc nhiên nhé.
Ở nhà em, chỉ cần chưa kết hôn là sẽ có lì xì.”
“Vậy em nên trân trọng đó.” “Anh có ý gì?”
“Không có gì, em có lên không?”
“Không.” Cô cầm tay anh, kiểm tra mu bàn tay, “Còn đau không?”
Lúc trên bàn ăn, mọi người nhộn nhạo làm đổ ly rượu nóng.
Trần Duệ ngồi cạnh cô, một tay vội kéo
ghế cô ra xa, tay kia che rượu đổ lên người cô.
Mọi người trên bàn đều im lặng.
Cô lập tức đứng
dậy, dắt anh đến phòng tắm, rửa nước lạnh.
Tuy tay không phồng rộp lên nhưng vẫn đỏ cả mảng, đến
đêm vẫn không hết.
“Không đau.” Anh nắm ngược tay cô, không chịu buông ra.
“Anh có muốn xem pháo hoa không?”
“Xem ở đâu?”
“Xem chùa của người khác.”
Cô tách khỏi anh, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, bầu trời tuyệt đẹp bên ngoài chợt hiện ra.
Trong bóng đêm đen thẳm, vô số chùm sáng bay lên bầu trời, nở rộ nghìn hoa rực rỡ, rồi chìm vào ánh
sao xa.
Tôn Ngữ Đàm nằm bên gối Trần Duệ, hỏi anh có đẹp không, Trần Duệ nhìn cô, nói đều giống nhau.
“Anh nói pháo hoa hay nói em.” “Nói em.”
Tôn Ngữ Đàm rướn người hôn anh, “Bây giờ đẹp hơn chưa?” “Hơn một chút.”
Cô mút lưỡi anh, “Còn bây giờ?”
Khóe miệng anh cong lên, giữ lấy cổ cô, cúi người hôn thật sâu.
Mùng hai tết, cả nhà Tôn Ngữ Đàm
trở về Thiệu thành.
Vợ chồng Tôn Bình lại bận rộn việc siêu thị, Tôn Ngữ Đàm ở nhà chán chết, đòi dắt Trần Duệ lên gác
mái ngắm kho báu của mình.
Cô ngồi khoanh chân trên đệm mềm, “Đây là truyện “Bảy viên ngọc rồng”.
Ngày nào em cũng xin tiền bố
mẹ, tích góp mãi mới mua đủ đấy.
Còn có cả Conan nè, hình như hôm sinh nhật, anh trai tặng em, em
ngồi đây đọc đến tối muộn rồi ngủ quên lúc nào không biết.”
Trần Duệ hơi lơ đãng, Tôn Ngữ Đàm đè lên đùi anh, oán giận nói: “Anh có nghe không đấy Trần Duệ.”
“Có mà.” Trần Duệ đáp, “Hộp bên trên đựng gì thế?”
Tầng trên của giá gỗ xếp đầy hộp lớn hộp nhỏ, Tôn Ngữ Đàm nhìn đống hộp ấy, không nhớ rõ lắm.
Cô lấy bừa một hộp rồi mở ra.
“Oa!”
Giờ cô mới nhớ ra, trong lễ tốt nghiệp các cấp, đám bạn thân sẽ tặng quà cho nhau, hộp này đựng cái
chuông và cây sáo nhỏ của bạn Tiểu Đồng.
Trần Duệ muốn nhìn kỹ, Tôn Ngữ Đàm lại không cho, hồi ức bỗng ùa về trong cô,
Trần Duệ đoán ra được ngay, “Tôn Ngữ Đàm, đến cả bạn tiểu học em cũng xuống tay à?”
“Nói vớ vẩn gì đấy.” Tôn Ngữ Đàm cất hộp của bạn Tiểu Đồng đi, “Hồi tiểu học thì biết cái gì.
Mà
nói đi cũng phải nói lại, hồi ấy ai chẳng có một hai tình yêu bọ xít? Chẳng lẽ anh không có à?”
Tầm mắt cô quét đến phía cuối hàng, có một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen nằm ở đấy, “Cái gì đây?”
Cô không nhớ mình có hộp này.
Lúc cầm nó trên lòng bàn tay, cô lại không dám mở ra, trái tim đập
thình thịch.
“Mở ra đi.” Giọng Trần Duệ vang lên phía sau cô.
Cô xoay người nhìn Trần Duệ.
Trần Duệ cũng nhìn cô, từ từ quỳ một gối xuống.
Anh nắm tay cô, lấy chiếc nhẫn ra.
“Lấy anh nhé.”
Ánh sáng chiếu vào cửa sổ hình tam giác, nhảy nhót quanh chiếc nhẫn kim cương trong tay Trần Duệ.
Mọi thứ đều chậm lại.
Trong đầu Tôn Ngữ Đàm chỉ còn tiếng ù ù, cô còn hơi phân tâm, thảo nào hôm
nay Trần Duệ lại mặc
tây trang, còn đẹp trai ghê gớm nữa.
Sợi chỉ vàng sẫm trên tay áo cũng đang giúp anh dựng cảnh,
giúp anh phác họa ánh sáng.
Tôn Ngữ Đàm khom lưng ngồi xuống, nhìn anh một lúc, “Anh mua nhẫn từ lúc nào?”
Lâu lắm.
Lâu đến nỗi anh tưởng mình sẽ không bao giờ dùng tới.
Nhưng hiện tại anh không có tâm trạng nhớ lại chuyện cũ, anh kéo cô lại gần mình.
“Thế có lấy hay không?”
Thật ra, anh đã luyện nói lời cầu hôn rất nhiều lần, nhưng Tôn Ngữ Đàm cố tình nói gần nói xa dày
vò anh, khiến anh quên sạch bách, đành ngang ngược ép hôn.
“Hung dữ vậy á?” Tôn Ngữ Đàm vờ kiêu căng, muốn rút lại tay, “Để em nghĩ kỹ đã.”
Trần Duệ không chịu bỏ ra, “Anh thấy em thích tra tấn anh thì có.”
Tôn Ngữ Đàm đến gần anh, ôm lấy anh, kề tai anh thủ thỉ, “Em yêu anh.” Cô định lùi lại, nhưng Trần
Duệ không cho, anh ôm chặt eo cô, “Nói lại lần nữa.”
Tôn Ngữ Đàm bật cười, “Ai đang cầu hôn đấy.”
Trần Duệ cũng cúi đầu cười, anh hôn lên tay cô, “Anh yêu em.
Tôn Ngữ Đàm, lấy anh nhé? Xin em đó.”
Đây mới đúng là cầu hôn chứ, Tôn Ngữ Đàm buồn cười, cô nói, “Em đồng ý.”
– Hoàn –.