Xương Sườn Mềm

Chương 2



Giá như có thể đổi một bộ quần áo khác, nếu có thể lại xinh đẹp hơn một chút thì tốt biết bao.

Nhất định là Thẩm Phụ không nhớ rõ, một tháng trước, cậu ở hồ nhân tạo trong công viên bên cạnh trường học cứu cô lên.

“Kiều Nguyễn.” Thẩm Phụ nhẩm lại, rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười ôn nhu: “Tên cũng đáng yêu giống như người vậy.”

Kiều Nguyễn biết cậu đang nói lời khách sáo nhưng cô vẫn thực vui vẻ.

Vui vì cuối cùng cô cũng có thể nói chuyện với Thẩm Phụ.

Sau đó Thẩm Phụ nghe điện thoại, cúp máy xong cậu chào hỏi với Lý Nguyệt Minh: “Dao Dao tan học rồi, tớ đi đây. “

Kiều Nguyễn nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, nhìn thật lâu, cho đến khi cửa đóng lại, cô không còn nhìn được nữa.

Ngày đó về đến nhà, cô mở sổ nhật ký, trên đó viết xuống ngày tháng, nhưng lại một chữ cũng không có.

Cô cảm thấy, ngày quan trọng thì không có cách nào dùng từ ngữ để hình dung.

Trống rỗng mới có thể khiến người mơ màng, chờ đến rất nhiều rất nhiều năm về sau, cô mở nhật ký ra, khi giở đến trang này, sẽ bởi vì cực kỳ tò mò mà nỗ lực hồi tưởng.

Sau đó nhớ tới, chính ngày này, cuối cùng cô đã có thể nói một câu với người mình thích.



Hạ Y Nhiên ở bên ngoài gõ cửa, bảo cô nắm chặt thời gian đi WC: “Chú Mã của con sắp về rồi.”

Mã Việt Lâm không thích Kiều Nguyễn, ông ta cảm thấy Kiều Nguyễn là bồi tiền hóa*, nuôi cô chỉ lãng phí tiền.

(Bồi tiền hóa: Từ ngữ xúc phạm, miệt thị thân phận người con gái, coi con gái như một mặt hàng phí tiền, ở nhà nuôi tốn cơm, sau này lấy chồng còn phải tốn tiền của hồi môn.)

Hạ Y Nhiên đón cô từ Tiểu Kiều Sơn tới, ngày hôm sau Mã Việt Lâm đã muốn đuổi cô đi.

Ông ta nói tiền của mình không nuôi người rảnh rỗi.

Sau đó ông ta thấy Kiều Nguyễn lớn lên xinh đẹp, thành tích cũng tốt, về sau cho dù không thi đỗ đại học cũng có thể gả cho người có tiền.

Cho nên coi cô thành một món hàng đầu tư.

Nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng tới việc ông ta coi Kiều Nguyễn là bồi tiền hóa, cho nên lúc ở nhà, Kiều Nguyễn sẽ cố gắng không chạm mặt ông ta.

Nếu không tâm tình ông ta không tốt sẽ lấy Hạ Y Nhiên trút giận.

Lúc Kiều Nguyễn thu thập xong thì Mã Việt Lâm đã trở lại, hôm nay hẳn là đánh bạc thắng, cho nên tâm trạng ông ta không tồi.

Kiều Nguyễn nghe thấy ông ta đang cười.

Cô khép sổ nhật kỳ lại bỏ vào trong ngăn kéo. Sau đó cởi vớ lên giường.

Cho dù hết mưa rồi nhưng thành phố này vẫn ẩm ướt oi bức như cũ.

Càng đừng nói đến khu chung cũ nhỏ hẹp không thấy được ánh mặt trời như chỗ này. Kiều Nguyễn nằm ở trên giường còn cảm giác chăn đệm cũng ẩm ướt.

Động tĩnh trong phòng khách hơi lớn, cho dù hiệu quả cách âm phòng cô tốt nhưng vẫn loáng thoáng nghe được.

Cô trở mình, vùi đầu vào trong chăn.

Ngày mai mang chăn ra ban công phơi, hy vọng là còn chỗ.

Cô nghĩ.

Sáng hôm sau, Kiều Nguyễn dậy muộn, đêm qua cô đau bụng suốt một đêm.

Bà dì tới.

Mã Việt Lâm còn chưa rời giường, Kiều Nguyễn động tác cẩn thận thay giày, cầm theo túi rác xuống lầu.

Dì ở cửa hàng tạp hóa dưới lầu chào hỏi với cô: “Em gái, sớm vậy.”

Kiều Nguyễn cười cười: “Chào dì.”

Thùng rác ở phía trước, chỉ cách vài bước chân.

Sau khi Kiều Nguyễn ném túi rác thì lấy một tờ khăn ướt ra lau tay.

Mỗi lần cô đến ngày đều bị đau bụng, Hạ Y Nhiên mua riêng cho cô một cái bình giữ ấm, bên trong là nước đường đỏ.

Hôm nay đến cả bữa sáng cũng không có thời gian mua, cô một đường chạy tới, cuối cùng đến lớp đúng lúc tiếng chuông vang lên.

Hôm nay tiết tự học buổi sáng là tiết toán, thầy toán đã sớm vào lớp.

Nếu ngày thường có người chuông vang lên mới đến lớp thì nhất định sẽ bị thầy răn dạy một trận.

Nhưng thấy người đến là Kiều Nguyễn thì thầy cũng không nói gì, chỉ bảo cô vào lớp. Bởi vì biết cô nghe lời tuân thủ giờ giấc, nhập học mấy tháng chưa từng đến trễ, càng không có khả năng vô duyên vô cớ đến trễ.

Cho nên nhất định là có nguyên nhân, nếu có nguyên nhân, thì có thể hiểu được.

Lớp học tức khắc vang lên một trận động tĩnh không nhỏ, cụ thể cũng nghe không ra nội dung gì.

Mọi người chỉ dám nhỏ giọng oán trách, dường như đang kháng nghị kiểu đối xử không công bằng này.

Kiều Nguyễn không có sức nói chuyện, đến lấy bút cũng phải cố hết sức.

Cả một tiết này, thầy toán giảng lại nội dung bài thi lần trước, còn lố mất ba phút giải lao.

Thầy vừa đi, trong phòng học tiếng oán than dậy đất.

Kiều Nguyễn ghé vào bàn.

Có người đá ghế cô một chút: “Đồ quê mùa chết tiệt, giả vờ cái gì, sợ bị lão Bạch mắng nên giả vờ ốm?”

Kiều Nguyễn ngồi dậy, không có sức lực liếc thoáng qua.

Nam sinh vốn dĩ ngồi chỗ này không biết đã đi đâu, thay vào đó là một nữ sinh.

Cô rất buồn ngủ, vừa đau vừa buồn ngủ, đến mở miệng nói chuyện cũng phải cố hết sức.

Cho nên cô lại ngồi thẳng lưng, một lần nữa nằm sấp xuống.

Phía sau truyền đến tiếng đột nhiên đứng dậy, cả một bình nước đường đỏ tưới lên đầu cô.

Thật dính, trong không khí dường như tràn ngập hương vị nước đường.

Nữ sinh kia dường như còn chưa đủ hả giận: “Thật không biết cái đồ quê mùa này ngạo mạn cái gì, có phải là ngủ với lão Bạch rồi cho nên ông ta mới đối với mày tốt như vậy?”

Nước đường đỏ còn đang bay lên hơi nước, nhìn qua rất nóng.

Nhưng nữ sinh đang ghé vào bàn không hề có phản ứng, bất kể là bị mắng như thế nào.

Qua thật lâu, có người phát hiện ra khác thường: “Kiều Nguyễn cậu…… cậu ta có phải chết rồi không?”

Lúc Kiều Nguyễn tỉnh thì đã nằm ở phòng y tế.

Tóc bị tưới nước đường đỏ dính thành từng đám, trên cổ tay có gắn kim truyền dịch.

Vừa rồi đau đến ý thức mơ hồ, không thể ngờ rằng ngủ một giấc dậy lại không đau.

Bác sĩ ở phòng y tế cầm hai hộp thuốc ra: “Bạo lực học đường bây giờ…. haizzz, thật sự càng ngày càng nghiêm trọng.”

Kiều Nguyễn không nói chuyện.

Bác sĩ hỏi cô: “Có nói với giáo viên chưa?”

Cô thong thả lắc lắc đầu.

Nói có ích lợi gì, chỉ đổi lấy bắt nạt càng trầm trọng thêm.

Trán cô bị nước đường đỏ làm bỏng một chỗ, vừa rồi đã được xử lý đơn giản.

Bác sĩ đưa thuốc cho cô: “Cái này một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, cái này một ngày hai lần, mỗi lần một viên, sau khi ăn xong nửa tiếng thì uống, nhớ chưa?”

Cô yếu ớt đáp: “Nhớ rồi ạ.”

Trước khi rời khỏi phòng y tế, Kiều Nguyễn hỏi bác sĩ là ai đưa cô tới.

Bác sĩ lật lật sổ, nhìn cái tên trên trang giấy: “Giang Diễn, cũng là lớp em.”

Kiều Nguyễn gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”

Cô rời khỏi phòng y tế, muốn nói lời cảm ơn với Giang Diễn.

Hôm nay tiết này là tiết thể dục, hiếm có hôm không bị các thầy cô giáo khác đoạt tiết, đơn giản chạy hai vòng rồi cho giải tán.

Dưới bóng cây có mấy người lớp họ đang ngồi, Kiều Nguyễn nhìn thấy Giang Diễn nhưng không đi qua.

Phái Thành bốn mùa như hạ, không khí phảng phất bị thời tiết nóng nực này vặn vẹo.

Cô nghe thấy tiếng côn trùng trên cây kêu vang cùng với tiếng trêu đùa của bọn họ.

“A Diễn, không phải là cậu thích con mọt sách kia chứ?”

Giang Diễn đạp một cái: “Đừng con mẹ nó nói lời khiến người ta ghê tởm.”

Người nọ vui cười nói: “Vậy vừa rồi cậu còn bế người ta đến phòng y tế?”

Giọng của thiếu niên trầm thấp lại mang theo chút chán ghét: “Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới tôi lại thấy kinh khủng, rửa tay đến trầy cả da mà vẫn có cái mùi trên người cậu ta.”

“Mùi gì, tớ cảm thấy hẳn là dễ ngửi chứ nhỉ, mùi phong độ trí thức ha ha ha ha.”

Không cần nói lời cảm ơn.

Không hiểu sao Kiều Nguyễn tự nhiên lại thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô xoay người rời đi.

Có người nhìn thấy cô: “Kia không phải con mọt sách sao, sao cậu ta lại tới đây?”

“A Diễn, chắc không phải là tới tìm cậu chứ?”

“Nhất định là thế, anh hùng cứu mỹ nhân, muốn lấy thân báo đáp.”

Giang Diễn cau mày: “Cút!” Tầm mắt lại nhìn về phía Kiều Nguyễn rời đi.

Có lẽ là lần này Kiều Nguyễn té xỉu quá mức nghiêm trọng nên nữ sinh dội nước đường đỏ lên người Kiều Nguyễn bị ghi vi phạm nặng.

Cô ta chạy tới tìm Kiều Nguyễn, khóc lóc cầu xin cô có thể đi nói với nhà trường rằng bọn họ chỉ là đùa giỡn được không, để việc này cứ như vậy qua đi.

“Nếu như bị ghi tội, sang năm tôi không có cách nào được tuyển thẳng.”

Kiều Nguyễn nhìn nước mắt trong mắt cô ta, khóc cũng thật đáng thương.

Lúc cậu ta bạo lực học đường với người khác có nghĩ đến chuyện bây giờ không.

Kiều Nguyễn nghĩ, hẳn là sẽ không.

Bọn họ là người như vậy.

Đến câu xin lỗi cũng không có, từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến lợi ích và tương lai của mình, thậm chí nước mắt hiện tại cũng là giả.

Lý Nguyệt Minh buổi chiều mới tới trường học, buổi sáng cô ấy xin nghỉ, lúc tới không thấy Kiều Nguyễn nên hỏi bạn cùng bàn.

Bạn cùng bàn đem sự tình một năm một mười nói cho cô ấy nghe. 

Lý Nguyệt Minh tức giận trực tiếp đi đến bàn cuối cùng chất vấn Giang Diễn: “Các cậu con mẹ nó có còn là đàn ông không, bắt nạt một cô gái đến nghiện rồi hả? Cậu ấy làm cái gì thương thiên hại lí mà phải bị các cậu đối xử như vậy?”

Giang Diễn nhếch môi: “Sao, muốn vì cậu ta mà bênh vực kẻ yếu?”

Lý Nguyệt Minh tức đến bật cười: “Tôi vậy mà lại hy vọng đám cặn bã các cậu có thể có chút nhân tính.”

Bên cạnh có người bất bình thay Giang Diễn: “Lần này lại không phải do Giang Diễn, hơn nữa cậu ấy còn đưa đồ quê mùa đến phòng y tế đấy.”

Lý Nguyệt Minh mắng người nọ: “Chỗ này liên quan gì đến cậu, con mẹ nó, xem diễn còn có tư cách thay người bênh vực kẻ yếu à?”

Người nọ thấy Lý Nguyệt Minh thật sự tức giận cũng không mở miệng nữa.

Cô vừa trở lại chỗ ngồi thì Kiều Nguyễn cũng bước vào.

Tóc hẳn là mới vừa gội qua, đã được buộc gọn lại.

Chất tóc của Kiều Nguyễn rất tốt, tóc dài qua vai, ngày thường bởi vì tự ti sợ hãi ánh mắt của người khác cho nên luôn cúi đầu, tóc che hơn phân nửa khuôn mặt.

Đây là lần đầu tiên cô buộc tóc lên, khuôn mặt tròn tròn nho nhỏ như bàn tay, còn chưa hoàn toàn mất đi nét trẻ con.

Hiếm khi có thể thấy được ngũ quan rõ ràng của cô, không hề giống với phỏng đoán của những kẻ hay bắt nạt.

Không hề có vết sẹo nào không thể cho người khác thấy, cũng không có thiếu một con mắt, thiếu một cái miệng.

Đôi mắt rất lớn, đen láy mà trong suốt, nhưng lúc này nửa rũ xuống, ánh sáng trong đôi mắt thiếu đi một nữa.

Cô ngồi xổm xuống, nhặt lại bình giữ nhiệt trên mặt đất đóng nắp lại.

Giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, mở sách giáo khoa ra đợi giờ vào lớp.

Trương Thành phát ra sự cảm khái từ tận sâu trong nội tâm: “Nỗ lực sinh tồn của cậu ta cũng quá ngoan cường, phải nữ sinh khác thì đã sớm phát điên rồi.”

Giang Diễn không nói chuyện, chỉ im lặng ngồi ở kia đọc sách.

Trương Thành thò lại gần nhìn thoáng qua, hô, được lắm tên nhóc này, còn bắt đầu đọc sách ngữ văn cơ.

Trước khi tan học Kiều Nguyễn bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài, thầy nói từ học sinh khác nghe được chuyện mấy ngày nay cô bị bắt nạt.

“Phụ huynh của em có rảnh không, nếu rảnh thì mời bọn họ ngày mai tới trường nhé.”

Kiều Nguyễn vội vàng mở miệng: “Thưa thầy em không sao, không cần mời phụ huynh ạ.”

Chủ nhiệm lớp nhíu mày, nhìn chỗ bị bỏng trên trán cô: “Đã bị thương như thế này còn nói là không có gì?”

“Thật sự không sao ạ!”

Giằng co một hồi, thấy cô kiên trì, chủ nhiệm lớp cũng không tiện nói cái gì nữa.

Bảo cô về sau nếu còn xảy ra chuyện thế này thì báo với mình.

Kiều Nguyễn gật gật đầu: “Em cảm ơn thầy ạ!”

Cho đến khi thầy đi rồi Kiều Nguyễn mới ngẩng đầu lên.

Mẹ cô vẫn luôn cảm thấy, cô ở trường học là có thể an toàn, như vậy thì bà không cần lo lắng cô sẽ giống như chính mình.

Nhưng bà không biết, những gì mà con gái bà trải qua ở trường học không có gì khác với những gì bà phải trải qua ở nhà.

Kiều Nguyễn thở dài một hơi, vừa định đi về phòng học.

Có người từ phía sau cô đi tới, bước nhanh vài bước, đuổi kịp trước khi cô vào phòng học đã đứng trước mặt cô.

Trong tay Thẩm Phụ cầm theo một cái túi giấy, mắt cười ôn nhu: “Tớ còn tưởng rằng tớ nhận sai người.”

Kiều Nguyễn nhìn thấy cậu, mọi cảm xúc đều bị cảm giác quẫn bách thay thế.

Cô theo bản năng lui về sau một bước.

Thẩm Phụ nhìn ra cô căng thẳng nên cũng không làm cô khó xử.

Có lẽ là cậu cảm thấy buồn cười, ý cười nơi đáy mắt càng tăng lên: “Phạm phải lỗi gì rồi, sao lại bị thầy giáo lôi ra ngoài dạy bảo thế này?”

Kiều Nguyễn khẩn trương đến nắm chặt góc áo, mở miệng nói ra lời nói vụn vặt: “Tớ…… Không mắc lỗi.”

“Tớ nói mà, cậu ngoan như vậy, sao có thể vi phạm.” Cậu cười cười, đưa cái túi trong tay cho Kiều Nguyễn, nhẹ nhàng dò hỏi: “Có thể giúp tớ đưa cái này cho Nguyệt Minh không?”

Là dùng một kiểu ngữ khí giống như đang dỗ dành trẻ con.

Kiều Nguyễn duỗi tay nhận lấy, cứng nhắc gật gật đầu.

Cô đứng ở đó chờ Thẩm Phụ rời đi, kết quả cậu nhét vào trong tay cô một bình nước.

“Buộc tóc lên càng hợp với cậu hơn, rất đáng yêu.”

Sau đó cậu rời đi.

Kiều Nguyễn nhìn bóng dáng thẳng tắp như tùng bách của cậu biến mất ở cửa lớp 2, đột nhiên cảm thấy vành mắt mình có chút nóng lên.

Hóa ra không phải là cô không biết tủi thân, chẳng qua là cô chưa từng được đối xử dịu dàng như vậy.

Cô sợ bị người khác thấy, vì thế vội vàng dùng cổ tay áo lau nước mắt, lau xong cô lại bắt đầu khổ sở.

Cô dùng tay áo lau nước mắt, dơ muốn chết. Người sạch sẽ như Thẩm Phụ, nhất định sẽ không thích cô.

Người cậu ấy thích là người sẽ không dùng tay áo lau nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.