Kết quả no bụng đói con mắt, ăn được một nửa thì ăn không nổi nữa.
Cô hỏi Thẩm Phụ ăn chưa?
Thẩm Phụ nói anh ăn rồi.
Kiều Nguyễn đại khái có thể đoán ra, cơm trưa của anh hẳn lại là cơm Tây giản dị.
Thẩm Phụ tính tình lạnh nhạt, đối xử với mọi người xa cách.
Trong công việc không tránh được xã giao, cho nên anh dần dần không ăn đồ ăn Trung Quốc.
Bởi vì chán ghét ăn cơm cùng một bàn với người khác.
Dần dà, anh biến thành như bây giờ.
Chính mình lúc ở nhà cũng không thích ăn đồ ăn Trung Quốc.
Nói anh quái gở, nhưng anh lại sợ hãi cô đơn.
Nhưng việc này chỉ giới hạn trong Kiều Nguyễn.
Kiều Nguyễn đưa đôi đũa cho anh, rất bá đạo: “Bạn trai không phải đều sẽ giúp bạn gái ăn cơm thừa sao.”
Thẩm Phụ cười nhận chiếc đũa: “Ừm, về sau cơm thừa của em anh sẽ ăn hết.”
Quá ngoan.
Kiều Nguyễn không nhịn được, duỗi tay nhéo nhéo mặt anh.
Thẩm Phụ như bị hành động thân mật bất thình lình này làm cho sửng sốt, sững người, chậm chạp không có phản ứng.
Có lẽ là thấy xúc cảm quá tốt, Kiều Nguyễn có chút yêu thích không buông tay lại sờ sờ: “Thật đáng yêu, bạn học Thẩm Tùy Tiện của chúng ta ~”
Lúc cô thu tay lại, Thẩm Phụ nắm lấy tay cô, một lần nữa thả lại sườn mặt mình.
Bị động biến thành chủ động, nhẹ nhàng vuốt ve.
Kiều Nguyễn cũng không nỡ rút tay, cứ như vậy mặc cho tay mình bị Thẩm Phụ dẫn dắt, chiếm hết tiện nghi của anh.
“Anh có nghĩ sửa lại tên không?” Kiều Nguyễn hỏi anh.
Anh khó hiểu: “Tại sao lại phải sửa?”
“Tên này nó……” Đầu sỏ gây tội Kiều Nguyễn có chút chột dạ: “Hơi kỳ quái, người khác gọi anh hẳn là không thể trực tiếp gọi Thẩm Tùy Tiện được, nghe quái quái.”
“Kỳ lạ sao?”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Rất kỳ lạ.”
Anh lại cười nhẹ: “Nhưng anh cảm thấy rất êm tai.”
Anh cũng không để ý đến cái nhìn của người khác, anh chỉ để ý Kiều Nguyễn.
Tên là cô đặt, cho nên anh trước nay không nghĩ tới muốn đổi lại.
Kiều Nguyễn nói: “Quá tùy tiện.”
“Không tùy tiện, rất êm tai.”
Giọng nói của anh dịu dàng, ánh mắt cũng ôn nhu, khi nhìn về phía Kiều Nguyễn, đáy mắt mang theo ý cười.
Thời thiếu niên, anh cũng thích cười, nhưng khi đó nụ cười không rõ ràng.
Luôn mang theo hư tình giả ý.
Sau khi ra đi làm thì anh không còn cười nữa.
Dường như nụ cười thiệt tình nhất đời này đều dành cho Kiều Nguyễn.
Nhìn thấy cô, nghĩ đến cô, đều sẽ nhịn không được mà vui vẻ.
Là vui vẻ phát ra từ nội tâm.
Cho dù lời cô nói sẽ khiến anh khổ sở, nhưng lần gặp mặt tiếp theo, anh vẫn không khống chế được mà vui vẻ.
Cô chỉ cần đứng trước mặt anh là tình yêu lại trở nên mãnh liệt.
“A Nguyễn.” Anh bất động thanh sắc tránh đề tài này đi: “Cuối tuần này em có về nhà không?”
Nói sang chuyện khác quá cứng nhắc, nhưng Kiều Nguyễn cũng không chọc thủng, hỏi lại anh: “Về nhà?”
Cô rất ít về nhà cuối tuần, bởi vì chỉ lộ trình một đi một về đã mất vài tiếng đồng hồ.
Cô lắc đầu: “Cuối tuần chắc là không về.”
Thẩm Phụ nhẹ nhàng rũ mắt, từng ngón tay đan vào ngón tay cô, sau đó cùng cô mười ngón đan vào nhau.
“Em không muốn đưa anh về gặp bà nội em à?”
Kiều Nguyễn uống một ngụm nhỏ canh: “Trước đó không phải gặp rồi sao?”
“Không giống nhau.” Thẩm Phụ nói: “Lần này là lấy thân phận bạn trai em.”
Một hồi lâu, Kiều Nguyễn mới phản ứng lại.
Anh là muốn Kiều Nguyễn dẫn anh về nhà gặp người trong nhà.
Lấy thân phận bạn trai.
Kiều Nguyễn cười nói: “Bây giờ mới ở bên nhau một ngày, anh gấp cái gì.”
Thẩm Phụ ước chừng là biết cô không muốn dẫn anh về nên cũng không nói nhiều.
Anh sẽ không làm chuyện miễn cường Kiều Nguyễn.
Tuy rằng anh đúng thật không mấy vui vẻ.
Anh ăn xong cơm thừa của Kiều Nguyễn thì thu dọn đồ đạc.
Còn không quên đưa áo khoác cho cô: “Nhớ mặc vào, đừng để bị cảm.”
Anh vừa nhắc nhở, Kiều Nguyễn mới nhớ tới sáng nay Thẩm Phụ nói với cô.
Hôm nay có mưa.
Cô mặc áo khoác vào: “Bây giờ anh về à?”
Thẩm Phụ thu dọn xong, gật gật đầu: “Ừ, em chuyên tâm làm việc đi, đợi lát nữa anh tới đón em nhé.”
“Không cần phiền toái như vậy, em gọi xe là được.”
Anh cười nói: “Không phiền toái.”
—–
Kiều Nguyễn trở lại văn phòng, mấy người bọn họ đã ăn xong cơm hộp, nhìn thấy Kiều Nguyễn thì nụ cười rất nham hiểm.
Kiều Nguyễn bị nuj cười của bọn họ doạ cho sợ sệt: “Mấy người trúng tà à?”
Chu Quân Quân thấy cô còn còn chưa biết gì, xoay điện thoại, đưa tới trước mặt cô: “Trong nhóm điên rồi, nói ở nhà ăn nhìn thấy một đại soái ca kinh thiên động địa.”
Tòa office building này không biết là ai lập nhóm, trong nhóm có vài ngàn thành viên.
Ảnh chụp là chụp lén, nhưng gương mặt kia của Thẩm Phụ lại rành mạch được chụp lại.
Ảnh được chụp bởi những người khác nhau, tại các thời gian khác nhau, ngoại trừ dáng ngồi có thay đổi, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không thay đổi.
Mặt mày trước sau mỉm cười nhìn người nào đó ở bên cạnh anh chuyên chú ăn cơm.
Bởi vì ăn quá chuyên tâm mà toàn bộ quá trình đều không ngẩng đầu lên, chỉ chụp được quần áo và đỉnh đầu cô.
【 Quả thực là con kiến đi ngang qua cũng phải dừng lại vỗ tay quá soái. 】
【 Xin hỏi là thần tiên hạ phàm không tìm thấy đường về nhà sao? Tôi nguyện ý thu nhận anh ấy. 】
【 Tín nữ nguyện ý dùng ba năm ăn chay đổi lấy một lần cùng soái ca ăn cơm. 】
【 Cô gái bên cạnh kia là ai!!! Chẳng lẽ soái ca bên cạnh không thơm bằng cơm trong bát cô à??? Nếu tôi bị đại soái ca nhìn chằm chằm như vậy, tôi không ăn cơm, tôi đổi chỗ khác ăn anh ấy!! 】
Sau đó hỏi Chu Quân Quân: “Chắc là không chụp được mặt tôi đâu nhỉ?”
Chu Quân Quân lấy lại di động, vẻ mặt oán niệm nhìn cô: “May mà cô ăn tập trung như vậy đấy, toàn bộ quá trình không thấy ngẩng đầu lên.”
Kiều Nguyễn bị nhìn như vậy, cứ cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”
Chu Quân Quân vươn hai ngón tay, chỉ chỉ hai mắt của mình: “Cô không thấy ngọn lửa ghen ghét trong mắt tôi phun trào ra à?”
Trần Giáng như xem náo nhiệt đi tới, hỏi các cô: “Hiện tại đấu đến hiệp mấy rồi?”
Chu Quân Quân trợn trắng mắt, bảo anh ra chỗ mát mẻ chơi đi.
Trần Giáng cười cô: “Được rồi, mẫu đơn vạn năm, có thời gian này còn không bằng đi xin thêm chút kinh phí nghiên cứu.”
Chu Quân Quân lười phản ứng anh, trở lại vị trí làm việc của mình.
Cô vừa đi, Trần Giáng đã ngồi xuống bên cạnh Kiều Nguyễn: “Tòa nhà này của chúng ta toàn là phụ nữ độc thân như lang như hổ, lần sau bạn trai em đến, em phải giám sát chặt chẽ vào.”
Kiều Nguyễn dừng gõ bàn phím: “Em phát hiện dạo này anh rất quan tâm Thẩm Phụ.”
“Không phải cậu ta tên là Thẩm Tùy Tiện à?”
Kiều Nguyễn nhíu nhíu mày, không vui: “Miễn bàn đến cái tên này.”
Cô bây giờ còn đang đau đầu đây.
Thẩm Phụ ở những chuyện khác rất nghe lời cô, duy nhất chuyện đổi tên.
Anh sống chết cũng không muốn sửa.
Nhưng không thể để tên này.
Mỗi lần nghe được có người bởi vì tên này mà thấp giọng nghị luận anh, Kiều Nguyễn đều có loại cảm giác tội ác.
Cô cũng không biết sao Thẩm Phụ chỉ số thông minh cao như vậy lại cố chấp trong vấn đề này.
Cô thuận miệng có lệ một câu, anh lại nghiêm túc nghe lọt.
Phải tìm biện pháp để thuyết phục anh sửa lại tên mới được.
Thẩm Phụ cũng dễ nghe hơn Thẩm Tùy Tiện.
Buổi chiều quả nhiên có mưa, may mà Thẩm Phụ mang áo khoác cho cô nên cô không thấy lạnh.
Lúc đến chỉ có vài người mang ô.
Sau khi tan tầm, Kiều Nguyễn và Trần Giáng đều bị giam lại trong văn phòng.
Trần Giáng nhìn di động đợi mưa tạnh, nói may mà có người ở cùng anh.
Kiều Nguyễn cũng không vội, mở máy tính xem phim.
Một bộ phim thần tượng không có tý logic nào.
Nhưng nam chính đẹp trai, hình tượng cũng được, cho nên có thể tiếp tục xem.
Trần Giáng thò đầu qua, nhìn một lúc, bắt đầu lèm bèm: “Con gái bọn em sao cứ thích mấy oppa Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ này vậy?”
Kiều Nguyễn không để ý đến anh, cắn một miếng chocolate, xem cũng không nghiêm túc.
Thi thoảng cô sẽ nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trời mưa càng lúc càng lớn, chắc là rất kẹt xe.
Sớm biết thế này, lúc Thẩm Phụ nói đến đón cô, cô nên cự tuyệt.
Trời mưa lớn như vậy, cũng không biết mặt đường có trơn không, có thể có nguy hiểm hay không?
Trong lòng cô toàn Thẩm Phụ, đến cả oppa Hàn Quốc cũng không hấp dẫn được lực chú ý của cô.
Trần Giáng còn ở bên cạnh nói: “Em nói mưa này bao giờ mới dừng được, hay là chúng ta làm nồi haidilao chậm rãi chờ?”
Kiều Nguyễn không trả lời.
Trần Giáng dùng bút chọc chọc bả vai cô: “Được đấy Kiều Nguyễn, còn không để ý tới người ta.”
Kiều Nguyễn phục hồi tinh thần lại, nhìn anh: “Anh vừa nói gì, em không nghe thấy.”
Trần Giáng bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Em làm sao thế, từ nãy đến giờ cứ luôn mất hồn mất vía. Anh nói mưa này phỏng chừng một chốc một lát không tạnh được, nếu không hai ta gọi một nồi haidilao, đợi mưa tạnh lại……”
Lời còn chưa nói xong, người đón đã tới.
Thẩm Phụ cầm ô, đứng ở bên ngoài không vào: “A Nguyễn.”