Thẩm Kiều đi nhà trẻ, Thẩm Phụ cũng đến bệnh viện, trong nhà chỉ còn lại bảo mẫu và Kiều Nguyễn.
Thấy Kiều Nguyễn đang nhìn thực đơn, bảo mẫu cười nói: “Nhiều năm như vậy không làm cơm, có phải cảm giác cũng thoái hóa hết rồi không?”
Kiều Nguyễn nghiên cứu lượng gia vị, nhắc tới việc này, cũng cười có chút bất đắc dĩ: “Sau khi ở bên Thẩm Phụ anh ấy không cho cháu vào bếp nữa.”
Bảo mẫu cười nói: “Vẫn là cô có phúc khí.”
Sinh tốt, không bằng gả tốt.
Kiều Nguyễn chỉ cười cười chứ không tán thành.
Cô không cảm thấy phụ nữ là phụ thuộc phẩm, cái gì mà sinh tốt không bằng gả tốt.
Hôn nhân vốn là chuyện của hai người, xây dựng một gia đình cũng là chuyện của hai người.
Cô và Thẩm Phụ là hai cá thể, cho dù kết hôn, cũng không có ai dựa vào ai.
Cô nấu chút cháo, lại xào thêm mấy món sở trường của mình.
Làm xong bỏ vào hộp giữ ấm.
Bảo mẫu ở phòng bếp thu dọn, Kiều Nguyễn lên lầu thay quần áo, khi xuống lầu, bảo mẫu hỏi có cần múc thêm một chút không.
Sợ anh ăn không đủ no.
Kiều Nguyễn cười cười: “Anh ấy ăn không nhiều lắm.”
Đặc biệt là lúc làm việc lại ăn càng ít.
Kiều Nguyễn lo anh lại không ăn cơm nên mới làm xong tự mình mang qua.
Nếu cô không ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì nhất định là anh ăn hai miếng sẽ buông đũa.
Kiều Nguyễn cảm thấy mình bây giờ như mấy bà mẹ già, sợ con trai ăn không ngon.
Rõ ràng ở phương diện khác anh rất ổn trọng, có thể thay cô chắn hết mọi sóng gió.
Nhưng tại chuyện này thì cứ giống như mấy bạn nhỏ.
—–
Đi vào bệnh viện, trên đường thi thoảng sẽ gặp mấy bác sĩ của khoa Tâm lý, bọn họ nhận ra Kiều Nguyễn, cười cười chào hỏi với cô: “Tới đưa cơm cho bác sĩ Thẩm à?”
Kiều Nguyễn cười cười: “Vâng.”
“Bác sĩ Thẩm có phúc quá, cưới được cô vợ tốt như vậy.”
Bác sĩ bên cạnh trêu chọc: “Nếu cậu đẹp trai như bác sĩ Thẩm thì cũng sẽ cưới được vợ đẹp như bác sĩ Thẩm.”
“Vậy đời này tôi coi như không trông cậy được rồi.”
Kiều Nguyễn vào thang máy, ấn tầng lầu, đứng ở trong một góc chờ.
Lục tục có người tiến vào, phần lớn đều rất an tĩnh, không nói lời nào.
Kiều Nguyễn nhìn chằm chằm con số biến hóa phía trên, cửa thang máy mở, cô nghiêng người đi ra ngoài.
Giờ này là thời gian nghỉ trưa nhưng phòng chờ vẫn có vài người bệnh ngồi đợi.
Y tá ở quầy tiếp tân đã đi ăn cơm.
Kiều Nguyễn đẩy cửa đi vào, Thẩm Phụ dựa vào lưng ghế, có vẻ là ngủ rồi.
Kiều Nguyễn biết ngay nếu hôm nay cô không tới thì bữa cơm này của anh lại chắp vá cho qua mà.
“Thẩm Phụ.”
Cô nhẹ giọng gọi tên anh.
Trong cổ họng phát một tiếng nói mê cực nhỏ, rồi sau đó chầm chậm mở mắt ra.
Thấy Kiều Nguyễn, ánh mắt mệt mỏi của anh loé lên một ý cười: “Sao em lại tới đây.”
Kiều Nguyễn ngồi xuống, bày đồ ăn ra: “Hôm qua đã nói sẽ nấu cơm cho anh mà.”
Thẩm Phụ quả thật là một người tiêu chuẩn kép, tất cả mệt mỏi và kiệt sức đều rất ít khi để lộ trước mặt Kiều Nguyễn.
Anh đối với cô luôn rất có kiên nhẫn.
Đương nhiên, cũng có thể nói là, Kiều Nguyễn có thể xua tan bất cứ cảm xúc tiêu cực nào của anh.
“Em nấu món gì?”
“Cháo.”
Kiều Nguyễn đưa chiếc đũa cho anh: “Nhưng mà cho ít nước, nhìn không giống cháo.”
Đúng thật không giống, cảm giác như cơm nát.
Kiều Nguyễn đau lòng ấn bả vai cho anh: “Hôm nay anh mệt lắm à?”
Thẩm Phụ giơ tay phủ lên mu bàn tay cô: “Không mệt.”
“Vậy sao nhìn không có tinh thần chút nào vậy?”
Thẩm Phụ dỡ xuống ngụy trang, trầm trọng thở dài một tiếng: “Hôm nay có một người bệnh, tuổi rất nhỏ, trầm cảm nặng, tự sát ba lần.”
Tay Kiều Nguyễn có chút dừng lại.
“Có thể chữa khỏi không?”
Thẩm Phụ không trả lời, trầm mặc hồi lâu, anh lại nói: “Bạo lực học đường dẫn tới trầm cảm.”
Anh nhìn đôi mắt cô bé đó, phảng phất thấy được Kiều Nguyễn rất nhiều năm trước.
Có lẽ là không có cách nào tha thứ cho mình lúc đó nên có đôi khi anh sẽ nằm mơ thấy.
Khi Kiều Nguyễn bị người ta bắt nạt, anh lại ở bên một nữ sinh khác.
Trong lòng luôn có chấp niệm, chấp niệm oán hận chính mình.
Cũng may Kiều Nguyễn đủ kiên cường, nhưng lỡ cô không đủ kiên cường thì sao.
Hậu quả sẽ là gì?
Cho đến hôm nay anh gặp được người bệnh kia, hậu quả vẫn luôn tồn tại nhưng anh lại không dám suy xét về phương hướng đó mới hình thành trong đầu anh.
Có lẽ cô cũng sẽ biến thành như thế này.
Thẩm Phụ ôm Kiều Nguyễn, sau một lúc lâu không nói lời nào.
Kiều Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng anh, giống như đang trấn an cảm xúc nôn nóng và bất an của anh lúc này.
“Đều đã qua, cho dù không qua, em cũng sẽ không từ bỏ chính mình.”
Thẩm Phụ vẫn như cũ không nói lời nào.
Kiều Nguyễn hậu tri hậu giác nhớ tới, cô đã từng có ý niệm phí hoài bản thân, hơn nữa cũng xác thật từng làm như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí, cho nên từ bỏ.
Thẩm Phụ đã thấy, thấy vết thương trên tay cô.
Có lẽ vì cái này nên mới không thể nào an tâm được.
Kiều Nguyễn hơi cúi người xuống, đầu gối lên trên vai anh: “Thẩm Phụ, có lẽ anh không biết.”
Lúc ấy, anh chính là chúa cứu thế của em.
Là chúa cứu thế kéo em ra khỏi địa ngục.
Là người mà nếu có quay lại, vừa gặp mặt, liếc mắt một cái, vẫn sẽ thích anh.
Nhưng những cái này, Thẩm Phụ luôn không biết, mặc kệ Kiều Nguyễn nói với anh bao nhiêu lần, anh đều cho rằng là Kiều Nguyễn đang dỗ dành anh.
Thiên chi kiêu tử như anh, người ưu tú như vậy, vốn phải tự tin, cả người đều là hơi thở bồng bột hướng về phía trước.
Nếu không có những ngược đãi khi còn nhỏ, cuộc đời của anh sẽ không như vậy.
Kiều Nguyễn vẫn mãi tiếc nuối, Thẩm Phụ của cô, không nên mắc chứng bệnh này.
Anh hẳn là thiếu niên rực rỡ phóng khoáng nhất dưới ánh mặt trời chói chang.
Hoặc là, là học sinh ngoan trong phòng học, ôn hòa nho nhã, mang theo khí chất thư hương.
Mặc kệ là người trước hay người sau, anh đều sẽ đối xử chân thành với mọi người, hỉ nộ không cần che giấu.
—-
Cơm trưa ăn xong, Kiều Nguyễn rửa cho anh chút trái cây, cũng hỏi anh buổi tối muốn ăn cái gì.
Thẩm Phụ cười nói: “Anh nói em lại ngại phiền toái, không chịu làm.”
“Cái gì vậy, giống như em là người không giữ chữ tín thế, anh nói đi, anh nói em nhất định sẽ làm.” Cô nói lời thề son sắt.
Thẩm Phụ thuận miệng báo tên mấy món ăn.
Kiều Nguyễn trầm mặc một lát: “Em chính là người không giữ chữ tín đấy.”
Kiều Nguyễn mặt khô nóng, đấm anh một cái nhẹ: “Anh còn cười!”
Anh thuận theo gật đầu, nói không cười nữa.
Nhưng khóe môi vẫn không có mảy may thu lại.
Kiều Nguyễn tức không nhịn được, nhào qua muốn cắn anh, đầu đã bò đến bả vai, cô vạch áo của anh ra, lộ ra phần da thịt tuyết trắng ở cổ.
Anh rất trắng. Người đẹp đến cổ cũng đẹp, gân mạch dưới da thịt phiếm màu xanh lá.
Kiều Nguyễn cắn xuống.
Thẩm Phụ hơi hơi ngửa ra sau, đầu nghiêng sang một bên để cô cắn càng thêm dễ dàng.
Tay anh lúc này đặt ở trên eo cô, sợ cô ngã xuống.
Bởi vì cả người Kiều Nguyễn đều đang ngồi trên đùi anh.
Bác sĩ Lưu hấp tấp chạy vào: “Người bệnh lúc nãy, tâm thần phân liệt đưa đến……”
Anh nói một nửa liền dừng lại.
Tay còn nắm then cửa.
Nhìn một màn trước mặt, anh đột nhiên quên mất nên nói cái gì, có chút xấu hổ sờ sờ mũi: “Không…… Ngại quá, sốt ruột quá nên quên gõ cửa, hai người tiếp tục đi.”
Sau đó rất thức thời lui ra ngoài, hơn nữa còn không quên đóng cửa lại thay bọn họ.
Kiều Nguyễn từ trên người Thẩm Phụ xuống, trầm mặc vài giây: “Có phải anh ấy hiểu lầm không?”
Thẩm Phụ chỉ cười khẽ, cũng không nói chuyện.
Anh sửa sang lại cổ áo, áo blouse trắng trên người đã sớm bởi vì động tác vừa rồi của Kiều Nguyễn mà hơi nhăn nhúm.
Cúc còn tuột hai viên, nhìn qua quả thật giống như đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Nguyễn lại cọ tới cọ lui ngồi sang: “Để em nhìn xem cắn có bị thương không.”
Động tác Thẩm Phụ hơi khựng lại, nghe lời vạch cổ áo đã sửa sang lại, lộ ra phần cổ bị cắn ra dấu vết.
Phía trên thậm chí còn phiếm một tầng ánh nước hơi mỏng.
Kiều Nguyễn lấy khăn giấy lau sạch sẽ: “Đau không anh?”
Anh cười lắc đầu: “Không đau.”
Kiều Nguyễn ở trong lòng oán trách chính mình không biết nặng nhẹ, Thẩm Phụ lại ôm cô vào trong ngực, tay đặt trên vai cô, một tay kia vòng lấy eo cô.
Nhỏ quá, một tay anh vòng lại vẫn còn dư.
Đầu anh gối lên trên vai cô: “Để anh dựa một lát.”
Kiều Nguyễn nghe lời bất động, sờ đầu của anh giống như sờ con cún nhỏ.
Chất tóc của anh rất mềm, cọ trong lòng bàn tay cô hơi ngứa.
Thẩm Phụ ôm cô thật lâu, sau đó mới bằng lòng buông ra: “Được rồi, có sức lực rồi.”
Kiều Nguyễn lại sờ mặt anh, biết anh phải đi làm việc.
Sờ sờ mặt anh, một lát sau, lại ở chỗ vừa bị cô sờ qua lưu lại một cái hôn.
“Nếu mệt mỏi quá có thể gọi điện thoại cho em.”
Anh gật đầu, tay ôm cô lại chậm chạp không buông.
Có lẽ trong mắt anh, Kiều Nguyễn chính là cánh diều buông tay ra sẽ biến mất.
Nhưng thật lâu trước kia, Kiều Nguyễn đã buộc sợi dây diều vô hình của mình vào cổ tay anh.
“Em sẽ không đi.”
Cô nhẹ nhàng tựa vào trán anh: “Sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”
Cô hiểu sự bất an của anh, hiểu sự tự ti mà anh không có cách nào vứt bỏ được.
Sự cẩn thận khi đối mặt với tình cảm, cho dù bọn họ đã có nhà của chính mình nhưng vẫn như cũ không có cách nào dễ dàng rút ra khỏi cơ thể anh.
Kiều Nguyễn không chê phiền toái, một lần lại một lần nói với anh.
Cho anh cảm giác an toàn.
Sẽ không rời đi, sao mà nỡ rời đi được.
Lúc Kiều Nguyễn về, bác sĩ Lưu vừa lúc nhìn thấy, chào hỏi với cô xong anh vội vàng tới phòng khám của Thẩm Phụ.
Tiếp tục lời vừa nãy: “Người bệnh tâm thần phân liệt kia nhập viện, bên kia yêu cầu cậu khai chứng minh.”
Thẩm Phụ gật đầu, mở máy tính.
Bác sĩ Lưu ngồi xuống ghế, cách một cái bàn làm việc, âm thầm đánh giá Thẩm Phụ.
Anh không có gì khác thường, phỏng chừng tất cả kiên nhẫn đều dành cho người bệnh.
Ngày thường không có cảm xúc phập phồng quá lớn, phần lớn là giống như bây giờ, trầm ổn bình tĩnh.
Nhưng lúc ở bên cạnh vợ mình thì giống như biến thành một người khác.
Quả thực chính là con chó vàng nuôi trong nhà, hơn nữa còn là loại thuần dưỡng cực kỳ nghe lời.
Bệnh viện mỗi năm đều có y tá tới thực tập, tuổi còn nhỏ, vừa tốt nghiệp, là lúc khát khao với tình yêu.
Nhìn thấy Thẩm Phụ, cặp mắt sáng lên như bóng đèn.
Sau khi biết Thẩm Phụ đã kết hôn thì dáng vẻ như người thất tình.
Bác sĩ Lưu cảm khái một câu: “Tôi cảm thấy kiếp trước nhất định là vợ cậu đã cứu cả dải Ngân Hà.”
Có thể làm cây vạn tuế Thẩm Phụ này ra hoa, lại còn nở đầy cả cây.
Còn không phải là cứu cả dải Ngân Hà sao.
Thẩm Phụ đầu cũng không thèm nâng, lấy tờ đơn đã đóng dấu ra, ký xuống tên của mình.