Xương Sườn

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Galanthus

Beta: Đằng Yên

Sun3

Mấy ngày nay, Đổng Mặc luôn bị một loạt nghi vấn không có lời giải đáp làm cô cảm thấy rất bối rối. Cô suy đoán rất nhiều trường hợp nhưng đều cảm thấy có chỗ không đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài cách hỏi trực tiếp người trong Vưu gia thì không có cách nào để biết được lý do tại sao Quý Văn Huyên lại chết.

Cho dù đã chịu ấm ức trong một khoảng thời gian rất dài cũng không hề có ý niệm tự sát, vậy mà bỗng nhiên vô duyên vô cớ lại tự sát, tuy rằng cũng không loại trừ khả năng là do bị bệnh, nhưng chắc chắn là phải có một nhân tố nào đó bên trong làm chất xúc tác. Hơn nữa, nếu như không phải là tự sát thì sao?

Đổng Mặc cũng không biết tại sao, đối với cái chết của Quý Văn Huyên cô lại cố chấp như vậy, có thể do đây là án tử đầu tiên mà cô là người đầu tiên trực tiếp xúc từ khi chuyển đến đây. Cũng có lẽ là do Quý Văn Huyên chết ngay trước mặt cô, cho dù là tự sát đi chăng nữa, cô cũng muốn biết nguyên nhân. Sự cố chấp này, có đôi khi cô cũng không lý giải được. Trước đây, cha cô đã từng nói, có đôi khi, kiên trì như vậy là tốt, nhưng kiên trì quá nhiều khi lại trở thành cố chấp. Chắc hẳn cô phải bỏ cái tính cố chấp này đi, nhưng mà, đối với cái chết của Quý Văn Huyên, thật xin lỗi, tạm thời cô không làm được.

Cô cảm thấy, ở trong đội, người hiểu Vưu Nhiên nhất cũng chỉ có Ô Hàng với chú Ôn, chú Ôn chắc chắn cô sẽ không dám hỏi, cho nên cô đành phải chuyển sang Ô Hàng. Chỉ có điều, đối với vấn đề liên quan đến Vưu Nhiên Ô Hàng lại trở nên quá nhạy cảm, chỉ cần nhắc đến vấn đề của Vưu Nhiên, Ô Hàng liền biến sắc. Bây giờ vừa nghe thấy cô hỏi về Vưu Văn, Ô Hàng không khỏi nhìn cô có chút thắc mắc.

Đổng Mặc cẩn thận giải thích: “Tôi cũng không có ý gì, chỉ muốn biết chỗ mà Vưu Văn hay xuất hiện thôi. Lần trước tôi gặp anh ta bị người ta đánh trên đường nên dẫn anh ta đến bệnh viện còn thanh toán tiền thuốc giúp anh ta.” Cô vừa nói vừa chỉ vào trán mình, ý muốn nói với Ô Hàng rằng vết thương trên trán Vưu Văn là do cô đưa anh ta đến bệnh viện.

“Cô muốn đòi lại tiền thuốc?” Ô Hàng hỏi lại.

Đổng Mặc gật gật đầu: “Không hề ít”

Ô Hàng tin tưởng đưa số điện thoại cho Đổng Mặc: “Tiền nhất định hắn sẽ đưa cho cô, tiền đối với hắn không thành vấn đề. Chỉ có điều, Đổng Mặc, tốt nhất là cô nên ít tiếp xúc với Vưu Văn.”

Đổng Mặc nghĩ là Ô Hàng đưa cho cô số điện thoại của Vưu Văn, nhanh chóng nhìn xuống, kết quả lại thấy trước mắt là số điện thoại của Ôn Hành Viễn, cô ngẩng đầu lên nhìn Ô Hàng thắc mắc. Ô Hàng nhún vai: “Đội trưởng Ôn từng dặn tôi, để ý cô tránh xa Vưu Văn một chút, nếu cần tiền thì cứ gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ chuyển khoản cho cô.”

Đổng Mặc kinh ngạc nhìn Ô Hàng, không nghĩ tới Ôn Hành Viễn lại dặn dò anh ta như vậy, vì thế cô cảm thấy có chút nghi ngờ: “Vì sao lại phải tránh xa hắn ta?” Không phải chỉ có Ôn Hành Viễn nhắc nhở cô, mà ngay cả Vưu Nhiên cũng đã từng nói với cô như vậy. Tuy rằng, quả thật Vưu Văn này nhìn cũng không có gì tốt đẹp, nhưng suy cho cùng thì anh ta cũng chưa làm chuyện gì hại người.

Dường như Ô Hàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngắt ngang dòng suy nghĩ, nói: “Đó là cô không biết, trước khi cô biết anh ta, anh ta đã làm rất nhiều chuyện nhẫn tâm.”

Cho nên, chuyện này đành phải dừng lại ở đây.

Cùng ngày hôm đó, Ôn Hành Viễn nhắn tin cho cô, mấy ngày gần đây anh sẽ không về nhà. Anh cũng không nói rõ nguyên nhân với cô, Đổng Mặc cũng không có ý định hỏi, đọc xong tin nhắn Đổng Mặc liền bỏ điện thoại vào túi. Mấy ngày Ôn Hành Viễn không về nhà, mỗi ngày Đổng Mặc đều đến bênh viện thăm Đổng Nghiễn, bác sĩ nói với cô là tình trạng bệnh của ông chuyển biến rất tốt, điều đó đã cho Đổng Mặc một sự cổ vũ rất lớn.

Cho đến một vài ngày sau đó, một sự kiện xảy ra làm đảo lộn sinh hoạt của Đổng Mặc, ngay cả chuyện của Vưu Văn, Vưu Nhiên cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng. Vưu Nhiên cũng không phải là một đội phó thần thần bí bí, chỉ là phía sau lưng cô có một bí mật không muốn cho ai biết mà thôi.

Ngày đó thành phố A có mưa đá, ngay khi vừa tan tầm Đổng Mặc trực tiếp từ cục cảnh sát đến thẳng bệnh viện. Vừa mới tới toà nhà mà Đổng Nghiễn đang điều trị, cô vô tình gặp một người đàn ông đang cầm một cái ô ướt sũng, đội một cái mũ gấp rút chạy từ trên lầu xuống. Do Đổng Mặc đi cũng khá vội vàng, cô bị người đàn ông đụng vào bả vai lùi về bên góc tường.

Người đàn ông kia đỡ lấy cánh tay cô: “Rất xin lỗi!”

Cô ngước mắt nhìn lên người đàn ông trước mặt lắc lắc đầu, không nghĩ đến người đàn ông kia bất ngờ nói một câu: “Đổng Mặc?”

Đổng Mặc nghi hoặc nhìn ông ta, không biết tại sao người đàn ông này lại biết tên mình. Sợ rằng lại xảy ra trường hợp giống như Vưu Văn lần trước, cô cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt. Người này cũng tầm tuổi cha cô, bộ dáng  giống như những người đàn ông trung niên bình thường không có gì nổi bật, lúc này còn đang đội một cái mũ trên đầu, khuôn mặt trông rất chất phác, nhưng mà Đổng Mặc nghĩ mãi cũng không thấy có ấn tượng gì với khuôn mặt này.

“Cô chính là Đổng Mặc, đúng không?” Miệng người đàn ông kia gợi lên một nụ cười, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu khiến Đổng Mặc cảm thấy không được tự nhiên. Tuy nhiên cô vẫn gật đầu, đúng lúc cô định hỏi ông ta thì ông ta đã nhanh chóng chạy xuống, Đổng Mặc nhìn theo bóng dáng ông ta, nhíu mày bước theo cầu thang đi lên tầng trên.

Đổng Nghiễn sắc mặt rất khó coi nhìn ra ngoài cửa sổ dõi theo người đàn ông đang bung dù lên, cho đến khi Đổng Mặc bước vào gọi một tiếng, cảm xúc kia nhanh chóng biến mất, khuôn mặt ông lại mang theo ý cười: “Lại đây!”

Đổng Mặc tháo găng tay ra: “Con đến chỗ bác sĩ Trương xem có còn thức ăn không!” Bác sĩ Trương là bác sĩ điều trị chính cho Đổng Nghiễn, ông thường ở một mình trong văn phòng, bởi vì ông ít khi trở về nhà, vợ ông đã ngăn phòng của ông ra thành một căn bếp nhỏ. Mấy ngày nay Đổng Mặc không về nhà, hơn nữa trình độ nấu ăn của cô cũng rất tốt, bác sĩ Trương liền cho cô làm đầu bếp trong căn bếp nhỏ đó, bởi vì hương vị cũng không tồi, cho nên mọi người đều rất ủng hộ.

Đổng Mặc định treo áo khoác lên giá mới để ý thấy nãy giờ Đổng Nghiễn vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn theo ánh mắt ông xuống dưới lầu mới thấy bóng dáng kia rất quen thuộc, Đổng Mặc nghĩ một lúc mới nhớ ra đó chính là người đàn ông kì lạ đụng phải cô lúc nãy.

Cô không kiềm chế được hỏi ông: “Cha quen người đàn ông đó sao?”

Ngay lập tức, Đổng Nghiễn thu hồi tầm mắt: “Ai?”

Đổng Mặc chỉ vào người đàn ông kia, Đổng Nghiễn lắc đầu: “Con đi xem xem bác sĩ Trương còn đồ ăn không!” Đổng Mặc muốn hỏi lại nhưng cũng phải nhịn xuống.

Đổng Nghiễn nhìn theo bóng dáng kia, trong lòng đã xác định, nhất định không thể để ông ta gặp Đổng Mặc.

Ở chỗ của bác sĩ Trương chỉ còn lại một quả trứng, Đổng Mặc thở dài, đành phải đi ra ngoài một chuyến. Ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đất ẩm ướt, trời đã vào đêm ngã tư đường chớp mắt đã trở nên đầy màu sắc, những hạt mưa đá dường như đang chen lấn nhau rớt xuống mặt đường, cơn gió càng ngày càng lạnh, Đổng Mặc mở ô lên vội vàng chạy đến siêu thị bên cạnh.

Một lúc sau, cô mang theo một túi đồ ăn lớn trở về, khi đi qua trung tâm công viên, cô đột nhiên thấy Vưu Văn đang ngồi bên đài phun nước, một vài sợi tóc ướt nước mưa dính trên trán. Vưu Văn cũng nhìn thấy Đổng Mặc đang đứng cách đó không xa, anh ta cười nhẹ vẫy tay với Đổng Mặc: “Bông hoa nhỏ, khéo quá!”

Đổng Mặc đang chuẩn bị bỏ đi lại nhìn thấy bên cạnh anh ta có mấy chai rượu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, vì thế bước về phía anh ta.

Vưu Văn có chút ngà ngà nhưng suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo, khuôn mặt anh ta ửng hồng lên vì rượu nhưng vẫn không thể che giấu sự chua xót trong ánh mắt, Đổng Mặc nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy nao nao trong lòng.

Nhưng cho dù khuôn mặt biểu hiện thế nào, miệng anh ta vẫn không quên ngả ngớn như thường: “Bông hoa nhỏ, chúng ta đúng là có duyên với nhau. Cô xem xem, cô không nỡ nhìn tôi dầm mưa nên mới quay lại chứ gì.”

Vưu Văn vừa cười vừa đứng lên, kéo Đổng Mặc về phía mình, sau đó bước vào trong ô của Đổng Mặc, thân hình cao lớn cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: “Bảo bối, nâng ô cao lên một chút được không? Tôi mệt quá!”

Anh ta quả thật là rất mệt, không những đứng mệt, nằm cũng mệt, mà đi cũng mệt, nói tóm lại Vưu Văn anh ta sống trên đời này rất mệt mỏi.

Nhưng Đổng Mặc không biết được suy nghĩ của anh ta, đành phải nghe lời anh ta nâng ô cao lên một chút.

“Vưu Văn” Cô mở miệng, muốn hỏi anh ta về việc của Quý Văn Huyên và Vưu Nhiên, nhưng nhìn đến đôi mắt có chút say của anh ta, nhìn đến sự rưng rưng trong đó cô dừng lại, chưa kịp phản ứng buột miệng anh ta một vấn đề: “Mẹ anh nhảy lầu tự tử anh có đau lòng không?”

Vưu Văn nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, nhìn thấy biểu tình ít khi xuất hiện của anh ta, Đổng Mặc mói ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Bông hoa nhỏ, cô thấy tôi có đau lòng sao? Muốn uống rượu thì uống, muốn tìm phụ nữ thì tìm, cho dù bị người ta lừa tới mức phá sản, thậm chí Quý Văn Huyên đã chết cũng không thay đổi được dự thật rằng tôi vẫn còn sống.” Vưu Văn ra vẻ phóng khoáng phất tay.

“Tôi thấy anh rất đau lòng.” Đổng Mặc không để ý đến nhưng lời anh ta vừa nói, nói ra suy nghĩ của mình. Vưu Văn đột nhiên ngẩn ra, mơ hồ nhìn cô. Thấy anh ta không nói gì, Đổng Mặc biết là đã chạm đến nỗi đau của anh ta vì thế đưa ô cho anh ta nói: “Tôi còn có việc, tôi đi trước”

Vưu Văn còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng mờ ảo của Đổng Mặc đã biến mất sau ngã tư đường, thế nhưng Vưu Văn vẫn không phân biệt được, ruốt cuộc sương mù trước mắt anh ta là từ không khí hay là chính trong đôi mắt anh ta.

Sau đó anh ta lập tức lấy điện thoại bấm số điện thoại của bông hoa nhỏ, lúc này Đổng Mặc đang chạy về phía cổng bệnh viện, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng vì trời vẫn mưa nên không nhận. Khi sắp tới cổng bệnh viện, tiếng chuông vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Đổng Mặc không biết làm sao, đành phải bước vào mái hiên gần đó trú mưa, cô lau tay lên áo, lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.

Cô đặt cái túi lớn trong tay xuống cạnh chân, nhấn nút nhận điện thoại.

Đúng lúc Ôn Hành Viễn đang chờ cô ở cổng bệnh viện thấy cô đang trú mưa dưới mái hiên không mang theo ô, vì thế chạy về phía cô.

“Đổng Mặc.” Vưa Văn thu hồi bộ dạng ngả ngớn thường ngày, như một đứa trẻ tám tuổi hét to tên cô. Lúc đầu Đổng Mặc không nghe được tiếng anh ta, sau đó nghe được ba từ bông hoa nhỏ cô mới ngạc nhiên nói: “Vưu Văn?”

Đầu dây bên kia Vưu văn còn chưa nói xong, điện thoại trên tay Đổng Mặc đã bị cướp đi, Đổng Mặc giật mình nhìn về phía người vừa đến, hoá ra là Ôn Hành Viễn.

Ôn Hành Viễn không nói gì nhìn cô một lúc mới nói vào điện thoại: “Vưu Văn, mặc kệ cậu tìm Vưu Nhiên hay tìm cái gì cũng đừng gọi vào số điện thoại này, hiểu không?”

Nói xong liền ngắt điện thoại, giây tiếp theo đã thấy màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn, Ôn Hành Viễn nhìn thoáng qua dãy số kia, ngón tay vừa trượt vài cái tin nhắn kia hiện lên trước mắt: “Tôi tìm Đổng Mặc, không gọi số này, chẳng lẽ gọi số anh?”

Ôn Hành Viễn bỏ điện thoại vào túi áo của mình, xoay người nhấc cái túi bên cạnh Đổng Mặc: “Đi lên đi!”

Một lúc sau, trong lúc nấu cơm, Đổng Mặc từ từ ngẩn người. Ôn Hành Viễn mang theo cái ấm giữ nhiệt đi qua thấy Đổng Mặc thất thần vì thế đem ấm giữ nhiệt để trên bàn đến gần cô.

Anh nhìn chằm chằm vào hai bả vai nhỏ nhắn của Đổng Mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Gia đình Vưu Nhiên rất phức tạp, chúng ta không cần phải … tìm hiểu, cũng không nên tiếp xúc. Có thể em cho rằng đó là một hành động có thiện ý, nhưng với họ lại chỉ mang thêm nỗi đau mà thôi. Cho nên, Đổng Mặc, em nghe lời tôi, không cần phải tìm hiểu, cho dù em nghĩ gì đi chăng nữa, đây cũng là chuyện của gia đình người khác.”

Đổng Mặc xoay người nhẹ nhàng gật đầu.

Ôn Hành Viễn nói đúng, Quý Văn Huyên chết người nhà đều không tỏ thái độ gì, chỉ là cô vô tình bắt gặp cảnh đó mà thôi, cũng không có tư cách gì can thiệp vào chuyện của gia đình họ.

Ôn Hành Viễn vỗ vỗ bả vai Đổng Mặc: “Tối nay tôi và em cùng đến cục cảnh sát.”

Đổng Mặc hơi kinh ngạc: “Chú Ôn biết hôm nay cháu có lịch trực?”

Ôn Hành Viễn ra ngoài uống một cốc nước, cũng không có trả lời cô. Anh quả thật có kiểm tra lịch trực của cô, vì sự an toàn của Đổng Mặc, sau này mỗi lần tan ca anh đều sẽ về cùng cô. Nhất là mấy ngày này, anh nhận được điện thoại của Đổng Nghiễn nói là người kia cuối cùng đã xuất hiện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.