Xương Sườn

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Galanthus

Biên tập: Đằng Yên

images 35

Đổng Mặc bị đồng nghiệp mang về bệnh viện khử trùng khâu lại vết thương, bác sĩ cởi khăn tay nhìn miệng vết thương rất bội phục liếc nhìn cô. Đây chính là bệnh viện mà Đổng Nghiễn nằm, nên bác sĩ cũng không xa lạ gì với cô bé thường xuyên đi qua bệnh viện này. Nhanh chóng xử lý miệng vết thương của cô thật tốt.

Vốn đang định qua thăm Đổng Nghiễn, lại đắn đo suy nghĩ có nên ở lại chỗ ông một đêm hay không, nhưng nghĩ lại bản thân còn đang bị thương, hơn nữa giờ cũng đã khuya nên Đổng Mặc quyết định không đi nữa. Đúng lúc đó, Ôn Hành Viễn từ cục cảnh sát chạy đến bệnh viện. Vừa nhìn thấy Đổng Mặc anh liền kéo cô ra khỏi phòng bệnh.

Cô không hỏi lý do để cô về trước, cũng không hỏi chuyện về Vưu Văn, bởi vì cô biết chú Ôn đã tìm được Vưu Văn. Hơn nữa không cho cô đi theo chắc hẳn có lý do, nên cô ngoan ngoãn theo sau anh trở về nhà.

Lúc này hệ thống sưởi trong nhà đã nóng hơn lúc trước rất nhiều, ngay cả cửa sổ phòng cô cũng đã được sửa lại. Chẳng lẽ chú Ôn gọi người tới sửa? Chú ấy biết cửa bị hỏng sao?

Trong mắt cô hiện lên một tia biết ơn, nằm trên giường suy nghĩ một lúc vẫn quyết định nói cảm ơn Ôn Hành Viễn.

Phòng Ôn Hành Viễn vẫn khép hờ nên Đổng Mặc gõ cửa, nghe tiếng anh đáp lại mới mở cửa ra. Vừa mới mở cửa ra cô liền nhìn thấy nửa thân trên để trần của chú Ôn, trên lưng quàng một băng vải dài. Cô hơi bất ngờ, nắm tay trên cửa cũng quên không buông xuống. Đợi đến lúc phản ứng lại mới quay người xin lỗi mà Ôn Hành Viễn nhìn thấy bộ dạng khó khăn của cô thì khoé miệng nhếch lên tươi cười.

Cô biết chú Ôn cao như vậy chắc chắn rất rắn chắc, nhưng không ngờ rắn chắc đến thế.

“Híc…” Giây tiếp theo sau khi xoay người lại bị nấc cụt, cô dồn sức che miệng mình, muốn làm âm thanh nhỏ xuống. Ôn Hành Viễn ở phía sau cô vừa mới thay băng nên không tiện mặc áo, sợ cô khó xử đành phải lấy áo khoác khoác lên người, sau đó đi đến trước mặt cô một tay lướt qua đầu cô giúp cô đóng cửa, nhân tiện hỏi: “Có việc gì vậy?”

“Híc… không…” Đổng Mặc theo bản năng lắc đầu, lại nhớ đến lý do mình qua đây, vì thế lạ xoay người xấu hổ cười: “Híc… cháu muốn…híc…”

Thấy cô ấp úng nói một câu cũng không rõ, anh kéo cô tới phòng bếp, mở tủ ra lấy một thìa đường đưa đến trước mặt cô: “Ăn đường từ từ sẽ tốt hơn nhiều.”

Đổng Mặc mở to mắt nhìn thìa đường trước mặt, vẫn nấc liên tục. Vì để ngăn lại nên cô đành phải mở miệng đem toàn bộ đường đổ vào miệng, vị ngọt chán ngấy kia nháy mắt tràn ngập khoang miệng, hai hàng lông màu cũng không nhịn được mà cau lại. Nói thật, cô không hề thích ăn đồ ngọt chứ đừng nói đến cả một thìa đường.

Đổng Mặc không hiểu tại sao cô lại bị nấc nhưng mỗi lần trước khi bị nấc cô đều có một cảm giác căng thẳng không nói được.

Cô nhìn chằm chằm vào một bên sườn mặt chú Ôn đứng cách đó không xa đang sửa lại lọ đường, đường cong lưng đằng sau và cơ bắp cuồn cuộn khiến cho cô nghĩ đến sức mạnh tiềm ẩn bên trong. Đây là cơ thể hoàn hảo nhất của người đàn ông, là khát vọng vĩnh viễn không chiếm được từ nhỏ của cô.

Sau đó Ôn Hành Viễn lại gần Đổng Mặc: “Không nấc nữa phải không?”

Nghe anh nói như vậy, Đổng Mặc mới phản ứng lại, đúng là không còn nấc nữa, chẳng lẽ đường còn có lợi như vậy? Cô cảm thấy thật thần kì gật đầu nói: “Cám ơn chú!”

Chú Ôn cười: “Đi ngủ sớm một chút đi.” sau đó mới bước lên cầu thang lầu hai. Tầm mắt Đổng Mặc nhìn thấy vết thương trên lưng anh thì sống mũi cay cay.

Liên tục gặp những việc khiến cho tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, nhất là thể xác. Vừa mới lên lầu nằm xuống cô đã ngủ say, mệt đến thế, nhưng một lòng nhớ đến vụ án nên mới sáng sớm tinh mơ cô đã tỉnh lại. Cô mới bước ra cửa đã thấy cửa phòng Ôn Hành Viễn mở ra, cô vừa đến gần thấy giường rất sạch sẽ giống như không có ai ngủ qua.

Cô mang theo nghi hoặc nhanh chóng rửa mặt xong liền chạy tới cục cảnh sát, nghĩ rằng chú Ôn chắc dậy sớm hơn cô rất nhiều nên đã tới cục trước rồi. Tuy nhiên, khi đến khi tới cơ quan Đổng Mặc lại không thấy Ôn Hành Viễn nhưng lại gặp một người cô không ngờ tới – Lâm Nam.

Bấy giờ Lâm Nam đang ở căn phòng dễ thấy nhất ở cục cảnh sát, Đổng Mặc vừa vào đã thấy anh ta ngồi đó. Anh ta nhìn thấy cô dường như nhớ đến điều gì đó liền xoay người đánh giá Đổng Mặc, thốt lên một tiếng: “Không ngờ cô còn trẻ nhưng lại chăm chỉ học tập như vậy, đội cảnh sát này đúng là nhân tài tầng tầng lớp lớp.”

Mọi người đều quan sát Lâm Nam nhìn Đổng Mặc mà nói, vì thế tất cả đều hướng ánh mắt về phía cô. Mặc dù không ai hiểu được Lâm Nam đang nói gì nhưng trực giác đều cảm thấy rằng hai người này nhất định đã từng có chuyện gì đó. Một số người càng ngày càng cảm thấy thắc mắc về Đổng Mặc, cô chẳng qua cũng là nhân viên như họ nhưng lại có quan hệ với rất nhiều người có chức vụ cao đến vậy? Dường như cấp trên đặc biệt chiếu cố đến cô, như đội trưởng Ôn, Ô Hàng, thậm chí còn cả đội phó? Cô sao có thể vào đội, hơn nữa nghe nói hôm qua đội trưởng Ôn còn vì cô mà đặt án kiện qua một bên, điều này càng khiến nhiều người suy đoán xem ai là người hậu thuẫn cho cô.

Tống Ninh cũng biết được tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, qua một đêm tự hỏi, cô đã ở nơi này chờ Đổng Mặc từ sớm. Thấy Đổng Mặc ngồi vào ghế phía sau, cô mới cầm theo tư liệu chuẩn bị từ buổi tối qua chỗ Đổng Mặc.

“Tìm đội trưởng Ôn sao?” Tống Ninh thấy ánh mắt Đổng Mặc tìm kiếm xung quanh, vừa hỏi vừa lấy ghế dựa ngồi bên cạnh Đổng Mặc. Đổng Mặc quay đầu nhìn Tống Ninh một cái, không trả lời.

Tống Ninh cảm thấy không được vui, đặt tư liệu trên tay xuống, khoé miệng mang theo ý cười tiếp tục nói: “Nguyên nhân Vưu Nhiên bảo cô tham gia điều tra chắc là vì Vưu Văn rồi.”

Vừa nghe Tống Ninh nói như vậy, hai bàn tay đang bận rộn của Đổng Mặc mới dừng lại, cô khó hiểu nhìn Tống Ninh.

Thấy cô có phản ứng, Tống Ninh mới vừa lòng nói tiếp: “Tuy rằng trên báo cáo không xếp Vưu Văn vào hàng nghi phạm, nhưng tôi biết anh ta chính là nhân vật trung tâm của vụ án này, ngay cả người chị cùng cha khác mẹ cũng không hề tin tưởng anh ta.” Cô ấy vừa nói vừa lại gần Đổng Mặc, tới gần bên tại cô mới dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ cô không tin Vưu Văn là hung thủ, có thể cô sẽ nghĩ cách để anh ta thoát khỏi nghi vấn, nhưng mà Đổng Mặc, tôi có thể tìm được đầy đủ bằng chứng, chính tay tôi sẽ đưa Vưu Văn vào tù.”

Đổng Mặc nhíu mày: “Trước mắt anh ta cũng chỉ là một trong những đối tượng tình nghi mà thôi, không phải sao?”

“Vậy cô có dám cược với tôi rốt cuộc Vưu Văn có phải là hung thủ hay không không?”

Tống Ninh vừa mới đi chưa lâu thì Vưu Nhiên đã từ bên ngoài bước vào trong phòng. Khuôn mặt cô ta trước sau như một nhưng khi nhìn thấy Lâm Nam ngồi đối diện cô ta đang mỉm cười, miệng cô bỗng nhiên giật giật. Cô ta không thích điệu bộ này của anh ta chút nào.

Lâm Nam đứng dậy, cầm cái hộp nhỏ phía sau đặt trước mặt Vưu Nhiên.

“Xem như là một chút lễ vậtg gặp mặt, cô nhất định sẽ hài lòng.”

Anh ta nhướn mày, mỉm cười chuyển món đồ qua. Hai mắt Vưu Nhiên nhìn anh ta chăm chú, rồi nhanh chóng mở cái hộp ra, dường như là ngay một giây sau cô đã đóng cái hộp lại. Đổng Mặc thấy sắc mặt Vưu Nhiên bỗng nhiên tái mét, trái lại khuôn mặt Lâm Nam dường như rất ung dung.

Đổng Mặc không nhìn thấy thứ gọi là lễ vật trong cái hộp đó là cái gì có thể khiến cho Vưu Nhiên luôn bình tĩnh cũng phải biến sắc.

Trên mặt Lâm Nam cười cười khó hiểu, chỉ thấy anh ta nhíu mày vỗ vỗ lên quần áo của mình, không nói bất cứ điều gì cứ như vậy đi ra khỏi phòng. Vưu Nhiên bỏ cái hộp nhỏ vào trong túi áo, nhìn quanh phòng rồi bước về phía Đổng Mặc, chưa để Đổng Mặc kịp mở miệng đã kéo cô ra khỏi phòng.

“Đội phó, chúng ta đi đâu vậy?” Vưu Nhiên đi rất nhanh, Đổng Mặc phải cố hết sức mới theo kịp tốc độ của cô ấy. Đối với thắc mắc của cô, Vưu Nhiên cũng không giải thích gì, lập tức đưa cô ra khỏi cục cảnh sát, lên ô tô rồi mang cô tới bệnh viện. Khi lại bị kéo xuống xe Đổng Mặc mơ hồ nghĩ ra điều gì, đến khi bước vào phòng bệnh cô mới bừng tỉnh.

Căn phòng này là phòng chăm sóc đặc biệt, trong phòng có một cái giường, lúc này Vưu Văn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Đổng Mặc xoay người nhìn Vưu Nhiên, cô phát hiện ra ánh mắt Vưu Nhiên vẫn không rời khỏi Vưu Văn nằm trên giường, sau đó mới dặn dò Đổng Mặc: “Tôi mặc kệ cô dùng phương pháp gì, cho dù là cưỡng ép hay dụ dỗ đều phải hỏi được ngày đó anh ta ở đâu. Nếu đúng như dự đoán của Tống Ninh, tôi nhất định không để cho tên súc sinh này sống yên ổn.”

Đổng Mặc có thể thấy ánh mắt âm hiểm rõ ràng của Vưu Nhiên, cô ta nói xong câu đó liền bước ra khỏi phòng bệnh.

Tống Ninh dự đoán thủ phạm có lẽ là Vưu Văn. Thế nhưng, anh ta thật sự là hung thủ sao? Đổng Mặc nhìn khuôn mặt vô hại đã không còn kiêu ngạo như thường không thể tưởng tưởng được bộ dáng anh ta chính là hung thủ giết chết cha của mình.

Đột nhiên nhớ tới điều gì, Đổng Mặc lấy điện thoại di động gọi cho Ôn Hành Viễn. Đợi một lúc điện thoại mới có người nhấc máy, Đổng Mặc nghe thấy âm thanh bên kia có vẻ rất ồn ào, tiếng của chú Ôn cũng bị ngắt quãng. Cô liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường bệnh rồi ra ngoài ban công hỏi: “Chú Ôn, báo cáo điều tra về Khổng Dẫn thế nào rồi ạ?”

Ôn Hành Viễn đang từ chỗ Khổng Dẫn gấp rút trở về, lúc nhận nhiệm vụ dừng lại ở một cái quán nhỏ. Bên trong có rất nhiều người, Ôn Hành Viễn không nghe rõ Đổng Mặc nói gì nhưng khi nghe được hai từ Khổng Dẫn thì cũng đại khái đoán được vấn đề cô muốn hỏi nên anh vừa tìm chỗ ít người vừa lớn tiếng nói: “Cũng tương đối, có lẽ tối nay sẽ có. Tiện thể về hội nghị đột xuất tối nay, nếu tôi không đến đúng giờ, em hãy nói với Ô Hàng một tiếng.”

“Vâng!” Cô lên tiếng, sau đó điện thoại đột nhiên trở nên yên tĩnh. Cô muốn hỏi anh nhưng mở miệng ra lại biến mất không thấy tăm hơi, đang do dự cầm điện thoại, bên kia lại truyền đến âm thanh của Ôn Hành Viễn: “Đổng Mặc!”

“Em mở ngăn tủ của tôi, nếu giữa trưa mọi người quá bận thì hãy lấy ra cho mọi người ăn.” Vừa dặn dò xong, anh dứt khoát ngắt điện thoại. Đổng Mặc ngẩn người, một lúc sau mới bỏ điện thoại vào túi áo, bước vào trong phòng bệnh. Cô vừa mới bước vào cửa đã thấy Vưu Văn mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh…tỉnh rồi?” Cô ngẩn ra, hỏi một tiếng rồi kéo chiếc ghế đẩu đầu giường ngồi xuống.

“Bông hoa nhỏ, cô biết không? Lúc đầu tôi còn mong tỉng lại được nhìn thấy cô, chỉ có điều…” Sắc mặt anh ta có vẻ tốt hơn “Bây giờ tôi không mong được gặp cô cũng không muốn nhìn thấy cô một chút nào. Phiền cô nói với Vưu Nhiên, nếu muốn tôi mở miệng thì bảo cô ta tìm cho tôi một cô giúp việc.”

Ý tứ đuổi khách trong lời của anh ta không phải Đổng Mặc không hiểu, nhưng cô biết đây là nhiệm vụ của cô cũng là bài toán khó giải đáp trong lòng cô. Cho nên mặc kệ Vưu Văn nói gì cô cũng phải nghĩ cách khiến cho anh ta mở miệng.

“Anh là hung thủ sao?” Đổng Mặc đứng lên, đi đến bên giường bệnh của Vưu Văn, vừa nói xong liền dõi theo mọi biến động của anh ta. Đây là nghi vấn đồng thời cũng là một câu hỏi. Cô không dám chủ quan kết luận rằng anh ta không phải là hung thủ nhưng trong lòng cô có thể cảm giác được. Nếu anh ta là hung thủ thì anh ta sẽ không có biểu tình này.

Vưu Văn đầu tiên hơi bất ngờ, sau đó cúi đầu khẽ nhếch khoé miệng cười nhạo. Nếu một người mang mặt nạ quá lâu thì chắc chắn sẽ có ngày cảm thấy mệt mỏi, mà bây giờ Vưu Văn dường như đã mệt mỏi đến cùng cực. Đổng Mặc chú ý tới mắt anh ta bỗng nhiên loé lên, trong mắt còn mang theo chút ánh sáng trong suốt. Tuy rằng cô không thể lý giải nội tâm Vưu Văn đang dao động mãnh liệt nhưng cô có thể thử đứng ở góc độ người xem để suy nghĩ.

Quý Văn Huyên chết, thật ra anh ta rất đau khổ. Vưu Chi Nguyên chết, mặc dù anh ta luôn nói rằng mình rất vui vẻ nhưng người thật sự vui vẻ sẽ đi tìm Lâm Nam để chất vấn hay sao? Người thật sự vui vẻ sẽ bước vào ngôi biệt thự đó sao? Người thật sự vui vẻ sẽ luôn cố gắng nhắc đi nhắc lại niềm vui của mình, giống như là muốn cho cả thế giới biết anh ta rất vui vẻ. Đó gần như đều là tự lấy cớ lừa mình dối người.

Đổng Mặc không muốn tin Vưu Văn là hung thủ cũng không dám tin anh ta là hung thủ. Chỉ cần anh ta nói ra ngày hôm đó mình đã đi đâu, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức loại anh ta ra khỏi đối tượng tình nghi, chứng minh anh ta trong sạch.

“Cô thực sự hiểu tôi sao?” Vưu Văn nhìn chằm chằm vào mắt Đổng Mặc hỏi lại một câu, đến khi Đổng Mặc giật mình phản ứng lại anh ta đã dời tầm mắt, tự cười nhạo chính mình: “Vậy thì không cần tỏ vẻ hiểu tôi như vậy.”

Anh ta là hung thủ sao? Là người đã từng không ít lần bị người ta chĩa mũi dao vào người, là người đã vài lần suýt chết.

“Anh…”

“Tôi thì sao? Vưu Nhiên chẳng phải đang chờ đưa tôi vào tù hay sao. Nhờ cô chuyển lời, tôi ở đây chờ cô ta” Không đợi Đổng Mặc nói ra suy nghĩ trong lòng, Vưu Văn đã ngắt lời cô. Đổng Mặc không biết nói gì, một Vưu Văn như vậy cô không biết có thể nói gì để động viên anh ta cũng muốn biết nguyên nhất tại sao anh ta nhất định không mở miệng, không biết rằng anh ta nói mình là hung thủ là thật hay chỉ do tức giận nhất thời.

“Tôi không biết gia đình anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết nếu anh không nói thì anh có thể bị nghi là hung thủ, sau này như thế nào? Anh có nghĩ tới…”

“Sau này?” Sắc mặt Vưu Văn trắng bệch, bàn tay từ trong chăn đưa ra, chỉ ra ngoài cửa “Lúc trước là tôi cho cô sắc mặt hoà nhã, giờ tôi khuyên nhanh chóng cô ra khỏi đây.” Anh ta không thích người khác dò xét nội tâm mình, không thích người khác quấy rầy suy nghĩ của anh ta, càng thông thích người khác nhìn thấu tâm tư mà anh ta trăm phương nghìn kế che giấu.

Mà khi anh ta vừa đưa tay ra, Đổng Mặc liền nhìn thấy bàn tay trái của anh ta đã không còn ngón áp út, trong lòng cô như bị ai đó thắt chặt. Đột nhiên nghĩ đến Lâm Nam vừa mới đưa “lễ vật” cho Vưu Nhiên, cô cũng bị suy nghĩ trong lòng mình doạ sợ. Cô nhíu chặt hai hàng lông mày nắm lấy cổ tay Vưu Văn: “Đây là do Lâm Nam gây ra đúng không?” Âm thanh của cô mang theo chút nghẹn ngào trong cổ họng. Vưu Văn theo bản năng giãy khỏi tay cô, đem tay giấu vào trong chăn, khoé miệng nhếch lên một nụ cười Đổng Mặc không nhìn thấu: “Đau lòng sao?”

Đổng Mặc không để ý đến lời nói của anh ta, hồi tưởng lại thái độ thay đổi đột ngột của Vưu Nhiên, trong đầu tự suy nghĩ đến trong cái hộp là ngón tay của Vưu Văn, lòng cô như bị ai nắm chặt không chịu buông. Cô nóng lòng muốn biết tất cả, vụ án này có rất nhiều nghi vấn, đầu óc cô nhất thời không thể nghĩ thông được, bí ẩn lớn này như một cái động đen tối không thấy đáy, thu hút cô đi thật sâu vào bên trong nhưng lại không tìm thấy lối ra.

Vưu Văn thấy sắc mặt cô thay đổi, dường như đoán được điều gì, miệng nhếch lên một ý cười tỏ vẻ khinh miệt: “Vưu Nhiên nhìn thấy có phản ứng gì? Ném đi chứ gì?”

Vưu Văn nghĩ rằng Vưu Nhiên chắc hẳn đã ném đi. Vưu Nhiên căm ghét anh ta đến vậy, sao có thể tha cho một bộ phận nào trên người anh ta chứ. Nghĩ đến lời nói của Lâm Nam ngày hôm qua anh ta liền cảm thấy buồn cười.

Đổng Mặc không rõ trong lòng cô đang có cảm giác gì, nhìn đến biểu tình của Vưu Văn lúc này, cô không khỏi nghĩ đến những lời chú Ôn đã nói với cô ngày hôm qua, đôi khi nói thật tốt hơn nhiều so với tự mình chịu đựng, nhờ người khác giúp đỡ không phải chuyện mất mặt gì, một mình một người không thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề. Với cô là như vậy, với Vưu Văn thì có gì khác?

Chứng cớ có thể lừa dối, nhưng nội tâm con người thì không thể nào gạt ai được. Đổng Mặc nghĩ rằng Vưu Văn vô tình để lộ nội tâm ra ngoài mà vừa vặn cô lại bắt gặp được. Cô lặng lẽ hạ quyết tâm, đứng một lúc rồi mới bước ra khỏi phòng bệnh.

Cô tin tưởng Vưu Văn chắc chắn không phải hung thủ.

Cho nên, màn đánh cuộc với Tống Ninh, cô nhất định không nhượng bộ.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mìnhViết xong mới bỗng nhiên phản ứng lại, tôi thật là độc ác = =

Đại công tử Vưu  bị cắt mất ngón áp út, ngón áp út, ngón áp út đó!!

Lải nhải một câu, nội dung vở kịch kì bí phía trước đã có dàn ý đầy đủ. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ không thay đổi gì, mà không có gì thay đổi thì sẽ có một chương cho chú Ôn và Đổng Mặc sóng yên bể lặng, tôi sẽ thả sân khấu cho họ để bù lại.

GalanthusCon biết má ác rồi! Xin má cho chúng nó yêu nhau đi. Con chuyển ngữ mà cũng thấy cổ dài ra ba tấc rồi -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.