Xương Sườn

Chương 33



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: An Nhiên

Biên tập: Đằng Yên

nay-co-gai-dung-lo-anh-se-vao-bep-cung-em

Vưu Văn đi rất vội vàng, Đổng Mặc không nói được mấy câu đã thấy anh ta leo lên xe mình, sau đó vẫy vẫy tay với cô nói một câu: “Đổng Mặc, tạm biệt.”

Mấy ngày nay khó có được một ngày sắc mặt dễ chịu, điều này làm cho cô gần như quên mất người này mấy hôm trước cũng chứng kiến sự thật kia. Sau đó lúc đi bệnh viện thăm cha, cô gọi điện thoại cho Ô Hàng, đem chuyện lúc chiều cô đi bệnh viện thăm Vưu Văn chưa đầy mười phút và chuyện cậu ta rời đi một mình nói cho anh ta biết. Ô Hàng đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó nói lời cảm ơn rồi ngắt điện thoại.

Sau đó nghĩ lại, cô vốn định dặn dò và nói mấy câu chưa kịp nói ra thì anh ta đã đi rồi. Chưa kịp chính thức nói tạm biệt nên trong lòng cô cảm thấy có chút trống rỗng, hơn nữa, từ trước tới nay anh ta đều sống một mình. Ít nhất, cô cũng chưa kịp cảm ơn anh ta đã tin tưởng cô. Huống chi, còn con đường tương lai của anh ta…

Suy tư hồi lâu, Đổng Mặc quyết định buổi tối sẽ đi nghĩa trang một chuyến. Cô muốn thử vận may, rất có thể Vưu Văn sẽ đến nơi đó lần nữa.

Bấy giờ, Ôn Hành Viễn đang ngồi bên cạnh giường bệnh nói chuyện cùng Đổng Nghiễn. Lúc đầu cả hai vốn dĩ không nói đến chuyện Đổng Mặc, mãi cho đến khi Đổng Nghiễn nói: “Hành Viễn, thầy biết con cưới Đổng Mặc là vì suy nghĩ cho thầy nhưng con có nghĩ cho mình không? Đây là hôn nhân đại sự, mặc dù cha mẹ con đã mất, không ai quản chuyện này cho con nhưng chính bản thân con…”

“Đổng Mặc rất tốt, hôn nhân và tình yêu đôi khi không nhất thiết phải đi cùng nhau. Thầy à, người cũng biết bao nhiêu năm qua con chưa từng có tâm tư nói chuyện yêu đương, nhưng già rồi mà vẫn còn độc thân sẽ trở thành trò cười. Lúc đầu con còn lo lắng Đổng Mặc sẽ ghét bỏ con, thầy không biết lúc con đề nghị kết hôn có bao nhiêu lo lắng, hồi hộp đâu, ha ha…” Anh cười thoải mái, trấn an Đổng Nghiễn: “Thầy và Đổng Mặc là hai người thân duy nhất còn lại trên đời này của con, con sẽ dùng tất cả tấm lòng của mình để chăm sóc Đổng Mặc. Vì vậy thầy đừng lo lắng gì cả, yên tâm dưỡng bệnh, người còn phải hưởng phúc cùng con và Đổng Mặc chứ.”

Ở trước mặt Đổng Nghiễn, Ôn Hành Viễn mãi mãi là một đứa bé mà nhiều năm trước ông cứu được trong một cuộc mai táng. Từ đó về sau, trừ ông ra, anh không tin tưởng bất kỳ người ngoài nào khác. Mà chuyện yêu đương anh luôn thuận theo tự nhiên, chưa bao giờ muốn nghĩ tới. Hơn nữa bình thường cũng ít tiếp xúc với con gái, phương diện này cũng không nghĩ nhiều nên đến giờ vẫn độc thân. Nhưng chuyện với Đổng Mặc lại giống như nước chảy thành sông, cứ tự nhiên mà tiến vào cuộc đời anh. Anh không biết tình cảm bây giờ của mình có phải là tình yêu hay không, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là, Đổng Mặc đang dần dần tiến sâu vào cuộc đời anh.

Đổng Nghiễn thấy cả hai người đều nói như vậy, nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể thầm cầu nguyện hai người cả đời có thể có cuộc sống bình an. Đừng giống như ông với vợ mình, cuộc sống hạnh phúc còn chưa kịp trải qua  mà mỗi người một nơi.

Ông cũng tin rằng, Hành Viễn sẽ đối xử tốt với Đổng Mặc mà Đổng Mặc cũng sẽ coi Hành Viễn như người thân của mình.

Đổng Mặc đi từ chỗ bác sĩ Trương đến hiệu thuốc mua thuốc. Nghe bác sĩ Trương nói tình hình của cha đang từ từ chuyển biến tốt, so với lúc mới phẫu thuật đã tốt hơn rất nhiều, bảo cô cứ yên tâm. Nếu tình hình cứ chuyển biến tốt như vậy thì chắc chắn không bao lâu nữa sẽ có thể xuất viện.

Đổng Mặc nghe thấy cha có thể được xuất viện, trong lòng vui nhở nở hoa.

Cô cầm thuốc đi vào phòng bệnh, ngồi xuống bên cạnh Ôn Hành Viễn, nói: “Hôm nay ở bệnh viện không làm được canh thịt dê, phòng bên kia đang sửa chữa.” Cô vốn dĩ muốn đem thịt dê Ôn Hành Viễn mua lúc trưa đi hầm canh.

“Thế này đi, về nhà nấu, anh với em trỏ về, nấu xong lại mang vào. Dù sao đêm nay hai chúng ta đều không phải trực ban, trong cục lại không có chuyện gì. Mấy chuyện vụn vặt kia anh sẽ nhờ Ô Hàng xử lý nốt.”

“Vâng.” Trước khi Đổng Nghiễn định từ chối thì Đổng Mặc đã gật đầu đồng ý. Thấy ông định nói gì đó, cô vội vàng với tay lấy túi thịt dê to, vừa đưa tay kéo Ôn Hành Viễn đứng dậy: “Chú Ôn, chúng ta đi trước. Cha, cha đợi một chút, canh thịt dê nấu cũng không lâu.” Nói xong liền kéo anh đi ra ngòai, đóng cửa lại.

Ôn Hành Viễn liếc nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình, miệng đột nhiên mỉm cười, lật tay nắm lại rồi bước nhanh về phía trước. Đổng Mặc kinh ngạc bị kéo đi, vốn dĩ định rút tay ra cũng quên mất, nhanh chân đuổi kịp anh. Không lâu sau hai người đã trở về nhà.

Đổng Mặc cầm túi thịt dê to đi thẳng vào bếp, còn Ôn Hành Viễn đi lên lầu vào phòng mình lấy thức ăn cho cá. Đã mấy ngày không cho ăn mà mấy con cá này không ngửa bụng, coi như sức sống mạnh mẽ. Anh cầm thức ăn cho cá ngồi trên ghế cao, nhìn mấy con cá không ngừng quẫy đuôi bơi về phía thức ăn, đột nhiên nhớ tới lý do năm đó mình nuôi cá. Thật ra, không khác lý do Đổng Nghiễn nuôi bồ câu là mấy. Lúc trước Đổng Nghiễn nói ông nuôi bồ câu là vì một mình rất cô đơn. Anh nuôi cá cũng giống như vậy, mỗi lần trở về nhà, nhìn thấy căn nhà lớn như vậy những không một chút sức sống, anh sẽ nhớ cha mẹ trước khi mất. Mẹ sẽ ở trong sân hoặc tưới nước hoặc quét sân. Mà càng nhớ tới chuyện này lại càng cảm thấy căn nhà lạnh lẽo.

Anh cúi thấp đầu, bây giờ có Đổng Mặc ở đây, anh thật sự cảm thấy căn phòng thay đổi so với trước. Lúc xuống lầu đi ngang qua phòng Đổng Mặc, anh dừng chân suy nghĩ một lúc, sau đó hạ quyết tâm đi vào trong phòng, đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới. Sau đó lại lấy một ít dụng cụ từ phòng mình ra, vặn mấy cái ốc trên cửa sổ xuống, sau đó đến khung cửa. Khi cái khung cửa được tháo ra, một trận gió lạnh đột nhiên thổi vào khiến anh không nhìn được mà thở dài một hơi. Nhìn thấy khung cửa sổ mới lúc trước vẫn còn nguyên vẹn, giờ đã bị mình phá nát, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Trong khi đó, Đổng Mặc ở trong phòng bếp đang hầm canh thịt dê. Sau khi cho thịt dê vào nồi cô đậy vung lại, rồi xoay người qua bồn bên cạnh rửa tay để chuẩn bị thái ít ớt và nấu thêm đồ ăn. Dù sao Ôn Hành Viễn cũng không thể chỉ ăn canh thịt dê được, giống như uống rượu vậy.

Anh khoanh hai tay, đứng tựa vào cửa tủ lạnh nhìn cô bận rộn, cảm giác trong lòng vô cùng khó tả. Hồi trước lúc ở trong đội cảnh sát anh có nghe người lớn nói đến cảnh vợ mình ở nhà nấu cơm chăm con, lúc đó mấy người đã kết hôn nên trò chuyện không ngừng. Anh khi đó cảm thấy rất buồn phiền, mỗi việc nấu cơm cũng khiến bọn họ để ý đến vậy? Hiện giờ rốt cuộc anh đã hiểu được, phụ nữ vào lúc này thực sự rất đẹp. Cho dù là cô xoay người nhặt rau hay vuốt trán, hoặc là gạt tóc cũng đều rất đẹp.

“Đổng Mặc, ngày mai thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi.” Anh làm như lơ đãng, mở cửa tủ lạnh lấy chai nước ra uống vài ngụm. Đổng Mặc nhẹ nhàng ừ một tiếng cũng không nói thêm câu nào.

Ôn Hành Viễn đợi một lúc, thấy cô thật sự không định nói thêm câu nào, có vẻ không vui sau đó lại mở miệng: “Cửa sổ phòng em hình như bị phá hỏng.”

“Bị phá hỏng?” Nghe đến đây Đổng Mặc rốt cuộc có phản ứng. Cô dừng lại, quay người nhìn Ôn Hành Viễn. Đội trưởng Ôn khẽ cười, gật đầu. Lúc đang muốn nói chuyện tiếp thì thấy Đổng Mặc quay người lại, tiếp tục chuyện đang làm dở sau đó không phản ứng gì nữa.

“Thực sự không có phản ứng gì?”

Ôn Hành Viễn có chút không biết nói gì nhìn có bé ngốc kia. Cửa sổ bị phá hỏng, chuyện lớn như vậy, chỉ một dấu chấm hỏi là xong?

Anh có chút không cam lòng đi đến trước mặt Đổng Mặc, dứt khoát đưa tay giật lấy thức ăn trong tay Đổng Mặc, nhìn cô từ trên cao xuống nói: “Đêm nay đến phòng anh ngủ.”

Người Đổng Mặc cứng đờ, ngây người nhìn anh.

Mà anh, thái độ nghiêm túc, ánh mắt không cho phép từ chối.

Nhưng mà, Đổng Mặc vẫn từ chối.

“Không sao, ngày mai cháu gọi người đến sửa, ngủ một đêm cũng không lạnh.” Cô lúc đầu hơi ngạc nhiên nhưng sau đó nghĩ mình nhất định hiểu sai ý. Chắc là chú Ôn sợ cô bị cảm lạnh nên mới bảo cô sang phòng chú ngủ một đêm. Cả ngôi nhà có ba phòng ngủ, một phòng làm nơi chứa đồ nên không thể ngủ mà phòng khách lại quá lớn nên ngủ sẽ bị cảm lạnh.

Qủa nhiên không ngoài suy đoán của Ôn Hành Viễn, Đổng Mặc sẽ suy nghĩ thành như vậy, đành nói: “Em đợi một chút.” Nói xong xoay người chạy lên lầu, tìm thấy hai quyển sổ màu đỏ có đóng dấu, bên trên có ảnh chụp của hai người, chạy đến trước mặt Đổng Mặc giơ lên nói: “Đổng Mặc, chúng ta là quan hệ gì?”

Đổng Mặc nhìn quyển sổ màu đỏ trước mặt, chỉ thấy Ôn Hành Viễn đem quyển sổ mở ra, ảnh chụp cô và chú Ôn hiện rõ trước mắt. Lúc đó, hai người làm theo bác gái chụp ảnh, tuy mỉm cười nhưng người lại cứng ngắc. Cô nhìn quyển sổ màu đỏ rồi lại nhìn Ôn Hành Viễn: “Chú Ôn…” Cô đại khái đã hiểu ý anh, nhưng phải nói thế nào?

“Đừng nói gì cả, anh sẽ đi lên đổi chăn, em nấu canh thịt dê đi.”

Anh thấy Đổng Mặc ấp úng khó mở miệng liền bắt lấy cơ hội ngăn cản cô từ chối, rồi nhanh chóng chạy lên trên lầu, lấy bộ chăn dày từ ngăn tủ ra đặt lên trên giường. Anh ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm tay mình, anh đang làm cái gì vậy? Gần đây hình như có nhiều chuyện anh không thể kiểm soát được, hơn nữa vì sao anh cảm thấy mình càng ngày càng khó hiểu? Vì thế anh đứng dậy, dọn dẹp sô pha ở gần đấy, sau đó đặt chăn mình lên sô pha.

Đổng Mặc không yên nhìn nồi canh thịt dê bắt đầu sôi. Cô nên từ chối mới đúng nhưng cô không có lý do gì để từ chối. Một câu chúng ta có quan hệ gì của anh đã chặn lại tất cả lý do của cô. Cô cũng không bài xích việc bên cạnh mình có thêm Ôn Hành Viễn nhưng cô không ngờ quan hệ thân mật lại đến nhanh như vậy.

Cô và Ôn Hành Viễn kết hôn, tuy chỉ là do lỡ miệng nhưng cũng không phải là chơi đùa. Cả cuộc đời cô chỉ có một mục đích là để Đổng Nghiễn hoàn toàn yên tâm. Cho nên, có một số việc xảy ra cũng là chuyện bình thường, ví dụ như cùng ngủ một giường. Bây giờ khó khăn nhất chính là làm thế nào thuyết phục được bản thân có thể đối mặt.

Đến khi Ôn Hành Viễn từ trên lầu xuống, canh thịt dê đã nấu xong, Đổng Mặc đang xào thức ăn. Thấy anh xuống, cô lau qua bàn tay mình nói: “Chú Ôn, múc canh ra giúp cháu. Bình giữ nhiệt trong ngăn tủ kia, đồ ăn cháu nấu sắp xong rồi.”

Ôn Hành Viễn đặc biệt chú ý đến biểu cảm trên mặt cô, thấy không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó múc canh ra. Đồ ăn rất nhanh đã được múc ra đĩa, Đổng Mặc đi tới, xách túi canh thịt dê nói: “Chú Ôn, chú ăn cơm trước đi. Một mình cháu có thể đi đem vào bệnh viện được.”

Anh hơi nhíu mày, ngăn cô lại: “Không phải nói anh đưa em đi sao, một mình em đi rất nguy hiểm.”

Nói xong anh đưa tay cầm lấy bình giữ nhiệt trên tay Đổng Mặc đi ra cửa phòng. Đổng Mặc cởi tạp dề đuổi theo nói: “Chú Ôn cháu có thể còn đi nơi khác, chú không cần…”

“Còn đi đâu nữa?” Ôn Hành Viễn ngắt lời cô, quay lại hỏi. Hình như trừ bệnh viện và cục cảnh sát Đổng Mặc không muốn đi chỗ nào khác. Hơn nữa, chỗ Vưu Văn không phải mới đi lúc chiều sao?

“Lúc chiều Vưu Văn nói muốn rời khỏi đây, cháu có mấy lời còn chưa nói xong, nên nghĩ muốn đi nghĩa trang cộng cộng chỗ mộ mẹ anh ta gặp anh ta một chút.”

Nghe nói phải đi gặp Vưu Văn, anh nhăn mày càng sâu hơn, vừa đi giày vừa kéo Đổng Mặc qua, đặt giày của cô trước mặt cô: “Không phải buổi chiều vừa mới gặp sao? Cậu ta muốn đi đâu?”

Đổng Mặc vôi vàng đi giày của mình vào: “Buổi chiều cháu chưa kịp hỏi, anh ta cũng không có nói, chỉ bảo là sẽ không trở lại nơi này.”

Không trở lại? Đội trưởng Ôn dừng lại, xoay người nhìn cô nói: “Anh đi cùng em, dù sao buổi tối cũng không có chuyện gì. Nhân tiện anh cũng xử lý chút việc riêng.”

Đổng Mặc nhìn anh, sau đó gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.