Xương Sườn

Chương 37: Nguy hiểm rình rập



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: An Nhiên

Biên tập: Đằng Yên

imagine 119

Qua mấy ngày tuyết rơi lớn vừa rồi, trước cổng cục cảnh sát đã kết một tầng tuyết dày, có mấy người cảnh sát đang cầm xẻng dọn tuyết. Thấy Ôn Hành Viễn đang từ xa đi tới, mấy người cảnh sát chuẩn bị chào hỏi anh vừa giơ tay nhấc chân lên thì không may vấp ngã trên mặt đất, phong thư trên tay cũng bay xuống theo, nghe âm thanh thì có vẻ ngã không nhẹ.

Ôn Hành Viễn đi đến bên cạnh nâng anh ta dậy, người cảnh sát kia liên tục nói cảm ơn. Anh đưa tay phủi phủi tuyết ở đằng sau lưng anh ta, sau đó lại cúi người nhặt giúp lá thư kia. Lá thư màu vàng thu hút tầm mắt anh. Đầu năm nay, người viết thư vốn đã ít, dùng màu sắc xưa cũ như vậy lại càng hiếm hơn. Vì thế hỏi một câu: “Đây là gì vậy?”

Người cảnh sát kia thấy vậy lắc phong thư mỉm cười: “Đây là gửi cho Đổng Mặc, đã để ở trước cửa phòng bảo vệ mấy ngày rồi, hôm nay lão Trần gặp tôi nên nhờ tôi đưa cho Đổng Mặc giúp.”

Vừa nghe thấy là gửi cho Đổng Mặc, anh càng nghi ngờ, đưa tay về phía người cảnh sát nói: “Để tôi đưa cho Đổng Mặc là được.”

Anh cảnh sát kia vốn đang bận việc, nghe Ôn Hành Viễn nói vậy thì càng đúng lúc, nhờ anh đưa cho Đổng Mặc. Đợi đến khi anh chàng kia đi khỏi, anh mới nhìn thứ trên tay mình. Bên ngoài chỉ đề địa chỉ nhận, ngay cả địa chỉ gửi cũng không có. Ban đầu anh không thấy có gì lạ, nhưng khi nhìn thấy hình chim bồ câu được vẽ bằng bút bi xanh bên góc trái, anh mới nghi ngờ. Anh giơ bức thư lên, mượn ánh mặt trời nhìn xuyên vào bên trong. Giấy viết thư không phải là hình vuông hay chữ nhật bình thường mà nó giống như hình góc trái thư kia, một hình con chim bồ câu.

Anh cảm ấy không ổn liền vội vàng mở phong thư ra. Lấy từ bên trong ra tất cả đều là hình chim bồ câu được cắt ra từ báo hoặc tạp chí. Ngoại trừ mấy cái ảnh này ra, bên trong không còn cái gì khác. Anh cất phong thư đi, nhớ ra Đổng Mặc sau khi tan làm sẽ đi bệnh viện, liền vội vàng gọi điện thoại cho cô.

Lúc bấy giờ Đổng Mặc vừa đến cửa lớn của bệnh viện, sắc trời đã dần dần tối, đèn đường trước cổng bệnh viện liên tục sáng lên. Cảm giác điện thoại trong túi rung lên, cô đưa tay vào trong túi lấy ra, song không ngờ tay trơn nên điện thoại rơi xuống đất, lại không may rơi xuống cống thoát nước. Đổng Mặc vội vàng chạy lại, qua khe nắp cống nhìn thấy màn hình điện thoại vẫn đang sáng. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, lấy hai cành cây bền, chắc ở ven đường, đưa qua khe nắp cống, ý muốn gắp điện thoại lên. Tuy nhiên, cho dù cô làm cách nào điện thoại vẫn nằm im không nhúc nhích.

Đợi đến khi cô lấy được điện thoại từ dưới cống lên, điện thoại đã không thể khởi động được. Đổng Mặc quơ quơ mấy cái, màn hình điện thoại vẫn đen như cũ, có lẽ là do rơi vào nước.

Phòng bếp ở trong phòng của bác sĩ Trương vẫn chưa sửa xong nên Đổng Mặc lái xe về nhà nấu cơm xong lại trở lại. Hôm nay chú Ôn cũng phải trực ở cục cảnh sát nên cô tính đưa cơm qua.

Còn Ôn Hành Viễn, gọi điện thoại mãi cho Đổng Mặc không được, mày nhíu lại càng ngày càng sâu, trong lòng càng cảm thấy bất an. Đợi một lúc, vội vàng cầm áo khoác quyết định trực tiếp đến thẳng bệnh viện.

Đổng Mặc đi đến cửa nhà, đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn, cô mở ra xem, màn hình điện thoại sáng. Trên màn hình là một dãy số lạ, cô mở tin nhắn ra đọc.

“Tao ở ngay bên cạnh mày!”

Đọc được câu này, Đổng Mặc vô cùng khó hiểu, nghĩ mãi cũng không biết là ai, có lẽ là gửi nhầm số nên cũng không để tâm. Cô bỏ điện thoại vào trong túi, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Khi chìa khóa vừa tra vào ổ, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng cửa sắt kẽo kẹt ở ngoài sân, quay đầu nhìn lại nhưng chỉ có bóng tối yên tĩnh bao trùm, không một bóng người. Cô thoáng cau mày, tiếp tục mở cửa, đột nhiên ngoài sân lại vang lên tiếng động, tựa như tiếng một hòn đá rơi xuống đất.

Nơi này mỗi nhà cách nhau khá xa nên bình thường cũng không có người lạ. Song hiện giờ lại có tiếng động là lạ. Ban đầu Đổng Mặc tưởng rằng chỉ là do bản thân tưởng tượng ra nhưng khi cô quay đầu lại thì thấy là cây sát tường ngoài cổng đang rung mạnh, cô xác định ngoài cổng có người.

Nhìn biên độ rung của cây, không có khả năng cho các yếu tố tự nhiên gây ra.

Cô đứng im tại chỗ, tóc gáy dựng đứng lên. Tán cây vẫn không ngừng lắc lư, cô đột nhiên ý thức được là có người trốn dưới gốc cây đó, cố tình làm ra động tĩnh như vậy muốn thu hút sự chú ý của cô.

Đổng Mặc nuốt nước bọt, buông chìa khóa ra rồi bước về phía cổng. Bước chân của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức chính cô cũng không nghe thấy tiếng động của mình nhưng cô lại nghe thấy có tiếng phủi quần áo ở phía ngoài cổng. Lúc nãy, khi cô từ ngoài cổng vào không hề nhìn thấy người nào, vậy người nọ là…?

Cô ngừng thở, âm thanh càng lúc càng lớn, chứng tỏ người đó càng ngày càng đến gần cổng. Cô hít sâu một hơi, vươn tay ra, nhanh chóng khóa cổng lại. Đúng lúc này, một bóng người mạnh mẽ lao đến, ánh mắt hung ác khiến Đổng Mặc hoảng sợ. Tóc hắn xõa ra, che phủ kín cả miệng và một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lóe lên tia hung ác. Vào khoảnh khắc Đổng Mặc tiến ra cổng, người kia lập tức vung một cú đấm đánh vào mặt cô. Đổng Mặc chỉ cảm thấy trên mặt tê dại ra, người kia đã xoay người chạy đi mất.

Cô cũng không để ý đến vết thương trên mặt mình, theo bản năng chạy đuổi theo người nọ.

Trên mặt đất có một lớp tuyết dày, người kia vẫn chạy nhanh như bay, Đổng Mặc dốc hết sức đuổi theo nhưng vẫn không đuổi kịp hắn. Cũng may đường quanh tương đối thoáng nên không để mất dấu hắn.

Gió lạnh thấu xương, cô không để ý mình đuổi theo hắn đến chỗ nào, mãi đến khi phát hiện ra xung quanh rất nhiều nhà dân, ồn ào hỗn loạn, cô mới cảm thấy có chút không thích hợp. Đổng Mặc hơi thất thần, người kia đã biến mất không thấy dấu vết, cô không thể không dừng lại. Nhà xung quanh được xây san sát nhau, ngay cả đường đi cũng là những ngõ nhỏ, cô hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn xung quanh. Tuy là đã bảy tám giờ nhưng lại có rất ít đèn sáng; nghĩ có lẽ đây là một khu dân cư cũ dưới chân núi nên đèn đường cũng là cái có cái không.

Bốn phía yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi cũng không có, giống như cả thế giới đều chìm sâu vào giấc ngủ say. Cô xoay người cảnh giác, cứ đi một bước lại xoay người nhìn xung quanh một lần, để phòng ngừa người kia từ một chỗ nào đó bất ngờ lao ra. Cô thở ra khói trắng tản ra trong không khí, vừa đi vừa tìm kiếm đường ra khỏi khu dân cư này.

Ven đường, mấy tờ quảng cáo được dán trên bờ tường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài căn nhà sáng đèn. Có thể thấy khu dân cư cũ này cũng không nhỏ nhưng không có nhiều người sống. Cô không biết người kia là ai, vì sao theo dõi mình? Và cũng không biết mục đích của hắn. Tróng bóng tối lờ mờ, cô cẩn thận dò từng bước, song đã đi được một thời gian dài cũng không thấy người kia xuất hiện. Cho đến khi đi ra khỏi khu dân cư, đi đến đường quốc lộ thông với nhà mình, Đổng Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay đầu lại nhìn khu dân cư tối tăm kia, chà chà hai cánh tay mình, bước đi trên đường quốc lộ. Tuy đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng sau lưng cô vẫn toát mồ hôi lạnh.

Ôn Hành Viễn đứng ở trước cửa nhà mình, nhìn chìa khóa cắm vào trong ổ, da đầu run lên, dùng sức gọi mấy tiếng Đổng Mặc. Sau đó anh chạy ra ngoài sân, vừa đi được mấy bước lại nhìn thấy một vũng máu lớn, cả người anh cứng đờ, trong đôi mắt ánh lên sự sợ hãi, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, trong giây lát trái tim anh như có người bóp chặt lại, khiến anh không thể hít thở được.

Đang lúc anh cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại, chuẩn bị đi phòng bảo vệ, đột nhiên nhìn thấy một hình ảnh nho nhỏ cách đó không xa. Không nói hai lời, anh lập tức chạy về phía đó.

“Đổng Mặc.”

Nghe thấy tiếng của Ôn Hành Viễn, Đổng Mặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy chú Ôn đang chạy nhanh về phía mình. Anh lao đến giữ lấy tay cô: “Đổng Mặc…” Âm thanh của anh lộ rõ sự run rẩy, ánh mắt tập trung trên người Đổng Mặc. Vừa nhìn thấy vết thương trên mặt cô, anh lập tức thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Đổng Mặc vẫn đút hai tay trong túi áo, không có chút cảm giác nào về vết thương trên mặt. Dọc đường đi, tất cả suy nghĩ của cô đều về người lạ mặt kia. Thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cũng không muốn làm anh lo lắng thêm, nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không có gì, bị tắc đường mà thôi.”

“Còn nói dối? Thế vết thương trên mặt em là sao? Không phải anh nói với em có làm việc gì cũng đừng cậy mạnh sao? Vì sao lúc đó không lập tức gọi điện cho anh?” Anh nhất thời không làm chủ được bản thân, giọng điệu mang theo trách cứ, lớn tiếng mắng Đổng Mặc. Đổng Mặc nhất định không biết, khi nhìn thấy vũng máu kia tâm trạng của anh như thế nào. Lần trước, anh đã nói mình có trách nhiệm, sẽ bảo vệ tốt cho Đổng Mặc. Nhưng nếu Đổng Mặc có chuyện gì xảy ra, anh không biết phải làm sao bây giờ?

Đổng Mặc đột nhiên bị anh mắng, đứng ngây người tại chỗ, không biết mình mới nói câu gì khiến chú Ôn tức giận, không tìm được từ để nói, cô đành đứng yên tại chỗ, vẻ mặt áy náy. Vừa rồi quả thật là cô không suy nghĩ cẩn thận, nóng vội đuổi theo, cũng may là người kia biến mất; nếu thật sự đấu trực diện, cô không dám chắc mình có thể trở về an toàn. Giờ nghĩ lại càng thấy sợ, chỉ có thể đổ cho tại lúc ấy sự việc xảy ra quá đột ngột, không có thời gian cho cô suy nghĩ, hoàn toàn hành động theo bản năng của cơ thể.

Ôn Hành Viễn có chút đau lòng nhìn vết thương trên mặt cô, sau đó lại nhìn xuống hàng mi run run của cô, trong lòng mềm nhũn, tức giận trong lòng cũng tan thành mây khói, chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát. Bỗng nhiên một cảm giác may mắn trỗi dậy, anh mím môi, may mắn Đổng Mặc đã trở về an toàn, sau đó ôm cô vào trong lòng, vỗ vỗ sau lưng cô nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”

Khoảnh khắc được anh ôm vào trong lòng, cổ họng Đổng Mặc giống như nghẹn lại, nước mặt bỗng nhiên trào ra. Trái tim sợ hãi cũng được trấn an.

Nếu không có sự tức giận và an ủi của chú Ôn, cô sẽ không để ý đến chuyện này cũng sẽ quên mất. Song, giọng nói dịu dàng mang theo sự lo lắng giống như pháo hoa nở rộ trong lòng cô, chạm đến nơi mềm mại nhất trọng trái tim cô. Hóa ra, cảm giác được một người yêu thương là như vậy, khiến cho cả cơ thể và tinh thần đều vô cùng thoải mái. Lúc này đây, trái tim cô đập loạn và cảm giác bối rối khiến cô không biết làm thế nào.

Đổng Mặc không thể nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Ôn Hành Viễn. Anh chỉ nghĩ, cô bây giờ đã bước một chân vào sự con đường nguy hiểm, anh cần phải bảo vệ cô an toàn đi ra.

“Chú…chú Ôn.” Cô lau lau nước mắt, ổn định lại tâm trạng của mình sau đó từ trong ngực anh đi ra, kéo kéo khóe miệng nói: “Xin lỗi, vừa rồi là cháu không suy nghĩ cẩn thận, cháu hiện tại không có việc gì.”

Ôn Hành Viễn buông cô ra, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, vươn tay ôm hai má cô, thì thào nói một câu mà Đổng Mặc và cả chính anh đều nghe không rõ: “Anh nghĩ, anh bị lạc rồi.” Sau đó, khi Đổng Mặc còn chưa kịp phản ứng, đôi môi anh bỗng nhiên chạm vào đôi môi lạnh lẽo của Đổng Mặc.

Cả người Đổng Mặc cứng đờ, cắn chặt răng nhắm mắt suy nghĩ. Tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, thậm chí cho đến bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ bị người khác hôn, hơn nữa đối tượng còn là chú Ôn. Chỉ thấy anh ôm chăt lấy gò má cô, đầu tiên là thử thăm dò, sau đó đột nhiên tiến công mạnh mẽ, ngậm chặt môi cô, ý đồ mở ra hàm răng đang cắn chặt của cô. Thấy cô sống chết không chịu mở miệng, anh cảm thấy hơi tức giận, đưa tay đặt phía sau đầu cô, đem cô đẩy lui về phía bức tường cổng, “Ầm” đầu Đổng Mặc đựng vào bức tường, cô hoảng sợ hét lên một tiếng, Ôn Hành Viễn liền thuận thế tiến vào trong miệng cô.

“Ô…”

Đổng Mặc nói không ra tiếng, chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô nhất thời không thể thích ứng, vì thế cô hơi kháng cự, đưa tay kéo kéo vạt áo của anh. Ôn Hành Viễn cảm giác cô không thể thở được, cố gắng khống chế bản thân rời khỏi môi cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô. Đổng Mặc hơi hoảng sợ nhìn anh, thở hổn hển.

Anh cúi thấp đầu: “Xin lỗi!”

Là do anh không khống chế được bản thân, vừa rồi Đổng Mặc mất tích làm cho lí trí của anh hoàn toàn sụp đổ. Anh không biết dục vọng trong người mình từ đâu mà có nhưng trong lúc nhất thời nó lại chiếm hoàn toàn suy nghĩ trong đầu anh. Anh có chút xấu hổ, nhắm chặt mắt buông Đổng Mặc ra, chuẩn bị xoay người đi. Đột nhiên Đổng Mặc giữ tay anh lại, sau đó cô đưa tay đặt lên ngực anh, cảm nhận nơi đó đập cùng nhịp với trái tim mình, mới ngẩng đầu lên nói: “Cái này gọi là thích phải không?”

Ôn Hành Viễn dừng một chút, nhìn vào đôi mắt sáng của Đổng Mặc, trong ánh trăng mờ cảm giác có gió thổi qua mặt, anh đưa tay cầm lấy bàn tay Đổng Mặc đặt trên ngực mình. Đôi mắt đen sâu thẳm có chút ngập ngừng nhìn chăm chú vào cô, trong lòng yên lặng nói cho cô biết: Cái này đại khái, chính là thích, tim đập nhanh chính là thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.