*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: An NhiênBiên tập: IrisĐây là lần đầu tiên Đổng Mặc nhìn thấy ảnh của người chết.
Trong ảnh là một người phụ nữ cười hạnh phúc vì sắp được trở thành mẹ. Chính giữa bức ảnh có thể nhìn thấy mờ mờ hình ảnh lão Viên bởi vì quá vui sướng mà làm mặt quỷ ở sau lưng người phụ nữ. Chỉ là, hiện tại…
Đổng Mặc quay đầu lại nhìn lão Viên đang nằm nhắm nghiền hai mắt trên sô pha của đội. Cô thấy sống mũi cay cay. Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của người đàn ông này. Cô để bức ảnh lại cẩn thận vào trong ví của lão Viên. Không khỏi nhớ tới vừa rồi khi lão Viên vào trong phòng, việc đầu tiên là lấy ví tiền ra, mang hết ảnh vợ trong đó đặt lên bàn, chỉ vào ảnh nói với Ôn Hành Viễn: “Cô ấy rất dịu dàng, lương thiện, lại hiểu ý người, không hề oán trách nghề nghiệp của tôi, một lòng thay tôi chăm sóc mẹ già. Lão Ôn, cậu có biết không? Cảm giác của tôi đối với cô ấy không còn chỉ dừng lại ở tình yêu, mà đối với tôi, cô ấy chính là trời, chính là đất. Cậu hiểu không?” Cảm xúc của anh ta đột nhiên trở lên kích động. Ôn Hành Viễn giữ hai tay anh ta lại, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng anh ta. Anh ta còn chưa kịp đối xử tốt với cô ấy, chưa kịp báo đáp cô ấy. Vậy mà cô ấy đã rời khỏi anh ta.
Lúc này, lão Viên nằm cuộn mình đưa lưng về phía cửa, không nói câu nào.
Đối diện với anh ta là đội phó đang ngồi thẫn thờ trên sô pha, hai mắt trống rỗng. Tuy Đổng Mặc không rõ quan hệ của đội phó với nạn nhân như thế nào nhưng thấy một người giống như Vưu Nhiên, trước án mạng không có một chút dao động giờ đột nhiên lại có tâm trạng như vậy thì chắc hẳn người đó phải rất thân thiết. Cô nhìn Vưu Nhiên mà đau lòng.
Hai người trong phòng đều như cái xác không hồn, không một chút sức sống. Đổng Mặc im lặng ngồi trên ghế của mình nhìn hai người này, tâm trạng ngày càng hỗn loạn. Hơn nữa, cô còn lo lắng, nếu đây không phải là vụ án cướp bóc bình thường, vậy thì…..
“Đổng Mặc!” Đột nhiên nghe thấy tiếng của Ô Hàng, Đổng Mặc quay đầu nhìn thấy Ô Hàng bị xưng mặt đang cùng lão Cao chậm chậm đi đến. Lúc anh ta đến gần, cô còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, không khỏi nhìn vết thương của anh ta nhiều hơn. Khoảng một giờ trước, Ô Hàng đột nhiên bị thương ở xương mày, may mắn không bị thương vào mắt.
Khi đó, Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn chỉ nghe thấy tiếng gào của Ô Hàng. Lúc bọn họ từ xa chạy đến đã nhìn thấy Ô Hàng ôm chặt lấy Vưu Nhiên, vừa ra sức ngăn cản cô ấy làm loạn vừa hét lên với mấy người Đổng Mặc: “Mau đoạt lấy hòn đá trong tay cô ấy.”
Đổng Mặc lúc này mới để ý thấy Ô Hàng đang giữ chặt lấy tay phải của Vưu Nhiên, trong đó có một hòn đá có gờ sắc. Ôn Hàng Viễn ngay lập tức cúi người đoạt lấy hòn đá. Ô Hàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không thả lỏng tay ra: “Vưu Nhiên! Em nghe đây! Cái chết của Từ Tâm Ý không phải do em gây ra. Việc em phải làm bây giờ là tìm ra hung thủ, khiến cho hắn phải chịu trừng phạt, chứ không phải ở đây ngược đãi bản thân. Ngược đãi bản thân có tác dụng sao? Nếu em xảy ra chuyện gì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải lấy cớ gì để có thể ở dưới lầu chờ em? Tôi phải lấy cớ gì để có thể tiếp tục theo đuổi em, nhìn thấy em? Hơn nữa…Nếu em xảy ra chuyện gì vậy những chờ đợi của tôi từ trước đến nay phải làm gì bậy giờ?”
Đổng Mặc nhìn thấy sắc mặt anh ta tái xanh, chỗ xương mày còn chảy máu, dùng mọi sức lực hét lên với Vưu Nhiên.
Khoảnh khắc kia Ô Hàng chợt hiểu được chính mình không thể rời xa Vưu Nhiên được nữa. Khi anh ta nhìn thấy Vưu Nhiên giơ hòn đá lên muốn đập vào mình, anh ta chỉ muốn thứ hòn đá kia đập vào là anh ta. Đập vào cô ấy so với đập vào người anh ta, anh ta còn cảm thấy đau hơn. Anh ta lập tức lao đến ôm lấy cô, ngăn cản cô làm ra hành động mất lý trí kia.
Nước mắt tích lũy nhiều năm của Vưu Nhiên như được tuôn trào hết trong buổi tối này. Cô nhìn khuôn mặt của Ô Hàng gần sát trước mặt mình, nói liên tiếp. Do khóc nên lời nói đứt quãng không rõ ràng nhưng bọn họ nghe vẫn hiểu được.
Cô tự giận chính bản thân mình. Trong tiềm thức, cô nhận định chính mình đã gây nên cái chết cho Tâm Ý. Cho nên cảm giác áy náy và tự trách bao trùm lấy cô. Trong nháy mắt, trong đầu cô có một suy nghĩ, cần một hành động nào đó để phát tiết ra tâm trạng này. Vì thế cô mới cầm hòn đá dưới đất lên, muốn đập chính bản thân.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Đổng Mặc nhìn vết thương trên mặt anh ta và hỏi. Ô Hàng miễn cưỡng cười: “Không có việc gì.” Nói xong ánh mắt lại chuyển lên người Vưu Nhiên. Từ sau bàn kéo lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Đổng Mặc, nhìn chằm chằm vào Vưu Nhiên, hỏi Đổng Mặc: “Đổng Mặc, nếu cô thích một người, vậy cô làm thế nào để biết mình thích người ấy nhiều bao nhiêu?”
Câu hỏi của anh ta hỏi Đổng Mặc lại giống như đang hỏi chính mình. Cô nghe xong, trong đầu ngay lập tức hiện lên hình ảnh cô tìm chú Ôn trong nhà xưởng.
“Mãi cho đến hôm nay tôi mới biết được” Anh ta nhìn chằm chằm vào Vưu Nhiên, nói cự kỳ nghiêm túc “Tôi hận không thể thay cô ấy chịu mọi đau khổ. Nhìn cô ấy khổ sở tôi càng đau lòng hơn.”
Ánh mắt anh ta hơi lóe sáng. Đổng Mặc im lặng đứng cạnh anh ta, giống như chiếc thuyền lá trôi nổi dập dềnh. Vưu Nhiên, có thể quay đầu nhìn người vẫn luôn một mực ở phía sau cô hay không? Có lẽ, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là có thể biết được cô ấy không chỉ có một mình. Nhưng cho tới bây giờ, có lẽ cô ấy chưa từng quay đầu lại.
Một lúc lâu sau, Ôn Hành Viễn và Phương Dĩ Nam từ phòng kiểm nghiệm tử thi đi ra. Người chết ngoài trừ bị thương nặng ở não bộ và cổ tay và cổ có vết ngấn thì toàn bộ cơ thể không có vết thương nào khác, dạ dày cũng không có chất độc. Chắc chắn nạn nhân tử vong là do vỡ xương sọ dẫn đến xuất huyết não. Từ mức độ tổn thương đến độ sâu của vết thương, có thể thấy hung thủ có lực tay rất lớn, mỗi lần đánh đều đập mạnh vào đầu.
“Tên súc sinh kia chắc không phải là người nơi này.” Phương Dĩ Nam cởi găng tay, tháo khẩu trang xuống, chửi rủa một tiếng: “Nếu bắt được, tôi sẽ không để cho nó được tốt đẹp. Muốn toàn thây sao? Tôi sẽ để nó nợ máu phải trả bằng máu!” Anh ta hít sâu một hơi. Bây giờ cứ nhắm mắt lại là sẽ nghĩ đến lão Viên tuy bên ngoài không bộc lộ nhưng sự phẫn hận trong lòng lại không thể trút hết ra. Tuy hai tay anh ta đã kiểm tra vô số thi thể nhưng chỉ có lần này anh ta suýt nữa không cầm nổi dao. Dù sao, người phụ nữ ấy anh ta có quen biết, đã từng cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tán chuyện. Người phụ nữ ấy là vợ của bạn anh ta. Và quan trọng hơn, người phụ nữ ấy còn sắp chào đón một sinh mệnh mới. Chỉ cần là người có một chút lương tâm đều sẽ giống như anh ta. Không không thể hiểu nổi tên hung thủ kia làm sao có thể ra tay độc ác như vậy. Chỉ có thể giải thích là suy nghĩ của tên hung thủ kia đã vặn vẹo đến mức một người thường như anh ta không thể nào giải thích nổi.
Ôn Hành Viễn không muốn nói chuyện, một mình đi tới phòng làm việc. Vừa bước vào anh đã nhìn thấy Đổng Mặc và Ô Hàng ngồi ở một chỗ im lặng không nói chuyện, lão Viên nằm cuộn mình trên ghế sô pha, còn Vưu Nhiên thì giống như rối gỗ. Trong lòng anh vô cùng nặng nề.
Khi Vưu Nhiên nhìn thấy Ôn Hành Viễn đi vào trong phòng thì giống như thay đổi hẳn. Cô bật dậy từ ghế sô pha, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ôn Hành Viễn: “Có báo cáo kiểm nghiệm tử thi chưa?”
Phản ứng này của Vưu Nhiên khiến cho Đổng Mặc và Ô Hàng không theo kịp. Vưu Nhiên vài phút trước vẫn còn ngồi kia cực kỳ bi thương, hai mắt trống rỗng, thế mà bây giờ đã trở về trạng thái bình thường.
Ôn Hành Viễn gật gật đầu. Báo cáo vừa mới được đóng dấu, hiện tại anh đang cầm trên tay. Ô Hàng muốn ngăn không cho Vưu Nhiên xem báo cáo kiểm nghiệm tử thi, sợ cô sẽ trở nên kích động. Nhưng anh ta vừa mới tiến lên trước vài bước thì báo cáo đã bị Vưu Nhiên đoạt lấy, ngay cả Ôn Hành Viễn cũng không kịp ngăn cản.
Vưu Nhiên lật nhanh vài tờ, hai hàm răng cắn cắn chặt căm giận nói, như dặn dò chính mình: “Mặc kệ là giết người hay chỉ là cướp bóc, không trả nợ máu này, tôi sẽ không gọi là Vưu Nhiên.” Dường như là thề, nhất định phải bắt được hung thủ. Dù phải trả giá bằng tính mạng mình cũng phải đòi lại công đạo cho Tâm Ý. Tên hung thủ kia là cầm thú! Tâm Ý đã làm gì sai? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ có thai bình thường mà thôi. Vì sao phải ra tay độc ác với cô ấy như vậy!
Ô Hàng nhìn tờ báo cáo sắp bị Vưu Nhiên vò nát, khó chịu quay đầu đi. Ôn Hành Viễn vẫn không nói câu nào, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh lão Viên, quay lại nói với Đổng Mặc: “Đổng Mặc, em đi đến ngăn kéo của anh, lấy cái chăn lại đây.”
Nói xong anh lập tức đóng hết tất cả cửa sổ trong phòng lại. Đổng Mặc nhanh nhẹn đưa chăn cho chú Ôn, thấy anh đem chăn đắp lên người lão Viên.
“Đổng Mặc!” Vưu Nhiên đột nhiên gọi tên, đem báo cáo đã bị mình vo viên đưa đến trước mặt cô: “Cô đi đem tất cả lời khai các vụ án đến đây. Ô Hàng, anh đi gọi mọi người, đêm nay phải tìm tất cả các bản ghi chép, xem có vụ án nào tương tự như vậy không, mang hết đến đây!”
Vưu Nhiên nhanh chóng nói xong, liền ngay lập tức đi ra ngoài. Đổng Mặc không biết cô ấy định làm gì, sợ lại xảy ra chuyện nên định đuổi theo. Nhưng lại bị Ôn Hành Viễn kéo tay lại. Theo ánh mắt anh, cô đột nhiên phát hiện, Ô Hàng vốn dĩ đang đứng cạnh mình, không biết đã chạy ra ngoài từ lúc nào.
Biểu cảm trên mặt chú Ôn không nhiều lắm. Bây giờ Đổng Mặc nhìn thấy hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, cảm thấy không đành lòng. Chú Ôn, nhất định là rất khó chịu. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào lão Viên. Những người đàn ông kiểu này, thường không hay thể hiện sự đau đớn ra bên ngoài. Nhưng so với phụ nữ có thể dùng nước mắt để làm vơi bớt đi một phần thì càng khó chịu hơn. Đổng Mặc đi lên vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt anh. Ngẩng mặt nhìn anh một lúc, sau đó cô đưa tay đặt lên mi tâm của anh, muốn thay anh vuốt thẳng hai hàng lông mày đang nhíu lại: “Đừng lo lắng, anh ấy sẽ tốt lên thôi.”
Đổng Mặc khẽ liếc nhìn bóng lưng lão Viên một cái, an ủi anh.
Nhìn hình dáng bé nhỏ trước mặt, Ôn Hành Viễn cảm thấy trong lòng mềm mại. Có lẽ bởi vì sự tồn tại của Đổng Mặc mà anh càng cảm thấy rõ hơn sư khổ sở của lão Viên. Anh nở nụ cười miễn cưỡng, đưa tay phủ lên cổ cô, âm thanh có chút trầm khàn: “Ừ. Em đi tìm sổ ghi chép đi. Không cần lo lắng.”
Lát sau, Đổng Mặc dựa theo yêu cầu của Vưu Nhiên tìm ra vài quyển sổ ghi chép dày. Bên trong đều là những vụ án mạng mà từ trước đến giờ sở đội tiếp xúc qua. Hơn nữa, còn cần so sánh qua với ghi chép của vụ án. Sau đó mấy, đồng đội cùng nhau cận thận tìm kiếm những vụ án tương tự. Từ hiện trường đến nơi điều tra, tuy đều là các vụ cướp bóc nhưng Đổng Mặc lại nghi ngờ đây không phải là các vụ án cướp bóc thông thường. Có thể hung thủ quen biết nạn nhân, đồng thời có mối hận sâu sắc với nạn nhân. Nếu không cũng sẽ không đập liên tiếp vào đầu nạn nhân, giống như là trút hận. Nếu không phải là báo thù, rất có thể đây là tình huống vô cùng tồi tệ, đồng thời cũng là tình huống xấu mà Ôn Hành Viễn đã nghĩ đến.
Suốt một đêm Vưu Nhiên nhốt mình trong phòng không cho ai vào. Nhìn qua cửa sổ, có thể nhìn thấy cô đang không ngừng lật sổ ghi chép. Những người khác cũng không tốt hơn, đều ngồi quanh một cái bàn lớn thảo luận về vụ án. Song, do những vụ án kia đã quá lâu nên không đưa ra được kết luận cụ thể gì. Hiện trường vụ án cũng không tìm được manh mối nào khác, ngoài trừ tài sản bị lấy đi.
Mãi đến sáu giờ sáng hôm sau, trong cục đột nhiên nhận được đơn báo án. Lúc ấy, vất vả cả một buổi tối, tất cả mọi người cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Nhìn thấy chân trời hơi sáng, một người đồng nghiệp chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi lại tiếp tục làm. Nhưng cậu ta vừa ra đến cửa thì thấy Ô Hàng vội vã lao đến: “Lại xuất hiện máy bào. Người chết là một học sinh trường cấp ba danh tiếng.”
Nhất thời tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, Ôn Hành Viễn và Đổng Mặc nhìn nhau. Qủa nhiên việc bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra. Không có gì bất ngờ, đây là một vụ giết người liên hoàn.
Ôn Hành Viễn lập tức cầm lấy áo khoác, gọi mọi người: “Đi hiện trường!”