Xương Sườn

Chương 43



Chuyển ngữ: An Nhiên

Biên tập: Iris

Hai mắt Đổng Mặc nhìn không có tiêu cự. Cô thở nhẹ, để Ôn Hành Viễn tùy ý ôm mình vào lòng. Trái tim trong lồng ngực đập càng ngày càng nhanh. Ngay khi anh chuẩn bị buông cô xuống, cô đột nhiên nâng tay lên, giữ lấy vạt áo của anh, ngăn anh lại.

Ôn Hành Viễn hơi ngạc nhiên. Sau đó, anh nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ truyền ra từ trong lòng mình: “Chú Ôn, nếu cái này không gọi là thích thì như thế nào là thích?” Cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, từ từ cầm lấy tay anh đặt lên vị trí trái tim mình. Đổng Mặc hiểu, cái cảm giác tim đập nhanh này không còn giống như ban đầu, mà nó mang tên là ‘thích’.

Trái tim anh giống như bị Đổng Mặc mạnh mẽ lấy ra. Đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, anh đã không còn chỗ hay lý do để trốn tránh, giống như những lần trước anh tự dặn mình. Nhưng lần này, từ đáy lòng, anh muốn nói cho cô một đáp án chính xác. Sự do dự trước kia cũng dần dần bị ánh mắt chăm chú của Đổng Mặc mà trở nên kiên định. Trước khi gặp Đổng Mặc, anh chưa từng biết cảm giác thích một người là như thế nào. Nhiều năm như vậy, đi cùng anh đều là niềm tin vào nguyên tắc, công lý, sự thật. Anh cũng chưa bao giờ có suy nghĩ đi tìm câu trả lời cho vấn đề tên là thích này. Nhưng từ khi Đổng Mặc bước vào thế giới của anh, vấn đề này lại xuất hiện giống như là một việc bình thường vẫn luôn xảy ra.

Ôn Hành Viễn hơi mỉm cười, nâng hai má cô, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên sự yêu chiều và vui sướng. Anh nhìn chằm chằm vào Đổng Mặc, hỏi với giọng điệu không chắc chắn: “Đổng Mặc, em đối với anh, là tình yêu hay là…”

“Thích không phải là tình yêu sao?” Không đợi Ôn Hành Viễn nói xong, Đổng Mặc đã trả lời. Ôn Hành Viễn hơi ngẩn người, đặt tay mình lên eo cô, nhìn cô chăm chú: “Ý của anh là tình yêu nam nữ chứ không phải chỉ đơn thuần là tín nhiệm…”

Đổng Mặc cẩn thận suy nghĩ lại lần nữa. Ôn Hành Viễn nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cô, trong lòng lo lắng không yên. Anh muốn cho cô một cơ hội cuối cùng, hoặc chạy trốn, hoặc đối diện với tình cảm của chính mình. Nếu…

Đổng Mặc giữ lấy tay anh, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, cô ngập ngừng nhướn môi lên sát mặt anh. Khi đôi môi mềm mại kia chạm vào môi anh, toàn thân anh đột nhiên cứng đờ. Trong mắt thoáng hiện lên một tia do dự nhưng cuối cùng, anh vẫn dứt khoát kéo Đổng Mặc sát vào trong lòng mình, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô. Đôi môi nóng rực kia không ngừng quấn quýt lấy môi mình, Đổng Mặc khẩn trương túm lấy hai bên mép áo của anh, ngây ngô đáp lại. Mà sự chủ động của cô giống như ngọn lửa bùng cháy trong đầu anh, sau đó nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể anh.

Ban đêm tĩnh lặng, từng cơn gió lạnh thổi qua. Đổng Mặc thở dồn dập, cúi mặt để trán mình chạm vào cằm Ôn Hành Viễn. Cô cảm giác mình có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực, mặt giống như sắp bốc cháy. Cô nuốt nước miếng, cố lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn anh.

Trong đêm tối, khuôn mặt cô khẽ lướt qua trước mặt anh. Anh kề sát mặt với cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Em có đồng ý mãi ở bên cạnh anh không?” Anh hơi nheo mắt lại, giống như xuyên qua bóng tối muốn nhìn rõ suy nghĩ trong lòng cô. Tình cảm của anh, nhất định phải lấy sự lâu dài làm tiền đề. Hơn nữa, người ở bên cạnh anh, nhất định phải là cô.

Đổng Mặc cười nhẹ. Trong lòng có một sự vui sướng không rõ lý do. Nhưng cô có thể khẳng định, người đàn ông trước mặt mình này, là người xứng đáng để cô gửi gắm cả cuộc đời. Vì vậy, cô không do dự gật đầu.

Trong nhất thời, Ôn Hành Viễn không biết phải phản ứng thế nào. Anh đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn chăm chú vào đó một lúc lâu.

Anh nghĩ, hóa ra đây là tình yêu mà mọi người vẫn nói. Từ trước đến giờ, anh chưa từng trải qua tình yêu, cũng chưa từng nghĩ đến cái gọi là tình yêu. So với khi anh phá được một vụ án, lại càng khiến anh kiêu ngạo hơn…

Vụ án mạng này liên tục kéo dài đến hơn ba mươi đêm vẫn không có tiến triển gì. Hung thủ giống như đã biến mất trong xã hội, không tìm thấy bất kỳ một manh mối nào. Mà những lời đồn về vụ án mạng cũng dần dần chìm xuống. Vụ án đột nhiên kết thúc, cảnh sát không tìm ra biện pháp nào khác. Nó giống như một chất kết dính, dính chặt vào cổ họng của bọn họ. Vô cùng khó chịu.

Mấy hôm trước Đổng Nghiễn cuối cùng cũng được ra viện. Đổng Mặc đang làm nhiệm vụ thì nhận được điện thoại của bác sĩ, nói Đổng Nghiễn đã có thể về nhà tĩnh dưỡng. Cô vui sướng không nói lên lời. Sau khi hết giờ làm vội vàng chạy đến bệnh viện vừa giúp thu dọn đồ đạc, vừa gọi điện thoại thông báo tin tốt này cho Ôn Hành Viễn. Khi đó Ôn Hành Viễn đang nói chuyện cùng với cục trưởng Mã. Hai người nghe tin bệnh tình của Đổng Nghiễn chuyển biến tốt, đã có thể về nhà tĩnh dưỡng đều thở phào nhẹ nhõm. Anh dặn dò Đổng Mặc thu dọn đồ của ba trước rồi đợi anh từ cục đến đón hai người về nhà.

Đổng Mặc nhìn thấy trời không còn sớm nữa, nói với cô sẽ về nhà chuẩn bị thức ăn trước. Bên ngoài rất lạnh, nếu đứng ở đây chờ Ôn Hành Viễn thì cô đi về trước bằng xe buýt, thuận tiện mua thức ăn để nấu một bữa tối phong phú. Với lại, lễ mừng năm mới, cô và chú Ôn bị vụ án máy bào ảnh hưởng nên không có thời gian nghỉ ngơi và ăn uống thật tốt. Nhân dịp này, cô nhất định phải bồi bổ cho cái dạ dày vất vả của bọn họ. Tất nhiên, yếu tố quan trọng vẫn là bệnh tình của Đổng Nghiễn cuối cùng đã chuyển biến tốt.

Khi Ôn Hành Viễn lái ô tô đến Đổng Mặc đã lên xe buýt ở bến siêu thị từ lâu, còn Đổng Nghiễn đang ngồi ngẩn người trên giường. Nghe thấy tiếng đẩy cửa phòng bệnh đi vào, ông lập tức lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Hành Viễn, con đến rồi hả? Đồ đạc đã thu dọn xong hết rồi, chúng ta nhanh đi thôi.”

Anh mỉm cười cầm hành lý lên. Nhìn thấy Đổng Nghiễn mặc quần áo bệnh viện liền thả hành lý xuống.

Anh quàng khăn quàng cổ của mình lên cho Đổng Nghiễn: “Thầy, mấy hôm nay trời rất lạnh. Đúng rồi, lần trước con có đem chim bồ câu lên nuôi ở trên sân thượng, thầy trở về là có thể nhìn thấy.”

Đổng Nghiễn mỉm cười gật đầu, trong mắt đầy sự phấn khởi. Hai người bọn họ đi ra khỏi phòng bện Ôn Hành Viễn đột nhiên dừng lại, dường như nhớ ra gì đó, xoay người nói với ông: “Thầy, thầy cứ đi trước đi. Con đi hỏi bác sĩ Trương xem có cần thêm thuốc gì không để lấy luôn.”

Ôn Hành Viễn nói xong liền đi đến phòng của bác sĩ Trương. Bác sĩ Trương nhìn thấy anh liền mời anh ngồi. Lúc anh chuẩn bị hỏi về thuốc thì bác sĩ Trương đột nhiên nói, khiến bầu không khí trong phòng căng thẳng: “Đội trưởng Ôn, bệnh tình của cha Đổng Mặc tôi không thể giấu giếm thêm được nữa.”

Nghe xong câu này, hai hàng lông mày Ôn Hành Viễn cau lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Anh ngẩng đầu nhìn bác sĩ Trương, chờ ông giải thích: “Lần này cha Đổng Mặc được xuất viện là do ông ấy đã xin chúng tôi rất nhiều lần. Ông ấy nói, ông ấy muốn cùng hai người đón năm mới. Lúc đầu chúng tôi không đồng ý. Cơ thể ông ấy không được tốt, bệnh tình cũng chưa ổn định, cần phải ở lại bệnh viện theo dõi điều trị thêm. Nhưng ông ấy hết lần này đến lần khác xin chúng tôi. Cuối cùng không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể tôn trọng ý kiến của ông ấy. Thế nên, mấy ngày sắp tới, mong anh chú ý chăm sóc ông ấy cẩn thận hơn. Nếu có biểu hiện thay đổi cảm xúc hay hành động bất thường hay bệnh tình có dấu hiệu không tốt lập tức đưa ông ấy vào bệnh viện. Trước đây chúng tôi nói với Đổng Mặc là bệnh tình của cha cô ấy chuyển biến tốt đẹp là sợ cô ấy sẽ lo lắng. Hơn nữa, cha Đổng Mặc cũng nhấn mạnh rằng, dù bệnh tình của ông ấy như thế nào cũng không được nói cho Đổng Mặc biết. Vì thế, chúng tôi chỉ có thể nói cho anh biết.” Bác sĩ Trương vừa nói xong, tâm trạng của Ôn Hành Viễn liền trầm xuống.

Anh có thể hiểu vì sao Đổng Nghiễn không muốn bác sĩ nói cho Đổng Mặc biết bệnh tình của ông. Ông không muốn Đổng Mặc lo lắng. Vả lại, nếu Đổng Mặc biết ông có chút gì không khỏe, chỉ sợ cô sẽ mãi lo lắng trong lòng.

Mà anh, nhất định phải là người luôn giữ bình tĩnh trong ba người.

Anh im lặng một lúc rồi gật đầu với bác sĩ Trương: “Tôi sẽ chú ý!”

Trước đây, khi về đến nhà Đổng Mặc nhất định sẽ làm vài món ăn. Nhìn một bàn đầy thức ăn, áp lực tích tụ trong lòng sau vụ án mạng cũng vơi đi rất nhiều. Tuy biết cha không thể ăn nhiều thức ăn nhưng cô vẫn làm thêm nhiều kiểu đa dạng. Nên vừa vào nhà, cô đã lao vào bếp bận rộn, tất bật. Mãi lúc sau Ôn Hành Viễn đưa Đổng Nghiễn về đến nhà.

Đổng Mặc đang mặc tạp dề rán trứng, nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng tắt bếp chạy ra mở cửa. Cô đón lấy mấy chiếc túi từ anh, lại lấy hai đôi dép lê trên giá dép đặt dưới chân Đổng Nghiễn và Ôn Hành Viễn: “Hai người đợi một chút, thức ăn sắp chín rồi.”

Ôn Hành Viễn nhìn bóng dáng vui vẻ của Đổng Mặc, trong lòng hơi đau lòng.

Anh để hành lý của Đổng Nghiễn vào trong phòng của ông, đổi ga giường mới, lại lấy một tấm ván gỗ từ trong nhà kho ra, rồi đóng chắn cửa sổ. Anh và Đổng Mặc cũng đã lâu chưa trở về nhà. Trước là do có án mạng nên hai người bình thường đều ngủ tại phòng đội. Còn nếu không thì Đổng Mặc sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho Đổng Nghiễn rồi ngủ lại ở cạnh giường bệnh.

Anh xuống lầu ngồi nói chuyện với Đổng Nghiễn một lúc, sau đó đứng dậy đi vào bếp mở cửa tủ lạnh. Đúng lúc muốn uống nước thì đột nhiên thấy dầu trong cái nồi trước mặt Đổng Mặc bắn tung tóe khắp nơi. Đổng Mặc cách đó khá xa nhưng tay vẫn cố với đến trước cái nồi. Anh vội vàng đi đến bắc cái nồi trên bếp xuống, tắt bếp đi.

Đổng Mặc khó hiểu nhìn anh. Ôn Hành Viễn kéo cô đến cạnh mình, mỉm cười giải thích: “Để anh nấu món này cho.”

Đổng Mặc lắc đầu: “Không cần đâu. Đây là món cuối cùng rồi, cũng không…”

“Đổng Mặc!” Anh ngắt lời Đổng Mặc, nhấn giọng nói. Cô hơi ngạc nhiên, thấy anh cương quyết đành cởi tạp dề xuống, sau đó đứng bên cạnh giúp đỡ anh. Lúc cô buộc xong tạp dề cho Ôn Hành Viễn đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng bếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng anh gọi.

“Đổng Mặc.”

Đổng Mặc quay người lại, thấy anh đi vài bước đến trước mặt, cúi người hôn nhẹ vào môi cô một cái: “Vất vả cho em rồi.”

Một từ vất vả này bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Đó là những vụ án của bọn họ, là cha cô và cả tấm lòng thiện lương của cô.

Đổng Mặc nhanh chóng quay đầu nhìn Đổng Nghiễn đang mải miết xem ti vi không để ý đến bên này, cười ngượng ngùng, xoay người bỏ chạy. Đổng Mặc vừa đi ra khỏi phòng bếp đã bị Đổng Nghiễn kéo lên sân thượng, nói là muốn đi xem mấy con chim bồ câu mà Ôn Hành Viễn đã chuẩn bị riêng cho ông.

Đổng Mặc đi theo cha lên trên sân thượng. Vừa mở cửa sân thượng ra liền nghe thấy tiếng chim bồ câu ồn ào ở cách đó không xa. Đổng Mặc bật đèn pin lên rồi đưa cho Đổng Nghiễn. Ông vừa nhìn thấy đàn chim bồ câu kia liền vui vẻ, vội vàng chạy đến, tấm tắc khen: “Mấy con này rất tốt.” Nói xong vẻ mặt hơi đổi, nhỏ giọng trách móc: “Con nhìn xem. Hai người các con cũng không chịu cho chúng nó ăn cái gì. Con nào con nấy đều gầy như chim sẻ vậy.”

Nói xong, ông đưa tay vào trong túi lấy ra một gói thức ăn rồi đổ ra tay. Đổng Mặc cũng không biết ông lấy gói thức ăn cho vào trong túi từ bao giờ. Trước kia nuôi chim, ông đều dùng cơm thừa hoặc vụn thức ăn thừa ngoài chợ cho chúng ăn, không thì chính là mấy loại hạt linh tinh. Song gói thức ăn này càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Cô vươn tay ngăn cản ông đang muốn cho chim ăn lại, và thấy trên gói thức ăn ghi là thức ăn cho chó.

Đổng Mặc nhăn mày lại nói: “Cha, đây không phải là thức ăn cho chim bồ câu.”

Đổng Nghiễn nghe vậy cúi đầu nhìn gói thức ăn trong tay mình. Ông đột nhiên giật mình, ném gói thức ăn đi, vẻ mặt hoảng hốt, không nói gì im lặng đi xuống lầu, để lại Đổng Mặc vẻ mặt khó hiểu. Trong lòng cô luôn cảm thấy lo lắng. Gần đây tinh thần của Đổng Nghiễn càng ngày càng không minh mẫn, luôn làm những việc mà chính mình cũng không biết.

Cô chạy theo xuống lầu. Vừa xuống đến phòng khách chợt nhìn thấy đội phó đứng cách mình không xa, rất bình tĩnh.

Đổng Mặc đột nhiên nhớ tới đây là nhà của Ôn Hành Viễn. Nếu bị đội phó hiểu nhầm là…Đổng Mặc vội vàng giải thích: “Đội phó, tôi đây là…”

“Vợ chồng hợp pháp không có lý do gì không được ở cùng nhau.”

Đổng Mặc còn chưa nói xong, Ôn Hành Viễn đã ngắt lời cô và Vưu Nhiên. Vưu Nhiên hết nhìn Ôn Hành Viễn lại nhìn Đổng Mặc, vẻ mặt không chút thay đổi. Nhưng Đổng Mặc nghĩ, lúc này cô ấy nhất định vô cùng kinh ngạc. Dù sao cô vừa mới là đồng nghiệp ở sở cảnh sát, giờ đột nhiên lại trở thành vợ anh. Thân phận này, đúng là cách nhau một trời một vực. Cô ngạc nhiên nhìn anh, không biết vì sao anh đột nhiên lại thẳng thắn thừa nhận quan hệ của hai người trước mặt Vưu Nhiên. Ngay sau đó, cô bị Ôn Hành Viễn kéo đến bên cạnh, rồi cùng nhau đi đến trước mặt Vưu Nhiên.

“Giới thiệu với cô, đây là vợ tôi, Đổng Mặc.” Anh nói vô cùng nghiêm túc, giống như trước đó chưa từng gặp qua Vưu Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.