Xương Sườn

Chương 48: Bí mật kết hôn bị lộ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: An Nhiên

Biên tập: Iris

tumblr_nfmqi2UHlt1tj6v07o1_500

Chẳng biết từ bao giờ, cô bé Đổng Mặc đã chiếm cứ một phần rất quan trọng trong lòng anh.

Đợi đến khi nhóm người Ôn Hành Viễn đến nơi, Phương Dĩ Nam đã đứng chờ ở đó được một lúc. Sau khi anh ta gọi điện cho Ôn Hành Viễn liền đưa Nấm và Bánh Bao về nhà. Sau khi đưa Tử Ngôn vào phòng, anh ta nói: “Tử Ngôn, cho dù lúc nãy con nhìn thấy cái gì cũng đừng sợ hãi, bởi vì đó là…”

Còn chưa đợi anh ta nói xong, Tử Ngôn đã lắc đầu: “Cậu yên tâm, ông ngoại nói với con, lúc cậu bằng tuổi con đã nhìn thấy thi thể. Bây giờ con nhìn thấy rồi, cũng không cảm thấy sợ.”

Phương Dĩ Nam hơi ngạc nhiên, xoa đầu cậu bé xong, lặng người suy tư mội lúc rồi vội vàng đi ra khỏi nhà. Tử Ngôn nhìn thấy cậu đi rồi mới nắm chặt chăn, hít sâu mấy lần.

Sau khi kiểm tra thi thể xong, Đổng Mặc tháo bao tay ra, lắc đầu với Ôn Hành Viễn: “Cũng giống như hai lần trước, tiền bạc cũng không thấy.”

Ngay sau đó, tất cả điều tra đa số đều giống như vụ án trước, nạn nhân chết trong tình trạng thê thảm, đầu bị tổn thương nghiêm trọng, tiền bạc bị lấy đi, hơn nữa hiện trường không tìm thấy bất kỳ dấu vết hay manh mối có ích nào. Trở lại cục cảnh sát, Vưu Nhiên rất muốn nổi cáu, Ô Hàng kịp thời ngăn cô ấy lại: “Đội phó, cô bình tĩnh một chút. Còn có kết quả giám định của bác sĩ Phương, biết đâu sẽ tìm được phát hiện ra đặc biệt nào khác.”

Không chỉ có Vưu Nhiên, những người khác cũng tức giận ra không dám phát ra, phải nén lại. Nhất là sau khi thấy tình trạng của nạn nhân, tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Tống Ninh đứng bên cạnh Đổng Mặc, cắn chặt răng cố gắng kiềm chế bản thân, song càng nghĩ càng không nhịn được, quay đầu sang Đổng Mặc tức giận nói một câu: “Cầm thú.”

Tâm trạng của cô ấy mọi người đều hiểu được, bởi tâm trạng của cô ấy lúc này cũng giống như mọi người. Đổng Mặc nhìn thấy nạn nhân cũng xấp xỉ tuổi mình phải chịu thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, khiến cho người ta thật sự cảm thấy phẫn nộ.

Ngay khi thu thập mẫu chứng cứ gần xong, chuẩn bị trở về đơn vị, Ôn Hành Viễn đột nhiên phát hiện ra trên một cành cây khô phía sau thùng rác có một vài đồ vật. Anh lại đeo găng tay vào, cầm thứ kia lên, quan sát tỉ mỉ, phát hiện đây là vật liệu làm một loại áo khoác ngoài bằng lông cừu. Đổng Mặc cảm thấy Ôn Hành Viễn có gì đó khác thường, lập tức chạy qua, khi nhìn thấy thứ trong tay anh liền hỏi: “Đây là…?” Ánh mắt của cô lập tức di chuyển đến thùng rác bên cạnh, rác bên trong không nhiều lắm, phần lớn là rác của những gia đình gần đấy, hầu hết thực phẩm thường dùng. Đổng Mặc đi đến gần, gẩy gẩy mấy cái, phát hiện không có vật liệu nào giống cái mà chú Ôn đang cầm.

“Cái này có thể là từ trên quần áo của hung thủ vô tình rơi lại.”

Ôn Hành Viễn đem đồ vật kia để vào trong một cái túi, sau đó dặn dò Đổng Mặc: “Đi về trước đi.” Cánh tay cũng rất tự nhiên khoác lên vai cô, Đổng Mặc theo bản năng né tránh, ánh mắt chột dạ nhìn xung quanh, thấy mọi người không để ý đến hành động của hai người. Trong đầu cảm thấy may mắn, chính cô cũng không thể hiểu được hành động này của mình. Ôn Hành Viễn nhìn thoáng qua cánh tay rơi vào không trung của mình, bất đắc dĩ lắc đầu.

Phương Dĩ Nam cùng mấy đông nghiệp khác nâng thi thể lên xe, nhìn thấy Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn ở bên kia vì thế đi qua thở nhẹ một hơi, chống hai tay bên hông cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất. Đang muốn mở miệng nói chuyện đột nhiên nhìn thấy mẹ Phương từ trong nhà đi ra.

“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài này?” Phương Dĩ Nam nghi hoặc hỏi. Ôn Hành Viễn nhìn về phía cổng chính, thấy mẹ Phương đang khoác áo khoác lông cừu đi về phía bọn họ: “Nghe nói đã xảy ra chuyện, có thể cho bác xem qua mặt người chết không?” Mà Ôn Hành Viễn từ khi bà đi ra ngoài đã chú ý đến chiếc áo khoác lông cừu mà bà khoác, ánh mắt anh vẫn tập trung vào nó.

“Mẹ…”Phương Dĩ Nam đang muốn hỏi vì sao đột nhiên nghĩ ra nạn nhân chết vào tối đêm giao thừa trên một con đường gần khu dân cư, biết đâu mẹ anh ta có thể biết chút gì đó mà bọn anh không tra được.

Vì thế Phương Dĩ Nam đưa bà đi vào trong xe. Khi xốc khăn che mặt lên, hai hàng lông mi của bà lập tức nhíu chặt, quay lại nói với Ôn Hành Viễn đứng ở phía sau xe: “Người chết tên là Đường Á Lâm, đã sống ở đây nhiều năm. Mọi người xung quanh không ai biết bố mẹ hay họ hàng của cô bé, nghe nói là cô nhi. Người duy nhất mọi người từng gặp qua là chồng của cô ấy, nhưng anh ta quanh năm không có nhà.” Bà vừa nói vừa nhớ tới lúc trước lúc đi ra ngoài mua đồ ăn thường xuyên gặp cô gái này buổi sáng mới trở về.

“Bác gái, nhà của cô gái này ở chỗ nào?”

Ôn Hành Viễn thấy bà có biết nạn nhân thì hỏi thêm một câu. Bấy giờ, bà đã xuống khỏi xe, dẫn anh đi đến một nơi khác, Đổng Mặc thấy vậy liền theo sát phía sau Ôn Hành Viễn. Anh nghe thấy bước chân của Đổng Mặc ở phía sau, liền đưa tay muốn kéo cô qua. Cô thấy anh đưa tay qua thì rất kinh ngạc lập tức cảnh giác, sau đó đi chậm lại vài bước tránh khỏi anh. Tống Ninh thần người ra khi nhìn thấy cảnh này. Mãi đến khi đồng nghiệp gọi to mấy tiếng cô ấy mới phản ứng lại, nhìn hai người mấy lần rồi mới đi làm chuyện của mình.

Mẹ Phương dẫn họ đến trước một toà nhà, khu dân cư này thường đều là tòa nhà độc lập, các phòng cấu trúc tương đối giống nhau. Bà đi đến trước cổng quay đầu nói với bọn họ: “Chính là nơi này. Nếu không ngày mai bác nói với người quản lý nhà đất, ngày mai các cháu lại đến.”

“Vâng, cảm ơn bác gái.”

Ôn Hành Viễn cảm ơn mẹ Phương. Bà nghiêng đầu, phát hiện Đổng Mặc đứng phía sau anh, nhìn có chút quen mắt, nghĩ một chút rồi hỏi: “Cháu là…Đổng Mặc?”

Đổng Mặc nghe thấy tên mình, giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, tươi cười trả lời: “Cháu chào bác.” Mẹ Phương đánh giá cô từ trên xuống dưới, vừa lòng gật đầu nói: “Sức khỏe cha cháu thế nào rồi?”

“Đã xuất viện rồi ạ, cảm ơn bác đã quan tâm.”

Mẹ Phương nở nụ cười không rõ hàm ý, xua tay nói: “Nghe cháu nói này, quan tâm là điều đương nhiên, nếu rảnh thì vào trong nhà ngồi nói chuyện một chút.”

Phương Dĩ Nam đứng một bên thấy vẻ mặt bà có gì đó khác lạ, vội vàng ngắt lời bà, kéo bà qua một bên rồi nói: “Mẹ à, không cần phải nhìn thấy cô gái nào cũng nhận làm con dâu chứ?”

Mẹ Phương quay đầu khinh thường nhìn con trai mình: “Anh còn muốn quản cả suy nghĩ của mẹ nữa cơ à?”

Phương Dĩ Nam không nói nổi đành yên lặng, không lên tiếng. Còn Đổng Mặc chú ý tới chiếc áo khoác lông cừu của mẹ Phương, giống như suy nghĩ của anh ban nãy. Ôn Hành Viễn quan sát, thấy Đổng Mặc nhìn chằm chằm chiếc áo đăm chiêu suy nghĩ thì thầm cười trong lòng.

“Bác gái, cái áo này bác mua ở đâu vậy?” Đổng Mặc tò mò, lên tiếng hỏi.

Mẹ Phương thấy Đổng Mặc hỏi mình, cúi đầu nhìn qua quần áo trên người mình: “Cháu nói cái áo này hả? Là của ông nhà bác, lúc đi ra ngoài tiện tay mặc vào. Làm sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Đổng Mặc xấu hổ cười cười, quay đầu nhìn Ôn Hành Viễn sắc mặt nặng nề. Khi cô đi đến bên người anh, đột nhiên nghe thấy tiếng Tống Ninh; Đổng Mặc xoay người lại, nhìn thấy Tống Ninh đang chạy về phía này: “Bác Phương.”

Mẹ Phương cẩn thận nhìn lại, hóa ra là Tống Ninh, cười cười nhìn cô ấy. Tống Ninh và mẹ Phương đã biết nhau từ lâu, hỏi han một hồi đến mức hai người không biết phải nói cái gì, Phương Dĩ Nam đành phải đưa cấp trên siêu lớn nhà mình về.

“Tiểu Ninh, cháu thật sự không cân nhắc Tiểu Nam nhà bác chút nào sao?”

“Bác Phương, con không phải đã nói với bác sao?” Tống Ninh vừa cười nói, tầm mắt vừa vô tình nhìn thoáng qua Ôn Hành Viễn đứng cách đó không xa. Mẹ Phương nhìn theo tầm mắt Tống Ninh, vỗ vỗ tay cô ấy, suy nghĩ một chút rồi dẫn Tống Ninh đến cạnh Ôn Hành Viễn nói: “Hành Viễn, con cũng nên suy nghĩ đến việc kết hôn đi. Có thể nói con một nửa cũng là con trai của bác, bác giục Dĩ Nam kết hôn cũng nên giục con kết hôn.”

Đổng Mặc hơi ngạc nhiên, thoáng đưa mắt nhìn Ôn Hành Viễn, vừa lúc chạm vào tầm mắt của anh. Ánh mắt của anh giống như muốn nói cái gì đó, trong lòng Đổng Mặc hơi hơi bất an, đang muốn chuyển chủ đề thì Ôn Hành Viễn đột nhiên giành trước nói: “Bác gái, bác hay cứ thúc giục Dĩ Nam trước đi ạ, con không vội.”

“Không vội? Cũng đã hơn ba mươi rồi. Trong đội cũng có mấy cô gái rất khá, ở đây không phải có sẵn một người sao.”

Mẹ Phương nói đùa như vậy, ở đây ai cũng hiểu người bà nói đến là Tống Ninh. Mà ánh mắt Ôn Hành Viễn lại dừng lại trên người Đổng Mặc đang đứng bên cạnh mình, thấy cô nhiều lần trốn tránh, ánh sáng trong mắt càng ngày càng trầm xuống. Đổng Mặc đứng sau lưng kéo áo anh, ý nói anh đừng tiếp tục chủ đề này nữa. Ai ngờ chính hành động này lại khiến anh càng hạ quyết tâm.

Anh nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Đổng Mặc, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé đang nắm vạt áo mình, đặt vào trong bàn tay mình. Đổng Mặc còn chưa kịp nói gì, Ôn Hành Viễn đã nghiêm túc nói: “Bác gái, thực ra con đã kết…”

“Đội trưởng Ôn.”

Anh vừa bắt đầu nói đã bị người ta cắt ngang. Người kia hai tay chống hông, cúi xuống thở hồng hộc, có lẽ là vội vàng chạy tới.

Người kia thở gấp, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn đội trưởng Ôn, sau đó lại đưa mắt nhìn Đổng Mặc, cuối cùng lấy từ trong túi ra một đồ vật gì đó: “Đội…đội trưởng Ôn, anh thật sự…anh và Đổng Mặc thật sự…thật sự…” Lời nói đứt quãng của người kia còn chưa nói xong, thứ màu đỏ trong tay người kia đã hiện ra trước mắt mọi người.

Nhìn thấy tờ giấy màu đỏ kia, cả người Đổng Mặc cứng đờ, mẹ Phương vô cùng kinh ngạc, mà Ôn Hành Viễn lại vô cùng bình tĩnh đưa tay nhận lấy tờ giấy màu đỏ kia.

“Đây là…giấy chứng nhận kết hôn?” Tống Ninh cẩn thận hỏi, người đồng nghiệp bên cạnh sau khi vất vả thở lại bình thường, vỗ vỗ vai Tống Ninh: “Cô cũng kinh ngạc đứng không? Tất cả chúng tôi đều ngẩn người! Đây chắc chắn là chuyện mở màn kinh điển nhất trong năm nay của đội! Đội trưởng Ôn đã kết hôn! Hơn nữa không một ai biết! Quan trọng hơn là, cô đoán xem, đối tượng kết hôn là ai?”

“Anh nói cái gì? Đây là giấy chứng nhận kết hôn của Ôn Hành Viễn?”

Tống Ninh cảm thấy như sét đánh giữ trời quang, không thể tin được quay qua nhìn Ôn Hành Viễn, mắt đỏ lên, không chắc chắn hỏi lại: “Sư…sư phụ kết hôn?”

Ánh mắt của cô ấy từ Ôn Hành Viễn dần dần chuyển sang nhìn Đổng Mặc vẫn đứng bên cạnh anh không nói một câu nào, trong lòng cô ấy đã hiểu rõ ràng. Mẹ cô ta lúc trước còn ngốc nghếch nghĩ Ôn Hành Viễn đối tốt với Đổng Mặc vì cô là con gái của người thầy mà anh kính trọng mà thôi. Mẹ cô ta còn…Hóa ra, từ đầu đến cuối chỉ một mình cô ta tự cho là đúng, mà có một vài người khác lại cảm thấy buồn cười trước sự ngốc nghếch của cô ta đúng không?

Cô ta chỉ cảm thấy trong lồng ngực đang gào thét giống như cơn sóng lớn muốn nuốt trọn mọi thứ. Nhưng cô ta lại phát hiện cảm giác này không phải cảm giác mất mát như cô ta nghĩ, mà là cảm giác tức giận vì bị lừa gạt.

Cô ta nhếch môi, cố gắng làm ra vẻ bình thường nhất, nhìn chằm chằm Đổng Mặc.

Đổng Mặc ấp úng không biết phải nói thế nào. Thẳng thắn mà nói, cô nhìn ra được tình cảm của Tống Ninh đối với Ôn Hành Viễn, cho dù những đồng nghiệp khác có thể không nhìn ra. Song, là một người con gái, hơn nữa lại cùng thích Ôn Hành Viễn giống như Tống Ninh, cho nên cô đã sớm nhìn ra tình cảm của cô ta. Nhưng bây giờ cô đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu là mấy tháng trước, lúc cô mới vào đội mà phát hiện mà tình cảm của Tống Ninh, có lẽ cô đã có hành động khác.

Ôn Hành Viễn kéo tay Đổng Mặc, cười giải thích với mẹ Phương: “Con là người đã kết hôn rồi.” Mẹ Phương nhìn thấy động tác nhún vai của anh, kinh ngạc quay sang nhìn Đổng Mặc. Nghĩ tới vừa rồi mình còn muốn tác hợp Tống Ninh và Ôn Hành Viễn, xem ra việc đó đã làm mất hết mặt mũi của cô bé, trong lòng cảm thấy áy náy. Cho nên, bà xấu hổ nhìn Tống Ninh, ý định giảng hòa.

Chỉ ngắn ngủi qua mấy chục giây, nội tâm của Tống Ninh đã thay đổi liên tục. Cô ta nhìn chằm chằm Đổng Mặc, hai mắt giống như muốn bốc hỏa. Song, cho dù cô ta có làm thế nào, đây cũng đã là sự thật. Cô ta hình như đã không còn đường lui nữa rồi.

“Tống Ninh, xin lỗi vì đã không nói trước với cô, bởi vì lúc trước tôi và Đổng Mặc có chút…”

“Thầy.” Ôn Hành Viễn còn chưa nói xong, Tống Ninh đã khoanh hai tay đứng trước mặt anh nói: “Không cần phải giải thích, chuyện này hai người biết là được.”

Cô ta lưu loát nói một câu, sau đó lập tức đi xuống dưới.

Khoảnh khắc quay người kia, nước mắt cố gắng nhịn lập tức trào ra, cả người lạnh như băng. Ôn Hành Viễn nhìn bóng lưng cô ta, hơi giơ tay lên.

Còn tờ giấy màu đỏ kia, giấy chứng nhận kết hôn vì sao lại ở chỗ này, có lẽ Ôn Hành Viễn là người hiểu rõ nhất.

Anh xoay người đứng đối diện với Đổng Mặc, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của cô, mở cuốn sổ ra: “Đổng Mặc, chúng ta là quan hệ gì, tất cả mọi người đều đã biết.”

Cho nên không cần phải tiếp tục trốn tránh, anh muốn là tất cả của cô.

Chuyện tình cảm, anh muốn phải dứt khoát và rõ ràng, cứ dây dưa né tránh không phải là phong cách làm việc của anh. Lúc trước không công khai là vì có nguyên nhân khác. Mà hiện tại, anh thích cô, chỉ cần điểm này cũng đủ lý do khiến anh công khai mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.