Đêm đã khuya, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ truyền vào phòng, Đổng Mặc mơ một giấc mơ rất đẹp, khi tỉnh dậy đã không còn nhớ chi tiết trong mơ nữa. Cô xoay người, phát hiện Ôn Hành Viễn đang ngồi trên ghế tựa bên kia giường, trong phòng cũng không bật đèn, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của anh được ánh sáng phác họa trở nên rất kiên nghị.
Cô cảm thấy eo mình rất đau, tiếng động chạm thành giường vang lên càng có vẻ đột ngột trong không gian im ắng này. Ôn Hành Viễn nghe thấy liền quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Đổng Mặc. Đổng Mặc cảm thấy căng thẳng, nhắm chặt mắt lại. Cho dù hành động này của cô nhanh đến đâu cũng không tránh được ánh mắt lợi hại của anh.
Nhìn thấy Đổng Mặc đã tỉnh, anh đứng dậy rồi đi đến ngồi xuống bên giường.
Đổng Mặc có thể cảm thấy giường bên cạnh hơi trũng xuống, gò má cô cũng bắt đầu đỏ lên nhưng trong bóng tối nên không nhìn rõ.
“Đổng Mặc, em về nhà bằng cách nào vậy?” Giọng nói trầm ấm của Ôn Hành Viễn vang lên trong phòng, đến lúc này Đổng Mặc mới nhớ đến việc xảy ra trước đó, ngay cả sự lo lắng xấu hổ vừa nãy cũng biến mất.
Chỉ thấy cô lắc đầu: “Em cũng cảm thấy rất lạ, khi em tỉnh lại đã nằm trên giường. Em chỉ nhớ tối qua, sau khi gọi điện cho anh thì trước mặt em tối sầm lại, cho đến hôm nay mới tỉnh lại.”
Ôn Hành Viễn nhận ra sự khác thường trong lời nói của cô, nhìn cô rồi hỏi: “Tối qua sau khi gọi cho anh, em đã đi đâu? Không ở bên cạnh người bị hại ư?”
Đổng Mặc ngẩn người, ngón tay cái đỡ ngón trỏ, nếu chú Ôn biết cô tự tiện đuổi theo hung thủ, liệu có…
“Chẳng lẽ em đuổi theo hung thủ?” Dương như Ôn Hành Viễn nhìn thấu tâm tư cô lúc này, dò xét. Đổng Mặc ngẩng đầu, đọc được cảm xúc nói không nên lời trong mắt anh, dừng một hồi lâu mới gật đầu. Như dự đoán, Ôn Hành Viễn biến sắc, nghiêm túc nhìn cô, giống như cố kìm nén, nói: “Trước đó anh đã nói với em thế nào? Anh nhớ anh đã nói em nhất định không được xúc động khi làm việc, nếu có chuyện gì…”
“Chú Ôn.” Đổng Mặc không hiểu, ngắt lời anh: “Em là một cảnh sát, anh cũng vậy, nếu lúc đó là anh, em tin anh cũng sẽ hành động như em. Mà không nói anh, đổi lại là một người trong đội, chỉ cần nhìn thấy vết bị kéo trên thi thể đều sẽ không tự chỉ mà đi đến đó, chúng ta đều có mục đích vì cộng đồng, đó là tìm ra hung thủ…”
Đổng Mặc nói rất có lý, nhưng sao cô và những người khác có thể giống nhau? Người khác ít nhất không có nguy hiểm tiềm ẩn nhưng cô thì khác! Đây cũng là lý do vì sao anh hạn chế hành động của cô, cũng là lý do anh rất lo lắng khi cô mất tích.
“Chú Ôn, anh luôn xem em như trẻ con, nghĩ rằng em không thể làm tốt mọi việc một mình được. Em biết đây đều là vì anh muốn tốt cho em, sợ em gặp nguy hiểm, nhưng… Nếu ngay từ đầu em đã sợ hãi, em sẽ không chọn nghề này, lại càng không có khát vọng tham gia tiền tuyến như vậy. Trước đây, em còn nghĩ anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy, lại luôn làm trong đội hình sự, anh sẽ hiểu em, cũng hiểu công việc này, nhưng em ngày càng cảm thấy anh không phải là đội trưởng Ôn trong tưởng tượng của em, cũng ngày càng không giống hình tượng một đội trưởng cảnh sát nên có. Em muốn anh đối với em như đối với cấp dưới, nên làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, nên hy sinh thì hy sinh. Vì sao cứ khiến em cảm thấy em khác người khác…”
“Bởi vì em vốn khác người khác!” Đổng Mặc càng nói càng kích động, giống như muốn giải tỏa tất cả mọi thứ bị kìm nén bây lâu trong lòng, mà Ôn Hành Viễn lại không biết làm thế nào để cô hiểu tấm lòng mình nên đành phải lớn tiếng ngắt lời cô.
Đổng Mặc nghe thấy thế thì cả người cứng lại, cắn môi dưới, cười chua xót: “Chú Ôn, vì sao em không giống người khác? Vì em hơn người ta cái thân phận bà Ôn, hay là hơn cái thân phân con gái một sư phụ rất đáng kính?”
Mọi lời muốn nói của Ôn Hành Viễn đều bị nuốt vào, anh nhìn Đổng Mặc đang chau mày. Bỗng nhiên nói ra, có lẽ Đổng Mặc cũng không sai, bởi vì có hai thân phận này nên mới khiến anh càng thêm lo lắng. Thế nhưng, anh không ngờ sự quan tâm lo lắng của anh lại khiến Đổng Mặc không thoải mái như vậy, anh không biết phải làm gì để xóa bỏ mâu thuẫn này đây.
Đổng Mặc rủ mí mắt, trong lòng cảm thấy khổ sở, chậm rãi xuống giường, đi về phía cửa. Ôn Hành Viễn vài lần muốn gọi cô nhưng không tìm được lí do để giữ cô lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa, cho đến khi tiếng mở cửa phòng bên cạnh vang lên.
Trái tim rất vất vả mới mở ra được đột nhiên bị cái gì đó ngăn cản, anh siết chặt tay, cúi đầu nhìn drap giường. Thật lâu sau anh mới đi nhanh ra khỏi phòng tới phòng bên cạnh, tay phải đưa lên dùng sức mở cửa nhưng không ngờ cửa đã bị khóa trái. Anh nhìn chằm chằm cánh cửa ngăn cách hai người, trong lòng tràn đầy cảm giác chua xót.
Hôm sau, Ôn Hành Viễn rời giường đi sang phòng Đổng Mặc, bước chân bỗng nhiên dừng lại, do dự một hồi vẫn gõ cửa, gõ vài tiếng thấy bên trong không đáp lại thì cửa đột nhiên mở ra. Lúc này trong phòng đã không có người, ngay cả chăn cũng được gấp gọn. Ôn Hành Viễn mãi mới nhớ ra hôm qua từ khi ra khỏi nhà Đổng Nghiễn vẫn chưa về. Vừa nghĩ như vậy, anh mới hiểu ra, do chuyện của Đổng Mặc xảy ra hôm qua quá đột ngột nên không hê nhớ đến mấy vấn đề này.
Anh vội vàng trở lại phòng gọi cho Đổng Nghiễn, muốn biết bây giờ ông đang ở đâu. Sau vài tiếng chuông, Đổng Nghiễn cũng bắt máy, báo bình an anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sợ là tối qua cô bé rất tức giận, cho nên mới sáng sớm đã biến mất.
Hôm nay, trời còn mờ tối Đổng Mặc đã chạy đến cục, do đi quá sớm nên chưa có xe buýt, cô đành phải bắt taxi. Trong đội như trước vẫn có nhiều người không về, nhiều người nằm sấp trên bàn, sau khi thấy Đổng Mặc đến đều tỉnh lại, hỏi: “Đổng Mặc? Cô không sao chứ?”
“Hôm qua cô đi đâu vậy? Đúng là muốn giết chúng tôi.”
“May là cô đã trở lại, nếu không đội trưởng Ôn sẽ bạo phát, chúng tôi sẽ…”
“Đổng Mặc.”
Đồng nghiệp này còn chưa nói xong, giọng nói của Vưu Nhiên đã truyền sang từ bên kia phòng. Đổng Mặc quay đầu lại, sau khi thấy Vưu Nhiên mới mỉm cười với các đồng nghiệp rồi xoay người đi vào trong.
Đổng Mặc không biết rằng đã mấy đêm rồi Vưu Nhiên không ngủ, dẫu có nhắm mắt cũng chỉ là chợp mắt một lát. Đổng Mặc nhận ra cô ấy rất quan tâm đến vụ án này, đến mức gần như không kiềm chế được. Đến nay, trong đầu cô ấy vẫn có thể nhớ rõ gương mặt của vợ lão Viên trước khi mất.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vưu Nhiên chỉ chiếc ghế trước mặt ý bảo Đổng Mặc ngồi xuống, Đổng Mặc nghĩ ngợi rồi kể lại chuyện đêm qua. Vưu Nhiên vẫn luôn chau mày, trong chốc lát cô cũng không hiểu rõ lý do chuyện này của Đổng Mặc. Sau cùng lại nhớ đến chuyện của Tống Ninh, sau khi do dự vẫn không nói cho Đổng Mặc.
Hội nghị buổi sáng diễn ra như bình thường, lần này cục trưởng Mã cũng tham gia không chút ngoại lệ nào, Vưu Nhiên đến phòng họp trước mười phút sửa sang lại tư liệu cần dùng. Còn Ôn Hành Viễn và cục trưởng Mã lại cùng đến cục cảnh sát, khi hai người đến phòng họp cũng đúng lúc Đổng Mặc và các đồng nghiệp đi đến trước thang máy.
Chưa đi xa, Đổng Mặc vừa ngẩng đầu liền thấy Ôn Hành Viễn, hai chân cô không chịu khống chế một chút, bàn tay nắm chặt, ma xui quỷ khiến lại đột nhiên xoay người đi về phía cửa thoát hiểm. Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên có ý nghĩ bỏ đi. Cô vẫn luôn không hiểu tại sao chú Ôn cứ đối đãi với cô không như những người khác, trước kia cô còn cảm thấy là vì tốt cho cô nên cô có thể chấp nhận, nhưng bây giờ các tốt này đã vượt qua khả năng chấp nhận của cô. Cô là một cảnh sát hình sự, làm gì cũng là do công việc yêu cầu, nếu luôn lo lắng hãi hùng, cô còn tư cách gì để làm cảnh sát hình sự?
Cục trưởng Mã đứng một bên nhìn Đổng Mặc, tất nhiên Ôn Hành Viễn cũng nhìn thấy. Đối với hành động nhìn thấy anh liền xoay người của cô, anh thật sự không thể làm gì, chỉ có thể nhìn bóng lưng cô mà cười gượng.
Cục trưởng Mã huých khuỷu tay anh: “Hành Viễn, cậu và Đổng Mặc sao thế? Lúc thì hai người kết hôn, lúc thì Đổng Mặc mất tích? Tôi cũng sắp bị hai người làm cho ngu người rồi! Nếu không phải đang cần xử lý vụ án này, thế nào tôi cũng phải làm rõ ràng quan hệ của hai người.” Không thể không nói, cục trưởng Mã này làm bạn và đồng nghiệp lâu năm với Đổng Nghiễn, con gái ông kết hôn ông không biết, hơn nữa còn kết hôn với cấp dưới trực thuộc của ông!
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là cãi nhau nhỏ thôi.” Ôn Hành Viễn không chút để ý giải thích. Cục trưởng Mã và những người xung quanh cũng chỉ coi là vợ chồng cãi nhau linh tinh, lườm nhau một lúc là hết.
Đổng Mặc đi được vài bước trên lối thoát hiểm lại gặp phải Ô Hàng đứng một mình trên hành lang, lúc này nhìn bóng lưng bất động của anh, cô cảm thấy rất khó hiểu, đi đến sau gọi một tiếng: “Ô Hàng?”
Ô Hàng nghe tiếng quay đầu lại nhìn thấy là Đổng Mặc, vội vàng đi xuống đến bên người đánh giá cô một chút: “Cô không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua cô mất tích cả ngày, làm chúng tôi lo lắng gần chết.”
Đổng Mặc mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặc dù chỉ mới tham gia đội nhưng cô vẫn gặp được những người đồng nghiệp tốt, như Ô Hàng trước mặt.
“Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là một chút ngoài ý muốn. Đúng rồi, anh đứng đây làm gì? Không vào họp à?” Đổng Mặc không kể rõ mọi chuyện đã xảy ra hôm qua, chỉ hỏi anh ta ra, sau đó liền thấy hộp giữ nhiệt trên tay anh ta. Ô Hàng cũng chú ý tới tầm mắt cô, vì thế quơ quơ đồ trong tay giải thích: “Mạo muội đi đưa cơm.”
“Hả?” Đổng Mặc nhất thời còn chưa hiểu câu nói đó, cho đến khi Vưu Nhiên đi ra từ bên kia phòng, cô mới hiểu ra. Khi Vưu Nhiên đi đến bên này, Ô Hàng đột nhiên cầm theo hộp giữ nhiệt xuất hiện: “Đội phó, từ đêm qua cô chưa ăn gì, mẹ tôi vừa đưa cháo nóng tới.”
Vưu Nhiên ngẩn người, nhìn Ô Hàng, lại phát hiện Đổng Mặc đứng sau anh ta. Đổng Mặc nhất thời cảm thấy mình thành người thừa, không chút suy nghĩ đã nói: “Tôi phải đến phòng họp.” Sau đó xoay người tiếp tục lên lầu. Ô Hàng cười cười nhìn Vưu Nhiên, đã thấy cô không hề có ý nhận. Tuy kết quả này anh ta sớm đã đoán được, nhưng lại bị cô từ chối, trong lòng cũng không dễ chịu, nhất là hôm nay!
Bởi vì sau khi anh ta định cầm hộp giữ nhiệt rời đi, đột nhiên thấy lão Viên cũng mở cửa bước ra từ căn phòng Vưu Nhiên vừa đi ra. Gần đây cảm xúc của người đàn ông đó tốt hơn rất nhiều, mà cô gái này lại vì anh ta mang ngày ngày đắm chìm trong hồ sợ vụ án và áy náy. Lúc đó, trong lòng anh rất buồn bực, bất chấp tất cả lập tức đi đến bên người Vưu Nhiên, giữ chặt cánh tay cô, có chút mạnh mẽ nhét hộp giữ ấm vào trong tay cô.
“Nếu cô muốn tìm ra hung thủ, nhất định phải ăn cái gì đó.” Trong ánh mắt anh là sự lạnh lùng chưa bao giờ có, điều này khiến Vưu Nhiên nhất thời giật mình, nhất là anh nói xong liền không cho cô cơ hội nói, nhét hộp giữ ấm vào tay cô rồi quay lại hành lang.
Vưu Nhiên cầm hộp giữ ấm đứng ngây người, nhìn bóng lưng Ô Hàng rời đi, cảm thấy không biết làm sao.
Mà khi Đổng Mặc tới tầng lầu phòng họp, chuẩn bị ra khỏi cánh cửa, cánh tay đột nhiên bị lôi kéo, toàn bộ thân mình bị kéo vào trong lòng một người.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người này không khỏi nhíu mày: “Chú Ôn.”